Dệt Kén
Chương 51: C51: Anh nhanh quay về đi
Gọi là robot nhưng thật ra không giống tưởng tượng của Lê Đường lắm. Nhìn bề ngoài con robot này không có đầu, chỉ gồm một màn hình và cánh tay máy.
Lê Đường đi quanh quầy trưng bày một vòng rồi hỏi: "Nó làm phẫu thuật được không?"
"Được." Tưởng Lâu giới thiệu: "Có thể điều khiển thông qua mạng 5G, hoàn thành động tác với độ chính xác cao."
"Vậy loại mà em từng thấy ở bệnh viện, ờm, có đầu..."
"Đấy là robot hướng dẫn khám bệnh, giai đoạn đầu lập nghiệp bọn anh từng nghiên cứu và phát triển một con. Nếu em muốn xem..."
Lê Đường vội nói: "Không cần, em chỉ hỏi bừa thôi."
Cậu lại làm bộ làm tịch chọc "ngón tay" trên cánh tay máy, mất tự nhiên như thể người ngoài nghề múa rìu qua mắt thợ.
Có lẽ nhận ra Lê Đường khó xử, Tưởng Lâu bấm vài phát trên màn hình: "Em có thể ra lệnh cho nó."
"... Gì cũng được sao?"
"Có thể thử."
Lê Đường bèn nói: "Hát?"
Robot không phản ứng.
Lê Đường ra lệnh tiếp: "Nhảy?"
Robot không hề nhúc nhích.
Lê Đường hơi cạn lời: "Nó có thể làm gì?"
"Hiện tại nó chưa có chức năng giải trí." Tưởng Lâu đáp: "Tốt nhất cho nó một mệnh lệnh cụ thể."
Lê Đường đành suy nghĩ lần nữa rồi nói: "Thế... nắm tay?"
Cậu nghĩ con robot này chỉ có tay, vậy thì động tác bắt tay cơ bản chắc có thể làm được.
Vừa dứt lời quả nhiên bàn tay máy cựa quậy. Bốn "ngón tay" của nó kêu cạch cạch chậm rãi mở ra.
Lê Đường hơi khó tin đặt tay lên "lòng bàn tay" máy, "ngón tay" của nó từ từ nắm lại, thật sự nắm tay Lê Đường.
"Được thật này!" Lê Đường hào hứng quay đầu, đối diện với khuôn mặt Tưởng Lâu thì nụ cười dần tắt.
Không biết từ khi nào ranh giới giữa quá khứ và hiện tại dường như ngày càng mơ hồ.
Nhận ra điều này Lê Đường cảnh giác mím môi, toan rụt tay về thì phát hiện bàn tay máy nắm quá chặt, cậu không rút ra được.
Ra lệnh "buông tay" cũng vô ích, chỉ lo dùng sức mạnh quá làm hỏng máy móc nên Lê Đường giãy vài cái rồi để yên, cầu cứu Tưởng Lâu: "Sao nó không thả ra?"
Tưởng Lâu quay lại trước màn hình, bấm mấy lần thì bàn tay máy mới xòe bốn ngón thả tay Lê Đường ra.
Hú hồn hú vía, Lê Đường xoa tay ra vẻ thoải mái: "Robot của các anh tay khỏe thật đấy."
Tưởng Lâu chẳng nói đúng sai, nhấn vào chương trình thu hồi để cánh tay máy thu lại, nhưng mắt lại nhìn bàn tay trắng trẻo của Lê Đường.
Mỗi tối nơi hàng ghế cuối xe buýt, hắn từng nắm bàn tay ấy biết bao lần.
Khi đó hắn hoàn toàn không ngờ bảy năm sau mình lại ghen tị với một con robot.
"Con robot này có tên không?" Lê Đường hỏi.
Tưởng Lâu hoàn hồn: "Có."
"Tên gì?"
Tưởng Lâu im lặng giây lát rồi nói ra hai từ.
Không phải tiếng Anh, từ đầu tiên bắt đầu bằng M, từ thứ hai là ROJA, vậy có lẽ là tiếng Tây Ban Nha.
Lê Đường không hỏi nghĩa như bình thường mà nhoẻn miệng cười: "Dân khoa học kỹ thuật bọn anh đều thích đặt tên mà người khác không hiểu này à?"
