Đèn Neon Thời Tiết
Chương 40: Ai làm lỡ làm bạn với em chứ
Dịch: Lá Nhỏ
Lần này đích thị là tỏ tình đúng không?
Vưu Tuyết Trân hoang mang. Dù sao cho tới hiện giờ cô chưa từng nhận được tình cảm nào giống như vậy. Khi học cấp ba, có người từng nói thích cô ở trang cá nhân QQ của cô, cô ấn xem tài khoản đó, nhưng đối phương lại chặn cô xem, cuối cùng cô không biết đó là ai, rốt cuộc đây chỉ là trò đùa ác ý hay có ý gì khác.
Sau khi lên đại học, thi thoảng lắm mới có người nói thích cô, thấy cô trong nhóm của khoa nên kết bạn, nói được vài ba câu đã cảm khen cậu rất xích, tôi rất thích cậu, hay là tối nay chúng ta ra ngoài xem phim nhé? Cô mặc kệ họ, làm như không thấy gì.
Cô không biết bây giờ mọi người đều tỏ tình như vậy hay chỉ có mình cô đen đủi, dường như chỉ có người khó được yêu thương mới dễ va phải những người qua loa với tình cảm của mình như thế.
Nhưng hình như lần này không giống mọi lần lắm.
Mặc dù lúc này hoàn cảnh xung quanh khiến người ta thấy có phần qua quýt, chỉ đơn giản là ở chân núi của nhà tang lễ, trên người cô vẫn còn mùi thuốc khử trùng ở linh đường, mặt đầy dầu sau một đêm thức trắng. Thế nhưng khi cô nhìn thấy vành tai đỏ bừng của anh, trái tim lại đập rộn ràng.
Lẽ nào thuốc trợ tim cô mua cho công việc lại dung vào lúc này sao?
Dường như để đáp lại trái tim cô, Mạnh Sĩ Long ảo não lẩm bẩm: “Xin lỗi em, hình như lại trở thành màn tỏ tình qua loa rồi.”
“Là sao?”
“Lần ở núi Thái Bình anh đã nói dối.” Anh hít sâu một hơi: “Bởi vì anh không muốn em nghĩ đó chỉ là câu tỏ tình qua quýt, đối với anh, đó là câu nói anh không kìm lòng nổi. Vừa nghĩ tới em đã vô tình thốt ra lời tỏ tình.”
“…”
“Về sau anh cứ canh cánh trong lòng, không được, ít nhất phải chọn một dịp đàng hoàng, nghiêm túc chuẩn bị một vài thứ, sau đó tỏ tình với em…” Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nhưng em vừa bỏ chạy anh đã bắt đầu hoảng loạn, không nghĩ được gì nữa.”
Hơi thở Vưu Tuyết Trân trở nên gấp gáp, nghe anh nói hết mọi chuyện, cô giơ tay kéo chăn che kín mặt. Cô không biết mình nên trả lời thế nào mới được.
Mặc dù đang choàng khăn nhưng gương mặt người đứng trước mặt vẫn hiện rõ mồn một qua từng sợi len. Dường như cô thấy gương mặt căng thẳng của anh chợt nở nụ cười khi thấy cô như vậy, sau đó anh bước đi, leo lên xe, để lại cho cô bóng lưng vững chãi.
Một lúc sau anh mới nói: “Ôm chặt nhé, anh sắp khởi động xe rồi.”
Vưu Tuyết Trân ngây ngốc ừ một tiếng, hai tay do dự giữa không trung hồi lâu, cuối cùng bị Mạnh Sĩ Long kéo thẳng vòng qua eo.
Anh quay đầu nói: “An toàn là trên hết.”
Vưu Tuyết Trân lúng túng đáp lại.
