Đèn Neon Thời Tiết
Chương 55: Buổi hẹn hò cổ điển (2)
Dịch: Lá Nhỏ
Vưu Tuyết Trân bắt đầu lo cho tung tích của bức thư kia.
Đã rất lâu kể từ ngày cô gửi bức thư đó, nhưng Mạnh Sĩ Long không hề nhắc tới bức thư, điều này khiến cô hoài nghi có phải thư lạc rồi hay không. Cho dù tốc độ có chậm đến mấy thì cùng một thành phố cũng đâu thể lâu đến vậy được.
Cuối cùng cô đã nhận được một bức thư tới từ Mạnh Sĩ Long ở phòng nhận đồ của ký túc.
Lúc này cô mới biết, thật ra mấy ngày trước anh đã nhận được thư rồi, nhưng anh giấu không nhắc tới, lặng lẽ viết lại thư phản hồi cho cô.
Cô vội vã bóc thư ra xem, Mạnh Sĩ Long viết thư bằng chữ giản thể bản thân không quen thuộc, dòng đầu bắt chước theo cô…
“Chào em, bạn gái yêu dấu của anh.”
Vưu Tuyết Trân mỉm cười, lẩm bẩm: “Xí, bắt chước em.”
Cô tiếp tục đọc…
“Bây giờ là mười giờ bốn mươi tám phút tối, anh ở nhà viết thư cho em.
Lúc sáng khi nhận được thư của em anh đã muốn viết thư cho em rồi, nhưng vì không biết viết kiểu gì nên mới để tới tận tối. Bây giờ xung quanh rất yên tĩnh, không có chuyện gì khác làm phiền tới anh, có thể nghiêm túc viết thư trả lời em rồi.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh viết thư cho người khác, cũng là lần đầu tiên anh nhận được thư. Anh có thể hiểu đây là thư tình không?”
Phía sau câu này, Mạnh Sĩ Long vẽ một hình cười tít mắt, đáng yêu tới nỗi Vưu Tuyết Trân muốn véo mặt anh dù cách rất xa.
“Bây giờ anh đang ở trong phòng ngủ, trong này không lạnh, nếu có thể chia cho em một ít độ ấm này thì tốt rồi. Thời tiết vẫn chưa ấm hẳn, hôm nay khi ra ngoài, anh nhìn thấy một chú mèo hoang ở trên đường, màu lông trắng của nó đã nhuốm vàng hết. Hình như nó rất lạnh, co ro, run rẩy dưới gầm xe. Bố anh dị ứng với lông mèo, vậy nên anh không thể ôm nó về nhà được, chỉ đành mua ít đồ ăn và khăn cho nó, rồi đưa nó tới trung tâm cứu trợ, hy vọng nó có thể bình an chào đón mùa xuân.”
Trái tim Vưu Tuyết Trân nhói lên theo những dòng chữ bình thản của anh. Trước mắt cô hiện lên bóng hình chú mèo con co mình dưới gầm xe. Nhưng có lẽ số phận của mèo hoang đã thay đổi vào ngày Mạnh Sĩ Long viết bức thư này, nghĩ vậy khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Nhưng cũng vì vậy mà hôm nay anh không tới trường tập xe được, bị giáo viên mắng cho một trận… Anh giải thích đầu đuôi mọi chuyện, giáo viên nhìn thấy ảnh mèo thì lập tức thay đổi sắc mặt, nói đáng yêu quá, nếu như đầu trọc của mình cũng có nhiều tóc như vậy thì tốt rồi. Ha ha.”
Vẻ mặt Vưu Tuyết Trân cũng hiện rõ ý cười theo hai chữ ha ha của anh. Cuối cùng đã tới nội dung chính của bức thư.
“Hình như anh cũng bất cẩn nói hơi nhiều về chuyện không liên quan, mặc dù còn có nhiều điều muốn nói với em lắm, nhưng những lời còn lại vẫn lên nói trực tiếp với em thì hơn.
Vậy chúng ta hẹn hò nhé.”
Vưu Tuyết Trân đọc ba chữ cuối cùng của thư, mặc dù biết anh đồng ý là kết quả tất yếu, nhưng khi nó xuất hiện trước mặt cô dưới dạng chữ viết, cô bất giác cảm thấy bồi hồi, xao xuyến nảy sinh khi được trân trọng.
Cô viết thêm bức thư phản hồi, lần này rất kiềm chế, chỉ viết một dòng chữ: “Hai giờ chiều chủ nhật chúng ta gặp nhau ở bách hóa Hữu Vinh nhé.”
Để bảo đảm bức thư này có thể đến chỗ Mạnh Sĩ Long trước ngày hẹn hò, lần này cô không gửi bưu điện nữa mà gọi ship nhanh. Trạng thái đơn hàng hiển thị ngày hôm sau đã giao tới nhà Mạnh Sĩ Long.
Thế là ngày thứ tư, cũng là một ngày trước hôm hẹn hò, Vưu Tuyết Trân lại nhận được thư chuyển phát nhanh của Mạnh Sĩ Long, Mạnh Sĩ Long trả lời lại cô có đầu có đuôi: “Được, anh rất mong chờ buổi gặp mặt hôm đó.”
*
Vưu Tuyết Trân chọn gặp mặt ở bách hóa Hữu Vinh là vì tầng sáu của nó.