Tưởng Lâu không đáp. Hắn biết Lê Đường hiểu.
Tiếp đó hai người nói qua về kỹ thuật điều khiển chính xác hơn cần thuật toán hỗ trợ mà lần trước đã nói ở Tự Thành, Tưởng Lâu không khoe mẽ năng lực, cố gắng giải thích những nội dung phức tạp sao cho dễ hiểu, Lê Đường không phải dân trong nghề cũng có thể nắm được.
Thấy buổi thuyết trình đã kết thúc một lúc, chắc các đồng nghiệp cũng thu dọn gần xong, Lê Đường toan tạm biệt thì có người gõ cửa trước hội trường.
Đồng nghiệp phòng Quản lý rủi ro đến chuyển lời giúp Phó phòng Lý, vì phải chở thiết bị và tài liệu về nên ba chiếc xe của công ty đều đã kín ghế, hỏi Lê Đường định đi xe nào để bảo đồng nghiệp khác nhường chỗ.
Lê Đường nói: "Không cần, mọi người cứ đi trước, tôi bắt xe về công ty."
Lúc này Bùi Hạo cũng thò người vào, thấy hai người trong phòng bèn nhướng mày ngạc nhiên.
"Chúng tôi còn ghế trống." Anh ta mời: "Nếu sếp Lê không chê, chúng tôi có thể cho sếp quá giang."
Trước mặt nhiều người sao Lê Đường có thể mở miệng chê, đành mỉm cười đi theo nhóm người bên ROJA ra bãi đỗ xe ngoài trường.
ROJA có tổng cộng bốn người, Bùi Hạo, Tôn Vũ Tường và một người khác phụ trách khiêng robot. Lê Đường muốn giúp nhưng Tôn Vũ Tường nói: "Mấy người bọn tôi khiêng thiết bị quen rồi, thêm một người lại mất cân bằng."
Lê Đường đành đi tụt lại cùng Tưởng Lâu, lặng lẽ hộ tống con robot còn quý hơn người.
ROJA đi hai xe tới đây, một trong số đó là xe công vụ chuyên chở thiết bị. Họ đặt robot nằm ở ghế sau, che bạt bảo vệ cẩn thận, sau đó Bùi Hạo vòng lên ghế lái mở cửa xe: "Bọn tôi đi trước nhé."
Hai người còn lại cũng lên xe rồi nhanh nhẹn đóng cửa. Không chờ Lê Đường vẫy tay tạm biệt, xe công vụ đã lăn bánh nghênh ngang chạy đi.
Đến tận khi chiếc xe chuyển hướng biến mất nơi cuối đường, Lê Đường mới kịp phản ứng: "... Sao bảo còn ghế trống?"
Tưởng Lâu nhìn chiếc SUV bên cạnh: "Bọn anh đi hai xe."
Lê Đường ngơ ngác: "Em chưa thi bằng lái."
Về nước đã bốn tháng nhưng cậu bận bịu việc công ty suốt, chỗ ở lại gần công ty, thật sự không có thời gian và cũng không cần thiết học thi bằng lái xe.
Tưởng Lâu bèn vòng sang bên kia mở cửa ghế phụ lái cho cậu: "Anh lái."
Ngồi trên chiếc xe lạ lẫm có Tưởng Lâu đang chăm chú lái xe, Lê Đường mờ mịt "sao sự việc lại phát triển đến bước này".
Cảm nhận được ánh mắt cậu, Tưởng Lâu nhìn thẳng phía trước: "Yên tâm, anh có bằng lái."
Lê Đường nghẹn họng, nghĩ thầm em cũng đâu nghi ngờ anh không có bằng.
Cậu chỉ không kìm được nghĩ, bảy năm, hơn hai nghìn năm trăm ngày, thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, đủ để xảy ra quá nhiều chuyện, đủ để khiến hai con người vốn thân thiết trở nên xa lạ, chẳng còn quen thuộc với nhau.
Nhưng cậu vẫn tò mò anh thi bằng lái xe khi nào, nếu tốt nghiệp sớm thì không phải sẽ rất bận sao?
Cơ hội làm sinh viên trao đổi tốt như thế, vì sao lại đi Anh mà không phải nước Mỹ dẫn đầu trong lĩnh vực IT?