Sau khi được tỏ tình lại ôm đối phương thân mật như vậy, cảm giác này thật sự quá kỳ lạ. Mặc dù không phải hai người chưa từng ôm nhau, nhưng cảm giác lúc này hoàn toàn khác biệt. Cô cố tình để mặt cách xa sống lưng anh,nhưng vẫn bị gió đẩy về phía trước. Áo bông dính chặt vào mặt, từng lỗ chân lông trên người đều bị gió sáng sớm ngày đông tạt vào, nhưng cô không hề thấy lạnh. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, sống lưng của anh hơi cúi xuống, chắn trước cơ thể mềm mại của cô.
Xe moto lao băng băng trên đường, cuối cùng dừng lại tại chợ sáng cạnh cửa tiệm của anh.
Anh dừng xe, lên tiếng: “Em ngồi đây đợi tôi chút.” Nghĩ một hồi anh nói thêm: “Hay là em cũng muốn vào trong xem?”
Vưu Tuyết Trân chưa tới chợ sáng bao giờ, thi thoảng nấu cơm cô sẽ đi siêu thị hoặc gọi người ship tới, do vậy cô rất hứng thú về chợ sáng sớm. Cô không kìm được lòng hiếu kỳ, gật đầu: “Tôi cũng muốn vào trong, anh quên gì tôi còn có thể nhắc anh.”
Thế là hai người cùng đi vào chợ, cô đi sau anh, nghiêng đầu nhìn xung quanh. Hiển nhiên Mạnh Sĩ Long và chủ sạp hàng quen nhau, thân quen là vậy nhưng vẫn không thể thiếu màn trả giá.
Anh đi tới trước một quầy hàng bán thịt, không hề mặc cả mà nói thẳng: “Chú Trương, vẫn như cũ nhé.”
Chủ quầy hàng là một người đàn ông trung niên nhanh nhẹn, ông đang chặt sườn, nghe thấy giọng Mạnh Sĩ Long cũng không ngẩng đầu lên, cứ thế đáp: “Chú cắt sẵn cho cậu rồi, túi bên tay trái ấy.”
“Vậy ạ, cảm ơn chú nhé.”
Anh mở điện thoại ra quét mã, tới khi âm báo chuyển khoản thành công vang lên, anh xách hai túi thịt lên: “Cháu đi nha.”
Lúc này chú Trương mới ngẩng đầu, thấy Vưu Tuyết Trân đi sau Mạnh Sĩ Long, ông không khỏi sững sờ: “Cuối cùng cũng chịu kiếm bạn gái rồi hả? Sao đưa tới mà không nói tiếng nào?”
Vưu Tuyết Trân hoảng loạn, cô còn chưa kịp phủ nhận, Mạnh Sĩ Long đã nói: “Không phải đâu ạ.” Sau khi dừng giây lát, anh bổ sung thêm: “Bây giờ vẫn chưa phải.”
Ý tứ của năm chữ này đã quá rõ ràng.
Vưu Tuyết Trân hiểu điều đó, mặt bỗng chốc nóng bừng, hoảng loạn chỉ về phía cổng chợ: “Tôi ra ngoài đợi nhé.”
“Đợi đã.” Chú Trương gợi cô lại, đưa túi sườn vừa chặt xong cho cô: “Cháu cầm đi, coi như quà gặp mặt.”
Vưu Tuyết Trân vội đẩy túi sườn về phía ông: “Không cần đâu ạ, cháu cảm ơn chú nhiều lắm.”
“Cầm lấy đi!” Chú Trương vẫn không tha, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Vưu Tuyết Trân vô thức cầm lấy túi.
Ông hài lòng gật đầu: “Cháu cứ coi như chú đang giúp thằng nhóc này cộng điểm đi, suy xét nó chút nhé.”
Mạnh Sĩ Long ngại ngùng lấy điện thoại ra, chú Trương trừng mắt: “Làm gì đấy, định chuyển tiền cho chú hả?”
“Chú Trương hạ thủ lưu tình đi, đừng làm cô ấy áp lực.” Anh hành động chớp nhoáng, ngay sau đó thông báo chuyển khoản thành công đã vang lên.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Vưu Tuyết Trân thật sự đỏ mặt tía tai, cô cũng lấy điện thoại ra, nói với Mạnh sĩ Long: “Bao nhiêu vậy, tôi chuyển cho anh!”
