Dệt Kén
Chương 3: C3: Nhớ mẹ rồi à
Giờ truy bài sáng thứ sáu, Lê Đường lơ đễnh đọc bài, lòng thầm nhớ nhung vở ghi tiếng Anh của mình.
Hai ngày trôi qua, có vẻ Tưởng Lâu đã quên việc này vì mãi không trả vở cho cậu.
Không phải quyển vở quý giá nhường nào... Vừa khai giảng, vở mới viết một trang, chữ cũng chẳng ngay ngắn lắm, thật sự là không cho được. Nếu không phải khi ấy nhìn trộm bị bắt quả tang khiến lòng dạ rối bời, không đời nào Lê Đường dễ dàng cho mượn vở.
Cậu liếc sang bên cạnh, Tưởng Lâu vẫn đang ngủ, nhoài người về bên trái để hở tai phải, đôi mắt nhắm chặt và sống mũi thẳng tắp.
Khi ngủ trông hắn thật sự dịu dàng và vô hại. Dù bình thường hắn luôn tươi cười nhưng lại mang cảm giác khác hẳn, hệt như đám mây trắng tinh lấp ló màu nền xám xịt, như mưa rào rình rập giữa bầu trời trong xanh, cảm giác mâu thuẫn vừa trái ngược vừa hòa hợp.
Lê Đường không nhịn được nhìn thêm mấy lần, nghĩ bụng ra chơi hỏi hắn sau vậy.
Tuy nhiên hết tiết một Tưởng Lâu bị cô Lưu gọi đi lấy sách tham khảo phát cho lớp, giờ ra chơi tiết hai lại bị giáo viên tiếng Anh chiếm dụng.
"Đi học một tuần, các em đều quen biết nhau rồi, lớp ta chọn một cán sự bộ môn nhé."
Trước đây bài tập tiếng Anh do lớp trưởng đứng ra thu và phát, cả lớp còn tưởng giáo viên tiếng Anh quên mất vụ này rồi.
Cán sự bộ môn ở cấp ba là một việc cực khổ, nhất là cán sự môn Anh, không chỉ phải thu và phát bài tập mà còn phải phụ trách giám sát giờ truy bài khi giáo viên không có mặt. Vậy nên không ai muốn làm, chờ mãi cũng chỉ có vài cánh tay thưa thớt rón rén giơ lên, nhìn là biết bị đe dọa bởi ánh mắt của cô giáo tiếng Anh.
Lê Đường ngó xung quanh, bàn tay đặt trên bàn vô thức xoắn vào nhau.
Cậu thật lòng muốn giơ tay.
Sáng nay trước khi đi học, chẳng mấy khi người mẹ Trương Chiêu Nguyệt lại xuống tầng ăn sáng với cậu, hỏi cậu ở trường mới có quen không.
Đã rất lâu không được mẹ quan tâm nên Lê Đường vừa mừng vừa lo, vội trả lời là con quen rồi, thầy cô và bạn học đều rất tốt, trình độ giảng dạy cũng không kém trường quốc tế ở thủ đô.
Nghe vậy, nét mặt Trương Chiêu Nguyệt thả lỏng hơn: "Trung học số 1 là trường tốt ở Tự Thành, ngày xưa mẹ cũng tốt nghiệp trường này."
Mẹ còn nói với Lê Đường rằng ba năm học mẹ học tại trường Trung học Số 1 Tự Thành đều là cán sự môn Anh.
Lê Đường bèn nghĩ, nếu mình cũng làm cán sự môn Anh thì biết đâu mẹ sẽ vui.
Nhưng cậu dễ mắc cỡ, trước nay muốn gì cũng luôn có người tìm đủ mọi cách cho cậu, cậu chưa từng tự mình giành lấy thứ gì.
Trong lúc cậu đắn đo, giáo viên tiếng Anh đã sắp quyết định: "Vậy lát nữa ba em đến văn phòng tôi..."
