Đèn Neon Thời Tiết
Chương 46: Không thể để cô rời đi
Dịch: Lá Nhỏ
Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, khi Vưu Tuyết Trân nhận ra mình đồng ý điều gì thì đã muộn.
Mạnh Sĩ Long sững sờ tại chỗ, vòi nước vẫn đang mở, xối nước vào chiếc bát cuối cùng trong bồn, nhưng bồn nước đã đầy, ngay cả đầu ngón tay anh cũng đang nhỏ nước.
Vưu Tuyết Trân nhắc anh: “Anh có rửa nữa không?”
Anh như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội tắt vòi nước, khi hoàn hồn lại anh nhắc lại câu vừa nãy: “Thật sao?”
Vưu Tuyết Trân gật đầu.
Hết cách thôi, vẻ mặt vừa chờ mong lại dè dặt của Mạnh Sĩ Long hiện tại như những chiếc đĩa đã được rửa sạch bày trên kệ. Nếu cô nuốt lời, chúng sẽ rơi xuống, vỡ tan tành.
Mạnh Sĩ Long thở phào nhẹ nhõm, nhưng dường như cũng không tỏ ra quá vui mừng, anh cúi đầu tiếp tục rửa bát, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh.
Tuy nhiên…
Vưu Tuyết Trân nhỏ giọng nhắc anh: “Đừng cọ nữa, bát đó sạch lắm rồi.”
Mạnh Sĩ Long ậm ờ đáp một tiếng rồi vội vàng vặn vòi nước, tay còn lại cũng hoảng loạn, bát trong tay rơi xuống nước, bọt nước bắn tung tóe, anh lại hoảng loạn cầm bát lên.
Vưu Tuyết Trân nhìn chằm chằm bóng lưng luống cuống của anh, không khỏi bật cười thành tiếng.
***
Tới ngày hôm sau, Vưu Tuyết Trân không cười nổi nữa.
Cô soi gương, tỉ mỉ tỉa lông mày, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, nhìn chằm chằm khuyết điểm trên mặt.
Lần này mặt khá ngoan ngoãn, không mọc mụn mới nào, nhưng nốt mụn sưng đỏ mọc vào hôm Giáng Sinh vô cùng hống hách. Mặc dù nó đã xẹp đi nhưng không biến mất hẳn, mấy tháng trôi qua, màu thâm mụn vẫn rất rõ rệt.
Vưu Tuyết Trân dặm hai lớp che khuyết điểm cho phần da đó mới đỡ hơn, sau đó cô tiếp tục các bước hóa trang còn lại. Nào là uốn tóc, xịt nước khoa, còn thay cả bộ nail mới. Cô ngửa tay ra, nhìn tủ quần áo, nhíu mày nghĩ xem nên mặc bộ nào, cảm giác từ trước tới giờ chưa lần nào cô trang điểm, chăm chút kỹ càng đến vậy.
Dù sao đây cũng là lần hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời cô.
Trước lần hẹn hò này, cô phải chọn được quà năm mới cho Mạnh Sĩ Long.
Mặc dù Mạnh Sĩ Long coi lần hẹn hò này là quà, nhưng Vưu Tuyết Trân cảm thấy làm như vậy thì đề cao bản thân quá. Nếu cô nghiễm nhiên chấp nhận cách nói này, có vẻ như đang ngầm thừa nhận mình hẹn hò với anh như đang ban ơn cho anh. Điều này khiến cô rất ngại ngùng, vậy nên vẫn phải mua cho anh một món quà thật sự.
Cô tới cửa hàng máy ảnh trong ngõ nhỏ tới lần trước, nhưng lại quên mất giờ là ngày 30 Tết, người ta không mở cửa, cô mất công chạy đi một chuyến. Vưu Tuyết Trân vội chạy tới hai cửa hàng khác mới mua được quà mình cần.
Cứ như vậy đã một lúc trôi qua, khi cô quay trở lại cổng trường Mạnh Sĩ Long đã đợi từ lâu. Vưu Tuyết Trân xuống xe taxi, khoảnh khắc nhìn thấy anh, bước chân chợt chậm lại.
Hôm nay anh rất khác.
Anh mặc áo khoác cô chọn cho lần trước, chỗ ngực trái trống không, huy chương được gắn ở đó rất lâu đã được gỡ xuống, phần vải chưa kịp quen với sự rời đi của huy chương nên vẫn còn đó hai chỗ cài ghim.
Anh còn chỉnh lại kiểu tóc, khi tới gần có thể ngửi thấy mùi nước hoa cô tặng anh. Trông anh như nhân vật cô tạo dựng trong game, mỗi một chi tiết đều vô cùng hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Mạnh Sĩ Long liên tục nhìn vào trong trường, nghe thấy tiếng bước chân mới quay đầu lại, kinh ngạc khi thấy cô xuất hiện từ phía sau.
Vưu Tuyết Trân lắc lư túi trong tay, giải thích: “Em đi mua quà cho anh.”
Mạnh Sĩ Long bất ngờ, nhưng ánh mắt không nhìn vào túi mà là nhìn trán cô.
Cô mặc rất phong phanh, bên ngoài là áo khoác nỉ chưa cài cúc, áo len trắng bên trong là kiểu cổ tròn thấp, thêm thắt thêm khăn choàng cổ, một ít da lộ ra ngoài. Chân cũng vậy, quần lông ngắn và bốt cao cổ chia tách rõ ràng phần chân không đi tất. Trông cô rõ ràng rất lạnh nhưng trán lại đầm đìa mồ hôi, tóc mái hơi bết lại.
Đây là những giọt mồ hôi tuôn ra vì chạy đi mua quà cho anh.
“Anh ngây ra đó làm gì thế, nhận đi chứ.”
Anh hoàn hồn, tay đã đưa ra lau tóc mai cho cô, sau đó mới nhận lấy túi quà.
Vưu Tuyết Trân sững sờ trước động tác của anh, anh làm quá tự nhiên, thể hiện rõ sự thân thiết không thuộc về bạn bè, dường như họ thật sự là người yêu đang quen nhau.
Trong lúc cô ngơ ngác, Mạnh Sĩ Long đã mở túi, lấy quà ra, là một chiếc máy ảnh film Fuji.
Vưu Tuyết Trân sợ anh không hiểu nhân tình thế thái nên vội nói: “Em thanh minh trước đã, máy ảnh này rẻ lắm, có hơn một trăm tệ thôi, là loại chụp một lần, chụp xong không dùng được nữa, vậy nên anh không cần thấy áp lực.”
