Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 71



Edit: phuong_bchii
________________
Về đến nhà hai người nhàm chán một hồi, Kỷ Minh Tranh nói còn có chút công việc, nói Bành Hướng Chi ngủ trước.
Bành Hướng Chi uống đến choáng váng đầu, vốn định nằm trên giường một lát, chơi điện thoại chờ cô, nhưng bất giác ngủ quên mất, ngủ không yên giấc, lúc tỉnh lại nhìn đã một giờ rưỡi sáng.
Bật đèn đi tới thư phòng, cửa đóng lại, bên trong có tiếng gõ chữ lách cách, đứt đoạn nối tiếp. Bành Hướng Chi rót cho cô một ly nước ấm, dụi mắt hỏi cô: "Sao vẫn còn tăng ca vậy?"
Kỷ Minh Tranh nhận lấy ly nước, uống một ngụm, xoa xoa sống mũi, mắt hơi đỏ, hình như còn nghẹt mũi. Bành Hướng Chi rất đau lòng: "Ngày mai viết tiếp không được sao?"
"Sáng mai phải nộp rồi." Đã nói với đồng nghiệp, Kỷ Minh Tranh không bao giờ lùi lại.
Vì thế Bành Hướng Chi ngáp rút quyển tạp chí, nằm xuống một bên ghế chờ cô, nhìn con ngươi giống như bị dấm chua ngâm qua, tạp chí làm chăn đắp, ngủ thiếp đi.
Vừa ngủ đã đến hơn ba giờ, Kỷ Minh Tranh khom người gọi nàng dậy, muốn nàng về phòng ngủ.
Bành Hướng Chi khẽ nhúc nhích, cổ như bị gãy, răng rắc răng rắc vang lên, eo đau lưng mỏi ôm cổ Kỷ Minh Tranh, trước tiên muốn ôm một cái.
Mắt kính Kỷ Minh Tranh bị tháo xuống để lại dấu đỏ ở giữa sống mũi, con ngươi trắng noãn trong suốt có tơ máu đỏ, mí mắt cũng phấn hồng, cô vừa hít mũi, vừa dùng sức chớp mắt hai cái, khóe mắt có một chút nước mắt sinh lý. Chưa từng thấy cô mệt mỏi như vậy, Bành Hướng Chi hỏi rất dịu dàng: "Viết xong chưa?"
"Ừ."
Bành Hướng Chi không nói gì, đi theo cô vào phòng ngủ, nhưng trong lòng nàng rất khó chịu.
Kỷ Minh Tranh rõ ràng có công việc gấp, còn đi đón nàng, không nhanh không chậm cùng nàng trở về, cuối cùng chịu đựng đến rạng sáng gần bốn giờ.
Không biết có phải do tỉnh lại hai lần hay không, Bành Hướng Chi không còn buồn ngủ nữa, nàng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ vừa thoải mái vừa khó chịu của Kỷ Minh Tranh khi nằm xuống, rất nhỏ, nhưng tóm lại so với tiếng ù tai của mình mạnh hơn một chút.
Kỷ Minh Tranh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, trán thoáng chạm vào vai Bành Hướng Chi, hô hấp dần dần đều đều.
Bành Hướng Chi xoay người ôm cô, rất lâu mới ngủ lại được. Không nhắc lại đêm nay nữa, dù Kỷ Minh Tranh có làm anh hùng nho nhỏ của nàng một lần.
Một tuần kế tiếp, Bành Hướng Chi có một hạng mục quan trọng, vốn dĩ bởi vì thiết lập nhân vật thích hợp, cũng cộng thêm lòng riêng muốn làm việc cùng nhau, mới định ra Kỷ Minh Tranh. Nhưng bởi vì chuyện ngoài lề này, Bành Hướng Chi lại hẹn Triều Tân.
Ngoài công việc, Bành Hướng Chi cũng hồi tâm rất nhiều, mỗi ngày sau khi tan làm đều mua thức ăn nấu cơm, kỹ năng nấu nướng tiến bộ rất nhiều, buổi tối lại cùng Kỷ Minh Tranh tâm sự, Kỷ Minh Tranh sẽ dẫn nàng chơi ghép hình, chơi Lego, chơi cờ, hai người câu được câu không chơi, thường thường xem phim, tâm sự cái nhìn về diễn xuất.
Cuộc sống trôi qua bình thản như nước, cũng an nhàn đến mức khiến Bành Hướng Chi "vui đến quên cả trời đất". Nàng cảm thấy, có lẽ mình đang học cách làm bạn gái của Kỷ Minh Tranh.
Cuối tháng bảy, Kỷ Minh Tranh đưa Bành Hướng Chi đi kiểm tra sức khỏe.
Thấy cô mặc áo blouse trắng từ trên lầu đi xuống, tay đút túi cười với mình, Bành Hướng Chi cầm tờ đơn tựa vào tay vịn thang máy: "Hello, người đẹp."
Kỷ Minh Tranh đi tới trước mặt nàng, đôi môi duyên dáng búng đầu lưỡi: "Hello."
