Dệt Kén
Chương 38: C38: Tôi không thể yêu cậu
Loáng cái đã đến cuối tuần, Lê Đường đẩy thời gian lên sớm hơn để không lỡ ngày nghỉ.
"Bốn ngày với năm ngày cũng thế." Cậu nói như vậy với Tưởng Lâu, cũng là tự an ủi mình.
Tưởng Lâu bèn đặt phòng trước trên điện thoại. Tối thứ sáu tan học, cả hai gặp nhau ở cổng sau trường rồi bắt xe đến khách sạn.
Vừa lên xe Lê Đường đã mở điện thoại định chuyển khoản cho Tưởng Lâu, dù không cho cậu trả hết thì ít nhất cũng phải chia đều.
Tưởng Lâu nói không cần: "Mấy hôm trước mới thắng."
"Tối thứ ba hả?" Hôm ấy Lê Đường không tới phòng tập quyền anh với Tưởng Lâu, hai đứa đi chung năm điểm buýt thì xuống xe chia hai ngả: "Anh đoán xem tối đó em làm gì."
Tưởng Lâu cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, bấm từ chối nhận tiền chuyển khoản của Lê Đường: "Không biết."
"Anh đoán thử đi."
"Làm bài tập."
"Bài tập làm hết từ lúc ở trường rồi."
"Đọc sách."
"Bá tước Monte Cristo cũng sắp đọc xong rồi, trình độ viết văn của em tiến bộ vùn vụt luôn."
"Ngủ."
"Không hề, bữa đấy em ngủ muộn lắm, lúc anh gọi điện là em mới ngủ chưa được mười lăm phút." Lê Đường hối: "Anh đoán hẳn hoi xem nào."
Nghĩ đến người gặp mặt tối đó, Tưởng Lâu đáp tỉnh bơ: "Về với mẹ à?"
"Không phải. Tối hôm ấy mẹ em không có nhà, bảo là đi gặp bạn cũ." Lê Đường cũng nghĩ không ra, làu bàu nói: "... Bạn cũ nào mà cứ phải tối mới gặp?"
Tưởng Lâu cười: "Chưa biết chừng là bạn cũ bị lãng quên lâu lắm rồi."
Đến sảnh khách sạn nhận phòng, Lê Đường gọi món với lễ tân.
Bữa ăn này cậu tự thanh toán, Tưởng Lâu không tranh lại cậu. Lúc lấy thẻ phòng đi thang máy lên, Lê Đường rặt một vẻ "em có cách đối phó anh đấy nhé", đắc chí nói: "Ai kêu anh không nhận tiền, dù sao tối nay cũng nhất định phải tiêu nó."
Tưởng Lâu không nói gì nữa, đành tùy cậu.
Đây là một trong chuỗi khách sạn năm sao nổi tiếng ở trung tâm thành phố, tiện nghi và dịch vụ đều rất tốt.
Lê Đường vào phòng mới có cảm giác chân thực "mình đi khách sạn với Tưởng Lâu". Chuẩn bị tâm lý mấy ngày trời không thể nói là hoàn toàn không có tác dụng mà phải nói là một chút tác dụng cũng không có, cửa đóng "sầm" sau lưng làm Lê Đường run bắn.
Tưởng Lâu bật cười khẽ, Lê Đường hỏi hắn sao lại cười thì hắn đáp: "Không có gì, chỉ cảm thấy thế này giống như..."
Giống như gì thì hắn lấp lửng không nói.
Lê Đường vào nhà vệ sinh, ngẩng đầu trông thấy mặt mình trong gương phơn phớt đỏ, đầy vẻ hồi hộp thẹn thùng, thiếu điều viết mấy chữ "tôi là lần đầu tiên" lên mặt nữa thôi.
Cậu vốc nước lạnh, che mặt nghĩ thật sự rất giống... Giống như Tưởng Lâu là khách làng chơi còn mình là trai bao lần đầu đi bán thân vậy.
Liên tưởng th ô tục hết sức nhưng lại là liều thuốc trợ hứng tuyệt vời.
Tưởng Lâu cũng vào nhà vệ sinh, Lê Đường nhường khoảng trống trước bồn rửa mặt cho hắn song không ra ngoài, mải mê nhìn hắn rửa tay.