Máy ảnh file mang màu vàng cổ xưa xen lẫn màu xanh lục nhạt vốn đã nhỏ, nằm trong tay Mạnh Sĩ Long trông càng nhỏ hơn, tựa như một món đồ chơi. Mạnh Sĩ Long cẩn thận nắm lấy món đồ chơi này cảm giác như đang cầm món đồ nặng nghìn cân, mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Anh thở hắt một hơi: “Ừ, cảm ơn em nhé.”
“Hình như bên trong có 27 tấm, chắc đủ cho anh luyện rồi.”
Cô vừa nhắc xong, Mạnh Sĩ Long đã giơ máy ảnh lên, chụp cô như lần trong cửa hàng máy ảnh.
Vưu Tuyết Trân không kịp trở tay: “Mặc dù có 27 tấm nhưng anh đừng chụp linh tinh chứ, không phải đang lãng phí film sao!”
Anh cất máy ảnh đi, nói một cách thản nhiên: “Không chụp em anh mới thấy lãng phí.”
Vưu Tuyết Trân nghẹn lời, cổ quấn khăn ửng đỏ lên. Cô hoảng loạn nói: “Không được, sau này không được chụp em nữa.”
Mạnh Sĩ Long hùa theo cô: “Em không thích thì không chụp nữa.” Anh cất máy ảnh vào túi áo phi hành gia: “Đi thôi.”
“Anh vẫn chưa nói cho em biết sẽ đi đâu?”
Lúc này cô mới để ý thấy hôm nay anh không đi moto tới, tay xách một chiếc túi vải to đùng.
Mạnh Sĩ Long không giấu cô: “Chúng ta đi tàu hỏa tới bờ biển dã ngoại.”
Vưu Tuyết Trân kinh ngạc: “Bãi biển xem phim lần trước sao?”
“Không phải, là bãi biển xa xôi hơn.”
“Như vậy không phải sẽ lạnh lắm sao?”
“Anh mang lều và túi sưởi rồi.”
Ồ, thảo nào trông túi nặng thế.
Vưu Tuyết Trân gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Anh do dự: “Em có cần quay về mặc thêm quần áo không?”
Cô lập tức nói: “Không cần.”
Anh khó hiểu: “Vừa nãy em cũng nói rất lạnh mà.”
Vưu Tuyết Trân không muốn giải thích, mình muốn ăn mặc thật xinh đẹp trước mặt anh, vậy nên cô chịu lạnh chút cũng không sao.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Cô chỉ đành chuyển chủ đề: “Tới ga tàu trước đúng không? Để em gọi xe.”
“Anh đã đặt trước rồi, xe sắp tới rồi.”
“Ồ, vậy được.”
Hai người đứng ở cổng trường đợi xe tới, lúc này Vưu Tuyết Trân nhận được điện thoại của Diệp Tiềm Bạch.
Cô đi ra chỗ khác nghe máy, cậu lo lắng hỏi cô: “Cậu đang ở trường à?”
“Thì có…”
“Tốt quá.” Cậu thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ cậu có thể tới chung cư tôi một chuyến được không, tôi quên căn cước ở nhà rồi, ship nhanh tới sân bay cho tôi nhé!”
Vưu Tuyết Trân không hiểu gì: “Hả? Sân bay? Cậu tính đi đâu?”
“Anh họ tôi kết hôn, tôi quay về tham gia chứ đi đâu.”
“Sao trước đó không nghe thấy cậu nhắc tới chuyện này?”
“Vốn dĩ không định đi. Anh họ kêu tôi nhất định phải gửi tiền mừng cưới tại đó nên không trốn được.”
“Cậu không cần làm đồ án nữa à?”
Cậu dừng giây lát rồi bình thản nói: “Tạm thời quay về hai ngày, chắc không gấp quá đâu.”
Vưu Tuyết Trân nhìn về phía Mạnh Sĩ Long, xe họ đặt đã tới.
Cô vội nói: “Nhưng tôi cũng vừa ra ngoài…”
“Vậy không phải hay quá sao, tiện đường giúp thôi mà.” Cậu hạ giọng cầu xin: “Xin cậu đấy, về tôi mời cậu một bữa.”
Vưu Tuyết Trân nghe thấy tiếng thông báo ở sân bay ở đầu bên kia, sau giây phút do dự, cô bỏ lại câu sao cậu phiền thế nhỉ rồi tắt máy, tiếp đó vội vã chạy tới nói chuyện này với Mạnh Sĩ Long. Anh không nói nhiều, đổi đích đến trên điện thoại, tới chung cư của Diệp Tiềm Bạch trước.
Sau khi tới nơi, Vưu Tuyết Trân kêu Mạnh sĩ Long đợi dưới tầng, còn mình thì chạy lên tầng tìm.
Diệp Tiềm Bạch nói mình để căn cước ở chỗ gần cửa, kết quả khi đi vào tìm thì không thấy.
Vưu Tuyết Trân lập tức gọi cho cậu hỏi: “Cậu chắc là để ở nhà chứ?”
“Chắc, tôi tìm một lượt trên người rồi, không có.”
“Nhưng chỗ gần cửa cũng không có.” Cậu bắt đầu hoang mang: “Có thể là bị tôi ném ở bàn hay chỗ nào đó chăng?”
Vưu Tuyết Trân cạn lời tắt máy, chạy thẳng vào trong nhà, tìm tất cả những chỗ cậu có thể để căn cước. Mười phút sau, cuối cùng cô đã tìm thấy chiếc túi đựng thẻ nằm giữa bức tường và bàn máy tính, trong túi có căn cước của cậu.
Cô đặt ship nhanh cho cậu, trong lúc đợi, cô thấy máy tính báo vẫn đang mở, có thể thấy sự cẩu thả rõ rệt. Rốt cuộc lúc đi cậu vội tới mức nào?
Vưu Tuyết Trân thở dài, cầm chuột máy tính định tắt máy cho cậu. Màn hình máy tính sáng lên theo thao tác của cô.
Cô nhìn màn hình, xác nhận xem có gì cần phải lưu nữa không, nếu không thì tắt máy. Màn hình hiển thị giao diện một diễn đàn. Vưu Tuyết Trân sững sờ, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Sao lại là diễn đàn liên quan tới kênh vô tuyến điện?
Nhưng điều kỳ lạ là, diễn đàn này không có tên, cô chỉ có thể nhận ra đây là diễn đàn về vô tuyến điện dựa vào tên một vài mục của trang web.
Mãi cho tới khi ấn vào phần giao lưu để xem thử, Vưu Tuyết Trân mới nhận ra sự kỳ lạ vừa rồi bắt nguồn từ đâu. Đây không phải diễn đàn đã được công bố mà là một diễn đàn demo đang thiết kế.
