Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương
Chương 35
“A——!”
Người vừa bị cây gậy đánh trúng mặt hét lên một tiếng thảm thiết. Khi Bùi Oanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đang nằm dưới đất ôm lấy đầu.
Nhìn xuống cây gậy đang nằm lăn lóc trên mặt đất, Bùi Oanh lúc này mới nhận ra cơn gió vừa sượt qua kia là do cây gậy tạo ra.
Hoắc Đình Sơn bước tới, túm lấy cổ áo người đang nằm dưới đất, chỉ bằng một tay nhấc bổng hắn lên: “Ngươi là người ở đây?”
Triệu Thắng đau đến nghiến răng, “Đúng vậy, ta không phải, chẳng lẽ ngươi là sao? Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất thả ta xuống ngay, chủ nhân của ta có mối quan hệ thân thiết với quận thủ, các ngươi dám đến đây ăn trộm, chủ nhân ta nhất định sẽ không để các ngươi yên thân đâu.”
Vừa dứt lời, Triệu Thắng nghe thấy tiếng cười nhạo khẽ vang lên.
Hắn nổi giận trong lòng, định lên tiếng hỏi người kia cười cái gì, không tin lời hắn nói hay sao.
Nhưng giây tiếp theo, hắn liền bị quăng đi giữa không trung, nặng nề rơi xuống đất, khiến Triệu Thắng hút một hơi lạnh, cảm giác như cả ngũ tạng lục phủ đều sắp đảo lộn.
Hắn vừa định mắng chửi, thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rầm rập.
Ngay sau đó, một đội người mặc áo giáp, bên hông dắt đao nhanh chóng từ bên ngoài tràn vào.
Một số đứng sau lưng kẻ hung hãn kia, xếp thành hàng ngang, một số khác nhanh chóng vào trong phòng như muốn tìm kiếm gì đó.
Triệu Thắng sững sờ.
Chuyện này là sao…
Bùi Oanh không ngờ chỉ trong thoáng chốc, tình hình lại diễn biến ra thế này.
Nàng vội bước lên hai bước, nắm lấy tay áo Hoắc Đình Sơn như thể muốn ngăn cản hắn tiến lên, thấp giọng nói: “Đứa nhỏ này chỉ là hiểu lầm thôi, ngài đừng chấp nhất với hắn.”
Hoắc Đình Sơn ngạc nhiên hỏi: “Hắn tuổi này đã sắp tới tuổi đội mũ rồi, phu nhân vẫn gọi hắn là đứa nhỏ sao?”
Bùi Oanh khẽ đáp: “Hắn trông chừng mười bảy, mới mười bảy thôi, sao lại không phải là đứa nhỏ?”
Mười bảy tuổi, bình thường vẫn còn đang học.
Hoắc Đình Sơn mím môi không tranh luận với nàng nữa.
Triệu Thắng lúc đầu bị cây gậy quăng trúng mặt, mắt sưng vù lên, sau đó lại ngã đập lưng, rồi còn thấy đám người vào phòng, ai ai cũng đeo đao, không khỏi sợ hãi trong lòng, nghĩ thầm có lẽ mình đã đụng phải bọn cướp rồi, mạng mình thế là xong.
Nhưng lúc này lại có tiếng nói ôn hòa như gió xuân thổi qua, tựa như mưa nhẹ vỗ về, khiến cơn đau trên thân thể hắn dường như dịu đi vài phần.
Triệu Thắng bị sưng mắt, thị lực không rõ, mãi đến giờ mới nhận ra bên cạnh tên kia còn có một người nữa.
Người ấy vóc dáng nhỏ nhắn hơn người đàn ông bên cạnh, dù mặc nam trang, nhưng làn da trắng mịn, dung mạo thanh tú, có thể nhận ra là một nữ nhân.
Nghe nàng gọi hắn là đứa nhỏ, tai Triệu Thắng lập tức đỏ ửng.
Hắn theo tiểu chủ ra ngoài đã được nửa năm, lại bị gọi là đứa nhỏ, thật sự có chút ngượng ngùng.
“Tiểu lang quân này, xin thứ lỗi. Hắn không cố ý ra tay với ngươi, chúng ta cũng không phải là kẻ trộm, lần này tới dược điền Hồng Hồ là để tìm người.” Bùi Oanh bước lên định đỡ hắn dậy.