Giáo viên vừa dứt lời, Lê Đường bỗng nghe thấy người bên cạnh lên tiếng: "Thưa cô, Lê Đường cũng muốn tham gia tranh cử."
Tưởng Lâu chống cằm, mắt nhập nhèm ngái ngủ nhưng nói cực kỳ dõng dạc: "Cậu ấy học tiếng Anh rất tốt, em có thể làm chứng."
Tưởng Lâu ngủ dậy, bàn cuối tổ bốn trong lớp 11A1 lại trở thành địa điểm tụ tập.
Hết tiết ba, Hoắc Hi Thần ngẩng đầu bắt chéo chân ngồi trên bệ cửa sổ xỉ vả Tưởng Lâu không trung thành với bạn bè: "Điểm tiếng Anh của tao cũng cao cơ mà, sao mày không đăng ký giúp tao?"
Tưởng Lâu cười: "Mày muốn làm cán sự bộ môn thì tự đi mà giơ tay, còn cần tao giúp à?"
"Đâu giống, mày không tiến cử tao tức là trong lòng mày không có tao." Hoắc Hi Thần diễn sâu: "Ha, đàn ông đúng là dễ thay đổi, lật mặt còn nhanh hơn lật sách!"
Tụi con trai xung quanh nhao nhao mắc ói, có thằng bảo: "Nếu tao nhớ không nhầm thì bọn mày mới quen nhau lúc nghỉ hè chia lớp mà nhỉ."
Hoắc Hi Thần sặc: "Thì cũng quen lâu hơn học sinh chuyển trường chứ."
...
Lê Đường nằm bò ra bàn giả vờ ngủ như thể không dám đối mặt, trong lòng đang trăm mối ngổn ngang, chốc thì nghĩ sao cậu ấy biết mình muốn làm cán sự bộ môn, chốc lại nghĩ cô chủ nhiệm nói cậu ấy thích giúp đỡ người khác xem ra cũng không hẳn là khen ngợi lung tung.
Hết tiết cuối buổi sáng, lớp trưởng Lý Tử Sơ tới báo giáo viên tiếng Anh đã chọn Lê Đường làm cán sự bộ môn, nhanh đến mức khiến Lê Đường ngạc nhiên, rõ ràng chỉ lên văn phòng một chuyến mà đã xong rồi? Rất khó để cậu không nghi ngờ trong chuyện này có điều khuất tất.
Nhiệm vụ đầu tiên sau khi nhậm chức là giảng tiếng Anh cho bạn học, cũng là Chu Đông Trạch bữa trước chơi bóng rổ cùng cậu. Cậu ta là lớp phó thể dục, dáng cao tồng ngồng ngồi chồm hổm trước bàn Lê Đường, ngẩng đầu ra vẻ ham học hỏi trông hơi buồn cười.
Lê Đường làm hết chức trách kiên nhẫn giảng từ căn bản, khiến Chu Đông Trạch đã quen nghe giáo viên bảo "câu này không cần đọc cũng biết chỉ có thể chọn C" như nắng hạn gặp mưa rào, cảm thán cậu giảng kỹ thế thì trẻ con mẫu giáo cũng hiểu.
Lê Đường nghe cậu ta khen mà ngượng, có qua có lại nói: "Tại cậu hiểu nhanh mà."
Giảng thêm mấy câu nữa thì Lê Đường tìm được phương pháp, nhận ra tầm quan trọng của việc động viên, hễ Chu Đông Trạch kêu đã hiểu" là cậu khen: "Rất tốt... Đỉnh nè... Giỏi quá."
Hỏi bài xong Chu Đông Trạch cười nói: "Cậu dạy giỏi ghê, nên đi làm giáo viên."
Lê Đường không dám vượt quá chức phận, vội vàng xua tay: "Tôi chỉ là gà mờ thôi, vẫn nên hỏi cô tiếng Anh lớp mình trước rồi hẵng hỏi tôi."