Mấy năm nay anh còn đánh quyền anh không, phải chăng trên người vẫn có nhiều vết thương? Đã trả mẹ cho anh rồi, vì sao có vẻ anh vẫn cô đơn một mình?
Xe vừa lái ra khỏi làng đại học thì Lê Đường nhận được cuộc gọi của Lý Tử Sơ.
"Cậu đi chung xe với ROJA?"
Giọng Lý Tử Sơ cao vút, Lê Đường vội vàng bịt ống nghe, nghiêng người đi: "Bảo là xe bên mình hết chỗ mà."
"Vậy thì cậu cũng đừng đi xe của họ chứ, không sợ bị chở đến góc chết camera rồi giết hay sao?"
"..." Lê Đường giật mình: "Cậu đừng nói linh tinh."
Có lẽ đã nhận ra Tưởng Lâu ở bên cạnh, Lý Tử Sơ nói nhỏ lại nhưng vẫn thẳng thắn: "Mới sáu năm mà cậu đã quên năm xưa cậu ta đối xử với cậu thế nào?"
Lê Đường nhỏ giọng nhắc nhở: "Bảy năm..."
"Tôi không quan tâm sáu năm hay bảy tám chín mười năm, năm đó cậu ta tiếp cận cậu là có mục đích, cậu ta lừa dối cậu, khiến cậu thê thảm như thế, cậu quên hết rồi sao?"
Lê Đường nuốt khan: "Cậu có đang ở một mình không? Tạm thời đừng nói nữa..."
Lý Tử Sơ không phanh lại được, bắn tằng tằng như súng liên thanh: "Ai biết bây giờ cậu ta tiếp cận cậu lại toan tính gì, thế mà cậu cũng dám đầu tư cho công ty cậu ta? Bọn tôi gọi cậu một tiếng sếp Lê thì cậu thật sự cho mình là sếp lớn, thật sự tưởng mình rất thông minh, làm gì cũng suôn sẻ phải không? So với cậu ta thì cậu còn non lắm, cậu ta giả dối nham hiểm thế nào cậu chưa từng lĩnh giáo hay sao, một đứa ngu ngốc như cậu sao suy tính lại cậu ta? Người ta khuyên còn không nghe, đến lúc đấy người tự tử treo cổ tìm đường chết không phải vẫn là cậu à?"
Cậu đã sớm trải nghiệm miệng lưỡi sắc bén của Lý Tử Sơ, nhưng từ ngày gặp lại Lý Tử Sơ luôn chăm sóc cậu như em trai, chỉ sợ cậu nghĩ quẩn mà nói chuyện cũng chọn lọc tránh gay gắt quá. Bởi vậy kìm nén quá lâu, lúc này lại tức giận thật nên cậu ta bùng nổ vô cùng dữ dội.
Lê Đường mấp máy môi, trong chốc lát không nói nên lời.
Cậu lo sợ không yên như bị xé bỏ tấm màn che, quá khứ mà cậu ra sức giấu giếm, sự yên bình cậu tận lực vẽ ra dường như đều dễ dàng sụp đổ chỉ vì vài câu nói của Lý Tử Sơ.
Giờ phút này cậu mới sực tỉnh, bóc sạch vỏ ngoài đẹp đẽ thì thực chất những ký ức ấy đều đã hỏng cả rồi.
Hỏng đến mức mưng mủ chảy máu, đóng vảy hết lần này tới lần khác, đau đớn được nhắc lại đúng lúc như bị rắc muối rồi lấy dao đâm vào, xoáy trong da thịt.
Hỏng đến mức phần thịt lành lặn xung quanh cũng thối rữa, tỏa ra thứ mùi tanh hôi.
Sao cậu có thể quên những ký ức tưởng chừng đẹp đẽ ấy đều là giả dối, nó chỉ là ván cờ Tưởng Lâu sắp đặt chờ cậu sa vào.
Vậy hiện tại thì sao, anh đến bên em có phải cũng bày ra trăm phương nghìn kế như trước không?
Tiếp tục nghĩ theo hướng tò mò khi nãy...
Vì sao tặng em dây chuyền hoa hồng, vì sao phải đặt tên cho robot của anh là MARIPOSA ROJA?
MARIPOSA ROJA, bướm đỏ.
ROJA, màu đỏ.
Anh có biết như thế sẽ làm lòng dạ em rối bời không?
Và, vì sao anh không cười nữa?
Vì anh vẫn hận em sao?