Hai mươi năm trước, bách hóa Hữu Vinh từng là tòa bách hóa phồn hoa nhất Tây Vinh, nhưng thời thế thay đổi, các trung tâm thương mại kiểu mới không ngừng xuất hiện, bách hóa Hữu Vinh đã trở thành một đại từ xưa cũ. Nhưng tầng sáu của nó vẫn giữ được máy chụp ảnh cực kỳ thịnh hành lúc đó, mặc dù hình như bây giờ máy cũng đổi mới rồi.
Đây chính là mục đầu tiên trong kế hoạch hẹn hò của cô, máy chụp ảnh.
Trước khi tới khu mua sắm, cô cố tình rẽ vào tiệm hoa mua một bó hoa hồng tặng cho Mạnh Sĩ Long. Hẹn hò đương nhiên không thể thiếu hoa, cô không bận tâm tới việc bạn gái tặng hoa cho bạn trai, nhất là khi biết được đây là lần đầu tiên anh nhận được thư. Thế là cô nghĩ, đây có lẽ cũng sẽ là lần đầu tiên anh nhận được hoa.
Mang theo suy nghĩ muốn tạo cho anh thật nhiều lần đầu tiên, Vưu Tuyết Trân ôm hoa đi lên xe bus. Trên xe khá nhiều người, khoang xe hơi chật, cô luôn cẩn thận bảo vệ bó hoa trong lòng, cho tới tận lúc xuống xe vẫn không để cánh hoa bị đè chút nào.
Quá trình này rất cực khổ, nhưng khi cô tới bách hóa Hữu Vinh, nhìn thấy bóng hình ai đó đợi ở đấy, chút cực khổ lập tức hóa hư vô.
Mạnh Sĩ Long đeo balo màu đen phồng lên rõ rệt. Anh quay người lại, tay cũng ôm một bó hoa bách hợp trắng được gói tinh xảo.
Nhìn thấy hoa hồng trong tay cô, anh sững sờ, không chắc chắn hỏi: “Đây là?”
“Hoa tặng anh đấy!” Cô chỉ hoa bách hợp trong lòng anh: “Vậy đây là hoa tặng em sao?”
Anh dùng hành động để chứng minh, đưa hoa cho cô: “Vốn dĩ anh cũng định mua hoa hồng, nhưng nhìn thấy bách hợp lại thấy màu trắng hợp với em hơn.” Giống như hoa được tạo ra từ tuyết.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Vưu Tuyết Trân đắc ý: “Em đoán anh sẽ tặng em hoa, vậy có phải anh không ngờ em cũng tặng anh không?”
Anh xoa đầu cô: “Thật sự không ngờ.”
Vưu Tuyết Trân đưa bó hoa của mình cho anh: “Như vậy mới công bằng.”
Họ giống như trao đổi tín vật nào đó, đổi cho nhau bó hoa mình ôm trong lòng. Mặc dù họ sẽ phải ôm hoa trên suốt chặng đường hẹn hò tiếp theo, nhưng cũng coi như là gánh nặng của sự ngọt ngào.
Cô kéo dây balo của anh, hỏi anh mang gì mà cảm giác nặng thế. Anh nói là máy ảnh, bây giờ muốn luyện chụp ảnh bất cứ lúc nào, trước tiên bắt đầu từ việc chụp bạn gái của mình.
Mạnh Sĩ Long không biết rốt cuộc hẹn hò phải làm gì, nhưng anh cũng không hỏi, ngoan ngoãn đi theo cô lên tầng sau, nhìn thấy máy chụp ảnh mới hiểu ra vấn đề.
Lúc này Vưu Tuyết Trân mới nói: “Trạm đầu tiên, máy chụp ảnh lấy liền cỡ lớn!”
Mạnh Sĩ Long xoa trán, cuối cùng lộ ra sự khó xử: “Em biết anh không biết chụp ảnh mà…”
“Không sao, máy này chỉ cần nghĩ bốn dáng chụp là được!”
“Bốn dáng…”
Dường như Vưu Tuyết Trân nhìn thấy dây thần kinh trên mặt anh giật liên tục: “Không cần sợ, bên đó có rất nhiều đạo cụ có thể chọn!” Vưu Tuyết Trân chỉ vào cái cài đầu, băng đô, kính râm đủ màu sắc: “Chúng ta chọn cái đôi đi!”
Mạnh Sĩ Long đưa tay lấy một cái cài đầu không ai đeo ở góc cao nhất, khoa tay múa chân trên đầu mình: “Như vậy sao?”
Vưu Tuyết Trân không nhịn được cười anh: “Anh chọn bừa như vậy sao?”
“Anh thấy nó hơi dính bụi rồi, hình như không ai chọn nó.” Anh phủi bụi dính trên cái cài đầu: “Vậy nên anh đã chọn nó.”
Trái tim Vưu Tuyết Trân bị câu này của anh đâm một cái.
Cô giành lấy găng tay da trong tay anh: “Vậy cái này cho em đi.”
“Em thích cái này?”
“Ai thích chứ…” Vưu Tuyết Trân nói vậy nhưng vẫn đeo nó lên đầu.
Cô và nó rất giống nhau, đều đặt ở góc trên cùng rất lâu rất lâu, nhưng anh vừa nhìn đã chọn cả hai.
*
Cuối cùng hai người chọn thêm một số đạo cụ, ôm một đống đồ đi vào trong máy chụp ảnh.
Vưu Tuyết Trân đeo cái cài đầu lên, Mạnh Sĩ Long cầm đạo cụ là cái thông bồn cầu, chọc vào đầu cô.
“Tách”, bức ảnh đầu tiên đã hoàn thành.