Tay hắn đẹp biết bao, nước trong vắt chảy qua da và xương khiến người ta nghĩ đến xúc cảm khi đôi tay ấy m ơn trớn cơ thể, còn có sự linh hoạt như cá bơi trong nước ở dưới chăn đêm hôm đó nữa.
Ngước lên chạm mắt nhau trong gương, Lê Đường bỗng dưng căng thẳng.
Đôi mắt đen láy của Tưởng Lâu như có sức cuốn hút vô hạn, lôi kéo người ta không thể không lại gần hắn.
Sau một nụ hôn nhẹ, Lê Đường tự biết không nên lơ đãng, nhưng trước mặt gương to mỗi một động tác và phản ứng đều vô cùng rõ rệt. Chốc thì cậu để ý vòi nước đã vặn chặt chưa, chốc lại lo cửa sổ mở toang sẽ "truyền hình trực tiếp" cảnh trong phòng cho tòa nhà đối diện, bèn chống tay ra sau ngả người kéo dãn khoảng cách: "... Ra ngoài đã."
"Sao phải ra ngoài?" Tưởng Lâu lại sáp vào: "Không thích ở đây sao?"
Lê Đường tiến thoái lưỡng nan, đang ngượng đến mức không biết nên chui vào đâu thì chuông cửa kêu.
Thức ăn cậu gọi đến rồi.
Thực đơn ăn khuya có hạn, Lê Đường lại không thích quá dầu mỡ nên gọi món cháo hải sản đặc sắc của khách sạn.
Mới ăn hai thìa thì điện thoại đổ chuông, Lê Đường ngẩn người khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị là "Mẹ".
Từ ngày chuyển đến trường Trung học Số 1 Tự Thành, hầu như cậu chưa từng về nhà đúng giờ, Trương Chiêu Nguyệt đã quá quen với việc này, bình thường đều không chờ cậu mà đi ngủ trước, sao tự dưng hôm nay lại gọi điện cho cậu?
Cậu bắt máy, Trương Chiêu Nguyệt hỏi: "Sao muộn rồi còn chưa về nhà?"
Lê Đường ấp úng: "... Con đi ăn khuya với bạn."
"Bạn nào?"
"Bạn cùng lớp con, mẹ không biết đâu."
Đầu bên kia im lặng giây lát: "Nhớ về sớm."
Lê Đường chột dạ đáp "vâng".
Cúp điện thoại, Lê Đường hết hứng ăn, chậm chạp húp đại vài miếng rồi bỏ bát xuống.
Tưởng Lâu gần như không động đũa, thấy Lê Đường không ăn nữa bèn hỏi: "Bị kiểm tra à?"
"Vâng." Lê Đường hơi rầu rĩ: "Em chưa nói dối mẹ bao giờ."
"Thế phải làm sao." Tưởng Lâu nửa đùa nửa thật: "Đưa em về trước nhé?"
Lê Đường quả quyết: "Không đâu, khó lắm mới hạ quyết tâm." Tất nhiên phải thừa thắng xông lên chứ.
Tưởng Lâu lại nói: "Em cứ thế làm anh áp lực quá."
"Hả?"
"Nếu anh làm không tốt khiến em hối hận thì sao?"
Nhận thức được "làm" ở đây là làm gì, Lê Đường thoắt đỏ bừng mặt: "... Chuyện ấy lấy đâu ra tốt hay không tốt."
"Không à?" Tưởng Lâu hỏi.
"Dù có thì em cũng không thể đi... đi so sánh mà."
Tưởng Lâu bật cười: "Nếu em muốn thì thể nào chẳng có cách so sánh."
"Vì sao phải so sánh?" Lê Đường không hiểu sao phải đưa ra giả thiết này: "Chỉ làm chuyện ấy với một mình anh không được sao?"
Tưởng Lâu lặng thinh.
Lê Đường không nhịn được gặng hỏi: "Lẽ nào anh muốn em làm chuyện ấy với người khác?"
Tưởng Lâu quay đi nhìn cháo thừa trên bàn: "Ăn nữa không, không ăn..."
Lê Đường biết hắn đang đánh trống lẳng, chìa tay xoay mặt hắn lại, ép hắn nhìn mình: "Trả lời em, anh muốn em làm chuyện ấy với người khác sao?"
Tưởng Lâu chớp mắt, Lê Đường nói trước: "Không cho nhắm mắt."