Những ánh mắt lạnh như băng phóng đến khiến Triệu Thắng sợ hãi, theo bản năng lùi lại, tựa vào bức tường bên cạnh mà đứng lên.
“Tìm, tìm người, tìm ai?” Khi mở miệng lần nữa, giọng hắn chỉ còn chút can đảm mong manh.
Bùi Oanh giải thích: “Con gái ta và tiên sinh của nàng đã đến dược điền Hồng Hồ nhận diện dược thảo vài ngày trước. Sau đó, trong quận Trường Bình xảy ra địa chấn, ta nghe nói có nhiều thương vong, trong lòng không yên nên đến tìm nàng về nhà.”
Triệu Thắng sững sờ.
Thấy vẻ mặt hắn, hy vọng trong lòng Bùi Oanh càng lớn: “Tiểu lang quân đã gặp qua nàng chưa? Lúc đó, nàng đi cùng một đoàn người chừng năm mươi người.”
“Đã gặp qua.”
Triệu Thắng cố mở to mắt, muốn nhìn rõ Bùi Oanh hơn: “Ngài là mẫu thân của Mạnh tiểu thư?”
Bùi Oanh gật đầu lia lịa, hỏi thêm: “Mong tiểu lang quân cho ta biết, hiện nàng ở đâu?”
Khi Triệu Thắng nói “đã gặp qua”, trái tim Bùi Oanh đập thình thịch, gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Vị tiểu lang quân này không tỏ vẻ thương tiếc, có lẽ con gái nàng vẫn an toàn… phải không?
Trong mắt Triệu Thắng thoáng chút hối hận.
Hiểu lầm lớn rồi, hắn còn tưởng rằng đây là bọn cướp lợi dụng địa chấn mà vào cướp bóc, không ngờ lại là đoàn quý khách.
Sau đó Triệu Thắng kể lại đầu đuôi câu chuyện những ngày trước.
Mạnh Linh Nhi cùng Phùng Ngọc Trúc quả thực đã đến cánh đồng dược Hồng Hồ theo kế hoạch. Đoàn của họ hoành tráng, ăn mặc bảnh bao, lại còn hào phóng chi tiêu, nhanh chóng được chủ nhân của Triệu Thắng mời làm thượng khách.
Mạnh Linh Nhi ở tại đó một đêm, theo kế hoạch là sẽ ở thêm một đêm rồi rời đi.
Nhưng vào buổi chiều trước đêm đó, Mạnh Linh Nhi phát hiện có điều bất thường.
Chim thú trong núi bắt đầu trở nên kỳ lạ, chiến mã bình thường ngoan ngoãn nay lại cuồng loạn, cá trong hồ nổi lên hàng đàn, cố gắng nhảy khỏi mặt nước.
Ngoài ra, mặt đất bốc lên một lớp sương mù với đủ sắc trắng, đen, vàng.
Tất cả những điều này Mạnh Linh Nhi chưa từng thấy qua, nhưng lại rất quen thuộc, đúng là dấu hiệu địa chấn mà Công Tôn tiên sinh vừa dạy nàng mấy ngày trước, như từ trong sách vở bước ra.
Ngay lập tức, Mạnh Linh Nhi báo tin cho Phùng Ngọc Trúc và chủ nhân của tòa nhà.
Chủ nhân nửa tin nửa ngờ, cuối cùng giữ lại vài gia đinh không tin tưởng để canh giữ nhà cửa, còn mình thì dẫn vợ con cùng mọi người rời khỏi cùng đoàn của Mạnh Linh Nhi.
Triệu Thắng là một trong những kẻ không tin và bị bỏ lại, may mắn là căn phòng hắn ở không bị sập trong địa chấn, không như mấy gia đinh khác bị vùi lấp.
Triệu Thắng còn nói, đoàn người của Mạnh Linh Nhi đã đi về hướng huyện.
Cánh đồng dược Hồng Hồ nằm ở rìa huyện Tam Hương, chính xác hơn là trong núi, lúc đó Mạnh Linh Nhi thấy ở trong núi không an toàn, nên quyết định rời núi vào ban đêm để đến huyện.
Biết được hướng đi của con gái, Bùi Oanh thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc động đất, ở trong núi không bằng nơi bằng phẳng, con gái nàng quyết định như vậy là đúng.