“Nhanh nhanh nhanh, đổi tư thế nhanh!”
Còn mười giây nữa máy sẽ chụp bức thứ hai, Vưu Tuyết Trân hoảng loạn muốn tháo cái trùm đầu xuống để thay đạo cụ khác, kết quả khi tháo trùm đầu ra, tóc rối tung rối bù. Cô cuống cuồng kêu lên, vuốt tóc, Mạnh Sĩ Long cũng nhanh chóng đưa tay vuốt cho cô, quên luôn việc tay vẫn đang cầm cây thông bồn cầu, cứ thế kẹp nó vào cánh tay.
“Tách”, bức ảnh thứ hai đã được chụp khi họ còn chưa chuẩn bị xong, trong bức ảnh vuông vức, cơ thể của hai người nhòe cả bóng.
“Cái mày chết tiệt này nhanh quá!”
Khó lắm Vưu Tuyết Trân mới chỉnh lại đầu tóc gọn gàng được, cô do dự không biết có nên đeo cài đầu lên không. Mạnh Sĩ Long đã đưa tay trùm mái tóc giả bông xù cô chọn cho anh lên đầu.
Cô liếc nhìn dáng vẻ của anh, đỉnh mái tóc giả đó còn đủ màu sắc, cộng thêm biểu cảm nghiêm túc của anh, trông thật sự rất buồn cười.
Vưu Tuyết Trân không nhịn được cười tới rung cả bả vai, máy chụp ảnh đáng ghét lại “tách” vào lúc này, bức ảnh thứ ba ra đời. Mạnh Sĩ Long vẫn còn hoang mang, Vưu Tuyết Trân bên cạnh cười không ngớt xuất hiện rõ ràng trong ảnh.
“Không được rồi không được rồi, chỉ còn lại tấm cuối cùng thôi, phải chụp thật đẹp mới được!”
Cô ném cái cài đầu đi, Mạnh Sĩ Long cũng tháo mái tóc giả tấu hề kia xuống, hai người nghiêm túc nhìn thẳng vào gương. Con số trên màn hình bắt đầu đếm ngược, 3, 2, 1… Mạnh Sĩ Long đột nhiên vươn tay ra, cầm lấy mái tóc giả khổng lồ trùm lên hai người.
Bức ảnh thứ tư, ống kính đã ghi lại khoảnh khắc này.
Hai mái đầu bị tóc giả che mất chạm sát vào nhau làm gì đó, ngoại trừ họ ra không ai biết.
Khi Vưu Tuyết Trân vén rèm đi ra, cô cố tỏ ra bình tĩnh, vờ như không có chuyện gì đợi bốn bức ảnh của họ được in ra. Mạnh Sĩ Long đi phía sau lên tiếng nhắc nhở: “Ngược hướng rồi.”
“A… ừ.” Cô bình tĩnh quay người lại, va thẳng vào gương mặt nhịn cười của Mạnh Sĩ Long.
Vưu Tuyết Trân trừng mắt nhìn anh: “Kẻ đầu sỏ như anh còn cười!”
Anh vờ vô tội: “Anh làm gì nào?”
Cô tức tối lườm anh: “Chẳng muốn nói với anh nữa, dù sao anh cũng bắt đầu học thói hư rồi.”
Anh cười, không chọc cô nữa, chỉ vào ảnh in ra từ máy, nói: “Ra rồi kìa.”
Bốn bức ảnh vuông vức, không một tấm nào được coi là hoàn hảo, mỗi một tấm đều có sự hài hước của riêng mình.
“Đều tại cái máy đó hết, nhanh thế không biết, toàn chụp ra ảnh gì đâu.” Vưu Tuyết Trân oán trách, nhưng vẫn cầm bức ảnh ngắm mãi.
Cuối cùng họ chỉ chọn in một bản, cầm kéo mượn từ tiệm cắt ảnh thành hai phần, mỗi người một nửa, sau đó bỏ vào ốp điện thoại của nhau.
Khi định rời đi, họ đi qua máy gắp thú, Vưu Tuyết Trân nhìn gấu bông trong máy, đó là một con chim cánh cụt.
Mạnh Sĩ Long dừng bước: “Muốn gắp cái này sao?”
“Đâu có… Em nhớ ra thú cưng điện tử em từng nuôi ở QQ* trước đây thôi, trên đầu nó cũng có nơ hình bươm bướm màu hồng, lông mi rất dài.” Cô hoài niệm: “Nó sẽ luôn nhảy loạn xạ trên màn hình máy tính của em, có lúc em lên mạng nhưng chẳng làm gì, chỉ thích bấm chuột chọc vào nó.”
*Một trong những mạng xã hội của Trung Quốc.
Trước đây Mạnh Sĩ Long không dùng QQ, đương nhiên cũng không thể tưởng tượng ra thú cưng điện tử cô nói rốt cuộc trông như thế nào. Nhưng điều này cũng không ngăn được việc anh đẩy Vưu Tuyết Trân tới trước máy gắp thú: “Vậy chúng ta bắt lại tuổi thơ của em nhé.”
Vưu Tuyết Trân lắc đầu, ẩn ý nói với anh: “Đầu gắp của máy gắp thú ở đây đều rất lỏng, chỉ có lãng phí tiền bạc thôi.”
“Tiêu tiền vào nơi có thể khiến em vui thì không gọi là lãng phí.” Nói rồi anh đã lấy điện thoại ra quét mã mua lượt chơi.