Bày trò ghê, hiện tại bác sĩ Kỷ kiêu ngạo cũng càng ngày càng có thể đuổi kịp bước chân của bướm hoa rồi.
Kỷ Minh Tranh vươn tay về phía nàng, Bành Hướng Chi ở địa bàn của bác sĩ đại nhân đương nhiên không dám lỗ mãng, hai tay dâng tờ đơn lên, đại nhân đẩy đẩy mắt kính nhìn một cái: "Ừ, cái gì nên có đều có...... các dấu hiệu khối u đâu?"
"Hả? Có cái này sao?" Bành Hướng Chi tiến lại gần.
"Trong phần ăn mình đặt cho cậu có, tìm xem."
Bành Hướng Chi nghe lời lục túi, quả nhiên nàng đã bỏ nó vào ví cùng với biên lai, nàng lấy ra, cười trừ: "Thật sự phải kiểm tra cái này sao? Nghe đáng sợ quá à."
Kỷ Minh Tranh cười: "Cái này có gì đáng sợ?"
"Vậy, nếu điều tra ra có vấn đề thì phải làm sao? Khối u đó, ung thư quá đáng sợ rồi." Bành Hướng Chi kéo cánh tay cô, cùng đi đến khoa kiểm tra, "Không giấu gì cậu, gần đây mình luôn cảm thấy gáy hơi đau, hơn nữa bụng dưới cũng vậy, còn có khối phía trên gọi là gì, là gan sao? Có ngày còn đau như bị kim đâm vậy."
"Không kiểm tra thì sẽ không bị bệnh?" Kỷ Minh Tranh thở dài, sức khoẻ Bành Hướng Chi quá kém, lúc trước ỷ vào trẻ tuổi, không hề tiết chế mà chà đạp. Bây giờ biết sợ rồi.
"Hay là mình lại dưỡng dưỡng, khỏe mạnh một chút rồi lại đến." Bành Hướng Chi nghĩ biện pháp.
Kỷ Minh Tranh liếc nhìn nàng một cái, cười: "Cậu đây là tự mình gạt mình kiểm tra sức khỏe." Rất nhiều người trẻ tuổi đều như vậy, ngủ sớm dậy sớm ăn uống thanh đạm một hai tháng, lừa gạt cho qua chỉ tiêu, kiểm tra sức khỏe xong giống như được giải phóng, lại bắt đầu tiêu xài vô độ.
"Ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ có vấn đề thì sao?" Bành Hướng Chi thật sự luống cuống.
"Vậy thì chữa."
Bành Hướng Chi đứng ở cửa khoa, nhìn Kỷ Minh Tranh giúp nàng quét hóa đơn, đột nhiên cảm thấy đỏ mắt, ba chữ rất đơn giản, nghe như hứa hẹn.
Bành Hướng Chi cảm thấy Kỷ Minh Tranh đã thay đổi nàng không ít, trước đây nàng yêu một người, yêu không có giới hạn, yêu đến ngay cả chết cũng không sợ, yêu đến lấy tính mạng thân gia làm lợi thế.
Hiện tại nàng yêu Kỷ Minh Tranh, yêu giống như một cái lưới rút, bắt đầu sợ biến cố, sợ chia lìa, sợ không thể ở bên nhau trọn đời.
Nên dùng cái gì để phán đoán có phải gặp đúng người hay không đây? Bành Hướng Chi nghĩ, có lẽ là quan sát, cảm xúc "hối hận" mà mình ngẫu nhiên sinh ra là đặt ở nơi nào đó.
Có người, làm cho bạn hối hận gặp nhau hối hận yêu nhau hối hận lãng phí thời gian, nhưng sẽ có một người như vậy, làm cho bạn hối hận chính mình trong những năm tháng dài đằng đẵng cùng cô ấy chưa từng tương phùng, không có trở nên tốt hơn.
Tỉnh táo, trưởng thành, khỏe mạnh, hoàn hảo giao phó chính mình cho cô ấy.
Đến cửa sổ, nàng ôm Kỷ Minh Tranh lấy máu, vốn căn bản không sợ đau, nhưng trên người Kỷ Minh Tranh quá thơm, có cớ không dùng thì phí, nàng mềm mại vùi vào eo người ta.
Kỷ Minh Tranh bất đắc dĩ, ôm lấy nàng. Khi tay đặt lên lưng mình, Bành Hướng Chi bỗng nhiên nghe thấy Kỷ Minh Tranh cười, lén ngẩng đầu, thấy chị y tá lấy máu cũng đang cười.
Nhìn vẻ mặt này, hai nàng nhận ra, thật xấu hổ...... Bành Hướng Chi đỏ tai trở mặt mình lại.
Máu Bành Hướng Chi có chút sền sệt, ống thứ nhất cũng đã đủ lao lực, trong ống nổi bọt, làm thế nào cũng không rút ra được, ống thứ hai cũng tiến độ chậm chạp. Chị y tá kêu lên một tiếng: "Lấy máu của cô thật là vất vả."
Vừa nói, vừa đổi ống thứ ba.