"Vậy tôi gọi cậu là thầy giáo nhỏ." Chu Đông Trạch nói: "Sau này nhờ cậu chỉ bài tiếp, cậu có chê tôi phiền không?"
"Sao thế được."
Chỉ bài cho người khác thì bản thân cũng có cảm giác thành tựu mà.
"Tốt quá." Chu Đông Trạch rủ rê: "Cuối tuần nghỉ học đi chơi với nhau nhé."
"Được thôi."
"Để bao giờ nhắn Wechat."
*
Buổi trưa, Lê Đường và Lý Tử Sơ cùng đến căng tin ăn cơm, Lý Tử Sơ giới thiệu cho cậu các món ngon, cuối cùng Lê Đường cũng tìm được bữa trưa xem như vừa miệng tại ngôi trường này.
Cậu ăn ít, mới hết một nửa đã no, ngồi múc canh trứng trong bát lên nghịch. Lý Tử Sơ thấy cậu chán bèn gợi chuyện: "Thủ đô cách đây xa tít tắp, sao cậu lại đến đây học?"
Lê Đường không muốn giải thích nhiều, chỉ đáp: "Quê mẹ tôi ở đây, tôi đi với mẹ."
"Ồ." Lý Tử Sơ cảm thán: "Cậu đúng là có hiếu."
Giọng cậu ta chân thành và không hề mang ý chế nhạo. Lê Đường nhìn người trước mặt, thầm nghĩ chắc hẳn bình thường cậu bạn lớp trưởng này không hay lên mạng.
Lại nói về lớp, Lý Tử Sơ bảo: "Cả cấp hai lẫn lớp 10 tôi đều học cùng lớp với Tưởng Lâu, cậu ấy luôn là cán sự môn Toán."
Lê Đường ngẫm nghĩ: "Hình như thầy cô đều rất thích cậu ấy."
Lý Tử Sơ gật đầu: "Không chỉ thầy cô thôi đâu."
Nhớ đến cuộc đối thoại mình nghe trộm trên sân thượng vào ngày đầu đi học, Lê Đường công nhận: "Rất nhiều con gái theo cậu ta."
"Con trai cũng nhiều nữa." Nhận ra còn nghĩa khác, Lý Tử Sơ bổ sung: "Không phải "theo" theo nghĩa đó, thì là mọi người đều thích vây quanh cậu ấy, cậu biết mà, người đẹp trai học giỏi lại tốt tính ít nhiều gì cũng hơi ngạo mạn, khó tránh tỏ thái độ bố đời với người khác... Nhưng Tưởng Lâu sẽ không như thế, chơi với cậu ấy rất thoải mái, cậu ấy không bao giờ làm người ta khó xử."
"Thế sao các cậu chơi bóng rổ không rủ cậu ấy?"
"Tự cậu ấy nói không muốn cản trở bọn tôi đấy chứ. Cậu ấy làm gì cũng nghĩ cho người khác, nếu không phải cậu ấy nhường thì chức lớp trưởng cũng không đến lượt tôi làm."
Lê Đường hiểu chút chút rồi, thảo nào hắn nói một câu đã có thể khiến giáo viên chọn cậu làm cán sự môn Anh.
Nhưng...
"Vì sao phải làm lớp trưởng?"
Trong mắt Lê Đường, lớp trưởng là công việc làm trâu làm ngựa cho thầy cô và cả lớp, không ngờ có người muốn làm á?
"Vì quen rồi ấy mà." Lý Tử Sơ đáp thản nhiên: "Từ cấp một tôi đã làm lớp trưởng, nếu có ngày không cho tôi làm nữa thì người ngợm bứt rứt lắm."
Lê Đường nghĩ thầm chưa biết chừng đây là biểu hiện của máu M, ngấm ngầm muốn bị ngược đãi.
