Đến Thanh Hoa Gặp Chồng Như Ý
Chương 9
Tôi cúi đầu xới cơm, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Chứng tỏ chiến lược 'tuyên bố chủ quyền' trên mạng xã hội của anh có hiệu quả rồi đấy! Tuy chưa chắc Ngôn Từ có ý với em không, nhưng ít nhất bây giờ cậu ấy đang độc thân, em hoàn toàn có thể tấn công."
"Ồ."
"...Vậy còn chiêu nào nữa không? Kiểu giúp em cưa đổ Ngôn Từ nhanh gọn lẹ ấy."
"Lâm Thanh."
"Hả?"
Chu Châu cúi đầu, kéo lấy tay tôi đang đặt trên bàn, xắn tay áo tôi lên.
Đầu ngón tay hơi lạnh của anh ấy chạm vào tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi hơi ngẩn người...
"Em có phải đồ ngốc không? Đến đây lau bàn à?"
Tôi ngập ngừng nhìn áo mình. "A..."
Đã dính dầu mỡ trên mặt bàn rồi.
"Tối nay em về ký túc xá thay áo."
Chu Châu gật đầu. "Ừ."
21.
Tôi luyên thuyên suốt bữa ăn, Chu Châu ăn xong trước tôi.
Anh ấy tựa lưng vào ghế ngồi chờ.
Ngón tay thon dài trắng trẻo gõ nhẹ lên mặt bàn, dáng vẻ ung dung thư thái.
Nhìn anh như vậy, tôi mới nhớ ra vẻ ngạc nhiên của mình khi thấy anh ấy trong giờ học hôm nay.
"Chu Châu, anh làm trợ giảng cho lớp Trí Ban, chắc là hiểu rất rõ về mấy môn này nhỉ?"
"Sao thế?" Chu Châu ngước mắt nhìn tôi.
Ánh mắt anh ấy có chút lãnh đạm.
Tôi nuốt cơm xuống, chắp hai tay như đang vái Phật. "Vậy anh có thể dạy em một chút không? Tiết học vừa rồi em có nhiều chỗ chưa hiểu lắm..."
"Sao em không nhờ Ngôn Từ giảng cho?"
"Nhưng anh làm nghiên cứu sinh rồi, em thấy... Ơ?" Tôi đột nhiên im bặt, đứng phắt dậy.
Bước qua bàn, vô vỗ vai Chu Châu. "Đúng rồi!"
Chu Châu: "?"
"Em hoàn toàn có thể nhờ Ngôn Từ giảng bài, nhân tiện tăng thêm cơ hội gặp mặt. Rồi sau đó, thuận nước đẩy thuyền, nước chảy thành sông, theo đuổi thành công chỉ là chuyện sớm muộn!"
Tôi lải nhải một hồi.
Hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của Chu Châu.
Tự mình nói xong, tôi hỏi Chu Châu: "Anh thấy thế nào?"
Chu Châu gỡ tay tôi khỏi vai mình.
Bàn tay anh ấm áp, nắm lấy tay tôi, dường như hơi dùng sức, nhưng lại lập tức buông ra.
Khẽ nhếch môi: "Anh thấy không ổn."
"...Tại sao?"
"Thứ nhất, học hành là học hành, không được dính dáng đến yêu đương."
"Thứ hai, Ngôn Từ cũng chỉ là học sinh vừa học xong, tự mình tiêu hóa được phần lớn kiến thức đã là giỏi lắm rồi, em còn trông chờ vào việc cậu ta dạy em à?
"Thứ ba, có phải em quên..."
Tôi thấy anh nói có lý, nên tôi vội vàng tìm cách giải quyết.
Muốn biết làm sao để cân bằng giữa việc theo đuổi người ta và học tập.
Vì vậy tôi hỏi tiếp: "Quên gì cơ?"
"Hừ." Chu Châu khẽ hừ lạnh, vặn ngược lại tôi "Chẳng lẽ anh không được?"