Tiếp xúc thân thiết đủ để Lê Đường tìm ra mánh khóe Tưởng Lâu quen dùng, cũng biết dù hắn cực kỳ cứng miệng nhưng rất khó nói dối khi nhìn vào mắt người khác.
Trong bầu không khí không khác gì giằng co, rốt cuộc Tưởng Lâu là người bại trận.
Hắn nhìn thẳng Lê Đường, thở dài nhẹ bẫng: "Không muốn."
Lê Đường vô cùng hài lòng với sự thẳng thắn hiếm có ở Tưởng Lâu, giữ nguyên tư thế hôn hắn: "Vậy thì đừng đặt giả thiết, cụt hứng lắm."
Dù rằng khi sử dụng thủ đoạn ép buộc bắt Tưởng Lâu nói thật, Lê Đường đã lường trước tiếp theo sẽ bị "trả thù".
Đêm xuân yên ắng chỉ có tiếng gió nhè nhẹ, trong căn phòng khách sạn trên tầng hai mươi bảy, một bàn tay trắng ngần mảnh khảnh run rẩy duỗi về phía đầu giường, mục tiêu là tắt công tắc chiếc đèn ngủ cuối cùng.
Nhưng có một bàn tay khác to hơn phủ lên, mười ngón đan xen quấn quýt, dường như có thể nghe thấy tiếng mồ hôi cọ xát.
Tưởng Lâu cất giọng trầm khàn giữa hơi thở nặng nề: "Đừng tắt... Cho anh nhìn em."
Mà Lê Đường đã hoàn toàn không thốt nên lời, nói cách khác là không dám phát ra tiếng.
Dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý, tính trước tất cả trường hợp có thể xảy ra nhưng Lê Đường vẫn đánh giá thấp chênh lệch giữa lý thuyết và thực hành.
Đã vậy Tưởng Lâu còn vừa bị cậu bắt bí, đoạt lại quyền chủ động xong vẫn hơi giận, những gì có thể khiến cậu xấu hổ hay không chịu nổi thì Tưởng Lâu đều làm.
Thậm chí hắn còn không cho cậu c ởi quần áo, chỉ kêu cậu tự vén áo đến nơi nào muốn được hôn.
Khi Lê Đường kìm nén ngượng ngùng vén áo len lên, Tưởng Lâu lại rề rà không chạm vào cậu mà chống trên người cậu, hờ hững nhìn làn da tr@n trụi bằng ánh mắt soi xét đánh giá, hệt như đang định giá hay chấm điểm.
Rồi Lê Đường chịu hết nổi, với tay ôm cổ Tưởng Lâu vì muốn gần gũi hơn, Tưởng Lâu kéo áo cậu nhét vào miệng cậu và ra lệnh: "Tự ngậm lấy."
Lê Đường không thể không thừa nhận mình thích được Tưởng Lâu đối xử thô bạo thế này, nó khiến cậu cảm thấy hưng phấn như sắp gặp mưa rền gió dữ, tựa cơn đau âm ỉ có thể giúp cậu xa rời hiện thực, đạt được kh0ái cảm cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Vậy nên Lê Đường ngoan ngoãn há miệng cắn góc áo len, hệt như đang dùng dây thừng tự trói mình.
Nhưng lần đầu tiên đau hơn Lê Đường tưởng tượng rất nhiều.
Dù cho sau đó các giác quan đã dần mất nhạy bởi cơn run rẩy hòa làm một, giữa những cú đâm thúc dữ dội, Lê Đường cũng chỉ kịp nói: "Tưởng Lâu... Anh ơi... Đau, chậm, chậm thôi..."
Song Tưởng Lâu không dừng lại, hắn nhìn Lê Đường từ phía trên, mặc cậu chốc thì cuộn tròn chốc thì giãy giụa, vô cảm tuyên án: "Không đủ, còn đau hơn được nữa kìa."
Dường như người bên dưới càng yếu thế, càng khóc nhiều thì càng có thể khơi dậy h@m muốn ngược đãi trong hắn.
Không đủ, vẫn chưa đủ.
Hắn muốn xé toạc nghiền nát cậu, nhìn cậu khóc lóc đau khổ.
Dẫu sao chỉ khi nào đủ đau mới có thể ghi tạc trong lòng.