Trả lời qua loa rồi cúp điện thoại, Lê Đường cụp mắt.
Người bên cạnh quay sang như muốn nói điều gì, Lê Đường giành lời trước: "Em hơi buồn ngủ, ngủ một lát đây."
Cậu đã chẳng hơi sức đâu mà quan tâm người bên cạnh nghĩ thế nào, bỗng nhiên cậu rất buồn nôn, cơ thể bắt đầu run rẩy mất kiểm soát, giống hệt sau khi cắt cổ tay.
Có lẽ là do tắc đường nhỉ, cậu nghĩ, ở thủ đô giờ cao điểm buổi tối tắc đường nghiêm trọng, rất dễ gây ra say xe.
Hơn nữa hôm nay cậu chưa uống thuốc, giai đoạn đầu dừng thuốc luôn không quen mấy.
Cậu nhắm mắt lại.
Ngủ một lát đi, ngủ một lát là ổn thôi.
Lúc tỉnh dậy Lê Đường phát hiện trước mắt toàn sương mù, tất cả đều không rõ ràng.
Một con bướm thình lình xuất hiện trong sương mù mịt mùng, nó bay từ rìa bức tranh vào chính giữa, đậu trên ngón tay thon dài của ai đó.
Đó là một thiếu niên mặc quần áo màu đen, mắt cậu ấy đen láy như màn đêm.
Cậu ấy đưa con bướm về ngôi nhà dưới chân núi, chuẩn bị cho bướm mật hoa thơm ngọt.
Nhưng mật hoa để trong một chiếc lồ ng, cậu ấy nói với bướm rằng vào lồ ng đi, mau vào đi, vào trong là có thể uống mật ong ngon ngọt.
Bướm vẫy cánh chần chừ trước lồ ng.
Thiếu niên giục nó mau đi vào, đi vào là có thể có một mái nhà.
Bướm quá khát khao một mái nhà, nó tin lời thiếu niên, bay thẳng vào mà chẳng mảy may ngoái đầu.
Cửa lồ ng phía sau khóa chặt, lúc bướm quay lại đã bị nhốt bên trong.
Về sau mỗi ngày thiếu niên đều cho bướm mật ong như đã hẹn, bướm dần quên đi nỗi đau mất tự do, bắt đầu dựa dẫm vào thiếu niên, ngày ngày ngóng trông cậu ấy trở lại, ngóng trông cậu ấy mang mật hoa về cho mình, ngóng trông cậu ấy có thể nói chuyện với mình thêm vài câu.
Đôi khi thiếu niên rất tốt với bướm, đôi khi lại lạnh lùng với nó, đôi khi còn mở cửa lồ ng và nói "bây giờ em đi vẫn còn kịp". Bướm phất cánh không muốn đi.
Thiếu niên bày tỏ, em ngốc quá, chưa gặp con bướm nào ngốc hơn em.
Bướm đáp, em không ngốc, em yêu anh.
Thiếu niên cười, nhưng anh không yêu em.
Bướm không hiểu, nó hỏi, anh không yêu em, vậy vì sao lại cho em một mái nhà, vì sao còn cho em mật hoa?
Cửa lồ ng mở ra, bàn tay tuyệt đẹp của thiếu niên thò vào tóm con bướm, xé toạc đôi cánh mỏng manh.
Bướm giãy giụa và vùng vẫy, trong cơn đau ngợp trời, nó nghe thấy thiếu niên nói "vì anh hận em".
Lê Đường cúi đầu nhìn thấy dao đâm vào tim, máu tươi chảy ồ ạt nhuốm đỏ cánh bướm.
Bấy giờ cậu mới hiểu là hoàn toàn không có người ngoài cuộc nào hết.
Con bướm này chính là mình.
Lần nữa tỉnh dậy, có một giọng nói vang lên từ bên trái: "Dậy rồi?"
Lê Đường mù mịt nhìn sang, là thiếu niên trong giấc mơ ban nãy.
Thiếu niên hỏi: "Đằng trước có cửa hàng tiện lợi, muốn ăn gì không?"
Lê Đường lắc đầu, thầm nghĩ em không ăn mật hoa.
Nhưng thiếu niên vẫn tháo dây an toàn: "Ở đây chờ anh một lát."