Vưu Tuyết Trân không thể cản được anh, chỉ đành xoa tay chuẩn bị thể hiện trình độ. Cô nhớ trên mạng có người từng truyền dạy kỹ xảo gắp gấu bông, phải đẩy tay gắp liên tục trước khi ấn để nâng cao độ chặt của nó.
Cô liên tục đẩy tay gắp, Mạnh Sĩ Long đi tới một bên máy, nhắc cô còn cách mục tiêu bao lâu. Khi anh nói được rồi, cô liền ấn nút. Máy gắp thú leng keng mấy tiếng, kẹp chuẩn xác vào gấu bông.
Tay gắp từ từ nâng lên, cô không dám động vào nó nữa, sợ ngay cả hơi thở cũng sẽ làm ảnh hưởng tới tay gắp, khiến gấu bông rơi xuống.
“Bốp”, gấu bông rơi xuống khi chỉ còn cách điểm đến một chút.
Vưu Tuyết Trân bĩu môi: “Em nói rồi mà, quả nhiên không gắp lên được…”
“Anh thử xem.”
Vưu Tuyết Trân chờ mong nhường chỗ cho anh, nhìn dáng vẻ của anh cảm giác anh rất giỏi trò này.
Mạnh Sĩ Long xắn ống tay áo lên, nhìn ngang ngó dọc để xác nhận vị trí. Tiếp đó anh cũng bắt đầu lắc tay cầm như cô, động tác rất mạnh, tay gắp lắc liên tục, “bộp”, anh ấn vào nút bấm, tay gắp rung lắc hạ về phía không có gì.
Vưu Tuyết Trân im lặng, Mạnh Sĩ Long cũng im lặng.
Điều này lặp đi lặp lại mười mấy lần, hai người đều thay phiên nhau gắp tới nỗi toát mồ hôi, nhưng vẫn không gắp được gì.
Cuối cùng Vưu Tuyết Trân đấm vào máy mấy cái, đổ hết tội cho nói: “Cái đồ lừa đảo, gắp được mới là lạ ấy!”
Không phải cô đưa ra kết luận bừa bãi, người chịu cảnh khổ này còn có một cặp đôi cách đó một máy. Trước khi hai người Vưu Tuyết Trân tới đây gắp gấu bông, cô gái đã đợi tới mất kiên nhẫn, chàng trai mặt mày khó chịu nói chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, chắc chắn anh sẽ gắp được cho em.
Vưu Tuyết Trân không chịu nổi cảm giác như đang cá cược này, khi một chuyện thú vị trở thành chấp niệm nhất định phải có kết quả, vậy nó đã mất đi ý nghĩa vốn có.
Cô và Mạnh Sĩ Long nhìn nhau, đọc được tín hiệu “đi thôi” trong mắt đối phương.
Hai người lập tức vứt bỏ máy gắp gấu bông, ôm hoa đối phương tặng cho mình, thoải mái rời khỏi nơi này, đi tới trạm tiếp theo.
Vưu Tuyết Trân vẫn giữ bí mật, không nói cho Mạnh Sĩ Long đích đến ở đâu, chỉ nói với anh phải đi xe bus qua đó, nơi đó khá xa, có lẽ sẽ mất một tiếng.
Điều may mắn là hàng cuối cùng của xe bus có hai chỗ ngồi, họ không cần đứng nguyên một tiếng.
Hai người ngồi vào chỗ, Mạnh Sĩ Long lấy tai nghe dây của mình ra, đưa cho cô một bên, hỏi cô có nghe không.
Vưu Tuyết Trân gật đầu, khoảnh khắc được anh nhét tai nghe vào tay, dường như thời gian đã quay ngược trở lại, quay về lúc ngồi trên xe tới trường cấp ba, về những ngày tháng đeo tai nghe dây nghe nhạc.
Sợi dây tai nghe kết nối tai họ với nhau, nếu giữa những người có tình với nhau cũng tồn tại cuống rốn, có lẽ nó chính là sợi dây điện mỏng manh này.
Vưu Tuyết Trân liên tưởng tới rất nhiều chuyện, dựa đầu vào vai Mạnh Sĩ Long, khoảng cách gần gũi khiến tai nghe khó lắm mới đeo lên được lại rơi xuống, tai không đeo tai nghe nghe thấy tiếng của Mạnh Sĩ Long. Anh dịu dàng hỏi cô muốn nghe bài gì.
Cô nghĩ một hồi rồi nói bật cho em bài tiếng Quảng xưa cũ trong list nhạc của anh đi.
Anh cúi đầu chọn nhạc, một lát sau tai Vưu Tuyết Trân vang lên tiết tấu du dương.
“Bình thường cũng được, thầm thường cũng được, có cho mình mảnh trời riêng nhưng vẫn cầu mong bình minh xuất hiện. Sáng sớm gõ cửa, có thể nhìn thấy em đã là niềm hạnh phúc vô bờ…”
Tiếng hát rất chậm rãi, giai điệu dịu dàng như ngọn gió xuân được ánh mặt trời bốn giờ chiều bao bọc. Khi xe bus dừng lại, xe cộ và dòng người tấp nập lướt qua khung cửa sổ, họ dựa vào nhau, không làm gì, không nghĩ gì, híp mắt ngồi trên xe vào buổi chiều này.
Khi bài hát sắp kết thúc, cô thoải mái tới nỗi sắp thiếp đi, mơ màng hỏi Mạnh Sĩ Long, bài hát này tên gì thế.