"Hả?"
Mắt tôi mở to! Ý của Chu Châu là, anh ấy, dạy tôi sao??
Chu Châu bưng khay thức ăn đã ăn xong đứng dậy, sải bước dài về phía cô lao công đang dọn dẹp.
Tôi cũng đi theo sau.
Cả hai chúng tôi đều đưa bát đũa trong tay ra.
Chu Châu lấy cặp sách xuống khỏi vai tôi, giọng nói không cho phép phản bác:
"Đi thư viện."
"Nhanh vậy?!"
"Chậc." Chu Châu bước chậm lại, giọng nói chậm rãi, "Không phải muốn học sao?"
"..."
22.
Là sinh viên trường khác, không có thẻ sinh viên Thanh Hoa, tôi không vào được thư viện.
Vì vậy, Chu Châu đưa tôi đến phòng tự học ngoài trường.
Không gian bên trong tràn ngập nhạc không lời du dương, các sinh viên đang lặng lẽ cặm cụi viết bài hoặc gõ bàn phím.
Chu Châu dẫn tôi đến một góc khuất, ngồi xuống bên cạnh để tiện giảng bài.
Anh ấy bật laptop, mở slide bài giảng hôm nay.
Hạ giọng hỏi tôi: "Chỗ nào chưa hiểu? Hay muốn anh giảng lại từ đầu?"
Để không làm phiền người khác, Chu Châu ngồi sát tôi hơn, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
Anh ấy đã cởi áo khoác ngoài sau khi vào phòng, chỉ để lại chiếc áo sơ mi trắng lúc ở trên lớp.
Khi nghiêng người về phía tôi để nói, chất vải cứng cáp của áo sơ mi cọ vào cánh tay tôi.
Tôi hít sâu một hơi.
Nín thở, tôi hơi dịch ra xa một chút.
Tùy tiện chỉ vào một slide: "Cái này, cái này em không hiểu..."
"Ừ."
Chu Châu dường như không nhận ra khoảng cách giữa hai chúng tôi khá gần.
Anh ấy đưa tay kéo laptop về phía mình, ba giây sau, tôi bị gõ một cái vào đầu.
Chu Châu không hề nương tay.
"Á!"
Tôi ôm trán "Anh làm gì thế!"
Đột nhiên gõ đầu tôi.
Chu Châu thì thầm, giọng điệu có chút bất lực: "Cái ID3 đơn giản nhất mà cũng phải hỏi? Lúc học có nghe giảng không đấy?"
"Cái này..."
Tôi vừa rồi chỉ bừa thôi, thật ra cũng không biết đó là gì...
Chưa kịp để tôi giải thích, Chu Châu lại tiếp tục:
"Sao thế, lên lớp chỉ lo nhìn Ngôn Từ thôi à?"
"Không…"
"Học hành là trên hết. Cứ ham chơi thế này, tiết sau anh đổi chỗ hai người."
"…" Tôi hơi sững sờ. "Em đâu phải học sinh cấp ba nữa!" Sao còn bị giáo viên dọa đổi chỗ chứ!
Mà trợ giảng cũng có quyền can thiệp mấy chuyện vặt vãnh này nữa à?
"Thôi bỏ đi." Chu Châu mím môi, ngón tay gõ nhẹ lên máy tính: "Xem slide đi, anh giảng lại cho em nghe."
"Ồ…"
23.
Nửa tiếng sau, tôi chống cằm nghe Chu Châu giảng bài.
Dù giọng người bên cạnh có hay đến mấy cũng không thể nào trị được cơn buồn ngủ này.
Hơn nữa, giọng nói ấy cứ khiến tôi liên tưởng đến bộ radio drama vẫn nghe mỗi tối trước khi đi ngủ.
Giọng Chu Châu hay thật đấy…
Tôi cảm thấy mình bây giờ như nữ chính, rồi…