Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 50



Edit: phuong_bchii
________________
Bành Hướng Chi hồi sinh đầy máu rồi.
Hơn nữa kích động đến 6 giờ sáng đã tỉnh lại, nhưng nàng vẫn ở trong lòng Kỷ Minh Tranh không nhúc nhích, trong không khí còn có cảm giác phóng túng tối hôm qua, nàng có một chút dư vị, có một chút đắm chìm cũng có một chút sợ.
Thật ra nàng rất xấu xa, bây giờ nàng mới ý thức được, lời nói của Lý Kiều thật sự giẫm trúng đuôi của mình.
Lúc trước hứng thú bừng bừng muốn theo đuổi Kỷ Minh Tranh, ngoại trừ thích ra, trong tiềm thức có lẽ thật sự đã từng cho rằng, đây có thể cũng là một biện pháp giải quyết. Nàng có thể làm cho Kỷ Minh Tranh thoải mái, sau đó nói lời đường mật giả bộ "Thiết T*", nói chính mình không quen cho người ta chạm vào.
*Thiết T: Người đồng tính nữ có khí chất thiên về nam tính được gọi là T (Tomboy). Thông thường để tóc ngắn, ăn mặc tương đối trung tính, nội tâm tự nhận mình thiên về nam giới thích nữ giới.
Nàng đã từng rất hẹp hòi rất khờ dại nghĩ, nếu hai người ở bên nhau, chuyện này chắc sẽ không trở ngại gì Kỷ Minh Tranh.
Nhưng cũng may nàng lựa chọn thẳng thắn thành khẩn, cảm giác thẳng thắn thành khẩn so với ngụy trang còn dễ chịu hơn nhiều.
Nàng cho rằng mình kiếm được rất nhiều, không chỉ khiến Kỷ Minh Tranh thoải mái, cô còn bằng lòng cùng mình thăm dò.
Trước kia, Bành Hướng Chi thỉnh thoảng sẽ ở trong oán trách của đối phương, cảm thấy mình giống như quái vật. Nàng rất thích tiếp xúc tứ chi, thậm chí đến mức hoài nghi mình có phải là chứng đói khát da thịt hay không, đối với làm tình, cũng chưa từng đánh mất hứng thú về mặt tâm lý, nhưng một khi đến trạng thái chân chính, cơ thể luôn chuẩn bị không tốt.
Rất nhiều người sẽ nói, một người thích dính người, làm sao có thể có chướng ngại tình dục chứ? Một người không kiêng chay mặn, làm sao có thể có chướng ngại tình dục chứ? Bạn ham thích với hôn môi, tán tỉnh, còn có vuốt ve bộ ngực, làm sao có thể có chướng ngại tình dục chứ?
Nhưng Kỷ Minh Tranh nói cho nàng biết, đồng ý tình dục, trước giờ đều không nên gói lại.
Ngay cả khi nàng thích ôm ấp và dạo đầu, điều đó không có nghĩa là nàng hoàn toàn từ bỏ quyền lợi được phép quan hệ tình dục của chính mình.
Không chỉ là sau khi hôn môi có thể hô ngừng, không chỉ là sau màn dạo đầu có thể hô ngừng, thậm chí sau khi nàng thoải mái một chút, cũng có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Kỷ Minh Tranh không cảm thấy mất hứng, cũng không lừa gạt nàng, nói cho nàng biết, lúc sau sẽ thoải mái hơn, cậu cố nhịn một chút.
—— Lúc sau sẽ thoải mái hơn, qua một lát sẽ thoải mái, sau khi qua cơn đau thì sẽ không đau nữa.
Những lời này nàng từng nghe qua giống như cà rốt treo ở trước mắt lừa, làm cho nàng dạo qua một vòng lại một vòng, ý đồ mài ra chất lỏng thơm ngọt cho đối phương, mài tâm là hy sinh và nhẫn nại.
Bản chất của việc kéo cối xay là vâng lời.
Sau khi nàng nói không cần, Kỷ Minh Tranh không có xoay người thở dài, cũng không có để cho nàng nhận ra được chút quy tội lỗi về "nhẫn nại" và "kiềm chế" nào của nàng, mà chỉ cười cười, sau đó bắt đầu bình tĩnh thu dọn chính mình.
Cho nên động tác kia, đối với Bành Hướng Chi mà nói, hấp dẫn lớn như vậy, làm cho nàng nhịn không được liền muốn yêu Kỷ Minh Tranh.
Muốn rất yêu rất yêu Kỷ Minh Tranh.