Lẽ nào “đồ án” của Diệp Tiềm Bạch còn bao gồm cái này sao?
Hiển nhiên là không.
Nghĩ sao cũng thấy diễn đàn này liên quan tới cô, vì nó là diễn đàn đăng thông tin sau khi thành lập kênh vô tuyến điện. Cậu lại lẳng lặng làm thứ này sao…
Vưu Tuyết Trân buông tay ra, lâu không có gì chạm vào nên máy tính đã tắt, rơi vào một mảng tăm tối. Cô đột nhiên thấy cằm rất ngứa, khi giơ tay chạm vào thì thấy chỗ nốt mụn còn chưa biến mất kia bất tri bất giác mọc thêm một nốt mụn mới.
Sắp tốt nghiệp rồi nhưng những nốt mụn dậy thì này luôn khiến cô cảm thấy mình vẫn còn đắm chìm trong thời thanh xuân. Đó là thời thanh xuân dài đằng đẵng với sự nóng vội, hoang mang, bất lực, thầm thích một người trên danh nghĩa bạn bè. Tình cảm ấy cũng giống như nốt mụn dậy thì cố chấp, ngại ngùng khi gặp người khác nên ẩn mình xuống dưới, nhưng khi bạn tưởng nó sẽ không trồi lên nữa, nó lại đột nhiên cứng đầu ngoi lên.
Cô nắm chặt căn cước trong tay, nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này.
***
Vưu Tuyết Trân đặt ship căn cước nhanh, xuống tầng liền thấy Mạnh Sĩ Long đứng đợi tại chỗ. Anh không ngồi trong xe đợi mà đứng bên cạnh xe. Vì vậy cô vừa ra khỏi cổng chung cư đã nhìn thấy anh, không biết tại sao cô lại có sự rối rắm khó nói.
Cô chạy qua, làm như không có chuyện gì, nói: “Đi thôi, ok rồi.”
Hai người vội vàng tới ga tàu, kịp lên tàu vào những giây phút cuối cùng. Người đi chuyến tàu tới bờ biển này không nhiều lắm, khoang tàu chỉ lác đác mấy người, trông rất trống trải. Cô và Mạnh Sĩ Long ngồi đối diện nhau, hai người nhìn nhau, không hiểu sao bầu không khí lại có phần lúng túng.
Mạnh Sĩ Long phá vỡ sự im lặng, nói với cô: “Khoảng một tiếng rưỡi nữa mới tới, em có thể ngủ một giấc.”
Anh rất giống Doraemon, lấy bịt mắt và gối chữ U trong túi vải ra, nhưng chỉ lấy mỗi thứ một chiếc.
Cô hỏi: “Anh không ngủ sao?”
Anh lại lấy một quyển sách về nhiếp anh ra: “Anh đọc sách.”
“À… được, vậy tới nơi thì gọi em nhé.”
Bây giờ trong lòng cô rất loạn, đeo bịt mắt vào theo mong muốn của anh, nghiêng đầu xuống gối, cảm nhận nhiệt độ dần dâng lên nơi mí mắt, sống mũi vẫn còn ngửi được mùi xà phòng vừa giặt xong tỏa ra từ gối. Tàu hỏa dần lăn bánh, Mạnh Sĩ Long ngồi đối diện giở sách xem, mọi thứ đều rất thư thái nên khiến người ta dễ chìm vào giấc ngủ, nhưng mí mắt lại không an phận, liên tục chuyển động dưới lớp bịt mắt.
Vừa nhắm mắt lại cô đã nghĩ tới diễn đàn demo nhìn thấy trên màn hình máy tính của Diệp Tiềm Bạch, còn có cái ôm vào đêm Giao thừa khi cậu uống say, cánh tay chằng chịt vết bỏng vì bị dầu bắn vào lúc nấu ăn, bàn tay che mắt cô khi biết cô sợ độ cao lúc ngồi trên cáp treo, hoa hồng đậu xanh… Tất cả đều ùa về trong tâm trí như vòi phun nước, sau đó lại xuất hiện thêm nhiều cảnh tượng không thuộc về Diệp Tiềm Bạch. Ví dụ như vành tai đỏ ửng của Mạnh Sĩ Long, góc áo tung bay khi anh lái xe, tiếng bước chân đi từ tầng mười mấy xuống khi nghe điện thoại của cô, huy chương hồ ly được cài ở chỗ ngực, trái táo đỏ tươi…
Mặc dù tầm mắt chìm vào bóng tối nhưng lại đầy màu sắc như kính vạn hoa. Mọi thứ tựa như hai thùng pháo hoa được đặt trên sân thượng, giờ chúng đang được bắn lên trời cao. Tàu hỏa dừng tại trạm nào đó rồi lăn bánh tiếp, trái tim cô cũng rung lắc theo bánh xe tàu.
Cô không thể nào ngủ được, vì vậy có thể nghe thấy rõ tiếng sột soạt khi anh cởi áo, tiếp đó một mùi hương ập tới, người cô được hơi ấm bao bọc lấy.
Anh khoác áo lên cho cô.
Lông mi dưới lớp bịt mắt của cô run lên hơn hẳn, cũng may anh không nhìn thấy.
Trên tàu hỏa không có máy sưởi và điều hòa, trong không khí vẩn vương khí lạnh mênh mông, lúc này áo khoác anh khoác lên quả thật vô cùng ấm áp. Nhưng cô lại không dám co mình vào áo khoác của anh để sưởi ấm, cơ thể duy trì dáng ngồi cứng ngắc, tuy nhiên cô lại cảm nhận được hơi ấm cơ thể còn vương vấn trong áo khoác.
Điều thật sự khiến trái tim cô rộn ràng, mà là khi tiếng thông báo tàu sắp tới bến, anh lẳng lặng lấy áo khoác về.
Anh giấu đi sự thật rằng mình đã khoác áo cho cô cả chặng đường, làm như không có chuyện gì, dịu dàng gọi cô dậy: “Vưu Tuyết Trân, tới rồi.”
Cô giả vờ như vừa tỉnh ngủ, chậm rãi cởi bịt mắt ra. Bánh xe rung lắc dần dừng lại, mặc dù không nhìn thấy biển lớn ngoài cửa sổ, nhưng khi hé cửa sổ ra vẫn có thể ngửi thấy mùi gió biển lạnh lẽo vào ngày đông.
Cô xốc lại tinh thần, dường như gió biển không gần không xa cũng đang dẫn dắt những cảnh tượng trong tâm trí đi, thứ còn lại chỉ là sự háo hức cho buổi dã ngoại sắp tới.
Họ xuống tàu, đi về phía biển. Chặng đường không xa, khoảng mười phút sau hai người đã nghe thấy tiếng sóng vỗ đập vào bờ, trào lên từng đóa bọt sóng.