Bùi Oanh cúi đầu cảm tạ Triệu Thắng, hắn vội xua tay, thấy Bùi Oanh và đoàn người có vẻ định đi, hắn vội nói: “Quý nhân, tiểu nhân có một thỉnh cầu không dám nói ra.”
“Đã là thỉnh cầu không tiện nói, vậy đừng nói nữa.” Hoắc Đình Sơn ôm lấy Bùi Oanh, xoay người định bước ra khỏi cửa.
Triệu Thắng nghẹn họng.
Hắn định nói thêm, nhưng chợt thấy người đi theo sau nam nhân to lớn kia khẽ đẩy nhẹ lưỡi đao đeo bên hông, để lộ một đoạn sáng loáng.
Lưỡi đao sáng lạnh toát ra khí thế ghê rợn, người cầm đao thì mặt không chút biểu cảm, nhưng trông như sẵn sàng rút đao c.h.é.m bay đầu hắn bất cứ lúc nào.
Triệu Thắng cảm thấy lạnh từ chân lên, không dám nhiều lời.
“Đại tướng quân, có lẽ hắn muốn chúng ta cho đi cùng, không bằng dẫn hắn theo?” Bùi Oanh đề nghị.
Hoắc Đình Sơn thản nhiên đáp: “Phu nhân quả là giàu lòng nhân ái, xem ra khi trở về, ta phải mở rộng phủ Châu Mục ra, kẻo một ngày phu nhân lại đi dạo chợ, dẫn về cả một đoàn ăn xin thì không có chỗ ở.”
Bùi Oanh tức đến đỏ ửng vành tai, người này lại châm chọc rồi, “Ta muốn mang hắn theo không phải vì lòng nhân ái, mà vì hắn sống ở huyện Tam Hương đã lâu, nắm rõ tình hình trong huyện, có thể sẽ hữu dụng.”
Cuối cùng, Triệu Thắng quả thực được đi theo.
Từ dược điền ở Hồng Hồ đi về huyện, dọc đường nhà cửa dần trở nên nhiều hơn, nhưng cảnh tượng hoang tàn đổ nát khiến Bùi Oanh không khỏi kinh hãi.
Mười căn nhà thì có tám, chín căn đã sụp đổ.
Nghĩ cũng phải, xi măng chỉ xuất hiện ở Trung Quốc vào cuối thế kỷ mười chín từ châu Âu, còn thời này người dân đa phần dùng gỗ, đất, hoặc ngói đất để xây nhà, độ bền chắc đương nhiên kém xa đời sau.
Với người đời sau thì động đất nhỏ không đáng ngại, nhưng với thời nay, đó là mối họa chí mạng.
Một đường chịu đựng, lòng lo lắng, cuối cùng Bùi Oanh cũng đến huyện Tam Hương.
Kể ra cũng buồn cười, khi nàng tới đây, lại muộn hơn cả đội cứu viện trực tiếp đến đây.
Phúc họa đi liền, nhà cửa bằng gỗ tuy không chắc như xi măng, nhưng cũng không nặng nề như xi măng.
Công tác cứu hộ đã bắt đầu, binh lính U Châu chia thành đội năm người, do ngũ trưởng dẫn đầu tiến hành dọn dẹp.
Tiếng gọi, tiếng di chuyển, xác định vị trí người sống rồi từ từ di dời vật nặng, đưa người bên dưới ra ngoài.
Có người còn sống, có người đã chết.
Những người đã c.h.ế.t được gom lại một chỗ.
Nhìn những xác người chất đống, sắc mặt Bùi Oanh dần trở nên trắng bệch.
Hoắc Đình Sơn liếc mắt nhìn nàng, “Phu nhân thấy khó chịu thì đừng nhìn nữa.”
Lần trước chỉ vài xác người đã khiến nàng hoảng sợ đến hai canh giờ, lần này một đống người c.h.ế.t như vậy, e là đủ để dọa nàng mất ngủ mấy đêm.
Bùi Oanh quả thực rất khó chịu, dạ dày cuồn cuộn, mỗi lần hít thở dường như đều kéo căng thần kinh, khiến tim nàng đau nhói từng hồi.
