Đèn Neon Thời Tiết
Chương 22: C22: Đêm họp chợ
Dịch: Lá Nhỏ
Cậu luôn nói với cô như vậy, phải tin vào chính mình…
Đêm trước hôm thi đại học, cô áp lực tới nỗi đau thắt dạ dày, cậu cúp tiết tự học tối, lấy xe đạp chở cô đi khám gấp. Bác sĩ nói vì áp lực tâm lý của cô quá lớn dẫn tới rối loạn chức năng dạ dày. Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, cậu vỗ vào lưng cô, bình thản nói, cậu phải tin vào chính mình, cậu chắc chắn sẽ làm được, đừng căng thẳng. Cùng lắm thi không ra gì thì chúng ta cùng học lại, cậu không cần phải sợ.
Vào ngày môn thi cuối cùng kết thúc, bên ngoài cổng trường tấp nập phụ huynh đứng đợi “sĩ tử” bước ra khỏi “chiến trường”, trao tặng cho họ những cái ôm ấm áp. Nhưng “phụ huynh” đợi Vưu Tuyết Trân lại là Diệp Tiềm Bạch.
Họ bị phân tới điểm thi khác nhau, chuông vừa reo cậu đã chạy tới điểm thi của cô, thấy cô đi ra, cậu đi lên khoác vai cô, cười hỏi thi thế nào. Cô buồn bực xoa đầu, không biết nữa, hy vọng có thể thi đỗ nguyện vọng 1. Cậu nói một cách chắc nịch, chắc chắn là được, cậu phải tin vào bản thân.
Vưu Tuyết Trân lặng lẽ chụp lại màn hình cuộc trò chuyện vừa rồi, nhất là chỗ câu “Trong mắt tôi, cậu là người đáng yêu nhất thế giới”, kèm theo đó là hoa hồng đậu xanh cậu tặng. Cô cẩn thận chụp ảnh chúng lại, lưu trong album nào đó của điện thoại.
Để tránh bị người ta nhòm ngó, cô đổi tên album này thành “đợi xóa”. Nhưng ảnh trong đó không có tấm nào bị xóa cả, ngược lại còn ngày một nhiều hơn.
Sau khi lưu ảnh xong, cô tranh thủ ngủ một giấc. Mặc dù chợ đêm chính thức khai trương vào buổi tối, nhưng là chủ quầy hàng, họ cần tới nơi trước để sắp xếp, vậy nên Tả Khâu đã hẹn buổi chiều sẽ xuất phát từ trường.
Cài báo thức xong, Vưu Tuyết Trân ngủ một mình trong ký túc xá không người, khi tỉnh lại đầu vô cùng mụ mị.
Vẫn như lần trước, Diệp Tiềm Bạch lái xe tới đón họ, nhưng lần này có thêm cả Tả Khâu. Cậu chàng vừa tới, người ngồi ghế lái phụ đã biến thành cậu ấy, suốt chặng đường cậu liên tục bô lô bô la, quan tâm hỏi chuyện làm bánh hôm qua.
Diệp Tiềm Bạch không buồn trả lời, chặn họng cậu chàng bằng một câu: “Lát nữa cậu tự mà xem.”
Họ phải đi qua cửa hàng đồ nướng Mạnh Ký lấy đồ trước. Từ hai giờ chiều tới năm giờ, cửa hàng đóng cửa để chuẩn bị, ngoài cửa treo tấm biển tạm dừng kinh doanh, nhưng cửa vẫn mở, vừa nhìn đã biết là mở cho họ.
Một nhóm người thuần thục tới sau bếp, chỉ có Tả Khâu đi cuối là nhìn ngang liếc dọc, cuối cùng khi nhìn thấy Mạnh Sĩ Long lấy đĩa rau câu trong tủ lạnh ra, cậu ấy kinh ngạc tới độ há hốc miệng.
“Má ơi, siêu thế, đây là đồ mọi người làm sao?”
“Là công của Mạnh Sĩ Long.” Vưu Tuyết Trân tự hào nói: “Tôi đã nói rồi mà, anh ấy rất giỏi.”
Tả Khâu khoa trương cúi người với Mạnh Sĩ Long: “Anh, anh là anh ruột của em.”