Bãi biển này không quá đẹp, không có sắc xanh ngọt ngào, nhất là khi hôm nay còn là một ngày âm u, cả đường bờ biển đều đắm mình trong sương mờ, trông có đôi phần vắng lặng. Điểm hay ho là không ai cướp bờ biển vắng vẻ này với họ, thế là họ quyết định dựng lều ngay giữa bãi biển.
Mạnh Sĩ Long thuần thục dựng lều, trải thảm dã ngoại bên ngoài lều rồi cố định lại. Vưu Tuyết Trân phụ trách lấy đồ ăn trong túi ra, bên trong có đủ loại sandwich, cái này là sandwich kẹp trứng cà chua, cái kia là dâu tây và bơ, vẻ ngoài khiến người ta chỉ muốn giơ ngón cái khen tấm tắc. Ngoài ra còn có mấy cục cơm nắm không biết nhân gì, một hộp salad hoa quả, một túi bánh đậu xanh, tất cả đều không phải bao bì bán trên thị trường, dường như cũng do anh nấu hết.
Nhìn đồ ăn và đồ tráng miệng bắt mắt trước mặt, bụng cô bắt đầu kêu ùng ục, chỉ muốn chắp tay thán phục Mạnh Sĩ Long lần nữa. Cô cứ thế nghĩ tới bàn đồ ăn đêm Giao thừa do Diệp Tiềm Bạch nấu, bề ngoài không so bì được thì thôi, mùi vị cũng không sánh bằng. Dáng vẻ nấu ăn của cậu như đang đánh trận, lấy vung nồi làm lá chắn, xẻng thìa làm cái mâu, nghĩ lại đã thấy buồn cười.
Cô không biết mình vô thức để lộ ra nụ cười không tập trung nào đó, Mạnh Sĩ Long đã cố định xong góc cuối cùng của lều, quay đầu liền thấy vẻ mặt cô.
Anh ngồi xổm xuống, búng ngón cái trước gương mặt thất thần của cô: “Giờ em đói không?”
Vưu Tuyết Trân hoàn hồn: “Hơi hơi.”
“Vậy cầm vào trong ăn đi, bên ngoài gió hơi to.”
“Được!”
Vưu Tuyết Trân như chú sóc đi trộm đồ, ôm đồ ăn Mạnh Sĩ Long chuẩn bị vào trong lều. Mạnh Sĩ Long trải một tấm thảm lông mềm mại bên trong, nếu anh nuôi thú cưng, chắc con thú đó sẽ rất thoải mái, vừa nhìn đã biết anh rất biết cách bày trí ổ. Cô nghĩ vậy, nửa ngồi nửa đứng trong lều, thoải mái ngáp một cái.
Tóc bị gió biển thổi rối tung lên, khi cô vuốt đuôi tóc, Mạnh Sĩ Long cầm máy sưởi đã sạc đầy pin vào trong lều.
Anh vừa đi vào đã kéo khóa lều lên.
Tia nắng bị gió biển lay động rồi ùa vào trong lều ban nãy cũng bị chặn lại bên ngoài, hai người ngăn cách với thế giới bên ngoài. Thế giới bên trong lều khá tăm tối, chỉ có ánh sáng vàng cam tỏa ra từ máy sưởi, bóng hai người hắt lên tấm lều to tới kỳ lạ. Trong đó có một bóng người áp tới che đi bóng người còn lại. Mạnh Sĩ Long ngồi xuống cạnh cô.
Anh không cố tình ngồi gần, chỉ đơn giản vì lều quá nhỏ nên họ ngồi rất sát nhau. Nhất là khóa anh tiện tay kéo lên khiến nơi này dường như trở thành căn phòng dựng trên bờ biển đã bị khóa lại.
Ngón tay nắm đuôi tóc của Vưu Tuyết Trân khựng lại, trái tim chợt đập rất nhanh, cô vội nói: “Sao anh đột nhiên kéo khóa thế?”
Mạnh Sĩ Long bật iPad lên, giải thích: “Bên ngoài rất lạnh.”
“À… Nhưng anh không thấy hơi bí à?”
“Hơi hơi.”
Vậy chúng ta kéo khóa ra nhé? Cô còn chưa nói ra, Mạnh Sĩ Long đã cởi áo khoác ra. Lúc này Vưu Tuyết Trân mới nhận ra bên trong anh mặc áo cộc tay rất mỏng.
Cô kinh ngạc: “Anh như vậy không lạnh sao?”
“Cũng bình thường, vừa nãy có vận động chút nên hơi nóng. Lát nữa anh mặc vào sau.”
Vưu Tuyết Trân gật đầu, bỗng nhiên nhíu mày.
Đợi đã…
Vậy hơn một tiếng trước đó ngồi trên tàu hỏa, anh cởi áo khoác đắp cho cô, vậy không phải anh chỉ mặc mỗi áo cộc sao? Thậm chí trên tàu hỏa còn không ấm bằng trong lều.
Mạnh Sĩ Long nghiêng đầu, ánh mắt đảo quanh gương mặt hoảng hốt của cô, nói một cách chắc nịch: “Em lại thất thần rồi.”
Vưu Tuyết Trân kinh ngạc: “Lại?”
“Lúc ra khỏi chung cư em cũng như vậy, dường như đang nghĩ gì đó.”
Cô nghẹn lời, ngạc nhiên trước khả năng quan sát của anh, đồng thời cũng cảm thấy chột dạ.
“Vậy nên anh mới kéo khóa.” Mạnh Sĩ Long thành thật: “Chí ít trong ngày hẹn hò hôm nay, khoảnh khắc này, tại nơi chật hẹp này, em chỉ có thể nhìn thấy anh, để ý tới anh. Coi như đây là đôi chút ích kỷ của anh đi.”
Anh rất biết cách áp dụng, dựa vào những gì cô dạy, thử làm người gắp đồ ăn đầu tiên.
“…” Vưu Tuyết Trân không nói được gì, lấy tay quạt cổ, mãi sau mới lẩm bẩm: “Nhưng thật sự hơi nóng ấy.”
Mạnh Sĩ Long thấy vậy vẫn đưa tay kéo khóa ra, tuy nhiên anh chỉ kéo mở chỗ dưới cùng, đủ để không khí luồn vào trong.
Dường như anh vẫn là người cố tình chừa lại khe hở lịch sự trong căn nhà cũ tại Đảo Du Mã ở Hồng Kông. Nhưng khe hở lúc này anh chừa ra cho cô là khe hở khiến cô không thể rời đi được, đây là khe hở mở cho có.