Anh cười: “Không cần.”
Không phải vừa nãy anh nói đừng khiến tôi áp lực sao?
Vưu Tuyết Trân bất lực, cũng không đôi co với anh, lặng lẽ nhận túi sườn, thầm nghĩ, dù sao tới khi về tiệm để lại cho anh là được.
Sau khi rời khỏi chợ sáng, hai người xách đồ đi về phía cửa tiệm, lúc này vẫn chưa tới tám giờ, cả con ngõ vẫn đắm chìm trong giấc ngủ. Mạnh Sĩ Long vén rèm đi vào trong, nhỏ giọng ra hiệu cho cô bố anh đang ngủ trên tầng. Vưu Tuyết Trân làm ký hiệu ok, rón rén đi theo anh vào bếp.
Mạnh sĩ Long bày đồ lên kệ, Vưu Tuyết Trân nghi hoặc: “Nếu tính dạy… thì định dạy kiểu gì?”
“Em không cần để ý tới anh làm gì, cứ làm như mọi lần là được. Anh nhìn em nấu là biết ngay.”
“Ồ…”
Vưu Tuyết Trân cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, bật bếp, rót nước, chuẩn bị nguyên liệu. Không cần giải thích những bước căn bản đầu tiên nhiều với anh, tới khi nêm nếm gia vị, cô vẫn vừa nêm vừa dặn Mạnh Sĩ Long bỏ bao nhiêu gia vị. Cô quay đầu, ra hiệu cho anh để ý định lượng, nào ngờ lại bắt gặp anh không hề nhìn nồi hay tay cô.
Anh ngây ngốc nhìn góc mặt cô, cô vừa quay đầu lại, ánh mắt nồng cháy ấy cứ thế lao thẳng vào trái tim cô.
Cô vội quay đầu sang chỗ khác, vặn chặt nắp chai xì dầu lại: “Anh nhớ chưa?”
Anh chỉ ừm một tiếng. Vưu Tuyết Trân nghĩ, có lẽ vừa nãy chỉ là trùng hợp. Thế là nhân lúc bỏ dầu mè, cô lại quay đầu nhìn, lại thấy anh vẫn ngây người ra đó.
Chứng cứ rõ rành rành, cô cao giọng, hung dữ nói: “Anh có đang nhìn tôi làm…”
Anh gật đầu: “Có.”
Sao cô cảm thấy hai người như đang ông nói gà bà nói vịt thế nhỉ.
Vưu Tuyết Trân nghẹn lời: “Bỏ đi.”
Ánh mắt không chút giấu giếm của anh khiến Vưu Tuyết Trân cũng không che đậy nổi tiếp. Sau khi thêm xì dầu, dầu mè xong, thậm chí nghĩ mấy giây vẫn không biết tiếp theo nên bỏ gì vào, thần trí như đang trên mây.
Lời tỏ tình của anh bỗng chốc vang vọng trong tâm trí cô, cho dù khi đó cô không trả lời nhưng cũng không thể vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Cứ để vậy sẽ cạn nước đấy.” Khi cô thất thần lần nữa, anh tiến tới từ phía sau, đưa tay vặn nhỏ lửa.
“Sao lại mất tập trung thế?” Chẳng mấy chốc anh đã lùi ra sau, cố tỏ ra thoải mái, cười hỏi: “Đang nghĩ xem nên từ chối anh kiểu gì sao?”
Vưu Tuyết Trân cắn môi, muốn nói không phải, cô không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì. Từ chối sao? Hình như không phải. Đồng ý ư? Hình như cũng không phải.
Cô vô cùng mâu thuẫn trước tình cảm của mình dành cho Mạnh Sĩ Long.
Nhưng có vẻ anh đang coi sự im lặng của cô là ngầm thừa nhận, nụ cười ban nãy dần không kiên trì thêm được, khóe môi mím chặt lại.
