Đều Thời Đại Nào Rồi
Chương 61
Edit: phuong_bchii
________________
Không trả lời.
Bành Hướng Chi lại nhắn: "Tin tôi đi, chuyện này đáng để em làm được nửa chừng bò dậy nghe đó."
Mười phút sau, Vu Chu trả lời nàng: ???
Bành Hướng Chi gọi điện thoại qua, trốn ở trong chăn, nhỏ giọng nói rõ ngọn nguồn, nói xong che miệng, kích động đến muộn màng nhận ra.
Vu Chu bên kia rất lâu không thể bình tĩnh, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh.
Lúc mở miệng, giọng nói cũng có chút run rẩy, câu đầu tiên là: "Hai chị có phiền nếu em dùng câu chuyện này để viết tiểu thuyết không?"
"?"
"Thật sự quá xuất sắc luôn, lúc chị gửi cho em câu kia, em còn tưởng chị đang nằm mơ."
"Cảm giác viết có thể hot." Vu Chu thật sự cảm thấy rất khả thi.
"Em là người sao!" Bành Hướng Chi nằm trong chăn dùng giọng khí mắng cô nàng.
"Không phải, đợi đã, chị cứ như vậy vứt người ở phòng ngủ chính à?" Vu Chu quyết định trước tiên nói trọng điểm, "Người ta vì chị mà chạy về sớm, còn thẳng thắn với chị, hiện tại khẳng định thấp thỏm muốn chết đó, còn chị thì tự mình chạy về phòng, bỏ chị ấy bơ vơ?"
"Tôi, tôi, tôi," Bành Hướng Chi cứng họng, "Tôi không biết nên làm gì, vừa rồi tôi ngồi ở đó, tôi vén tóc mái, tay cũng run rồi nè."
"Bây giờ giọng vẫn còn hơi run, em có nghe ra không?" Nàng ghé sát vào micro.
Nghe ra, còn nghe ra nàng ở trong chăn có chút thiếu oxi.
"Hơn nữa, bị lừa lâu như vậy, tôi nặng nhẹ gì cũng phải cáu tí chứ? Đạo diễn chúng tôi đều như vậy không phải sao? Chính là bí mật lớn nhất bị vạch trần, trên kịch bản phải có thời gian【Như bị sét đánh】, nếu tôi không nói để tôi tiêu hóa một chút, có vẻ người này bị lừa đến còn không biết giận, sau này ở bên nhau, cô ấy còn lừa tôi thì phải làm sao?"
Bành Hướng Chi lắc chân, vẫn có chút lo lắng.
"Sau này? Ở bên nhau?" Vu Chu cười thầm.
"Làm gì!"
Có biết lúc ấy Tô Xướng đã được Vu Chu dỗ cả đêm trở về hay không, bị bao nhiêu người cười nói cô ấy "không đáng tiền"?
"Vậy bây giờ chị nghĩ thế nào?" Vu Chu hỏi nàng.
"Bây giờ tôi hơi muốn đi vệ sinh." Bành Hướng Chi lại lắc lắc chân.
"Hả?"
"Chính là cái kiểu kích động, vẫn có cảm giác muốn đi vệ sinh. Nhưng giờ tôi không tiện đi ra ngoài, cô ấy đang ở bên ngoài." Bành Hướng Chi rất bối rối.
"Không phải, em là nói, chị ấy thẳng thắn thích chị lâu như vậy, chị cảm thấy thế nào?"
Bành Hướng Chi vùi cằm vào khuỷu tay: "Cảm giác trực tiếp sao?"
"Đúng vậy."
Nàng cọ cọ cánh tay, lại nhỏ giọng: "Muốn ôm cô ấy, hôn chết cô ấy."
Phản ứng này, còn mất giá hơn cả Tô Xướng .
Vu Chu phì cười một tiếng: "Em nói chị này, vẫn là mau ra ngoài đi, bơ người đó đi."
Bành Hướng Chi "chậc" một tiếng, cảm thấy khó xử lý.
"Chị bơ được sao? Ngộ nhỡ chị ấy thật sự buồn, không muốn tốt với chị nữa."
"Sao cô ấy lại buồn chứ?" Bành Hướng Chi trở mình, "Tôi đâu có trách cô ấy, cũng không có làm gì, tôi đã nói tôi muốn tiêu hóa một chút, loại chuyện này tôi phải ngẫm lại, cả đời này tôi chưa từng gặp qua."
"Sao lại không buồn chứ? Chị đừng tưởng rằng chỉ có chị mới cúi đầu với người khác, rất nhiều dây thun kéo căng quá, đứt cũng chỉ mất một giây. Alo? Alo?"
Chết tiệt, cúp rồi.
Cửa phòng ngủ phụ mở ra, Bành Hướng Chi ló đầu ra ngoài trước, trong phòng ngủ chính không có ai, trong phòng bếp có tiếng vang rất nhỏ, nàng đi qua, thấy Kỷ Minh Tranh ngồi xổm trước ngăn tủ phía dưới bệ bếp, duỗi tay với tới cái nồi đất bên trong.
Nghe thấy Bành Hướng Chi đi ra, cô quay mặt nhìn nàng.