Mạnh Sĩ Long tự nhiên lướt iPad, nói: “Nào xem thôi.”
Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, khi Vưu Tuyết Trân nhận ra mình đồng ý điều gì thì đã muộn.
Mạnh Sĩ Long sững sờ tại chỗ, vòi nước vẫn đang mở, xối nước vào chiếc bát cuối cùng trong bồn, nhưng bồn nước đã đầy, ngay cả đầu ngón tay anh cũng đang nhỏ nước.
Vưu Tuyết Trân nhắc anh: “Anh có rửa nữa không?”
Anh như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội tắt vòi nước, khi hoàn hồn lại anh nhắc lại câu vừa nãy: “Thật sao?”
Vưu Tuyết Trân gật đầu.
Hết cách thôi, vẻ mặt vừa chờ mong lại dè dặt của Mạnh Sĩ Long hiện tại như những chiếc đĩa đã được rửa sạch bày trên kệ. Nếu cô nuốt lời, chúng sẽ rơi xuống, vỡ tan tành.
Mạnh Sĩ Long thở phào nhẹ nhõm, nhưng dường như cũng không tỏ ra quá vui mừng, anh cúi đầu tiếp tục rửa bát, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh.
Tuy nhiên…
Vưu Tuyết Trân nhỏ giọng nhắc anh: “Đừng cọ nữa, bát đó sạch lắm rồi.”
Mạnh Sĩ Long ậm ờ đáp một tiếng rồi vội vàng vặn vòi nước, tay còn lại cũng hoảng loạn, bát trong tay rơi xuống nước, bọt nước bắn tung tóe, anh lại hoảng loạn cầm bát lên.
Vưu Tuyết Trân nhìn chằm chằm bóng lưng luống cuống của anh, không khỏi bật cười thành tiếng.
***
Tới ngày hôm sau, Vưu Tuyết Trân không cười nổi nữa.
Cô soi gương, tỉ mỉ tỉa lông mày, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, nhìn chằm chằm khuyết điểm trên mặt.
Lần này mặt khá ngoan ngoãn, không mọc mụn mới nào, nhưng nốt mụn sưng đỏ mọc vào hôm Giáng Sinh vô cùng hống hách. Mặc dù nó đã xẹp đi nhưng không biến mất hẳn, mấy tháng trôi qua, màu thâm mụn vẫn rất rõ rệt.
Vưu Tuyết Trân dặm hai lớp che khuyết điểm cho phần da đó mới đỡ hơn, sau đó cô tiếp tục các bước hóa trang còn lại. Nào là uốn tóc, xịt nước khoa, còn thay cả bộ nail mới. Cô ngửa tay ra, nhìn tủ quần áo, nhíu mày nghĩ xem nên mặc bộ nào, cảm giác từ trước tới giờ chưa lần nào cô trang điểm, chăm chút kỹ càng đến vậy.
Dù sao đây cũng là lần hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời cô.
Trước lần hẹn hò này, cô phải chọn được quà năm mới cho Mạnh Sĩ Long.
Mặc dù Mạnh Sĩ Long coi lần hẹn hò này là quà, nhưng Vưu Tuyết Trân cảm thấy làm như vậy thì đề cao bản thân quá. Nếu cô nghiễm nhiên chấp nhận cách nói này, có vẻ như đang ngầm thừa nhận mình hẹn hò với anh như đang ban ơn cho anh. Điều này khiến cô rất ngại ngùng, vậy nên vẫn phải mua cho anh một món quà thật sự.
Cô tới cửa hàng máy ảnh trong ngõ nhỏ tới lần trước, nhưng lại quên mất giờ là ngày 30 Tết, người ta không mở cửa, cô mất công chạy đi một chuyến. Vưu Tuyết Trân vội chạy tới hai cửa hàng khác mới mua được quà mình cần.
Cứ như vậy đã một lúc trôi qua, khi cô quay trở lại cổng trường Mạnh Sĩ Long đã đợi từ lâu. Vưu Tuyết Trân xuống xe taxi, khoảnh khắc nhìn thấy anh, bước chân chợt chậm lại.
Hôm nay anh rất khác.
Anh mặc áo khoác cô chọn cho lần trước, chỗ ngực trái trống không, huy chương được gắn ở đó rất lâu đã được gỡ xuống, phần vải chưa kịp quen với sự rời đi của huy chương nên vẫn còn đó hai chỗ cài ghim.
Anh còn chỉnh lại kiểu tóc, khi tới gần có thể ngửi thấy mùi nước hoa cô tặng anh. Trông anh như nhân vật cô tạo dựng trong game, mỗi một chi tiết đều vô cùng hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Mạnh Sĩ Long liên tục nhìn vào trong trường, nghe thấy tiếng bước chân mới quay đầu lại, kinh ngạc khi thấy cô xuất hiện từ phía sau.
Vưu Tuyết Trân lắc lư túi trong tay, giải thích: “Em đi mua quà cho anh.”
Mạnh Sĩ Long bất ngờ, nhưng ánh mắt không nhìn vào túi mà là nhìn trán cô.
Cô mặc rất phong phanh, bên ngoài là áo khoác nỉ chưa cài cúc, áo len trắng bên trong là kiểu cổ tròn thấp, thêm thắt thêm khăn choàng cổ, một ít da lộ ra ngoài. Chân cũng vậy, quần lông ngắn và bốt cao cổ chia tách rõ ràng phần chân không đi tất. Trông cô rõ ràng rất lạnh nhưng trán lại đầm đìa mồ hôi, tóc mái hơi bết lại.
Đây là những giọt mồ hôi tuôn ra vì chạy đi mua quà cho anh.
“Anh ngây ra đó làm gì thế, nhận đi chứ.”
Anh hoàn hồn, tay đã đưa ra lau tóc mai cho cô, sau đó mới nhận lấy túi quà.
Vưu Tuyết Trân sững sờ trước động tác của anh, anh làm quá tự nhiên, thể hiện rõ sự thân thiết không thuộc về bạn bè, dường như họ thật sự là người yêu đang quen nhau.
Trong lúc cô ngơ ngác, Mạnh Sĩ Long đã mở túi, lấy quà ra, là một chiếc máy ảnh film Fuji.
Vưu Tuyết Trân sợ anh không hiểu nhân tình thế thái nên vội nói: “Em thanh minh trước đã, máy ảnh này rẻ lắm, có hơn một trăm tệ thôi, là loại chụp một lần, chụp xong không dùng được nữa, vậy nên anh không cần thấy áp lực.”