Nàng quay mặt đi, nhìn về phía trời xa, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút: “Sau đại họa ắt có dịch bệnh, nếu phòng dịch không thỏa đáng thì dễ gây hỗn loạn, tướng quân, công tác phòng dịch sau thảm họa không thể xem nhẹ. Xác c.h.ế.t không thể chỉ chôn lấp, phải gom lại mà thiêu sạch. Còn nước uống, cần lệnh cho binh lính đun sôi rồi uống, tuyệt đối không uống nước lã. Không ai biết thượng nguồn có ngâm xác người hoặc súc vật hay không, nước lã đầy vi khuẩn, uống vào là sinh bệnh.”
“Phu nhân, vi khuẩn là gì?” Hoắc Đình Sơn chợt hỏi.
Bùi Oanh chớp mắt hai cái thật nhanh: “Đó là, là thứ có thể khiến người ta sinh bệnh.”
Thấy hắn dường như còn muốn hỏi thêm, nàng vội chuyển chủ đề. Nàng không rõ y học thời này phát triển tới đâu, chỉ có thể cố gắng nói nhiều nhất có thể.
“Còn nơi trú cho thương bệnh binh, nhất thiết phải giữ thông thoáng, khu vực y tế tốt nhất nên đốt cỏ xông như thương truật, đinh hương và ngải cứu suốt ngày đêm để ngăn dịch bệnh lây lan, người xưa gọi là người c.h.ế.t ngả chồng, nghe hương mà dịch dừng. Vải băng bó vết thương cho bệnh nhân, cùng với d.a.o kéo y quan dùng để xử lý vết thương, tốt nhất nên đun qua nước sôi một lượt.”
Ngày trước nhiều dân chúng khi bệnh thì cứ tự nhốt mình trong phòng kín gió, cửa đóng, cửa sổ cũng đóng, nghĩ rằng không gặp gió sẽ nhanh khỏi bệnh.
Nhưng không khí mới không vào được, vi khuẩn như nuôi dưỡng trong môi trường chật kín mà nảy nở, bệnh sao mà khỏi được?
Nghe thấy hai chữ “dịch bệnh,” ánh mắt Hoắc Đình Sơn hiện lên vẻ nghiêm túc.
Hắn tất nhiên biết sau thiên tai thường có dịch bệnh, dịch bệnh không thể khinh suất, đôi khi còn khốc liệt hơn ngàn vạn binh mã, không thể xem nhẹ.
Vì thế trước khi đến quận Trường Bình cứu nạn, hắn đã mang theo tất cả y quan đi theo quân.
Hoắc Đình Sơn gọi Trần Nguyên tới, lệnh cho y truyền đạt lời của Bùi Oanh tới y quan, đồng thời ra quân lệnh, cấm binh lính uống nước chưa đun sôi.
Đun nước cần củi, may mà lần này là động đất chứ không phải lũ lụt, nếu không củi đều ẩm ướt, đun nước sẽ rất phiền phức.
Hoắc Đình Sơn mỉm cười cảm thán: “Phu nhân học rộng tài cao, khiến ta bất giác nghi ngờ ngày xưa khi Mạnh Huyện thừa khảo sát, có phải phu nhân thay hắn mà trả lời đề thi không.”
Bùi Oanh: “…”
Cái miệng này, dù khen người nghe cũng chẳng dễ chịu gì, nếu không phải là người quyền cao chức trọng, hắn e là đã bị kéo vào ngõ hẻm đánh cho một trận.
Bùi Oanh không muốn nhiều lời với hắn, quay đầu nhìn về phía Triệu Thắng giờ đã rụt rè như chim cút: “Tiểu lang quân, chủ nhân của ngươi có sản nghiệp gì ở huyện Tam Hương này không?”
Bởi vì Linh Nhi rời khỏi dược điền cùng chủ nhân của dược điền, rất có khả năng họ sẽ ở cùng nhau.
“Có, có chứ, xin mời tiểu thư đi theo ta.” Triệu Thắng hoàn toàn mất sạch khí thế.
Trước đây hắn cho rằng nam nhân kia chỉ là một thương gia giàu có nên thuê đại tiêu cục đi theo bảo hộ.
Dẫu phú gia nhiều tiền đến đâu, cùng lắm cũng chỉ là bách tính áo vải, sao có thể sánh ngang với chủ nhân của hắn, người có giao tình sâu nặng với quận thủ, có khi quận thủ còn không bằng chủ nhân hắn.