Thật khó hiểu, Bành Hướng Chi đột nhiên đỏ mặt, nàng cứng ngắc đưa tay trái về phía trước, kéo ống tay áo: "Tìm cái gì?"
"Nồi."
"Nồi gì vậy? Nồi và chảo đều ở trên đó." Bành Hướng Chi gãi đầu.
Kỷ Minh Tranh quay đầu, vươn cổ nhìn vào bên trong: "Muốn lấy nồi đất bên trong, muốn nấu canh uống."
Bành Hướng Chi đi qua, tóc Kỷ Minh Tranh trước giờ đều chải rất mượt, nhưng hôm nay thì không, có mấy sợi nóng nảy cong ở trên tai cô, giống như trái tim thoáng hỗn loạn của chủ nhân nó.
Bành Hướng Chi lập tức mềm lòng, đi tới, dừng lại bên cạnh cô, dùng đầu gối nhẹ nhàng chạm vào lưng cô: "Cậu muốn uống, hay là nấu cho tôi thế?"
Lưng Kỷ Minh Tranh khựng lại, hành động này có chút ngoài dự liệu của cô.
Đầu gối chạm vào lưng cô không có rời đi, lại như có như không cọ hai cái, giống như một cử chỉ vụng về để xoa dịu cô, lại như cầu hòa.
Kỷ Minh Tranh không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ dừng lại một chút, hỏi: "Cậu muốn uống không?"
Bành Hướng Chi trầm mặc một hồi, cắn môi, nhẹ giọng nói: "Nếu cậu nấu cho tôi thì tôi uống."
Kỷ Minh Tranh chớp mắt mấy cái, lộ ra nụ cười ôn hoà, sau đó duỗi tay lấy nồi đất ra: "Muốn uống gì?"
Đứng lên, đến bồn rửa rửa nồi.
Bành Hướng Chi nhìn chằm chằm nụ cười của cô, cũng mím môi, tựa vào trước bồn nhìn cô, không biết tại sao sóng mũi đột nhiên cay cay, mắt ươn ướt.
Nước chảy ào ào cọ rửa, Kỷ Minh Tranh không đợi Bành Hướng Chi trả lời, quay đầu nhìn nàng, đối diện với đôi mắt đẫm lệ của nàng, ngẩn ra: "Sao vậy?"
Tay đặt ở dưới nước, dựa vào nồi và bị những tia nước li ti bắn vào.
Bành Hướng Chi sụt sịt mũi, tiến lên ôm cô từ phía sau lưng, vùi vào cổ cô: "Muốn nói lại lần nữa, tôi rất nhớ cậu."
Kỷ Minh Tranh cúi đầu, đóng vòi nước lại, yên lặng được nàng ôm, hơi thở cùng nhau dần dần cùng tần số với người phía sau.
Bành Hướng Chi cúi đầu, đặt trán lên vai cô, hỏi: "Kỷ Minh Tranh, cậu là người tốt phải không?"
"Là tôi." Như biết nàng đang lo lắng điều gì, Kỷ Minh Tranh trực tiếp trả lời nàng.
Nước mắt Bành Hướng Chi rơi xuống: "Vậy cậu đừng gạt tôi nữa, chỉ một lần này thôi."
"Trước đây tôi chưa từng lừa ai, định cả đời chỉ có một lần này." Kỷ Minh Tranh thấp giọng nói.
"Tôi cũng không được." Bành Hướng Chi hít mũi, dùng giọng điệu yếu thế.
"Không nói dối sao?"
"Ừ."
Nhưng Kỷ Minh Tranh nở nụ cười, không đáp lại nàng.
"Thái độ của cậu là gì đây?"
"Chỉ là, cảm thấy có thể có chút khó khăn." Cô nhớ tới dáng vẻ Bành Hướng Chi nói thẳng với thợ làm móng, nhớ tới dáng vẻ nàng khoác lác trước mặt bạn bè.
Bành Hướng Chi lập tức phản ứng lại, tay đặt trên eo Kỷ Minh Tranh siết chặt, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy."
"Nhưng mà, tôi không lừa bạn gái tôi."
"Cho nên tôi không lừa cậu."
"...... Bạn gái?" Kỷ Minh Tranh nhẹ giọng hỏi lại.
"Không phải sao?" Bành Hướng Chi cúi đầu, từ phía sau vòng qua, muốn nhìn vào mắt cô.
"Không phải, cậu nói thẳng thắn với tôi, không phải muốn cùng tôi ở bên nhau sao?"
"Tôi, tôi hiểu sai ý sao?"
Đáy lòng Bành Hướng Chi chợt lạnh.
Kỷ Minh Tranh không nói gì, nghiêng người lại, tay phải chống bên bồn rửa, bình tĩnh nhìn nàng. Vành tai đỏ lên, mặt nghiêng về một bên, liền hôn lấy nàng.
Ngón tay trắng nõn nắm chặt mép bồn rửa, theo hơi thở quấn quýt dần dần thu lại.
"Rất muốn ở bên cậu."
Cho nên mấy chục phút chờ đợi vừa rồi, còn gian nan hơn mười năm, cậu có biết hay không.
Chắc cậu biết, phải không? Cho nên mới tới tìm tôi.
May mà cậu biết.