Mọi người chuyển đồ lên xe, Tả Khâu còn chủ động nhường ghế lái phụ: “Anh, anh ngồi đây đi, em ra sau ngồi.”
Mạnh Sĩ Long xua tay: “Không cần, tôi không đi.”
“Ấy.” Tiếng động này phát ra từ chỗ Mao Tô Hòa.
Cô ấy vội bịt miệng lại, ngượng ngùng nhìn Vưu Tuyết Trân.
Vưu Tuyết Trân đã lường trước được việc này, biết có thể anh sẽ không tới, giờ nghe thấy anh nói vậy, cô cũng không lấy làm lạ lắm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của Mao Tô Hòa, cô vẫn nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự không đi sao?”
Mạnh Sĩ Long không chút suy nghĩ: “Chắc là vậy. Tối nay có khách đặt đơn lớn, chắc sẽ rất bận.”
“Thôi được rồi.” Vưu Tuyết Trân lấy một cái huy chương ra, bên trên khắc hình con hồ ly màu vàng nâu, kèm theo đó là dòng chữ The Little Prince.
“Vậy cho anh cái này, huy chương lần trước tôi nhắc đến đó! Biểu tượng của quầy Hoàng tử bé của chúng ta!” Tiếp đó, cô lấy ra những cái còn lại, đưa cho ba người kia: “Mọi người đều có phần.”
Cô còn chu đáo chia theo hình mọi người nặn, của Mao Tô Hòa là hình tinh cầu, Diệp Tiềm Bạch là hoa hồng, còn cô là hoàng tử bé.
Còn về Tả Khâu…
“Tại sao em lại là ếch đáng thương? Kỳ kỳ sao ấy.”
“Bởi vì chỉ có bốn cái huy chương nên tôi tìm thêm cái này cho đủ số lượng.” Vưu Tuyết Trân đáp: “Ai kêu cậu không tới nặn, hơn nữa không phải cậu thích màu xanh sao, cậu không thích con ếch đáng thương này hả?”
Tả Khâu nghẹn lời: “Thích.”
Cậu ấy lặng lẽ cài huy chương ếch đáng thương lên trước ngực.
Mạnh Sĩ Long cất huy chương vào túi áo, vẫy tay tiễn họ đi.
Vưu Tuyết Trân để ý thấy Mao Tô Hòa ở bên chợt trở nên ủ rũ, vừa nãy khi ở trên xe, cô ấy còn liên tục lấy điện thoại ra kiểm tra lớp makeup, giờ lại chẳng làm gì, chỉ ủ rũ nhìn chằm chằm cảnh tượng bên ngoài.
Cô nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Mạnh Sĩ Long.
Trân Trí Bang: “12 giờ chợ đêm mới kết thúc, nếu trong lúc đó anh rảnh thì có thể tới bất cứ lúc nào, chúng tôi đợi anh.”
Hai bên quảng trường chợ đêm đã có rất nhiều xe cộ, mọi người đều bận bịu chuẩn bị bày hàng bán, món nào cũng bắt mắt, đủ màu sắc khác nhau. Có người bán đồ thủ công, có người bán đĩa nghe nhạc, có người lại bán vải vóc, quần áo, cũng có người bán đồ ngọt và nước uống như họ.
Chỗ để xe Tả Khâu tranh được rất tốt, vừa hay dừng dưới một gốc cây. Mặc dù vì sắp vào đông, lá đã rụng gần hết, nhưng trên cành cây treo đầy dây đèn sặc sỡ, khiến quầy hàng của họ hút khách hơn nhiều.
Mọi người lần lượt bày đồ lên, còn đặt thêm một tấm standee liên quan tới hoàng tử bé ở bên cạnh. Diệp Tiềm Bạch lấy loa bluetooth ra, chọn bài nhạc rồi bật lên, khuấy động bầu không khí.
Sáu giờ, trời đã tối hẳn, ánh đèn đủ màu sắc bật sáng, từng nhóm người lần lượt đi vào tham quan chợ đêm.
Cô và Mao Tô Hòa phụ trách đóng gói và thu tiền, Tả Khâu dũng cảm đứng phía trước kéo khách, Diệp Tiềm Bạch thì ngáp dài ngáp ngắn, nói mình buồn ngủ, sau đó chui vào xe đánh một giấc.