Lê Đường không kịp cản hắn, nhưng khi hắn quay người xuống xe, cậu để ý thấy máy trợ thính đeo trên tai trái của hắn.
Máy trợ thính.
Hóa ra vừa rồi anh đã nghe thấy hết, nghe thấy mình bảo vệ anh, biết mình vẫn còn yêu anh.
"Em yêu anh... Em yêu anh... Em yêu anh lắm."
Giọng nói phát ra từ loa phát thanh cũng là bằng chứng không thể chối cãi.
Thảo nào anh điêu luyện đến thế.
Vậy thì đây là đâu?
Lê Đường bắt đầu nhìn xung quanh, đây có phải địa ngục không?
Lần trước đã đặt một chân vào lại bị kéo trở về, cho nên lần này anh tự mình tới bắt em, để em không thể trốn.
Nhưng mà... Lê Đường bất lực nghĩ, em chưa bao giờ có ý định chạy trốn.
Anh muốn mạng của em thì chỉ cần nói một câu, em sẽ cho anh mà.
Tưởng Lâu đi vào cửa hàng tiện lợi nhìn một lượt kệ hàng, lấy sandwich và một chai nước ra quầy thanh toán.
Hắn đẩy cửa ra ngoài, nghĩ đến sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Lê Đường mà bước chân không khỏi vội vã hơn.
Vì tình hình giao thông xấu phải phanh gấp liên tục sao? Nhưng trước đây Lê Đường chưa từng say xe, ngồi ghế cuối xe buýt vẫn vô cùng phấn chấn.
Vậy là hạ đường huyết? Hình như Lê Đường cũng không có bệnh này, lẽ nào mấy năm ở nước ngoài ăn uống không đàng hoàng, cho nên...
Tưởng Lâu vừa nghĩ vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên ngây ngẩn.
Không biết Lê Đường xuống xe từ khi nào, đang đứng cạnh xe mỉm cười nhìn hắn.
Không phải nụ cười khách sáo với đối tác từ ngày gặp lại, đây là nụ cười quen thuộc xuất phát tự đáy lòng khi nhìn thấy người mình yêu.
Cười một chốc khoé môi cậu dần hạ xuống, ánh mắt cũng chuyển từ hân hoan sang hoảng sợ.
Thấy Tưởng Lâu đứng im không nhúc nhích, Lê Đường không thể không tiến gần đẩy hắn đi: "Anh quay về đi, anh nhanh quay về đi."
Đây là địa ngục, anh không nên ở đây.
Tưởng Lâu hỏi "anh nên quay về đâu", con ngươi của Lê Đường thoắt co lại như vừa bừng tỉnh.
Không đúng, không đúng...
Vén mây mù là bóng chiều tà đập vào mắt. Còn có tiếng gió thổi lá khô, tiếng còi xe ồn ã và tiếng bước chân qua lại, tất thảy ập đến cùng sự khôi phục của các giác quan.
Đây là thế giới thực, không phải mười tám tầng địa ngục.
"Lê Đường, Lê Đường." Tưởng Lâu gọi tên cậu: "Em làm sao, không khoẻ ở đâu?"
Mồ hôi lạnh bị gió thổi bay, Lê Đường run rẩy thở hắt ra: "Nhầm rồi... Em xin lỗi."
Lời xin lỗi không nên có từ Lê Đường và câu "nhầm rồi" của cậu khiến Tưởng Lâu nhíu mày.
Em nhầm anh thành ai?
Lê Đường muốn lùi lại nhưng toàn thân mềm oặt, gần như không cách nào đứng vững.
Tưởng Lâu vội đỡ tay cậu: "Muốn dựa nghỉ một chút không?"
Nói xong hắn mới cảm thấy quá giới hạn, Lê Đường kháng cự hắn như thế, sao lại bằng lòng gần kề hắn?
"Ý anh là về xe..."
Tuy nhiên chưa dứt câu, Lê Đường đã cúi đầu tì lên vai Tưởng Lâu.
"Xin lỗi." Lê Đường cất giọng nhẹ bẫng: "Em chỉ dựa một chút, sẽ khỏe ngay thôi."
Thiếu niên trong mơ lạnh lùng mạnh mẽ, hắn một lòng trả thù, sao có thể hỏi mình "anh nên quay về đâu".
Cũng sẽ không gọi tên mình bằng giọng nói dịu dàng tới vậy.