Nàng nghĩ những thứ này, suy nghĩ hai ba tiếng, sau đó nhận ra Kỷ Minh Tranh đã tỉnh, cánh tay hơi giật giật, Bành Hướng Chi nhanh chóng nhắm mắt lại, sau đó bất động thanh sắc trở mình nói mê, lăn ra khỏi lòng Kỷ Minh Tranh.
Nghe thấy tiếng chăn sột soạt, nghe thấy tiếng Kỷ Minh Tranh tìm mắt kính, nghe thấy cô đi rửa mặt, sau đó nhẹ nhàng bước vào, thay quần áo.
Hình như chưa ăn sáng, cô trực tiếp đi làm luôn.
Bành Hướng Chi thở phào nhẹ nhõm, nằm ngửa hình chữ đại (大) trên giường, hai chân lắc trái phải, bắt đầu lướt Weibo.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến 10 giờ, đoán chừng nhóm quân sư quạt mo chắc đã tỉnh lại, quả nhiên rồi, lúc này Vu Chu gửi tin nhắn: "@Bành Hướng Chi, dậy chưa?"
Bành Hướng Chi gọi vào nhóm, bốn người đồng loạt trình diện, giống như đã hẹn.
"Quao, hôm nay mấy người dậy sớm ghê a ha ha ha." Bành Hướng Chi đứng lên, xỏ dép, bạch bạch bạch đi tới phòng bếp, lấy nước đào trong tủ lạnh uống.
Sáng hôm qua chưa uống xong, Kỷ Minh Tranh còn bịt kín màng bảo quản, hi hi hi.
"Chị vẫn ổn chứ?" Giọng Vu Chu nghe rất tỉnh táo, còn có mèo kêu bên chân cô nàng.
"Hả? Tôi?" Bành Hướng Chi ừng ực uống đồ uống.
Ngày hôm qua trạng thái của nàng không đúng lắm, nhưng Bành Hướng Chi không hét to với bọn họ đi uống mấy ly, chính là không muốn ai quấy rầy, cho nên Vu Chu cũng không tìm nàng, nên dậy thật sớm, vừa dọn dẹp phòng vừa chờ nàng tỉnh dậy.
Thấy giọng của nàng vẫn ổn, yên tâm: "Sợ chị không vui thôi."
"Nói thật, hôm qua em trở về càng nghĩ càng khó chịu, luôn cảm thấy không phát huy tốt." Vu Chu thở dài, cô nàng luôn như vậy, sau khi trở về vẫn phục bàn, cảm thấy có một khoảnh khắc nào đó, rõ ràng có thể phong cách thêm một chút.
Bành Hướng Chi cảm thấy rất ấm lòng, sao mình lại may mắn như vậy, có Kỷ Minh Tranh chữa lành cho nàng, còn có những người bạn thật lòng lo lắng cho nàng.
"Em còn đang suy nghĩ, nếu chị cảm thấy không hết giận, không bỏ qua được, chúng ta lén tìm thời gian, ngẫm lại làm sao xử lý hắn, trong hôn lễ quả thật không tốt lắm, phải lo tâm tình nhà gái người ta nữa."
Vu Chu thấy nàng không nói lời nào, có chút sốt ruột: "Thật đó, hôm qua Vãn Vãn còn nói, muốn đánh hắn."
Bành Hướng Chi đặt nước đào xuống, sửng sốt: "Đánh hắn?"
"Ừm, em ấy nói cô Triều đánh."
Bành Hướng Chi hít một hơi khí lạnh: "Cô Triều?"
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười lười biếng: "Ẻm bốc phét đó."
Hướng Vãn đương nhiên sẽ không nỡ để cô ấy đi đánh nhau, lúc nói còn bất động thanh sắc móc lòng bàn tay cô ấy một cái.
Nghĩ tới đây, Triều Tân thả lỏng cười.
Bầu không khí ngọt ngào như vậy, Bành Hướng Chi lại không chua chát như thường ngày, mà ngồi ở trên sô pha, ôm mặt, nhếch miệng cười theo: "Cô Triều còn biết nói 'bốc phét' à, ngầu thật nha."
Hả? Vu Chu nheo mắt, cảm thấy không thích hợp.
"Hướng Vãn cũng rất buồn cười, hì hì." Bành Hướng Chi dùng tay cọ lên mặt, dán vào khóe miệng mình, cười híp mắt.
"Ôi......" Vu Chu quay đầu, cách mic hơi xa, "Trời ơi, chị ấy bị sao vậy."


Sao lại đột nhiên tràn ngập tình yêu đối với thế giới, nhiệt tình khẳng định và quan tâm đối với mỗi người thế?
"Ai nha Chúc Chúc, hai người ăn cơm chưa?" Bành Hướng Chi ngồi bên bàn bóc đậu phộng, "Cơm phải ăn chứ."