Ngón tay anh lướt qua tóc mai cô, đáp: “Mỗi ngày yêu em nhiều hơn một chút.”
Vưu Tuyết Trân bắt đầu lo cho tung tích của bức thư kia.
Đã rất lâu kể từ ngày cô gửi bức thư đó, nhưng Mạnh Sĩ Long không hề nhắc tới bức thư, điều này khiến cô hoài nghi có phải thư lạc rồi hay không. Cho dù tốc độ có chậm đến mấy thì cùng một thành phố cũng đâu thể lâu đến vậy được.
Cuối cùng cô đã nhận được một bức thư tới từ Mạnh Sĩ Long ở phòng nhận đồ của ký túc.
Lúc này cô mới biết, thật ra mấy ngày trước anh đã nhận được thư rồi, nhưng anh giấu không nhắc tới, lặng lẽ viết lại thư phản hồi cho cô.
Cô vội vã bóc thư ra xem, Mạnh Sĩ Long viết thư bằng chữ giản thể bản thân không quen thuộc, dòng đầu bắt chước theo cô…
“Chào em, bạn gái yêu dấu của anh.”
Vưu Tuyết Trân mỉm cười, lẩm bẩm: “Xí, bắt chước em.”
Cô tiếp tục đọc…
“Bây giờ là mười giờ bốn mươi tám phút tối, anh ở nhà viết thư cho em.
Lúc sáng khi nhận được thư của em anh đã muốn viết thư cho em rồi, nhưng vì không biết viết kiểu gì nên mới để tới tận tối. Bây giờ xung quanh rất yên tĩnh, không có chuyện gì khác làm phiền tới anh, có thể nghiêm túc viết thư trả lời em rồi.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh viết thư cho người khác, cũng là lần đầu tiên anh nhận được thư. Anh có thể hiểu đây là thư tình không?”
Phía sau câu này, Mạnh Sĩ Long vẽ một hình cười tít mắt, đáng yêu tới nỗi Vưu Tuyết Trân muốn véo mặt anh dù cách rất xa.
“Bây giờ anh đang ở trong phòng ngủ, trong này không lạnh, nếu có thể chia cho em một ít độ ấm này thì tốt rồi. Thời tiết vẫn chưa ấm hẳn, hôm nay khi ra ngoài, anh nhìn thấy một chú mèo hoang ở trên đường, màu lông trắng của nó đã nhuốm vàng hết. Hình như nó rất lạnh, co ro, run rẩy dưới gầm xe. Bố anh dị ứng với lông mèo, vậy nên anh không thể ôm nó về nhà được, chỉ đành mua ít đồ ăn và khăn cho nó, rồi đưa nó tới trung tâm cứu trợ, hy vọng nó có thể bình an chào đón mùa xuân.”
Trái tim Vưu Tuyết Trân nhói lên theo những dòng chữ bình thản của anh. Trước mắt cô hiện lên bóng hình chú mèo con co mình dưới gầm xe. Nhưng có lẽ số phận của mèo hoang đã thay đổi vào ngày Mạnh Sĩ Long viết bức thư này, nghĩ vậy khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Nhưng cũng vì vậy mà hôm nay anh không tới trường tập xe được, bị giáo viên mắng cho một trận… Anh giải thích đầu đuôi mọi chuyện, giáo viên nhìn thấy ảnh mèo thì lập tức thay đổi sắc mặt, nói đáng yêu quá, nếu như đầu trọc của mình cũng có nhiều tóc như vậy thì tốt rồi. Ha ha.”
Vẻ mặt Vưu Tuyết Trân cũng hiện rõ ý cười theo hai chữ ha ha của anh. Cuối cùng đã tới nội dung chính của bức thư.
“Hình như anh cũng bất cẩn nói hơi nhiều về chuyện không liên quan, mặc dù còn có nhiều điều muốn nói với em lắm, nhưng những lời còn lại vẫn lên nói trực tiếp với em thì hơn.
Vậy chúng ta hẹn hò nhé.”
Vưu Tuyết Trân đọc ba chữ cuối cùng của thư, mặc dù biết anh đồng ý là kết quả tất yếu, nhưng khi nó xuất hiện trước mặt cô dưới dạng chữ viết, cô bất giác cảm thấy bồi hồi, xao xuyến nảy sinh khi được trân trọng.
Cô viết thêm bức thư phản hồi, lần này rất kiềm chế, chỉ viết một dòng chữ: “Hai giờ chiều chủ nhật chúng ta gặp nhau ở bách hóa Hữu Vinh nhé.”
Để bảo đảm bức thư này có thể đến chỗ Mạnh Sĩ Long trước ngày hẹn hò, lần này cô không gửi bưu điện nữa mà gọi ship nhanh. Trạng thái đơn hàng hiển thị ngày hôm sau đã giao tới nhà Mạnh Sĩ Long.
Thế là ngày thứ tư, cũng là một ngày trước hôm hẹn hò, Vưu Tuyết Trân lại nhận được thư chuyển phát nhanh của Mạnh Sĩ Long, Mạnh Sĩ Long trả lời lại cô có đầu có đuôi: “Được, anh rất mong chờ buổi gặp mặt hôm đó.”
*
Vưu Tuyết Trân chọn gặp mặt ở bách hóa Hữu Vinh là vì tầng sáu của nó.