Đến cuối Lê Đường cũng không thể giãy khỏi trói buộc. Thậm chí trong giây phút quan trọng, Tưởng Lâu còn bóp cổ cậu.
Không khí tràn vào phổi ngày càng ít, Lê Đường xây xẩm mặt mày, cả người lâng lâng... Cậu lại thấy mình biến thành bướm, vỗ đôi cánh mỏng ra sức bay nhưng bị chùm sáng trắng chói mắt nuốt chửng từng chút một.
Đến khi bàn tay trên cổ buông ra, Lê Đường ho sặc sụa.
Trước mắt lại đen kịt, Lê Đường hốt hoảng bám chặt vai Tưởng Lâu, mở to mắt tìm kiếm bóng hình mơ hồ ấy.
Những lúc thế này, con người chỉ biết túm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất theo bản năng.
Nhưng cậu đã quên thứ đẩy mình xuống cũng là đôi bàn tay đó.
Làm xong, Lê Đường vừa nhớ lại k1ch thích ban nãy vừa sợ sệt: "Sao anh dám, nhỡ bóp ch ết em thật thì sao..."
Tưởng Lâu vặn nắp chai nước tu một hơi hết nửa: "Nếu em chết, anh cũng không chạy được."
Đặt phòng dùng căn cước công dân của Tưởng Lâu, từ cổng trường, trên xe đến sảnh khách sạn và thang máy đều có camera. Dù hắn thật sự muốn ra tay thì cũng chưa đến nỗi ngu xuẩn như thế.
Lê Đường nghe hắn nói mà trợn tròn mắt: "Anh còn nghĩ đến thật?"
"Sao có thể." Tưởng Lâu cười: "Sao anh nỡ."
Lê Đường cũng cười, cậu thích nghe Tưởng Lâu nói "không nỡ".
Vừa tiêu hao quá nhiều thể lực làm Lê Đường chẳng còn sức nhấc tay, cậu huých đầu gối vào Tưởng Lâu: "Em muốn uống nước."
Cậu nằm yên không chịu ngồi dậy, Tưởng Lâu bèn uống trước một hớp rồi giữ gáy cậu, áp môi vào mớm nước qua.
Lê Đường uống xong vẫn đòi tiếp, Tưởng Lâu kiên nhẫn đút cho cậu.
Hôn mãi hôn mãi lại bén lửa.
Lần này Lê Đường buông thả leo lên người Tưởng Lâu, hôn yết hầu gồ lên của hắn, cảm nhận nó chuyển động nhấp nhô theo từng nhịp thở rối loạn.
Rồi cậu ngồi dậy cởi áo len ném lên thảm, sau đó lại từ từ ngồi xuống đồng thời thở hắt ra.
Bàn tay run run kéo tay Tưởng Lâu ra sau eo mình, cậu nói: "Anh sờ... Anh sờ chỗ này."
Bụng ngón tay nhạy cảm dễ dàng sờ thấy một chỗ chằng chịt lõm xuống không bằng phẳng. Trong ánh mắt ngờ vực của Tưởng Lâu, Lê Đường chống tay vất vả xoay người lại, cong eo để phần lưng l0ã lồ dưới ánh đèn.
Đập vào mắt Tưởng Lâu là sống lưng gầy gò bao phủ bởi làn da trắng trẻo như tuyết trên dãy núi, đẹp rung động lòng người.
Xuống dưới nữa là nơi tối tăm lõm xuống, có hai dòng chữ được xăm màu đen đậm hơn vẫn chưa bong vảy, chứng tỏ mới lên màu chưa lâu.
Dòng đầu tiên là phiên âm tên Tưởng Lâu, dòng thứ hai là số La Mã, Lê Đường sợ Tưởng Lâu không nhìn rõ bèn giải thích: "... Sinh nhật anh đấy."
JiangLou
XI.IX.MCMXCIX
Lê Đường dở nhất khoản viết văn, nhưng chuyện lãng mạn cần thiết giữa các cặp đôi không bao giờ rời được hai chữ "thư tình".
Cậu không biết viết thư, sợ viết tầm bậy trở thành trò cười, thôi thì lấy cơ thể mình làm giấy viết bức thư tình đơn sơ thẳng thắn nhất trần đời, khắc dấu ấn vĩnh viễn ở vị trí bí mật chỉ người kia nhìn thấy.