Lượng khách nhiều hơn Vưu Tuyết Trân nghĩ, nhưng họ chỉ đi qua đi lại, đa số đều không vào quầy hàng của bọn cô. Cũng có không ít cô gái lấy điện thoại ra chụp ảnh quầy hàng của họ, khen đồ ăn đáng yêu, nhưng số người mua thật thì rất ít.
Vưu Tuyết Trân đắn đo một hồi, sau đó lấy một ít bánh bỏ vào đĩa, đưa cho Tả Khâu: “Phần này lấy làm đồ ăn thử đi, nếu không cậu có hét khản giọng cũng không ai tới.”
Tả Khâu nghi hoặc: “Vậy họ chỉ ăn thử không mua thì sao?”
Vưu Tuyết Trân bất bình: “Ai ăn thử mà không mua cái này thì vị giác người đó có vấn đề, kiểu người này đáng thương lắm, không moi tiền của họ làm gì.”
Tả Khâu lau mồ hôi. Cậu hắng giọng, cầm đĩa hét: “Đi qua thì đừng bỏ lỡ đồ ăn thử miễn phí, mại dô mại dô.”
Vưu Tuyết Trân cứ nghĩ chiêu này sẽ hữu dụng, kết quả người dừng lại ăn thử cũng không nhiều, có thể vì kiểu bánh họ làm quá tinh xảo, mọi người lại không muốn phá hỏng những thứ như này.
“Làm sao giờ?”
Vưu Tuyết Trân ủ rũ nhìn quầy hàng bên cạnh, cốp xe bên đó chật ních người chọn cái này, lựa cái kia, cực kỳ đông khách.
Mao Tô Hòa chán nản ngồi một chỗ, không quá bận tâm tới việc bán được bao nhiêu. Cô ấy vỗ vai Vưu Tuyết Trân, nói: “Không sao đâu, mọi người đều tới bán cho vui thôi mà, kết quả cuối cùng không quan trọng.”
“Chị cảm thấy không bán được sẽ rất tiếc, dù sao cũng là đồ mọi người cùng làm.” Vưu Tuyết Trân không còn cách nào khác, chỉ đành dùng chiêu cuối, mỹ nhân kế. Đương nhiên mỹ nhân này chính là Diệp Tiềm Bạch.
Cô kéo cửa sau xe ra, ngó đầu vào trong: “Dậy đi dậy đi, dậy làm đi.”
Diệp Tiềm Bạch co người nằm ở ghế sau, vùi đầu vào sâu bên trong, hiển nhiên đã thức giấc, nhưng vẫn bất động, vờ như không nghe thấy gì.
Hiển nhiên khả năng diễn xuất này không qua được mắt cô, Vưu Tuyết Trân nghiêng người vào trong, bỏ qua ngôn ngữ mất hiệu lực vào lúc này, cù thẳng vào eo cậu.
“Vưu Tuyết Trân…” Eo Diệp Tiềm Bạch bị chọc lét, cậu lập tức ngồi thẳng dậy, dụi mắt nhìn cô, chỉ tay vào chỗ cổ cô, đe dọa: “Cậu cẩn thận đấy.”
Vưu Tuyết Trân ôm cổ theo phản xạ, điểm này của cô cũng giống như eo của Diệp Tiềm Bạch, chạm vào là rất ngứa. Trước đây bản thân cô không biết điều này, tất cả đều do Diệp Tiềm Bạch phát hiện ra.
“Tại cậu giả chết trước đấy chứ, còn trách tôi.” Vưu Tuyết Trân gạt tay cậu đi: “Kinh doanh ế ẩm, cậu mau dậy đi, đi phát đồ ăn thử với Tả Khâu.”
“Đợi tí, tôi buồn ngủ lắm rồi.” Cậu lại nằm xuống.
“Này, tôi đã bảo với cậu là phải bày hàng rồi, cậu còn thức xuyên đêm xem phim.”
Cậu lười nhác giơ tay lên: “Ngủ thêm năm phút nữa thôi.”
Vưu Tuyết Trân cạn lời đóng cửa xe lại, cửa vừa đóng, cô đột nhiên thấy khách ở quầy bên cạnh dần tụ tập sang chỗ họ.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Cô kinh ngạc đi lên trước xem, Mạnh Sĩ Long đứng chính giữa, cầm đĩa ăn thử mời chào khách.