Hai mươi năm trước, bách hóa Hữu Vinh từng là tòa bách hóa phồn hoa nhất Tây Vinh, nhưng thời thế thay đổi, các trung tâm thương mại kiểu mới không ngừng xuất hiện, bách hóa Hữu Vinh đã trở thành một đại từ xưa cũ. Nhưng tầng sáu của nó vẫn giữ được máy chụp ảnh cực kỳ thịnh hành lúc đó, mặc dù hình như bây giờ máy cũng đổi mới rồi.
Đây chính là mục đầu tiên trong kế hoạch hẹn hò của cô, máy chụp ảnh.
Trước khi tới khu mua sắm, cô cố tình rẽ vào tiệm hoa mua một bó hoa hồng tặng cho Mạnh Sĩ Long. Hẹn hò đương nhiên không thể thiếu hoa, cô không bận tâm tới việc bạn gái tặng hoa cho bạn trai, nhất là khi biết được đây là lần đầu tiên anh nhận được thư. Thế là cô nghĩ, đây có lẽ cũng sẽ là lần đầu tiên anh nhận được hoa.
Mang theo suy nghĩ muốn tạo cho anh thật nhiều lần đầu tiên, Vưu Tuyết Trân ôm hoa đi lên xe bus. Trên xe khá nhiều người, khoang xe hơi chật, cô luôn cẩn thận bảo vệ bó hoa trong lòng, cho tới tận lúc xuống xe vẫn không để cánh hoa bị đè chút nào.
Quá trình này rất cực khổ, nhưng khi cô tới bách hóa Hữu Vinh, nhìn thấy bóng hình ai đó đợi ở đấy, chút cực khổ lập tức hóa hư vô.
Mạnh Sĩ Long đeo balo màu đen phồng lên rõ rệt. Anh quay người lại, tay cũng ôm một bó hoa bách hợp trắng được gói tinh xảo.
Nhìn thấy hoa hồng trong tay cô, anh sững sờ, không chắc chắn hỏi: “Đây là?”
“Hoa tặng anh đấy!” Cô chỉ hoa bách hợp trong lòng anh: “Vậy đây là hoa tặng em sao?”
Anh dùng hành động để chứng minh, đưa hoa cho cô: “Vốn dĩ anh cũng định mua hoa hồng, nhưng nhìn thấy bách hợp lại thấy màu trắng hợp với em hơn.” Giống như hoa được tạo ra từ tuyết.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Vưu Tuyết Trân đắc ý: “Em đoán anh sẽ tặng em hoa, vậy có phải anh không ngờ em cũng tặng anh không?”
Anh xoa đầu cô: “Thật sự không ngờ.”
Vưu Tuyết Trân đưa bó hoa của mình cho anh: “Như vậy mới công bằng.”
Họ giống như trao đổi tín vật nào đó, đổi cho nhau bó hoa mình ôm trong lòng. Mặc dù họ sẽ phải ôm hoa trên suốt chặng đường hẹn hò tiếp theo, nhưng cũng coi như là gánh nặng của sự ngọt ngào.
Cô kéo dây balo của anh, hỏi anh mang gì mà cảm giác nặng thế. Anh nói là máy ảnh, bây giờ muốn luyện chụp ảnh bất cứ lúc nào, trước tiên bắt đầu từ việc chụp bạn gái của mình.
Mạnh Sĩ Long không biết rốt cuộc hẹn hò phải làm gì, nhưng anh cũng không hỏi, ngoan ngoãn đi theo cô lên tầng sau, nhìn thấy máy chụp ảnh mới hiểu ra vấn đề.
Lúc này Vưu Tuyết Trân mới nói: “Trạm đầu tiên, máy chụp ảnh lấy liền cỡ lớn!”
Mạnh Sĩ Long xoa trán, cuối cùng lộ ra sự khó xử: “Em biết anh không biết chụp ảnh mà…”
“Không sao, máy này chỉ cần nghĩ bốn dáng chụp là được!”
“Bốn dáng…”
Dường như Vưu Tuyết Trân nhìn thấy dây thần kinh trên mặt anh giật liên tục: “Không cần sợ, bên đó có rất nhiều đạo cụ có thể chọn!” Vưu Tuyết Trân chỉ vào cái cài đầu, băng đô, kính râm đủ màu sắc: “Chúng ta chọn cái đôi đi!”
Mạnh Sĩ Long đưa tay lấy một cái cài đầu không ai đeo ở góc cao nhất, khoa tay múa chân trên đầu mình: “Như vậy sao?”
Vưu Tuyết Trân không nhịn được cười anh: “Anh chọn bừa như vậy sao?”
“Anh thấy nó hơi dính bụi rồi, hình như không ai chọn nó.” Anh phủi bụi dính trên cái cài đầu: “Vậy nên anh đã chọn nó.”
Trái tim Vưu Tuyết Trân bị câu này của anh đâm một cái.
Cô giành lấy găng tay da trong tay anh: “Vậy cái này cho em đi.”
“Em thích cái này?”
“Ai thích chứ…” Vưu Tuyết Trân nói vậy nhưng vẫn đeo nó lên đầu.
Cô và nó rất giống nhau, đều đặt ở góc trên cùng rất lâu rất lâu, nhưng anh vừa nhìn đã chọn cả hai.
*
Cuối cùng hai người chọn thêm một số đạo cụ, ôm một đống đồ đi vào trong máy chụp ảnh.
Vưu Tuyết Trân đeo cái cài đầu lên, Mạnh Sĩ Long cầm đạo cụ là cái thông bồn cầu, chọc vào đầu cô.
“Tách”, bức ảnh đầu tiên đã hoàn thành.
“Nhanh nhanh nhanh, đổi tư thế nhanh!”