Nhưng khi nghe mỹ nhân cải trang thành nam nhi kia gọi người nọ là tướng quân, lòng Triệu Thắng lạnh buốt.
Gần đây sự việc ở Ký Châu đặc biệt nhiều, trong đó đáng chú ý nhất là việc ba quân U, Tư, Diên cùng đánh vào Lam Cân quân, cuối cùng U Châu đơn độc đoạt được phần thắng.
Tướng quân, trong triều phong tướng quân không ít, nhưng ở Ký Châu không nhiều, nhất là đám người cao to dũng mãnh kia, trông quả giống người phương Bắc.
Bùi Oanh không hề hay biết tâm trạng Triệu Thắng đang trăm mối tơ vò, chỉ theo hắn đi qua các con phố huyện Tam Hương.
Đi qua hai con phố, một binh sĩ U Châu thấy nàng và Hoắc Đình Sơn, liền ngẩn ra một lát, rồi vội vã chắp tay hành lễ: “Tham kiến đại tướng quân, tham kiến Bùi phu nhân.”
Lúc đầu Bùi Oanh còn chưa hiểu ra, mãi đến khi Hoắc Đình Sơn bên cạnh lên tiếng hỏi: “Người ở đâu?”
Tên lính đáp: “Ở gian nhà bên đó.”
Bùi Oanh kêu lên một tiếng kinh ngạc, liền bảo binh sĩ dẫn nàng đi.
Nàng đoán không sai, chạng vạng, sau khi rời khỏi dược điền Hồng Hồ, nhóm người Mạnh Linh Nhi vì đi cùng đoàn thương gia nhà họ Triệu nên tạm thời lưu lại nhà của Triệu gia ở huyện Tam Hương.
Triệu thương gia giàu có, xây nhà đều dùng vật liệu tốt hơn người thường, thêm nữa huyện Tam Hương không phải tâm chấn, nên so với nơi khác, nhà của Triệu gia chỉ đổ sập ba chỗ, sảnh chính vẫn còn đứng vững.
Mạnh Linh Nhi và vài người khác đều ngồi ngoài sân trước, không dám vào trong, sợ rằng nếu lại có trận địa chấn nhỏ sẽ gặp nạn.
Vừa bước vào, Bùi Oanh đã thấy Mạnh Linh Nhi. Tiểu cô nương tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn trấn tĩnh giúp một binh sĩ băng bó lại cánh tay.
Lại nhìn bộ y phục của nàng, chiếc váy đẹp đẽ bị cắt ra vài chỗ, mái tóc đen trước nay vốn thích buộc theo các kiểu nay chỉ đơn giản cột lại bằng một sợi dây, dưới mắt có quầng xanh vì thiếu ngủ. Nhìn dáng vẻ hiện giờ của nàng, trông như một chú chim sẻ nhỏ đầy bụi bặm.
“Linh Nhi...”
Mạnh Linh Nhi sửng sốt, tưởng mình nghe lầm, chẳng lẽ nàng nghe thấy tiếng của mẫu thân?
Nhất định là do nàng quá nhớ mẫu thân rồi.
“Linh Nhi.”
Mạnh Linh Nhi bỗng quay đầu, khi nhìn thấy Bùi Oanh ở cửa, lập tức bật khóc òa lên.
Vừa khóc, nàng vừa nhanh tay thay thuốc cho binh sĩ, xong liền xoay người nhào vào lòng Bùi Oanh đang đứng bên cạnh.
Cái vẻ trấn tĩnh mà Bùi Oanh nhìn thấy ban nãy hệt như ảo giác, tiểu cô nương giờ đang dụi vào lòng mẫu thân, khóc thút thít, tưởng như sắp khóc đến ngất.
“Mẫu thân, con cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại người nữa. Địa long chuyển mình thật đáng sợ, căn nhà to lớn đổ sập chỉ trong một thoáng, đè c.h.ế.t bao nhiêu người.”
“Sau đó, vào buổi trưa lại gặp một trận động đất nhỏ nữa, đáng lẽ con đã bị mảnh ngói bay trúng, may mà Ngụy Ngũ đã cứu con, hắn bị chảy nhiều m.á.u lắm, Phùng y quan nói tay hắn bị đứt gân, sau này không biết còn ra chiến trường được không.”