"Tô Xướng ở bên cạnh em sao? Em giúp tôi cám ơn cậu ấy nhé, ngày hôm qua nhờ có cậu ấy, đầu óc này, dùng tốt." Bành Hướng Chi kẽo kẹt ăn đậu phộng, vừa ăn vừa cười.
Đầu kia truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Mọi người sao vậy?"
"Xướng Nhi." Bành Hướng Chi cười quyến rũ.
"Chị ấy thật đáng khinh." Vu Chu che môi nhẹ nhàng nói với Tô Xướng.
"Không nói với mấy người nữa," Bành Hướng Chị nhẹ nhàng nhảy ra từng chữ, "Tóm lại là nghe tôi nói, cám ơn mọi người, bạn bè đi cùng nhau cả đời, đều ở trong rượu rồi."
Nàng nhảy nhót cúp điện thoại, nhắn tin vào trong nhóm: "Thật sự không có thời gian nói chuyện nhiều, tôi còn phải đi đón cô ấy nữa."
"Ồ."
"Ồ."
"Ồ."
"Ồ."
Ánh mặt trời ba bốn giờ chiều vốn là bánh ngọt thơm ngon nhất, nhưng giờ phút này chiếu lên dụng cụ sạch sẽ mà lạnh như băng trong phòng khám của bệnh viện, cũng có vẻ trong suốt mê người, Kỷ Minh Tranh kết thúc công việc, lật ngược bút bi lại, đầu bút nhẹ nhàng ấn xuống phía dưới, lò xo phát ra tiếng vang ngắn mà giòn.
Cầm lấy điện thoại, trên đó có mấy tin nhắn Bành Hướng Chi gửi cho cô nửa tiếng trước, một tấm hình cam tươi.
"Nhìn thấy cậu ở siêu thị."
"Tôi nói Tranh Tử, Tranh Tử, cậu cũng không để ý tới tôi."
"Quả cam này rất đắt, 30 tệ một quả."
Kỷ Minh Tranh cười cười.
Tiểu Chu đi vào, cầm bệnh án: "Bác sĩ Kỷ, hôm nay vui vẻ như vậy sao?" Một lúc thì nhìn điện thoại, một lúc thì nhìn điện thoại, cười hai ba lần rồi.
Kỷ Minh Tranh đặt điện thoại xuống, một lát sau lại hỏi Tiểu Chu: "Mấy giờ rồi?"
Hả? Không phải chị ấy vừa cầm điện thoại sao? Máy tính cũng ở trước mặt, Tiểu Chu có chút khó hiểu, nhưng vẫn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, lại chạy ra ngoài xác nhận trên màn hình tin nhắn: "4 giờ 03, tôi nói xong, có thể 04 rồi."
"À." Kỷ Minh Tranh nói.
Than nhẹ một hơi, bút bi lại búng búng trên mặt bàn, cô gái vừa rồi đi đóng phí chụp phim, sao còn chưa quay lại?
Làm việc thêm một lát, ngẩng đầu nhìn máy tính, phía dưới hiển thị 4 giờ 32 phút, Kỷ Minh Tranh đứng lên, thu dọn đồ đạc trên bàn đâu vào đấy, đi vào phòng nước nóng đổ nước trong bình giữ nhiệt, nhúng một chút, lúc ngẩng đầu nhìn mình trong gương, chỉnh lại mắt kính, nhưng suy nghĩ lại, lại tháo nó xuống bỏ vào trong túi áo blouse trắng.
Sống mũi có dấu vết nhợt nhạt, cô vừa xoa vừa trở lại phòng khám, thay quần áo xong, cầm điện thoại xuống lầu.
Cúi đầu chậm rãi đi tới, chờ xuống bậc thang lại ngẩng đầu, quả nhiên ở bồn hoa đối diện nhìn thấy Bành Hướng Chi.
Dựa vào chiếc motor nhỏ mà nàng yêu thích, mặc quần yếm màu đen và giày Martin, trên người mặc áo ba lỗ màu xám tro, lộ ra vòng eo không có chút mỡ thừa, thời tiết còn hơi lạnh, nàng khoác một chiếc áo khoác mỏng rộng thùng thình, vắt trên cánh tay, rất không bền chắc, như thể nó sẽ trượt khỏi vai nếu có bất kỳ chuyển động nào.
Đã ngầu lại còn quyến rũ, mái tóc xoăn đường hoàng cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người, nàng khoanh tay cười với cô, nói: "Hello, người đẹp."
Lại là cái câu này, nhưng lần này Kỷ Minh Tranh không cảm thấy quá sến.
Ít nhiều đã hơi quen rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...