Còn mười giây nữa máy sẽ chụp bức thứ hai, Vưu Tuyết Trân hoảng loạn muốn tháo cái trùm đầu xuống để thay đạo cụ khác, kết quả khi tháo trùm đầu ra, tóc rối tung rối bù. Cô cuống cuồng kêu lên, vuốt tóc, Mạnh Sĩ Long cũng nhanh chóng đưa tay vuốt cho cô, quên luôn việc tay vẫn đang cầm cây thông bồn cầu, cứ thế kẹp nó vào cánh tay.
“Tách”, bức ảnh thứ hai đã được chụp khi họ còn chưa chuẩn bị xong, trong bức ảnh vuông vức, cơ thể của hai người nhòe cả bóng.
“Cái mày chết tiệt này nhanh quá!”
Khó lắm Vưu Tuyết Trân mới chỉnh lại đầu tóc gọn gàng được, cô do dự không biết có nên đeo cài đầu lên không. Mạnh Sĩ Long đã đưa tay trùm mái tóc giả bông xù cô chọn cho anh lên đầu.
Cô liếc nhìn dáng vẻ của anh, đỉnh mái tóc giả đó còn đủ màu sắc, cộng thêm biểu cảm nghiêm túc của anh, trông thật sự rất buồn cười.
Vưu Tuyết Trân không nhịn được cười tới rung cả bả vai, máy chụp ảnh đáng ghét lại “tách” vào lúc này, bức ảnh thứ ba ra đời. Mạnh Sĩ Long vẫn còn hoang mang, Vưu Tuyết Trân bên cạnh cười không ngớt xuất hiện rõ ràng trong ảnh.
“Không được rồi không được rồi, chỉ còn lại tấm cuối cùng thôi, phải chụp thật đẹp mới được!”
Cô ném cái cài đầu đi, Mạnh Sĩ Long cũng tháo mái tóc giả tấu hề kia xuống, hai người nghiêm túc nhìn thẳng vào gương. Con số trên màn hình bắt đầu đếm ngược, 3, 2, 1… Mạnh Sĩ Long đột nhiên vươn tay ra, cầm lấy mái tóc giả khổng lồ trùm lên hai người.
Bức ảnh thứ tư, ống kính đã ghi lại khoảnh khắc này.
Hai mái đầu bị tóc giả che mất chạm sát vào nhau làm gì đó, ngoại trừ họ ra không ai biết.
Khi Vưu Tuyết Trân vén rèm đi ra, cô cố tỏ ra bình tĩnh, vờ như không có chuyện gì đợi bốn bức ảnh của họ được in ra. Mạnh Sĩ Long đi phía sau lên tiếng nhắc nhở: “Ngược hướng rồi.”
“A… ừ.” Cô bình tĩnh quay người lại, va thẳng vào gương mặt nhịn cười của Mạnh Sĩ Long.
Vưu Tuyết Trân trừng mắt nhìn anh: “Kẻ đầu sỏ như anh còn cười!”
Anh vờ vô tội: “Anh làm gì nào?”
Cô tức tối lườm anh: “Chẳng muốn nói với anh nữa, dù sao anh cũng bắt đầu học thói hư rồi.”
Anh cười, không chọc cô nữa, chỉ vào ảnh in ra từ máy, nói: “Ra rồi kìa.”
Bốn bức ảnh vuông vức, không một tấm nào được coi là hoàn hảo, mỗi một tấm đều có sự hài hước của riêng mình.
“Đều tại cái máy đó hết, nhanh thế không biết, toàn chụp ra ảnh gì đâu.” Vưu Tuyết Trân oán trách, nhưng vẫn cầm bức ảnh ngắm mãi.
Cuối cùng họ chỉ chọn in một bản, cầm kéo mượn từ tiệm cắt ảnh thành hai phần, mỗi người một nửa, sau đó bỏ vào ốp điện thoại của nhau.
Khi định rời đi, họ đi qua máy gắp thú, Vưu Tuyết Trân nhìn gấu bông trong máy, đó là một con chim cánh cụt.
Mạnh Sĩ Long dừng bước: “Muốn gắp cái này sao?”
“Đâu có… Em nhớ ra thú cưng điện tử em từng nuôi ở QQ* trước đây thôi, trên đầu nó cũng có nơ hình bươm bướm màu hồng, lông mi rất dài.” Cô hoài niệm: “Nó sẽ luôn nhảy loạn xạ trên màn hình máy tính của em, có lúc em lên mạng nhưng chẳng làm gì, chỉ thích bấm chuột chọc vào nó.”
*Một trong những mạng xã hội của Trung Quốc.
Trước đây Mạnh Sĩ Long không dùng QQ, đương nhiên cũng không thể tưởng tượng ra thú cưng điện tử cô nói rốt cuộc trông như thế nào. Nhưng điều này cũng không ngăn được việc anh đẩy Vưu Tuyết Trân tới trước máy gắp thú: “Vậy chúng ta bắt lại tuổi thơ của em nhé.”
Vưu Tuyết Trân lắc đầu, ẩn ý nói với anh: “Đầu gắp của máy gắp thú ở đây đều rất lỏng, chỉ có lãng phí tiền bạc thôi.”
“Tiêu tiền vào nơi có thể khiến em vui thì không gọi là lãng phí.” Nói rồi anh đã lấy điện thoại ra quét mã mua lượt chơi.