Máy ảnh file mang màu vàng cổ xưa xen lẫn màu xanh lục nhạt vốn đã nhỏ, nằm trong tay Mạnh Sĩ Long trông càng nhỏ hơn, tựa như một món đồ chơi. Mạnh Sĩ Long cẩn thận nắm lấy món đồ chơi này cảm giác như đang cầm món đồ nặng nghìn cân, mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Anh thở hắt một hơi: “Ừ, cảm ơn em nhé.”
“Hình như bên trong có 27 tấm, chắc đủ cho anh luyện rồi.”
Cô vừa nhắc xong, Mạnh Sĩ Long đã giơ máy ảnh lên, chụp cô như lần trong cửa hàng máy ảnh.
Vưu Tuyết Trân không kịp trở tay: “Mặc dù có 27 tấm nhưng anh đừng chụp linh tinh chứ, không phải đang lãng phí film sao!”
Anh cất máy ảnh đi, nói một cách thản nhiên: “Không chụp em anh mới thấy lãng phí.”
Vưu Tuyết Trân nghẹn lời, cổ quấn khăn ửng đỏ lên. Cô hoảng loạn nói: “Không được, sau này không được chụp em nữa.”
Mạnh Sĩ Long hùa theo cô: “Em không thích thì không chụp nữa.” Anh cất máy ảnh vào túi áo phi hành gia: “Đi thôi.”
“Anh vẫn chưa nói cho em biết sẽ đi đâu?”
Lúc này cô mới để ý thấy hôm nay anh không đi moto tới, tay xách một chiếc túi vải to đùng.
Mạnh Sĩ Long không giấu cô: “Chúng ta đi tàu hỏa tới bờ biển dã ngoại.”
Vưu Tuyết Trân kinh ngạc: “Bãi biển xem phim lần trước sao?”
“Không phải, là bãi biển xa xôi hơn.”
“Như vậy không phải sẽ lạnh lắm sao?”
“Anh mang lều và túi sưởi rồi.”
Ồ, thảo nào trông túi nặng thế.
Vưu Tuyết Trân gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Anh do dự: “Em có cần quay về mặc thêm quần áo không?”
Cô lập tức nói: “Không cần.”
Anh khó hiểu: “Vừa nãy em cũng nói rất lạnh mà.”
Vưu Tuyết Trân không muốn giải thích, mình muốn ăn mặc thật xinh đẹp trước mặt anh, vậy nên cô chịu lạnh chút cũng không sao.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Cô chỉ đành chuyển chủ đề: “Tới ga tàu trước đúng không? Để em gọi xe.”
“Anh đã đặt trước rồi, xe sắp tới rồi.”
“Ồ, vậy được.”
Hai người đứng ở cổng trường đợi xe tới, lúc này Vưu Tuyết Trân nhận được điện thoại của Diệp Tiềm Bạch.
Cô đi ra chỗ khác nghe máy, cậu lo lắng hỏi cô: “Cậu đang ở trường à?”
“Thì có…”
“Tốt quá.” Cậu thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ cậu có thể tới chung cư tôi một chuyến được không, tôi quên căn cước ở nhà rồi, ship nhanh tới sân bay cho tôi nhé!”
Vưu Tuyết Trân không hiểu gì: “Hả? Sân bay? Cậu tính đi đâu?”
“Anh họ tôi kết hôn, tôi quay về tham gia chứ đi đâu.”
“Sao trước đó không nghe thấy cậu nhắc tới chuyện này?”
“Vốn dĩ không định đi. Anh họ kêu tôi nhất định phải gửi tiền mừng cưới tại đó nên không trốn được.”
“Cậu không cần làm đồ án nữa à?”
Cậu dừng giây lát rồi bình thản nói: “Tạm thời quay về hai ngày, chắc không gấp quá đâu.”
Vưu Tuyết Trân nhìn về phía Mạnh Sĩ Long, xe họ đặt đã tới.
Cô vội nói: “Nhưng tôi cũng vừa ra ngoài…”
“Vậy không phải hay quá sao, tiện đường giúp thôi mà.” Cậu hạ giọng cầu xin: “Xin cậu đấy, về tôi mời cậu một bữa.”
Vưu Tuyết Trân nghe thấy tiếng thông báo ở sân bay ở đầu bên kia, sau giây phút do dự, cô bỏ lại câu sao cậu phiền thế nhỉ rồi tắt máy, tiếp đó vội vã chạy tới nói chuyện này với Mạnh Sĩ Long. Anh không nói nhiều, đổi đích đến trên điện thoại, tới chung cư của Diệp Tiềm Bạch trước.
Sau khi tới nơi, Vưu Tuyết Trân kêu Mạnh sĩ Long đợi dưới tầng, còn mình thì chạy lên tầng tìm.
Diệp Tiềm Bạch nói mình để căn cước ở chỗ gần cửa, kết quả khi đi vào tìm thì không thấy.
Vưu Tuyết Trân lập tức gọi cho cậu hỏi: “Cậu chắc là để ở nhà chứ?”
“Chắc, tôi tìm một lượt trên người rồi, không có.”
“Nhưng chỗ gần cửa cũng không có.” Cậu bắt đầu hoang mang: “Có thể là bị tôi ném ở bàn hay chỗ nào đó chăng?”
Vưu Tuyết Trân cạn lời tắt máy, chạy thẳng vào trong nhà, tìm tất cả những chỗ cậu có thể để căn cước. Mười phút sau, cuối cùng cô đã tìm thấy chiếc túi đựng thẻ nằm giữa bức tường và bàn máy tính, trong túi có căn cước của cậu.
Cô đặt ship nhanh cho cậu, trong lúc đợi, cô thấy máy tính báo vẫn đang mở, có thể thấy sự cẩu thả rõ rệt. Rốt cuộc lúc đi cậu vội tới mức nào?
Vưu Tuyết Trân thở dài, cầm chuột máy tính định tắt máy cho cậu. Màn hình máy tính sáng lên theo thao tác của cô.
Cô nhìn màn hình, xác nhận xem có gì cần phải lưu nữa không, nếu không thì tắt máy. Màn hình hiển thị giao diện một diễn đàn. Vưu Tuyết Trân sững sờ, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Sao lại là diễn đàn liên quan tới kênh vô tuyến điện?
Nhưng điều kỳ lạ là, diễn đàn này không có tên, cô chỉ có thể nhận ra đây là diễn đàn về vô tuyến điện dựa vào tên một vài mục của trang web.
Mãi cho tới khi ấn vào phần giao lưu để xem thử, Vưu Tuyết Trân mới nhận ra sự kỳ lạ vừa rồi bắt nguồn từ đâu. Đây không phải diễn đàn đã được công bố mà là một diễn đàn demo đang thiết kế.
Lẽ nào “đồ án” của Diệp Tiềm Bạch còn bao gồm cái này sao?