“Triệu thúc cũng bị đè nát chân, rõ ràng chỉ là bị đè chân thôi, lúc đó còn an ủi con và Triệu công tử, còn nói chuyện rất lâu. Nhưng đợi mãi mới nhấc được khúc gỗ lớn kia ra, không hiểu sao đột nhiên Triệu thúc liền không qua khỏi...”
Mạnh Linh Nhi vừa khóc vừa nói, nhớ đến gì là kể đó, chẳng có logic, muốn đem hết mọi việc xảy ra mấy ngày nay kể cho Bùi Oanh nghe.
Bùi Oanh ôm c.h.ặ.t con, dịu dàng vỗ về tấm lưng gầy.
Dần dần, giọng Mạnh Linh Nhi nhỏ dần.
Bùi Oanh biết nàng đã mệt: “Linh Nhi, hay con đi nghỉ một chút, tướng quân đã dẫn nhiều người tới cứu nạn, tạm thời nhân lực cũng đủ.”
Nghe vậy, Mạnh Linh Nhi mới như dần thoát khỏi trạng thái “trên đời chỉ còn ta và mẫu thân,” thấy Hoắc Đình Sơn cùng vài vị võ tướng đứng ở cửa, mặt liền đỏ bừng.
Thật xấu hổ, vừa nãy nàng thật quá mất mặt!
Những căn nhà đổ sập đều thuộc loại nguy hiểm, Bùi Oanh không dám để con vào ở, đúng lúc xe ngựa nàng cưỡi trước đó đã đến, liền để nàng vào đó nghỉ ngơi.
Tìm được con gái, lòng Bùi Oanh hoàn toàn an ổn lại.
Ở phía bên kia, Hoắc Đình Sơn đang nghe thuộc hạ báo cáo.
Đội kỵ binh năm mươi người theo Mạnh Linh Nhi đến dược điền Hồng Hồ trước đây đã có người bị thương.
Có năm người bị thương, trong đó người bị nặng nhất là Ngụy Ngũ, người đã đỡ cho Mạnh Linh Nhi mảnh ngói bay tới. Tay phải hắn đứt gân, từ nay không thể ra chiến tuyến.
Binh sĩ không ai tử vong nhưng ngựa thì thiệt hại nặng nề, chỉ còn lại không đến năm con, đây cũng là lý do khiến Mạnh Linh Nhi phải lưu lại huyện Tam Hương.
Hoắc Đình Sơn phân công: “Những ngày tới, lấy huyện Tam Hương làm trung tâm cứu nạn, mở rộng ra bốn phía. Trần Nguyên, ngươi dẫn người phụ trách đào bới, vận chuyển; Sa Anh, ngươi phụ trách an trí thương binh, mỗi mười người một trạm y, mỗi trạm phân một y quan, trong trạm phải đốt hương liên tục; Hùng Mậu, ngươi lo xử lý thi thể, khi nào số t.h.i t.h.ể vượt quá mười thì lập tức thiêu, chú ý phòng ngừa dịch bệnh, hễ thấy manh mối lập tức báo lại. Tần Dương, ngươi phụ trách phân phối lương thảo. Trần Nguyên, Hùng Mậu, hai người luân phiên đổi nhiệm vụ mỗi sáu canh giờ.”
Có nhiệm vụ khó, cũng có việc đơn giản.
Ví như việc đào bới hoàn toàn là sức lao động, nếu không thay phiên sẽ kiệt sức.
Lệnh được truyền xuống, đội quân cứu nạn nhanh chóng vận hành.
Hoắc Đình Sơn dặn dò xong, quay đầu lại, bóng hình đó không biết đã đi đâu.
Hắn hỏi: “Phu nhân đâu?”
Có binh sĩ nói: “Phu nhân hình như đã qua bên trạm y.”
Hoắc Đình Sơn nhíu mày, bước chân đi về phía đó.
Sao vậy, nhìn người c.h.ế.t thì sợ, nhưng mấy người cụt tay cụt chân lại không sợ?
Bùi Oanh quả thực đang ở trạm y, cũng thật sợ nhìn thấy cảnh m.á.u me, nhưng nàng càng lo lắng nếu phòng hộ không chu đáo sẽ bùng phát dịch bệnh.