Anh thấp giọng nói: “Bởi vì em thích cậu ấy sao?”
Ngọn lửa bập bùng trên bếp, sau khi nghe anh nói câu này, dường như trái tim cô đã bị nó thiêu đốt. Vưu Tuyết Trân lập tức phủ nhận: “Anh đang nói gì? Gì mà thích ai chứ?”
“Vưu Tuyết Trân.” Anh gọi tên cô một cách rành rọt, sau đó ghim từng chữ từng chữ vào trái tim cô: “Em có thể nói dối với bất kỳ ai, nhưng phải thành thật với chính bản thân mình.”
Cánh môi cô run rẩy. Cô không nói gì, anh cũng không gặng hỏi. Thời gian dần trôi, ngọn lửa đã làm cạn nước, trứng lòng đào bỏ vào nồi trước đó giờ đã chín hẳn.
Vưu Tuyết Trân nhỏ giọng thừa nhận: “Đúng vậy.”
Cô không sao ngờ được tình cảm mình che giấu suốt bao năm nay, không một ai hay biết, vậy mà lại bị anh nhìn thấu. Mà cô cũng thành thật nói với anh bí mật này, cho dù họ quen biết nhau chưa tới một học kỳ. Có lẽ bởi vì thời gian quen biết quá ngắn nên cô mới dám thừa nhận trước mặt anh.
Cô bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm tới lạ kỳ. Thì ra cảm giác không cần một mình che giấu thứ tình cảm này lại thoải mái như vậy.
Mạnh Sĩ Long nghe cô nói thế, vẻ mặt không còn sự thâm trầm ban nãy, thay vào đó là vẻ à ra là thế, thản nhiên khi không còn gì phải lo lắng, suy xét.
Anh lại hỏi thẳng: “Anh không hiểu sao em không để cậu ấy biết tình cảm này của mình?”
“Còn có thể vì sao nữa…” Cô buột miệng: “Làm bạn bao năm vậy rồi, tôi không muốn khiến cậu ấy lúng túng.”
Đương nhiên, nguyên nhân sâu xa hơn là vì tôi không muốn khiến bản thân lúng túng.
“Tại sao lại lúng túng? Sợ không làm bạn được nữa sao?”
Vưu Tuyết Trân cười khổ: “Đúng vậy.”
“Nhưng.” Anh cúi xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn luôn né tránh của cô: “Ai lại nỡ làm bạn với em chứ?”
Nghe thấy câu này, phản ứng đầu tiên của Vưu Tuyết Trân là buồn cười.
Có phải anh nói ngược rồi không? Ai sẽ không nỡ chứ?
Sao có thể nói câu này với một người không có duyên với việc yêu và được yêu như cô được. Qua lời anh nói, cô lại trở thành người được lựa chọn, cô được quyền chọn yêu hay không yêu người khác.
“Anh không nỡ.”
Giọng điệu anh vô cùng nghiêm túc, cô không thể coi đây là lời nói đùa được, chỉ có thể tin là thật, cô thật sự sẽ được anh đối xử như thế.
Khoảnh khắc này, Vưu Tuyết Trân rất muốn khóc. Ấy vậy mà người đáng ghét này không hề nhận ra, còn kích động cô thêm: “Vậy nên một là chúng ta làm người yêu, hai là làm người xa lạ, em chọn đi.” Anh nói thêm: “Nhưng anh biết bây giờ em sẽ không chọn vế trước. Không sao, ngày còn dài tháng còn rộng, trước khi chúng ta trở thành người xa lạ, hãy cho anh một cơ hội để chúng ta không bao giờ trở thành người lạ của nhau.”
“Hãy để anh theo đuổi em, Vưu Tuyết Trân.”
“Đừng chỉ làm bạn nữa.”
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, vào đêm Giáng Sinh an lành, khi em ném kẹo cho một người ngoài cuộc chơi như anh, có lẽ anh đã biết anh không thể làm bạn của em được.