Hiển nhiên là không.
Nghĩ sao cũng thấy diễn đàn này liên quan tới cô, vì nó là diễn đàn đăng thông tin sau khi thành lập kênh vô tuyến điện. Cậu lại lẳng lặng làm thứ này sao…
Vưu Tuyết Trân buông tay ra, lâu không có gì chạm vào nên máy tính đã tắt, rơi vào một mảng tăm tối. Cô đột nhiên thấy cằm rất ngứa, khi giơ tay chạm vào thì thấy chỗ nốt mụn còn chưa biến mất kia bất tri bất giác mọc thêm một nốt mụn mới.
Sắp tốt nghiệp rồi nhưng những nốt mụn dậy thì này luôn khiến cô cảm thấy mình vẫn còn đắm chìm trong thời thanh xuân. Đó là thời thanh xuân dài đằng đẵng với sự nóng vội, hoang mang, bất lực, thầm thích một người trên danh nghĩa bạn bè. Tình cảm ấy cũng giống như nốt mụn dậy thì cố chấp, ngại ngùng khi gặp người khác nên ẩn mình xuống dưới, nhưng khi bạn tưởng nó sẽ không trồi lên nữa, nó lại đột nhiên cứng đầu ngoi lên.
Cô nắm chặt căn cước trong tay, nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này.
***
Vưu Tuyết Trân đặt ship căn cước nhanh, xuống tầng liền thấy Mạnh Sĩ Long đứng đợi tại chỗ. Anh không ngồi trong xe đợi mà đứng bên cạnh xe. Vì vậy cô vừa ra khỏi cổng chung cư đã nhìn thấy anh, không biết tại sao cô lại có sự rối rắm khó nói.
Cô chạy qua, làm như không có chuyện gì, nói: “Đi thôi, ok rồi.”
Hai người vội vàng tới ga tàu, kịp lên tàu vào những giây phút cuối cùng. Người đi chuyến tàu tới bờ biển này không nhiều lắm, khoang tàu chỉ lác đác mấy người, trông rất trống trải. Cô và Mạnh Sĩ Long ngồi đối diện nhau, hai người nhìn nhau, không hiểu sao bầu không khí lại có phần lúng túng.
Mạnh Sĩ Long phá vỡ sự im lặng, nói với cô: “Khoảng một tiếng rưỡi nữa mới tới, em có thể ngủ một giấc.”
Anh rất giống Doraemon, lấy bịt mắt và gối chữ U trong túi vải ra, nhưng chỉ lấy mỗi thứ một chiếc.
Cô hỏi: “Anh không ngủ sao?”
Anh lại lấy một quyển sách về nhiếp anh ra: “Anh đọc sách.”
“À… được, vậy tới nơi thì gọi em nhé.”
Bây giờ trong lòng cô rất loạn, đeo bịt mắt vào theo mong muốn của anh, nghiêng đầu xuống gối, cảm nhận nhiệt độ dần dâng lên nơi mí mắt, sống mũi vẫn còn ngửi được mùi xà phòng vừa giặt xong tỏa ra từ gối. Tàu hỏa dần lăn bánh, Mạnh Sĩ Long ngồi đối diện giở sách xem, mọi thứ đều rất thư thái nên khiến người ta dễ chìm vào giấc ngủ, nhưng mí mắt lại không an phận, liên tục chuyển động dưới lớp bịt mắt.
Vừa nhắm mắt lại cô đã nghĩ tới diễn đàn demo nhìn thấy trên màn hình máy tính của Diệp Tiềm Bạch, còn có cái ôm vào đêm Giao thừa khi cậu uống say, cánh tay chằng chịt vết bỏng vì bị dầu bắn vào lúc nấu ăn, bàn tay che mắt cô khi biết cô sợ độ cao lúc ngồi trên cáp treo, hoa hồng đậu xanh… Tất cả đều ùa về trong tâm trí như vòi phun nước, sau đó lại xuất hiện thêm nhiều cảnh tượng không thuộc về Diệp Tiềm Bạch. Ví dụ như vành tai đỏ ửng của Mạnh Sĩ Long, góc áo tung bay khi anh lái xe, tiếng bước chân đi từ tầng mười mấy xuống khi nghe điện thoại của cô, huy chương hồ ly được cài ở chỗ ngực, trái táo đỏ tươi…
Mặc dù tầm mắt chìm vào bóng tối nhưng lại đầy màu sắc như kính vạn hoa. Mọi thứ tựa như hai thùng pháo hoa được đặt trên sân thượng, giờ chúng đang được bắn lên trời cao. Tàu hỏa dừng tại trạm nào đó rồi lăn bánh tiếp, trái tim cô cũng rung lắc theo bánh xe tàu.
Cô không thể nào ngủ được, vì vậy có thể nghe thấy rõ tiếng sột soạt khi anh cởi áo, tiếp đó một mùi hương ập tới, người cô được hơi ấm bao bọc lấy.
Anh khoác áo lên cho cô.
Lông mi dưới lớp bịt mắt của cô run lên hơn hẳn, cũng may anh không nhìn thấy.
Trên tàu hỏa không có máy sưởi và điều hòa, trong không khí vẩn vương khí lạnh mênh mông, lúc này áo khoác anh khoác lên quả thật vô cùng ấm áp. Nhưng cô lại không dám co mình vào áo khoác của anh để sưởi ấm, cơ thể duy trì dáng ngồi cứng ngắc, tuy nhiên cô lại cảm nhận được hơi ấm cơ thể còn vương vấn trong áo khoác.
Điều thật sự khiến trái tim cô rộn ràng, mà là khi tiếng thông báo tàu sắp tới bến, anh lẳng lặng lấy áo khoác về.
Anh giấu đi sự thật rằng mình đã khoác áo cho cô cả chặng đường, làm như không có chuyện gì, dịu dàng gọi cô dậy: “Vưu Tuyết Trân, tới rồi.”
Cô giả vờ như vừa tỉnh ngủ, chậm rãi cởi bịt mắt ra. Bánh xe rung lắc dần dừng lại, mặc dù không nhìn thấy biển lớn ngoài cửa sổ, nhưng khi hé cửa sổ ra vẫn có thể ngửi thấy mùi gió biển lạnh lẽo vào ngày đông.
Cô xốc lại tinh thần, dường như gió biển không gần không xa cũng đang dẫn dắt những cảnh tượng trong tâm trí đi, thứ còn lại chỉ là sự háo hức cho buổi dã ngoại sắp tới.
Họ xuống tàu, đi về phía biển. Chặng đường không xa, khoảng mười phút sau hai người đã nghe thấy tiếng sóng vỗ đập vào bờ, trào lên từng đóa bọt sóng.