Anh nở nụ cười thân thiện với tất cả khách hàng đi qua, chuyện này quá đơn giản với anh, vừa thấy anh nhìn là anh liền nói: “Anh/cô có muốn thử chút không, không cần trả tiền đâu.”
Chưa tới mười phút, hàng xếp ăn thử đã khá dài. những người khác thấy quầy này có cả người xếp hàng cũng tới hóng chuyện.
Vưu Tuyết Trân trợn mắt há miệng, còn chưa kịp hoàn hồn, người ăn thử xong đã đi tới chuẩn bị mua đồ. Cô và Mao Tô Hòa vội vàng đóng gói, thu tiền, nhưng hai người vẫn chưa kinh nghiệm trong mảng này, trong quá trình đó có khách dùng tiền mặt, họ trả lại tiền thừa cũng nhầm. Cuối cùng Tả Khâu bị điều qua hỗ trợ, bên phía ăn thử do mình Mạnh Sĩ Long phụ trách.
Khó lắm mới qua được lượng khách đông đảo này, mọi người có thể nghỉ ngơi một lúc. Mao Tô Hòa lập tức cầm một chai nước, chạy tới đưa cho Mạnh Sĩ Long: “Cực cho anh rồi, em còn tưởng anh không tới.”
Mạnh Sĩ Long nhận lấy nước, cảm ơn: “Vốn dĩ tôi không định tới thật.”
“Vậy sao…”
Anh ngập ngừng: “Tôi cảm giác nơi này cần tôi hơn cửa hàng một chút, nên tôi bèn qua.”
Mao Tô Hòa gật đầu: “Đúng thật là vậy, anh vừa tới việc kinh doanh của bọn em đã tốt hơn hẳn.”
Tả Khâu nhìn dáng vẻ Mao Tô Hòa liền phát giác ra điểm gì đó. Cậu huých bả vai Vưu Tuyết Trân, cười híp mắt: “Má ơi, có phải cô ấy…”
Cậu còn chưa nói xong, cửa xe đã mở ra, người nào đó ngủ nướng đã lững thững xuất hiện. Cậu ngước mắt lên nhìn, ngay lập tức thấy Mao Tô Hòa và Mạnh Sĩ Long đứng cạnh nhau.
Vưu Tuyết Trân đọc ra sự khó chịu của cậu khi thấy người vốn nói không tới giờ lại ở đây. Nhất là khi người đó còn đang nói chuyện với Mao Tô Hòa. Chắc chắn cậu sẽ càng khó chịu hơn.
Cậu cầm một chiếc đĩa lên, hất cằm với Mạnh Sĩ Long: “Tôi với anh đi phát đi.”
“Được.” Mạnh Sĩ Long đổ một nửa đồ ăn trên đĩa cho cậu.
Diệp Tiềm Bạch áng chừng đồ: “Gì mà chán thế, đấu một ván đi, xem ai phát xong hết trước.”
Mạnh Sĩ Long nghe ra điểm gì đó bất thường: “Phát xong trước thì làm sao?”
“Tôi chưa nghĩ ra, ai thua thì nợ một điều đã.”
Hiển nhiên Mạnh Sĩ Long cảm thấy đề nghị này rất vớ vẩn, nhưng nó cũng chẳng là gì với anh, do vậy anh liền gật đầu: “Tùy anh.”
Thế là mỗi người cầm một đĩa đi mời chào khách, giống như hai quầy hàng khác nhau, điều này lập tức thu hút sự chú ý nhiều chưa từng có.
Vưu Tuyết Trân chuẩn bị 200% công lực để đóng gói. Hiệu quả kéo khách của hai người kia rất tốt, nhất là Diệp Tiềm Bạch. Cậu cố tình muốn phân cao thấp, do vậy dùng đủ mọi chiêu dụ ong dụ bướm tới, vừa đưa đồ cho khách thử vừa khen người ta đáng yêu. Đồ ngọt lấp ló trong lớp thạch rau câu còn không ngọt bằng miệng cậu, hơn nữa cậu còn chủ động đưa ra yêu cầu có thể chụp ảnh cùng, chiêu này lập tức hạ gục các cô gái đang xếp hàng.