Lần này đích thị là tỏ tình đúng không?
Vưu Tuyết Trân hoang mang. Dù sao cho tới hiện giờ cô chưa từng nhận được tình cảm nào giống như vậy. Khi học cấp ba, có người từng nói thích cô ở trang cá nhân QQ của cô, cô ấn xem tài khoản đó, nhưng đối phương lại chặn cô xem, cuối cùng cô không biết đó là ai, rốt cuộc đây chỉ là trò đùa ác ý hay có ý gì khác.
Sau khi lên đại học, thi thoảng lắm mới có người nói thích cô, thấy cô trong nhóm của khoa nên kết bạn, nói được vài ba câu đã cảm khen cậu rất xích, tôi rất thích cậu, hay là tối nay chúng ta ra ngoài xem phim nhé? Cô mặc kệ họ, làm như không thấy gì.
Cô không biết bây giờ mọi người đều tỏ tình như vậy hay chỉ có mình cô đen đủi, dường như chỉ có người khó được yêu thương mới dễ va phải những người qua loa với tình cảm của mình như thế.
Nhưng hình như lần này không giống mọi lần lắm.
Mặc dù lúc này hoàn cảnh xung quanh khiến người ta thấy có phần qua quýt, chỉ đơn giản là ở chân núi của nhà tang lễ, trên người cô vẫn còn mùi thuốc khử trùng ở linh đường, mặt đầy dầu sau một đêm thức trắng. Thế nhưng khi cô nhìn thấy vành tai đỏ bừng của anh, trái tim lại đập rộn ràng.
Lẽ nào thuốc trợ tim cô mua cho công việc lại dung vào lúc này sao?
Dường như để đáp lại trái tim cô, Mạnh Sĩ Long ảo não lẩm bẩm: “Xin lỗi em, hình như lại trở thành màn tỏ tình qua loa rồi.”
“Là sao?”
“Lần ở núi Thái Bình anh đã nói dối.” Anh hít sâu một hơi: “Bởi vì anh không muốn em nghĩ đó chỉ là câu tỏ tình qua quýt, đối với anh, đó là câu nói anh không kìm lòng nổi. Vừa nghĩ tới em đã vô tình thốt ra lời tỏ tình.”
“…”
“Về sau anh cứ canh cánh trong lòng, không được, ít nhất phải chọn một dịp đàng hoàng, nghiêm túc chuẩn bị một vài thứ, sau đó tỏ tình với em…” Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nhưng em vừa bỏ chạy anh đã bắt đầu hoảng loạn, không nghĩ được gì nữa.”
Hơi thở Vưu Tuyết Trân trở nên gấp gáp, nghe anh nói hết mọi chuyện, cô giơ tay kéo chăn che kín mặt. Cô không biết mình nên trả lời thế nào mới được.
Mặc dù đang choàng khăn nhưng gương mặt người đứng trước mặt vẫn hiện rõ mồn một qua từng sợi len. Dường như cô thấy gương mặt căng thẳng của anh chợt nở nụ cười khi thấy cô như vậy, sau đó anh bước đi, leo lên xe, để lại cho cô bóng lưng vững chãi.
Một lúc sau anh mới nói: “Ôm chặt nhé, anh sắp khởi động xe rồi.”
Vưu Tuyết Trân ngây ngốc ừ một tiếng, hai tay do dự giữa không trung hồi lâu, cuối cùng bị Mạnh Sĩ Long kéo thẳng vòng qua eo.
Anh quay đầu nói: “An toàn là trên hết.”
Vưu Tuyết Trân lúng túng đáp lại.