Bãi biển này không quá đẹp, không có sắc xanh ngọt ngào, nhất là khi hôm nay còn là một ngày âm u, cả đường bờ biển đều đắm mình trong sương mờ, trông có đôi phần vắng lặng. Điểm hay ho là không ai cướp bờ biển vắng vẻ này với họ, thế là họ quyết định dựng lều ngay giữa bãi biển.
Mạnh Sĩ Long thuần thục dựng lều, trải thảm dã ngoại bên ngoài lều rồi cố định lại. Vưu Tuyết Trân phụ trách lấy đồ ăn trong túi ra, bên trong có đủ loại sandwich, cái này là sandwich kẹp trứng cà chua, cái kia là dâu tây và bơ, vẻ ngoài khiến người ta chỉ muốn giơ ngón cái khen tấm tắc. Ngoài ra còn có mấy cục cơm nắm không biết nhân gì, một hộp salad hoa quả, một túi bánh đậu xanh, tất cả đều không phải bao bì bán trên thị trường, dường như cũng do anh nấu hết.
Nhìn đồ ăn và đồ tráng miệng bắt mắt trước mặt, bụng cô bắt đầu kêu ùng ục, chỉ muốn chắp tay thán phục Mạnh Sĩ Long lần nữa. Cô cứ thế nghĩ tới bàn đồ ăn đêm Giao thừa do Diệp Tiềm Bạch nấu, bề ngoài không so bì được thì thôi, mùi vị cũng không sánh bằng. Dáng vẻ nấu ăn của cậu như đang đánh trận, lấy vung nồi làm lá chắn, xẻng thìa làm cái mâu, nghĩ lại đã thấy buồn cười.
Cô không biết mình vô thức để lộ ra nụ cười không tập trung nào đó, Mạnh Sĩ Long đã cố định xong góc cuối cùng của lều, quay đầu liền thấy vẻ mặt cô.
Anh ngồi xổm xuống, búng ngón cái trước gương mặt thất thần của cô: “Giờ em đói không?”
Vưu Tuyết Trân hoàn hồn: “Hơi hơi.”
“Vậy cầm vào trong ăn đi, bên ngoài gió hơi to.”
“Được!”
Vưu Tuyết Trân như chú sóc đi trộm đồ, ôm đồ ăn Mạnh Sĩ Long chuẩn bị vào trong lều. Mạnh Sĩ Long trải một tấm thảm lông mềm mại bên trong, nếu anh nuôi thú cưng, chắc con thú đó sẽ rất thoải mái, vừa nhìn đã biết anh rất biết cách bày trí ổ. Cô nghĩ vậy, nửa ngồi nửa đứng trong lều, thoải mái ngáp một cái.
Tóc bị gió biển thổi rối tung lên, khi cô vuốt đuôi tóc, Mạnh Sĩ Long cầm máy sưởi đã sạc đầy pin vào trong lều.
Anh vừa đi vào đã kéo khóa lều lên.
Tia nắng bị gió biển lay động rồi ùa vào trong lều ban nãy cũng bị chặn lại bên ngoài, hai người ngăn cách với thế giới bên ngoài. Thế giới bên trong lều khá tăm tối, chỉ có ánh sáng vàng cam tỏa ra từ máy sưởi, bóng hai người hắt lên tấm lều to tới kỳ lạ. Trong đó có một bóng người áp tới che đi bóng người còn lại. Mạnh Sĩ Long ngồi xuống cạnh cô.
Anh không cố tình ngồi gần, chỉ đơn giản vì lều quá nhỏ nên họ ngồi rất sát nhau. Nhất là khóa anh tiện tay kéo lên khiến nơi này dường như trở thành căn phòng dựng trên bờ biển đã bị khóa lại.
Ngón tay nắm đuôi tóc của Vưu Tuyết Trân khựng lại, trái tim chợt đập rất nhanh, cô vội nói: “Sao anh đột nhiên kéo khóa thế?”
Mạnh Sĩ Long bật iPad lên, giải thích: “Bên ngoài rất lạnh.”
“À… Nhưng anh không thấy hơi bí à?”
“Hơi hơi.”
Vậy chúng ta kéo khóa ra nhé? Cô còn chưa nói ra, Mạnh Sĩ Long đã cởi áo khoác ra. Lúc này Vưu Tuyết Trân mới nhận ra bên trong anh mặc áo cộc tay rất mỏng.
Cô kinh ngạc: “Anh như vậy không lạnh sao?”
“Cũng bình thường, vừa nãy có vận động chút nên hơi nóng. Lát nữa anh mặc vào sau.”
Vưu Tuyết Trân gật đầu, bỗng nhiên nhíu mày.
Đợi đã…
Vậy hơn một tiếng trước đó ngồi trên tàu hỏa, anh cởi áo khoác đắp cho cô, vậy không phải anh chỉ mặc mỗi áo cộc sao? Thậm chí trên tàu hỏa còn không ấm bằng trong lều.
Mạnh Sĩ Long nghiêng đầu, ánh mắt đảo quanh gương mặt hoảng hốt của cô, nói một cách chắc nịch: “Em lại thất thần rồi.”
Vưu Tuyết Trân kinh ngạc: “Lại?”
“Lúc ra khỏi chung cư em cũng như vậy, dường như đang nghĩ gì đó.”
Cô nghẹn lời, ngạc nhiên trước khả năng quan sát của anh, đồng thời cũng cảm thấy chột dạ.
“Vậy nên anh mới kéo khóa.” Mạnh Sĩ Long thành thật: “Chí ít trong ngày hẹn hò hôm nay, khoảnh khắc này, tại nơi chật hẹp này, em chỉ có thể nhìn thấy anh, để ý tới anh. Coi như đây là đôi chút ích kỷ của anh đi.”
Anh rất biết cách áp dụng, dựa vào những gì cô dạy, thử làm người gắp đồ ăn đầu tiên.
“…” Vưu Tuyết Trân không nói được gì, lấy tay quạt cổ, mãi sau mới lẩm bẩm: “Nhưng thật sự hơi nóng ấy.”
Mạnh Sĩ Long thấy vậy vẫn đưa tay kéo khóa ra, tuy nhiên anh chỉ kéo mở chỗ dưới cùng, đủ để không khí luồn vào trong.
Dường như anh vẫn là người cố tình chừa lại khe hở lịch sự trong căn nhà cũ tại Đảo Du Mã ở Hồng Kông. Nhưng khe hở lúc này anh chừa ra cho cô là khe hở khiến cô không thể rời đi được, đây là khe hở mở cho có.
Mạnh Sĩ Long tự nhiên lướt iPad, nói: “Nào xem thôi.”