Nhưng cậu lại nói: "Vậy thì cậu ấy rất hiểu cậu, còn biết cậu muốn làm lớp trưởng."
Ăn uống no nê, Lý Tử Sơ đặt đũa xuống, cuối cùng tổng kết: "Cho nên tôi nói mà, không ai là không thích cậu ấy hết."
*
Thứ sáu không phải tự học tối, buổi chiều tổng vệ sinh xong được tan học luôn.
Trùng hợp là học sinh trực nhật tuần đầu tiên là hai bạn bàn cuối tổ bốn, cũng chính là Tưởng Lâu và Lê Đường.
Lần đầu Lê Đường tham gia lao động ở trường nên mù tịt về các loại dụng cụ quét dọn, Tưởng Lâu lựa một cây lau nhà và hai mảnh giẻ đưa cho cậu: "Ra nhà vệ sinh xấp nước đi, để tôi quét lớp."
Lê Đường nghe lời đi xấp nước. Lúc giặt cây lau nhà lòng bàn tay nhói một cái, cậu lật lại xem thấy lòng bàn tay bị dằm đâm từ bao giờ không biết, gảy mấy lần không ra nên cậu để kệ đấy đã.
Khi Lê Đường mang cây lau nhà ướt sũng trở về, trong lớp đã mọc ra một người nữa, là cô bạn đưa thơ tình cho Tưởng Lâu trên sân thượng, cán sự môn Văn lớp 11A2, Lê Đường từng nghe giáo viên gọi tên cô bạn là Tô Thấm Hàm lúc ở văn phòng.
Nghe thấy có người vào, Tô Thấm Hàm chống tay lên bàn ngoái đầu lại, nhìn Lê Đường một cái rồi quay đầu đi ngay, xem như cậu không tồn tại.
Tưởng Lâu cũng nhìn cậu: "Vẫn chưa quét xong, cậu nghỉ một lát đi."
Lê Đường là người được phân công, không có tư cách bắt bẻ, vì thế về chỗ mình nằm bò ra bàn tiếp tục công cuộc gảy dằm trên tay. Tuy nhiên cái dằm như có hồn, cậu vật lộn một lúc, tay đã đỏ bừng mà dằm còn cắm sâu hơn.
Hễ chạm vào là đau, lại còn tê tê ngứa ngứa, Lê Đường vô thức li3m môi, nhìn cái dằm nhô một tí ra ngoài bèn lấy tay chọc mấy phát.
Chọc mạnh tay quá, cơn đau chạy dọc dây thần kinh cảm giác k1ch thích lên vỏ đại não khiến Lê Đường giật nảy mình, bấy giờ mới tỉnh táo lại.
Cậu vội vàng lôi điện thoại ra để phân tán sức chú ý. Cậu giấu điện thoại dưới đáy cặp cất trong ngăn bàn, lúc an toàn sẽ lấy ra nghịch trộm.
Cũng không có gì hay để chơi, cậu không nghiện game, bèn mở nhóm lớp ở trường quốc tế, cậu đã không xen vào nổi chủ đề mà các bạn học cũ đang bàn tán nữa rồi.
Cậu nhắn tin riêng cho Tào Dương, chẳng biết thằng này bận làm gì mà mãi không trả lời.
Lê Đường đành vào đại một tài khoản chuyên đăng chuyện lạ ít người biết. Tuy nhiên dù câu chuyện đặc sắc đến đâu chăng nữa có vẻ cũng không hấp dẫn bằng cuộc đối thoại đằng kia.
"Sao hả, cuối tuần đi chơi không?"
"Còn chơi, hiệu trưởng Tô không quản thúc cậu à?"
"Đang yên đang lành nhắc bố tớ làm gì, phiền vãi."
"Cậu không muốn tôi lại bị gọi lên phòng giáo vụ nghe thẩm vấn đâu."
"Ầy quên đi, cậu đọc thơ tớ viết chưa?"