Sau khi được tỏ tình lại ôm đối phương thân mật như vậy, cảm giác này thật sự quá kỳ lạ. Mặc dù không phải hai người chưa từng ôm nhau, nhưng cảm giác lúc này hoàn toàn khác biệt. Cô cố tình để mặt cách xa sống lưng anh,nhưng vẫn bị gió đẩy về phía trước. Áo bông dính chặt vào mặt, từng lỗ chân lông trên người đều bị gió sáng sớm ngày đông tạt vào, nhưng cô không hề thấy lạnh. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, sống lưng của anh hơi cúi xuống, chắn trước cơ thể mềm mại của cô.
Xe moto lao băng băng trên đường, cuối cùng dừng lại tại chợ sáng cạnh cửa tiệm của anh.
Anh dừng xe, lên tiếng: “Em ngồi đây đợi tôi chút.” Nghĩ một hồi anh nói thêm: “Hay là em cũng muốn vào trong xem?”
Vưu Tuyết Trân chưa tới chợ sáng bao giờ, thi thoảng nấu cơm cô sẽ đi siêu thị hoặc gọi người ship tới, do vậy cô rất hứng thú về chợ sáng sớm. Cô không kìm được lòng hiếu kỳ, gật đầu: “Tôi cũng muốn vào trong, anh quên gì tôi còn có thể nhắc anh.”
Thế là hai người cùng đi vào chợ, cô đi sau anh, nghiêng đầu nhìn xung quanh. Hiển nhiên Mạnh Sĩ Long và chủ sạp hàng quen nhau, thân quen là vậy nhưng vẫn không thể thiếu màn trả giá.
Anh đi tới trước một quầy hàng bán thịt, không hề mặc cả mà nói thẳng: “Chú Trương, vẫn như cũ nhé.”
Chủ quầy hàng là một người đàn ông trung niên nhanh nhẹn, ông đang chặt sườn, nghe thấy giọng Mạnh Sĩ Long cũng không ngẩng đầu lên, cứ thế đáp: “Chú cắt sẵn cho cậu rồi, túi bên tay trái ấy.”
“Vậy ạ, cảm ơn chú nhé.”
Anh mở điện thoại ra quét mã, tới khi âm báo chuyển khoản thành công vang lên, anh xách hai túi thịt lên: “Cháu đi nha.”
Lúc này chú Trương mới ngẩng đầu, thấy Vưu Tuyết Trân đi sau Mạnh Sĩ Long, ông không khỏi sững sờ: “Cuối cùng cũng chịu kiếm bạn gái rồi hả? Sao đưa tới mà không nói tiếng nào?”
Vưu Tuyết Trân hoảng loạn, cô còn chưa kịp phủ nhận, Mạnh Sĩ Long đã nói: “Không phải đâu ạ.” Sau khi dừng giây lát, anh bổ sung thêm: “Bây giờ vẫn chưa phải.”
Ý tứ của năm chữ này đã quá rõ ràng.
Vưu Tuyết Trân hiểu điều đó, mặt bỗng chốc nóng bừng, hoảng loạn chỉ về phía cổng chợ: “Tôi ra ngoài đợi nhé.”
“Đợi đã.” Chú Trương gợi cô lại, đưa túi sườn vừa chặt xong cho cô: “Cháu cầm đi, coi như quà gặp mặt.”
Vưu Tuyết Trân vội đẩy túi sườn về phía ông: “Không cần đâu ạ, cháu cảm ơn chú nhiều lắm.”
“Cầm lấy đi!” Chú Trương vẫn không tha, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Vưu Tuyết Trân vô thức cầm lấy túi.
Ông hài lòng gật đầu: “Cháu cứ coi như chú đang giúp thằng nhóc này cộng điểm đi, suy xét nó chút nhé.”
Mạnh Sĩ Long ngại ngùng lấy điện thoại ra, chú Trương trừng mắt: “Làm gì đấy, định chuyển tiền cho chú hả?”
“Chú Trương hạ thủ lưu tình đi, đừng làm cô ấy áp lực.” Anh hành động chớp nhoáng, ngay sau đó thông báo chuyển khoản thành công đã vang lên.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Vưu Tuyết Trân thật sự đỏ mặt tía tai, cô cũng lấy điện thoại ra, nói với Mạnh sĩ Long: “Bao nhiêu vậy, tôi chuyển cho anh!”