Bành Hướng Chi cũng duỗi đầu nhìn, âm thầm nắm chặt nắm đấm, lại giương mắt ngó Kỷ Minh Tranh, lông mày đẹp của cô nhíu lại, nhàn nhạt, khóe miệng mím lại, không có biểu cảm gì.
Cô đau lòng, Bành Hướng Chi biết, vì thế nàng dùng một tay khác trấn an gãi lưng Kỷ Minh Tranh, đầu cọ xát bên hông cô, giống như một đứa trẻ. Kỷ Minh Tranh chỉnh lại mái tóc rối tung cho nàng, lại vuốt vuốt má phải của nàng.
"Uống nhiều nước đi cô gái, mỗi ngày thức dậy tốt nhất nên uống một ly lớn." Chị y tá nói.
"Được." Kỷ Minh Tranh thay nàng đáp, nghiêm túc ghi nhớ.
Ra khỏi bệnh viện, Bành Hướng Chi không thể hiện, cũng không nói dong dài, đứng ở dưới ánh mặt trời lên cao bên ven đường, híp mắt: "Lúc nào thì có kết quả?"
Kỷ Minh Tranh nói: "Một tuần sau."
"À," Bành Hướng Chi dùng chân mang giày giẫm lên chân xe máy, "Vậy mình về đây, cậu mau về khoa đi, vừa trì hoãn một thời gian, cũng không tốt."
"Ừ."
Bành Hướng Chi xì một tiếng vui vẻ, lấy tay chọc cô: "Em có vẻ mặt gì vậy em gái?"
Đã lâu không gọi cô là "em gái", trước kia lưu manh cà lơ phất phơ, một chút cũng không để tâm, hiện tại kêu lên, rất gượng gạo.
"Làm kiểm tra sức khỏe mà thôi, vẻ mặt này của cậu, mình sẽ cho rằng mình sắp tèo rồi." Bành Hướng Chi cười cô.
"Cậu nói cái gì vậy?" Kỷ Minh Tranh khẽ nhíu mày.
Bành Hướng Chi lè lưỡi, cắn một chút.
Kỷ Minh Tranh móc từ trong túi ra một cây bút chì: "Sờ khúc gỗ."
Bành Hướng Chi nhanh chóng bị cô cười chết, cầm lấy "khúc gỗ" thật nhỏ, lại trở tay cong ngón trỏ lên gõ lên trên: "Touch wood, knock on wood ~"
Nhìn Kỷ Minh Tranh cất bút chì đi, xoay người trở lại bệnh viện, Bành Hướng Chi như có điều suy nghĩ bước lên xe máy, nhanh như chớp rời đi.
Trong lúc khởi động động cơ, nàng đột nhiên nghiêm túc cân nhắc, nếu mình thật sự bị gì đó, là cùng Kỷ Minh Tranh đối mặt, hay là chạy thật xa, đỡ phải liên lụy cô?
Trước kia nàng rất không hiểu cái loại mắc bệnh nan y liền chia tay cẩu huyết này, nhưng hiện tại gặp Kỷ Minh Tranh, cẩn thận suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận rất nhiều đoạn tình cảm tồn tại kéo dài không dứt đều có đạo lý của nó.
Không phải cảm thấy đối phương không thể cùng mình đối mặt, cũng không phải tự cho là đúng lấy danh nghĩa "Vì tốt cho cô" tự mình cảm động, mà là đột nhiên cảm thấy đối với cô rất thảm, mình giống như một đóa hoa, lúc nở đẹp nhất rực rỡ nhất mỗi ngày đều ôm mặt tươi cười với người khác, qua mười năm lại ỉu xìu gặp Kỷ Minh Tranh, cũng không mang đến lợi ích gì, chỉ kéo người cùng nhau chữa bệnh.
Bạn nói nhiều người không đành lòng.
Huống chi con người Bành Hướng Chi này, lại không được tốt lắm, ưu điểm phải lấy kính lúp tìm.
"Chậc" một tiếng kết thúc suy nghĩ linh tinh, điện thoại vang lên, Bành Hướng Chi dùng tai nghe bluetooth trong mũ bảo hiểm nghe máy, là Vu Chu.
"Hello, Tiểu Chúc Chúc." Bành Hướng Chi dùng giọng điệu lỗ mãng gọi cô nàng.
Nhưng Vu Chu không nói "yue" như thường lệ, mà hỏi nàng: "Chị đang ở đâu?"
"Lái xe."
"Chị dừng ở ven đường trước, xem Wechat đi."
Vu Chu không nhiều lời, cúp máy. Bành Hướng Chi khó hiểu tìm một chỗ dừng xe, một cước mở điện thoại ra, Vu Chu gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình.
Trên diễn đàn, đã che lại hơn một ngàn bài, tiêu đề là: "Ảnh tự sướng này của Bành Hướng Chi, là ở nhà của Kỷ Minh Tranh sao?"
Bối cảnh tự sướng của nàng phóng đại, chủng loại hoa cỏ trên ban công và hình dạng chậu hoa, hoàn toàn giống với hoa cỏ mà Kỷ Minh Tranh đăng lúc trước.
Xác suất trùng hợp cũng gần như bằng không.
Chương trước Chương tiếp
Loading...