Thời gian như ngừng trôi.
Dẫu cho cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chú mục vào vùng da ấy nóng bỏng đến mức khiến cơ thể cậu rịn mồ hôi.
Tối thứ ba Lê Đường một mình đi xăm hình xăm này, ông chủ tiệm xăm nói năm ngày có thể bong vảy, hiện tại xem ra vẫn sớm quá.
Đáng lẽ nên chờ lành hẳn mới cho Tưởng Lâu xem nhưng Lê Đường không chờ nổi, cậu muốn Tưởng Lâu nhìn thấy dấu ấn quan trọng thể hiện cậu thuộc về hắn vào đêm chỉ có một lần trong đời.
Lê Đường không chống được sụp eo xuống, toan xoay người: "Tưởng..."
Bỗng nhiên một đôi tay nóng bừng ôm eo cậu, kế đó chân bị nhấc lên, sự trống rỗng trong thoáng chốc khiến Lê Đường bật ra tiếng rên khẽ. Và rồi vùng da riêng tư cuối sống lưng gần xương cụt được đôi môi nóng rẫy dịu dàng hôn lên.
Lê Đường ưỡn cổ, há miệng không thốt thành tiếng.
Đang độ cuối xuân, không khí ẩm ướt như thể đã mưa rả rích suốt đêm, nhưng sao vẫn có cảm giác điện giật tê tê?
Mãnh liệt hơn nỗi nghẹt thở khi nãy, khiến lòng người run rẩy không thôi.
Đã là lần thứ hai nhưng động tác của Tưởng Lâu lại mạnh và hung hãn hơn.
Hắn ôm Lê Đường từ phía sau, dùng giọng điệu gần như đe dọa dẫn dắt Lê Đường nói ra những câu từ xấu hổ.
Nhanh... Muốn nữa... Nhiều hơn chút nữa.
Và còn...
"Em yêu anh."
Đèn trần bật toàn bộ cho Tưởng Lâu tiện quan sát nét mặt cậu. Lê Đường có cảm giác như bị phơi trên tế đàn, mặc dù chính cậu là người tự nguyện hiến dâng, tự nguyện mổ xẻ trái tim để tỏ bày: "Em yêu anh."
Mà cúng tế là để chuộc tội và thanh tẩy nghiệp chướng, cho nên thần linh nhận vật tế có quyền đưa ra bất cứ mệnh lệnh nào.
"Anh không nghe rõ." Tưởng Lâu trầm giọng: "Nói lại đi."
Lê Đường nuốt nước bọt tanh ngọt: "Em yêu anh."
Tưởng Lâu nhắm mắt hòng dằn nỗi xúc động muốn đáp lại cậu, quá khứ hiện ra hết cảnh này đến cảnh khác, có thi thể máu thịt lẫn lộn của bố, bóng lưng kiên quyết của mẹ, tiếng giễu cợt và nắm đấm vung thẳng vào đầu, bé trai đàn piano trong hội trường cùng tiếng ù tai dữ dội.
Nhưng sau đó những hình ảnh nhiều màu sắc thế chỗ cho cuốn phim đen trắng, bé trai ấy đã lớn mà vẫn ngây thơ quá đỗi, mỉm cười ngọt ngào vì mấy chiếc kẹo, cũng rơi nước mắt vì xót xa cho ai đó. Rõ ràng là đứa trẻ lớn lên trong nuông chiều ở gia đình giàu có, vậy mà lễ tình nhân nhận được một bó hoa hồng cũng làm thành hoa khô xem như của báu, cứ như chưa từng thấy bao giờ.
Hắn chỉ có thể không ngừng phủ nhận, để tiếng lòng át đi giọng nói bên tai phải.
"Em yêu anh."
Tôi hận cậu.
"... Em yêu anh."
Tôi hận cậu.
"Anh à, em yêu anh lắm."
Tôi hận cậu thấu xương.
Tình yêu chân thành là màu đỏ nồng cháy, mối hận khắc sâu là màu đen đậm đặc.
Hoá ra giới ranh giới giữa chúng chẳng bao giờ rõ ràng.
Tưởng Lâu không muốn mở mắt, vậy nên chỉ có thể trơ mắt nhìn mình rơi vào mặt biển rồi mãi đắm chìm.
"Anh ơi, anh yêu em không?"
Tôi không thể yêu cậu.