Anh cười: “Không cần.”
Không phải vừa nãy anh nói đừng khiến tôi áp lực sao?
Vưu Tuyết Trân bất lực, cũng không đôi co với anh, lặng lẽ nhận túi sườn, thầm nghĩ, dù sao tới khi về tiệm để lại cho anh là được.
Sau khi rời khỏi chợ sáng, hai người xách đồ đi về phía cửa tiệm, lúc này vẫn chưa tới tám giờ, cả con ngõ vẫn đắm chìm trong giấc ngủ. Mạnh Sĩ Long vén rèm đi vào trong, nhỏ giọng ra hiệu cho cô bố anh đang ngủ trên tầng. Vưu Tuyết Trân làm ký hiệu ok, rón rén đi theo anh vào bếp.
Mạnh sĩ Long bày đồ lên kệ, Vưu Tuyết Trân nghi hoặc: “Nếu tính dạy… thì định dạy kiểu gì?”
“Em không cần để ý tới anh làm gì, cứ làm như mọi lần là được. Anh nhìn em nấu là biết ngay.”
“Ồ…”
Vưu Tuyết Trân cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, bật bếp, rót nước, chuẩn bị nguyên liệu. Không cần giải thích những bước căn bản đầu tiên nhiều với anh, tới khi nêm nếm gia vị, cô vẫn vừa nêm vừa dặn Mạnh Sĩ Long bỏ bao nhiêu gia vị. Cô quay đầu, ra hiệu cho anh để ý định lượng, nào ngờ lại bắt gặp anh không hề nhìn nồi hay tay cô.
Anh ngây ngốc nhìn góc mặt cô, cô vừa quay đầu lại, ánh mắt nồng cháy ấy cứ thế lao thẳng vào trái tim cô.
Cô vội quay đầu sang chỗ khác, vặn chặt nắp chai xì dầu lại: “Anh nhớ chưa?”
Anh chỉ ừm một tiếng. Vưu Tuyết Trân nghĩ, có lẽ vừa nãy chỉ là trùng hợp. Thế là nhân lúc bỏ dầu mè, cô lại quay đầu nhìn, lại thấy anh vẫn ngây người ra đó.
Chứng cứ rõ rành rành, cô cao giọng, hung dữ nói: “Anh có đang nhìn tôi làm…”
Anh gật đầu: “Có.”
Sao cô cảm thấy hai người như đang ông nói gà bà nói vịt thế nhỉ.
Vưu Tuyết Trân nghẹn lời: “Bỏ đi.”
Ánh mắt không chút giấu giếm của anh khiến Vưu Tuyết Trân cũng không che đậy nổi tiếp. Sau khi thêm xì dầu, dầu mè xong, thậm chí nghĩ mấy giây vẫn không biết tiếp theo nên bỏ gì vào, thần trí như đang trên mây.
Lời tỏ tình của anh bỗng chốc vang vọng trong tâm trí cô, cho dù khi đó cô không trả lời nhưng cũng không thể vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Cứ để vậy sẽ cạn nước đấy.” Khi cô thất thần lần nữa, anh tiến tới từ phía sau, đưa tay vặn nhỏ lửa.
“Sao lại mất tập trung thế?” Chẳng mấy chốc anh đã lùi ra sau, cố tỏ ra thoải mái, cười hỏi: “Đang nghĩ xem nên từ chối anh kiểu gì sao?”
Vưu Tuyết Trân cắn môi, muốn nói không phải, cô không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì. Từ chối sao? Hình như không phải. Đồng ý ư? Hình như cũng không phải.
Cô vô cùng mâu thuẫn trước tình cảm của mình dành cho Mạnh Sĩ Long.
Nhưng có vẻ anh đang coi sự im lặng của cô là ngầm thừa nhận, nụ cười ban nãy dần không kiên trì thêm được, khóe môi mím chặt lại.