Thời này không có kháng sinh hay penicillin, nếu phát sinh dịch bệnh thì chỉ còn nhờ vào số mệnh.
Đi xem hai trạm y liền, thấy phòng hộ được làm rất tốt, thuốc bắc đều đã đốt, nhưng chưa đi được tới trạm y thứ ba, Bùi Oanh đã phải chạy ra một bên nôn khan.
Lúc trước lo lắng tìm con, không màng ăn uống, giờ nôn cũng chẳng có gì để ra.
“Tại hạ không phải là y quan trong quân đội, dẫu nàng tận tâm kiểm tra đến vậy, ta cũng chẳng thể phát lương bổng cho nàng đâu.”
Trong tay đột nhiên xuất hiện một túi nước, Bùi Oanh không màng trả lời, nhận lấy túi nước uống hai ngụm, cảm thấy dễ chịu hơn.
Nàng quay lại nhìn hắn, đột nhiên hỏi câu không đầu không đuôi: “Tướng quân, hồi nhỏ ngài từng bị người đánh chưa?”
Ánh mắt Hoắc Đình Sơn lướt qua đôi môi đỏ tươi còn vương nước của nàng, lười nhác đáp: “Trẻ con đánh nhau là chuyện thường.”
Bùi Oanh gật gù như rất có lý: “Vậy là có rồi, ta đoán ngài đánh nhau chắc chắn nhiều hơn mấy đứa trẻ khác.”
Hoắc Đình Sơn ừ một tiếng, nhướng mày hỏi: “Phu nhân sao lại nói vậy?”
Bùi Oanh nhịn không được, bèn nói: “Ngài thường nói những lời dễ khiến người ta tức điên, mất cả lý trí.”
Người đời gọi là miệng thiếu đòn, cần bị trị.
Hoắc Đình Sơn im lặng một lát, rồi lại cười nhạt: “Mất lý trí thì sao, dù có là chiêu võ mèo cào của bọn chúng cũng chẳng có cơ hội thắng ta.”
Bùi Oanh: “...”
“Lần này, chúng ta sẽ không ở lại huyện Tam Hương quá mười ngày.” Hoắc Đình Sơn đột nhiên nói.
Bùi Oanh thoạt đầu không hiểu sao hắn lại chuyển đề tài nhanh đến vậy, nhưng nghe hắn nói đầy ý nhị: “Nếu phu nhân không tin, đợi khi chúng ta về đến quận Viễn Sơn, phu nhân có thể tự mình trải nghiệm.”
Bùi Oanh thoáng sững sờ, đến khi hiểu ra ý “công phu” mà hắn muốn nàng “trải nghiệm”, hai gò má nàng bất giác đỏ bừng.
Đợi về đến quận Viễn Sơn…
Trong lòng Bùi Oanh không khỏi dâng lên một chút lo sợ.
Mười ngày, dường như cũng chẳng lâu lắm.
Công tác cứu trợ diễn ra có tổ chức. Nhiều nhà dân bị phá hủy, bữa ăn hàng ngày trở thành vấn đề nan giải. May mắn thay, quân U Châu đã lập điểm phát cháo.
Những người còn lành lặn, hoặc chỉ bị thương nhẹ nhưng không ảnh hưởng đến hoạt động, có thể tự đến lấy cháo.
Dân chúng tự giác xếp thành hàng dài, từng người từng người nối tiếp nhau, dưới sự giám sát của những binh sĩ tay cầm trường kích, trật tự vô cùng nghiêm ngặt.
“Nghe người ta nói trước đây, vùng U Châu toàn là bọn man di, ai ngờ họ lại tốt như vậy.”
“Không chỉ là tốt, họ đúng là bồ tát sống! Thằng Nhị Ngưu bên cạnh nhà ta bị vùi dưới đất, may có quân U Châu đào nó ra, không thì chắc nó đói c.h.ế.t rồi.”
“Nói thật, ta không ngờ họ đến nhanh như vậy, cứ như vừa nhận tin tai ương là lập tức có mặt.”
“Haizz, ta không quan tâm Ký Châu ai cầm quyền, chỉ mong cuộc sống được yên ổn.”
“Phải, đúng là như vậy.”
Binh sĩ bận rộn phát cháo.