"Rồi."
"Vậy tớ phải kiểm tra cái nhỉ, câu cuối cùng là gì?"
"Để tôi nghĩ."
"Sao còn phải nghĩ thế... Ê cậu khoan hẵng quét... Rốt cuộc cậu có nghe không hả!"
Tư thế nằm nhoài thật sự dễ thôi miên, Lê Đường nghe mãi lại thấy buồn ngủ. Khi chỉ còn một chút ý thức, cậu mơ màng nghĩ câu cuối cùng là gì nhỉ?
"Tớ yêu cậu" hay là "Mong cậu làm người yêu tớ"?
Lúc thức giấc trời đã sẩm tối, Lê Đường ngẩng phắt đầu dậy, bắt gặp một bóng dáng cao gầy mới thoắt thả lỏng.
Cậu đứng lên đi về cuối lớp: "... Sao không gọi tôi dậy."
Tưởng Lâu đang xếp dụng cụ, nghe tiếng cũng không ngẩng đầu: "Không nhiều việc lắm."
Tô Thấm Hàm đã đi rồi, không biết dỗ thế nào mới đi nữa. Lê Đường hơi mất tự nhiên gạt mái tóc rối bù vì ngủ: "Còn việc gì cần làm không?"
Tưởng Lâu liếc giẻ lau: "Bục giảng vẫn chưa lau."
Lê Đường sợ hắn tưởng mình cố tình chây lười, vội vã cầm giẻ lau chạy lên bục giảng. Cậu vừa lau vừa nhìn cuối lớp, lúc này Tưởng Lâu đang đứng quay lưng lại bục giảng, cậu phát hiện lưng hắn rất rộng cho nên dù gây cũng trông không yếu đuối.
Hắn như thế này, điếc một tai thật sự là nỗi tiếc nuối lớn lao.
Lý Tử Sơ nói từ hồi bắt đầu học cùng lớp với hắn, tai trái của hắn đã không nghe được, vậy là bẩm sinh đã thế hoặc bị trước cấp hai...
À đúng, cậu vẫn chưa cảm ơn hắn vụ chọn cán sự môn Anh.
Trong các mối quan hệ qua lại trước đây, Lê Đường quen trao đổi ngang giá với người ta, cậu không giỏi đơn phương nhận giúp đỡ từ người khác, vì vậy suy nghĩ hơi lâu một chút.
Cậu đang định lên tiếng thì Tưởng Lâu cướp lời trước.
"Vừa nãy cậu nằm mơ ác mộng." Tưởng Lâu nói.
Hắn không nói bằng giọng nghi vấn, Lê Đường ngớ người: "Sao cậu biết... Tôi nói mớ à?"
"Ừ." Tưởng Lâu đáp: "Cậu gọi mẹ ơi."
Hắn quay sang nhìn thẳng Lê Đường: "Gọi ba lần liền."
Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi.
...
Mẹ đi đâu mất rồi, mẹ không cần con nữa sao?
...
Mẹ em tên là Trương Chiêu Nguyệt, anh ơi anh có thấy mẹ em không ạ?
Ký ức ùa về không đúng lúc khiến Lê Đường bỗng ngẩn người, mắt trợn to.
Chạng vạng mặt trời lặn, dưới ánh đèn sợi đốt sáng màu, cảm giác mâu thuẫn lại lần nữa xuất hiện ở Tưởng Lâu... Sự mệt mỏi đầy phiền chán, nỗi nóng nảy buồn bực khó hiểu, và cả chút ít cảm xúc đại loại như thờ ơ.
Dù rằng nét mặt hắn vẫn ôn hòa và môi vẫn nở nụ cười.
Giọng hắn cũng bình bình, loáng thoáng cho thấy sự quan tâm.
Tưởng Lâu hỏi: "Cứ gọi mẹ mãi, nhớ mẹ rồi à?"