Vưu Tuyết Trân không thể cản được anh, chỉ đành xoa tay chuẩn bị thể hiện trình độ. Cô nhớ trên mạng có người từng truyền dạy kỹ xảo gắp gấu bông, phải đẩy tay gắp liên tục trước khi ấn để nâng cao độ chặt của nó.
Cô liên tục đẩy tay gắp, Mạnh Sĩ Long đi tới một bên máy, nhắc cô còn cách mục tiêu bao lâu. Khi anh nói được rồi, cô liền ấn nút. Máy gắp thú leng keng mấy tiếng, kẹp chuẩn xác vào gấu bông.
Tay gắp từ từ nâng lên, cô không dám động vào nó nữa, sợ ngay cả hơi thở cũng sẽ làm ảnh hưởng tới tay gắp, khiến gấu bông rơi xuống.
“Bốp”, gấu bông rơi xuống khi chỉ còn cách điểm đến một chút.
Vưu Tuyết Trân bĩu môi: “Em nói rồi mà, quả nhiên không gắp lên được…”
“Anh thử xem.”
Vưu Tuyết Trân chờ mong nhường chỗ cho anh, nhìn dáng vẻ của anh cảm giác anh rất giỏi trò này.
Mạnh Sĩ Long xắn ống tay áo lên, nhìn ngang ngó dọc để xác nhận vị trí. Tiếp đó anh cũng bắt đầu lắc tay cầm như cô, động tác rất mạnh, tay gắp lắc liên tục, “bộp”, anh ấn vào nút bấm, tay gắp rung lắc hạ về phía không có gì.
Vưu Tuyết Trân im lặng, Mạnh Sĩ Long cũng im lặng.
Điều này lặp đi lặp lại mười mấy lần, hai người đều thay phiên nhau gắp tới nỗi toát mồ hôi, nhưng vẫn không gắp được gì.
Cuối cùng Vưu Tuyết Trân đấm vào máy mấy cái, đổ hết tội cho nói: “Cái đồ lừa đảo, gắp được mới là lạ ấy!”
Không phải cô đưa ra kết luận bừa bãi, người chịu cảnh khổ này còn có một cặp đôi cách đó một máy. Trước khi hai người Vưu Tuyết Trân tới đây gắp gấu bông, cô gái đã đợi tới mất kiên nhẫn, chàng trai mặt mày khó chịu nói chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, chắc chắn anh sẽ gắp được cho em.
Vưu Tuyết Trân không chịu nổi cảm giác như đang cá cược này, khi một chuyện thú vị trở thành chấp niệm nhất định phải có kết quả, vậy nó đã mất đi ý nghĩa vốn có.
Cô và Mạnh Sĩ Long nhìn nhau, đọc được tín hiệu “đi thôi” trong mắt đối phương.
Hai người lập tức vứt bỏ máy gắp gấu bông, ôm hoa đối phương tặng cho mình, thoải mái rời khỏi nơi này, đi tới trạm tiếp theo.
Vưu Tuyết Trân vẫn giữ bí mật, không nói cho Mạnh Sĩ Long đích đến ở đâu, chỉ nói với anh phải đi xe bus qua đó, nơi đó khá xa, có lẽ sẽ mất một tiếng.
Điều may mắn là hàng cuối cùng của xe bus có hai chỗ ngồi, họ không cần đứng nguyên một tiếng.
Hai người ngồi vào chỗ, Mạnh Sĩ Long lấy tai nghe dây của mình ra, đưa cho cô một bên, hỏi cô có nghe không.
Vưu Tuyết Trân gật đầu, khoảnh khắc được anh nhét tai nghe vào tay, dường như thời gian đã quay ngược trở lại, quay về lúc ngồi trên xe tới trường cấp ba, về những ngày tháng đeo tai nghe dây nghe nhạc.
Sợi dây tai nghe kết nối tai họ với nhau, nếu giữa những người có tình với nhau cũng tồn tại cuống rốn, có lẽ nó chính là sợi dây điện mỏng manh này.
Vưu Tuyết Trân liên tưởng tới rất nhiều chuyện, dựa đầu vào vai Mạnh Sĩ Long, khoảng cách gần gũi khiến tai nghe khó lắm mới đeo lên được lại rơi xuống, tai không đeo tai nghe nghe thấy tiếng của Mạnh Sĩ Long. Anh dịu dàng hỏi cô muốn nghe bài gì.
Cô nghĩ một hồi rồi nói bật cho em bài tiếng Quảng xưa cũ trong list nhạc của anh đi.
Anh cúi đầu chọn nhạc, một lát sau tai Vưu Tuyết Trân vang lên tiết tấu du dương.
“Bình thường cũng được, thầm thường cũng được, có cho mình mảnh trời riêng nhưng vẫn cầu mong bình minh xuất hiện. Sáng sớm gõ cửa, có thể nhìn thấy em đã là niềm hạnh phúc vô bờ…”
Tiếng hát rất chậm rãi, giai điệu dịu dàng như ngọn gió xuân được ánh mặt trời bốn giờ chiều bao bọc. Khi xe bus dừng lại, xe cộ và dòng người tấp nập lướt qua khung cửa sổ, họ dựa vào nhau, không làm gì, không nghĩ gì, híp mắt ngồi trên xe vào buổi chiều này.
Khi bài hát sắp kết thúc, cô thoải mái tới nỗi sắp thiếp đi, mơ màng hỏi Mạnh Sĩ Long, bài hát này tên gì thế.
Ngón tay anh lướt qua tóc mai cô, đáp: “Mỗi ngày yêu em nhiều hơn một chút.”