Để mà so sánh thì Mạnh Sĩ Long kém hơn chút. Anh vẫn như trước đó, cách thức chào hàng không có gì đặc sắc, nhưng thái độ lại rất tốt. Vì vậy khi có cô gái thấy bên phía Diệp Tiềm Bạch có thể chụp ảnh chung, mắt cô ấy cũng sáng lên, hỏi anh có thể chụp ảnh với anh được không.
Anh vô thức nhìn về phía Vưu Tuyết Trân.
Vưu Tuyết Trân vừa đóng gói xong, khi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt anh, cô tỏ ra nghi hoặc.
Anh đi tới chỗ cô, nhỏ giọng hỏi: “Có thể chụp ảnh giơ tay chữ V với con gái không?”
Vưu Tuyết Trân không nhịn được cười: “Được chứ.”
“Nhưng lần trước Viên Tinh nói kiểu đó quê.”
“Lần này với lần chụp cho Viên Tinh không giống nhau, anh tạo dáng thế nào cũng được.”
Anh như hiểu như không, quay về chỗ cũ. Cô gái vừa nãy mở app chụp ảnh ra, hiệu ứng tai mèo đáng yêu chụp từ lần trước vẫn còn đó, mặt Mạnh Sĩ Long vừa xuất hiện trước ống kính, camera đã nhận diện gương mặt anh, thế là lông mi anh biến thành một hàng vừa dài vừa dày, đỉnh đầu là hai chiếc tai mèo, cô gái cầm điện thoại sắp bị anh hạ gục tới nơi.
Mạnh Sĩ Long giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, tạo thành kiểu chữ V.
Vưu Tuyết Trân liếc nhìn, cười tới nỗi tay run bần bật, suýt chút làm đổ rau câu.
“Cười gì thế?” Cô vừa quay đầu lại, Diệp Tiềm Bạch đã cầm đĩa không tới, vô cảm nhìn cô, hỏi.
“Hả, cậu phát xong rồi à.” Cô nói qua loa: “Giỏi gớm nhỉ.”
Cậu xí một tiếng, ném đĩa không sang một bên.
Sau khi Mạnh Sĩ Long cũng phát đồ ăn thử xong, phần hàng còn lại không đủ để bán. Chưa tới 12 giờ, cốp xe họ đã trống không.
Nhưng người xếp hàng vẫn không ngớt, hai cô gái thấy sắp tới lượt mình mà quầy hàng đã trống không bèn không cam tâm, bắt chuyện với Diệp Tiềm Bạch: “Anh đẹp trai, quầy của các anh phải dọn hàng rồi sao? Không bán được nữa à, bọn tôi xếp hàng lâu lắm rồi.”
“Bán hết rồi.” Diệp Tiềm Bạch trả lời: “Nhưng quầy hàng của chúng tôi còn bán cái khác, các cô mua không?”
Hai cô gái hào hứng: “Còn gì nữa sao?”
Cậu lấy tem giá mới ra, viết số 1000 vào. Hai cô gái không hiểu gì, tiếp đó cậu lại thêm ba số không vào phía sau, mấy người kia càng thêm khó hiểu. Cuối cùng cậu lại thêm bốn số không nữa, cho tới khi tem hết chỗ viết thì thôi, lúc này cậu lại gạch hết mấy số không đi, chỉ để lại số một ban đầu.
Vưu Tuyết Trân không để ý tới cuộc trò chuyện của họ, cô đang tập trung cúi đầu thu dọn đồ đạc, đột nhiên có ai đó vỗ vào đầu cô một cái.
Cô hoang mang ngẩng đầu lên, thấy Diệp Tiềm Bạch chỉ vào mình: “Hoàng tử bé của quầy chúng tôi, bán giá rẻ cho hai cô đấy.”
Hai cô gái: “…”
Vưu Tuyết Trân khó hiểu: “Gì cơ?”
Bỗng nhiên đầu lại bị ai đó chạm vào từ bên còn lại.
Cô nghiêng đầu, Mạnh Sĩ Long đã rút tay về, ngón tay vẫn kẹp tem giá 1 tệ ban nãy. Anh không nói gì, vò nát nó trong tay.