Anh thấp giọng nói: “Bởi vì em thích cậu ấy sao?”
Ngọn lửa bập bùng trên bếp, sau khi nghe anh nói câu này, dường như trái tim cô đã bị nó thiêu đốt. Vưu Tuyết Trân lập tức phủ nhận: “Anh đang nói gì? Gì mà thích ai chứ?”
“Vưu Tuyết Trân.” Anh gọi tên cô một cách rành rọt, sau đó ghim từng chữ từng chữ vào trái tim cô: “Em có thể nói dối với bất kỳ ai, nhưng phải thành thật với chính bản thân mình.”
Cánh môi cô run rẩy. Cô không nói gì, anh cũng không gặng hỏi. Thời gian dần trôi, ngọn lửa đã làm cạn nước, trứng lòng đào bỏ vào nồi trước đó giờ đã chín hẳn.
Vưu Tuyết Trân nhỏ giọng thừa nhận: “Đúng vậy.”
Cô không sao ngờ được tình cảm mình che giấu suốt bao năm nay, không một ai hay biết, vậy mà lại bị anh nhìn thấu. Mà cô cũng thành thật nói với anh bí mật này, cho dù họ quen biết nhau chưa tới một học kỳ. Có lẽ bởi vì thời gian quen biết quá ngắn nên cô mới dám thừa nhận trước mặt anh.
Cô bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm tới lạ kỳ. Thì ra cảm giác không cần một mình che giấu thứ tình cảm này lại thoải mái như vậy.
Mạnh Sĩ Long nghe cô nói thế, vẻ mặt không còn sự thâm trầm ban nãy, thay vào đó là vẻ à ra là thế, thản nhiên khi không còn gì phải lo lắng, suy xét.
Anh lại hỏi thẳng: “Anh không hiểu sao em không để cậu ấy biết tình cảm này của mình?”
“Còn có thể vì sao nữa…” Cô buột miệng: “Làm bạn bao năm vậy rồi, tôi không muốn khiến cậu ấy lúng túng.”
Đương nhiên, nguyên nhân sâu xa hơn là vì tôi không muốn khiến bản thân lúng túng.
“Tại sao lại lúng túng? Sợ không làm bạn được nữa sao?”
Vưu Tuyết Trân cười khổ: “Đúng vậy.”
“Nhưng.” Anh cúi xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn luôn né tránh của cô: “Ai lại nỡ làm bạn với em chứ?”
Nghe thấy câu này, phản ứng đầu tiên của Vưu Tuyết Trân là buồn cười.
Có phải anh nói ngược rồi không? Ai sẽ không nỡ chứ?
Sao có thể nói câu này với một người không có duyên với việc yêu và được yêu như cô được. Qua lời anh nói, cô lại trở thành người được lựa chọn, cô được quyền chọn yêu hay không yêu người khác.
“Anh không nỡ.”
Giọng điệu anh vô cùng nghiêm túc, cô không thể coi đây là lời nói đùa được, chỉ có thể tin là thật, cô thật sự sẽ được anh đối xử như thế.
Khoảnh khắc này, Vưu Tuyết Trân rất muốn khóc. Ấy vậy mà người đáng ghét này không hề nhận ra, còn kích động cô thêm: “Vậy nên một là chúng ta làm người yêu, hai là làm người xa lạ, em chọn đi.” Anh nói thêm: “Nhưng anh biết bây giờ em sẽ không chọn vế trước. Không sao, ngày còn dài tháng còn rộng, trước khi chúng ta trở thành người xa lạ, hãy cho anh một cơ hội để chúng ta không bao giờ trở thành người lạ của nhau.”
“Hãy để anh theo đuổi em, Vưu Tuyết Trân.”
“Đừng chỉ làm bạn nữa.”
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, vào đêm Giáng Sinh an lành, khi em ném kẹo cho một người ngoài cuộc chơi như anh, có lẽ anh đã biết anh không thể làm bạn của em được.