Một nồi cháo lớn với bánh nướng, t.hịt vụn và rau dại, hầm lên tuy không nhiều muối dầu, nhưng với dân chúng đã là mỹ vị.
Mạnh Linh Nhi tỉnh giấc, ánh chiều tà rọi qua cửa sổ xe, hóa ra hoàng hôn đã tới.
Được ngủ một giấc không vướng bận, giờ đây tinh thần nàng phấn chấn. Nàng bước xuống xe định gọi Thủy Tô, nhưng vừa ra ngoài đã thấy một người đứng đợi.
“Triệu công tử, sao ngươi lại ở đây?” Mạnh Linh Nhi ngạc nhiên.
Triệu Tử Diệu cung kính cúi chào nàng: “Mạnh tiểu thư, tại hạ có một việc bất tiện muốn nhờ.”
Mạnh Linh Nhi có thiện cảm với Triệu Tử Diệu.
Dung mạo hắn tuấn tú, nho nhã lại không kém phần hài hước. Khi nàng và Phùng y quan mới tới dược điền, chính hắn là người đưa họ đi tham quan. Chỉ là giờ đây, hắn dường như trưởng thành hơn trước nhiều.
Than ôi, một đêm song thân đều mất, hắn còn khổ hơn nàng. Nàng dù sao vẫn còn mẫu thân bên cạnh.
“Có gì cứ nói đừng ngại.”
Triệu Tử Diệu nghiêm trang đáp: “Tại hạ muốn gặp lệnh tôn.”
“Khụ khụ khụ khụ.”
Mạnh Linh Nhi ho đến đỏ bừng cả mặt, còn Triệu Tử Diệu thì ngơ ngác.
“Triệu công tử, gia phụ đã sớm qua đời.” Mạnh Linh Nhi nói khẽ.
Triệu Tử Diệu kinh ngạc không ngừng.
Đã mất rồi sao?
Hắn tưởng rằng nàng lấy họ “Mạnh” chỉ để che giấu, muốn kín đáo hành sự.
Không ngờ sự thật lại không phải vậy.
Phụ thân nàng đã qua đời, cớ sao nàng vẫn được đối đãi trọng vọng trong quân U Châu như thế?
Chẳng lẽ hắn đoán sai, nàng không phải là con gái của Hoắc U Châu đại nhân, mà chỉ là con của một thuộc hạ đắc lực của ngài ấy?
Dù thế nào, hắn vẫn phải gặp Hoắc U Châu đại nhân.
Phụ thân mất đột ngột, nay hắn một thân cô độc, những thúc bá trong tộc như bầy sói đói chắc chắn sẽ không bỏ qua tài sản trong tay hắn, hắn cần tìm một chỗ dựa.
Triệu Tử Diệu lập tức xin lỗi Mạnh Linh Nhi. Nàng chỉ phẩy tay, lại thở dài: “Ta sẽ đi hỏi thử, nhưng đừng kỳ vọng quá, người đó rất bận.”
Triệu Tử Diệu cười ôn hòa: “Đa tạ tiểu thư, chỉ mong nàng thử giúp. Dù kết quả thế nào, tại hạ cũng vô cùng cảm kích.”
Mạnh Linh Nhi miệng thì nhận lời, nhưng càng tiến về phía trướng lớn, bước chân nàng càng chậm lại, cuối cùng co rúm cả người.
Thật ra nàng rất sợ vị đó, từ lần đầu gặp mặt đã sợ rồi.
Thuở nhỏ nàng thường nghe nói trên núi có loài hổ ăn t.hịt người, còn nghe bảo hổ có thể hóa thành yêu quái ăn t.hịt đứa trẻ không nghe lời. Lần đầu gặp mặt vị đó, nàng cảm thấy nếu có con hổ tinh hóa thành, thì hẳn sẽ giống ngài ấy.
Mạnh Linh Nhi cắn môi, chuẩn bị dồn hết can đảm như kẻ sĩ đoạn tay, chợt nhớ ra một chuyện.
Mẫu thân nói nàng và vị đó đã có giao dịch, hiện tại là quan hệ hợp tác, hắn sẽ không thất lễ nữa. Nếu vậy, chi bằng nàng nói với mẫu thân, nhờ mẫu thân chuyển lời giúp.
Hì hì, quả là nàng thông minh!