Đèn Neon Thời Tiết
Chương 14: C14: Chương 14
Dịch: Lá Nhỏ
Khi Vưu Tuyết Trân phản ứng lại, cơ thể cô đã nhanh chóng hành động, đập mạnh vào tay Diệp Tiềm Bạch, thấp giọng nói: “Tôi tự biết lau.”
Cậu sững người, dường như không ngờ cô sẽ bài xích tới vậy, sắc mặt không vui mấy: “Làm gì thế, lau giúp cậu mà cậu còn trở mặt?”
“Cậu cứ cọ tới cọ lui thế trôi mất phấn thì sao.” Cô cầm gương lên, vờ như quan sát khóe môi.
“Đừng soi nữa, không cọ vào.” Diệp Tiềm Bạch cướp lấy gương, soi mặt mình: “Hình như môi tôi hơi khô, sao cậu không bôi kiểu dưỡng môi cho tôi?”
“Cậu tự đi mà bôi.” Cô lấy hộp dưỡng môi nhỏ trong túi trang điểm ra đưa cho cậu: “Mở ra, dùng đầu ngón tay chấm một ít rồi bôi lên môi là được.”
Diệp Tiềm Bạch không nhận lấy.
“Vậy ngón tay tôi sẽ dính lắm, cậu bôi giúp tôi đi.”
“Vừa nãy cậu còn dính cả son môi kìa, sợ gì chứ.”
“Son môi không dính bằng dưỡng môi.”
“Lắm chuyện, rõ ràng cũng dính như nhau.”
“Vậy càng bất công hơn, nếu đã dính như nhau thì tôi lau cho cậu rồi, sao cậu không thể lau cho tôi? Vừa nãy tôi giúp cậu, cậu còn hung dữ thế.”
Bởi vì tôi chột dạ, còn cậu thì không, Vưu Tuyết Trân thầm nghĩ.
Cuối cùng hai người đôi co chuyện dưỡng môi này mãi, kết quả là cô không bôi hộ, Diệp Tiềm Bạch cũng không tự bôi, oán trách: “Bảo cậu trang điểm cho mà cậu làm mặt tôi dài như cái thớt, cậu giúp người khác thì nhiệt tình lắm mà.”
Trên đường đi tới biệt thự, bầu không khí chợt trở nên kỳ lạ, không ai chủ động nói chuyện, dường như đã rơi vào chiến tranh lạnh, chỉ có đài trong xe liên tục vang lên tiếng nhạc.
Nửa tiếng sau, xe đã tới biệt thự ở ngoại ô.
Căn biệt thự này là nhà cao tầng vào thời Dân quốc, có ba tầng, tầng cao nhất là sân thượng lộ thiên làm bằng gỗ, phía sau là dãy núi cao sừng sững, đủ để nhìn thấy vịnh Tây Vinh kéo dài phía xa xa. Khi hai người tới nơi vừa hay là lúc mặt trời lên cao, từng tia nắng rải rác trên nền gỗ, trông cực kỳ bắt mắt.
Nhân lúc những người khác chưa tới, hai người đi lên sân thượng. Trong quá trình đó, không ai mở lời nói chuyện, tiếp tục duy trì cuộc cãi vã trẻ con kia.
Tháng mười, thời tiết không quá ấm áp, nhưng Diệp Tiềm Bạch vẫn cố chấp mở tiệc tối trên sân thượng. Sở dĩ cậu thuê căn biệt thự này là vì nó có lò sưởi, cậu hào hứng nói như vậy có thể ngồi quây quần bên lò sưởi, ngắm nhìn cảnh sông nước ngoài kia. Ngoài ra còn có hơi người nữa, không phải sợ lạnh.
Diệp Tiềm Bạch là một cao thủ trong khoản làm nóng bầu không khí.
Cậu đã đặt hoa tươi và bóng đèn tới biệt thự, hai người cắm hoa vào bình để sẵn trên sân thượng, đèn được treo lên ghế sofa. Điều này khiến sân thượng sáng sủa hơn, tỏa sáng hơn cả hoàng hôn rực lực phía xa.
Khi Vưu Tuyết Trân treo đèn lên lan can thì thấy có xe đang đi lên núi, mọi người đã tới. Có những người cô quen, đều là bạn của Diệp Tiềm Bạch, mọi người có đi chơi với nhau một hai lần, có những người cô hoàn toàn không biết mặt.
Màn đêm dần buông xuống, căn biệt thự vắng vẻ bắt đầu huyên náo.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Ghế trên sân thượng đã chật kín người, mọi người xuống tầng một, tầng hai, chuyển ghế lên trên, ngồi quanh bàn dài, sau đó mang đồ ăn vặt, rượu bia mình mang tới để lên bàn.
Vưu Tuyết Trân treo bóng bay xong liền đi tới bàn, tìm đại một chỗ trống rồi ngồi xuống. Một lát sau, ghế bên cạnh cô được kéo ra, Diệp Tiềm Bạch tự nhiên chiếm chỗ cạnh cô.
Cô nhận được tin nhắn cho thấy cậu muốn nhún nhường, cô bèn hỏi: “Có muốn uống nước khoáng có ga không?”
Diệp Tiềm Bạch hừ một tiếng: “Có.”
“Này.” Cô đưa một chai nước khoáng có ga khá xa cậu tới trước mặt cậu.
Cuộc chiến tranh lạnh chính thức biến mất, Diệp Tiềm Bạch uống một ngụm, mỉm cười, búng tay nói: “Mọi người cũng tới đông đủ rồi nhỉ, bánh kem còn chưa tới, hay là chúng ta cứ chơi trước nhé.”
“Chơi xúc xắc đi.”
“Nhiều người như vậy chơi xúc xắc sao được.”
“Vậy Đại chiến thế giới đi, nhiều người chơi cái này mới vui.”
“Mấy người sao vậy, toàn nghĩ ra mấy trò bắt uống rượu, sớm vậy đã uống, tới 12h có khi gục hết với nhau, vậy ai chúc sinh nhật cho hai nhân vật chính đây?”
“Vậy chơi trò gì nhẹ nhàng thôi.”
“Tháp chuông đẫm máu.”
“Trò đó tôi không biết, hay là trò Ma sói đi.”
Mọi người thi nhau thảo luận, cuối cùng chốt trò Ma sói để làm nóng bầu không khí. Khi ai nấy đều đang định rút thẻ bài thân phận, có người nói: “Đợi đã, mọi người rút chậm thôi, lại có người tới rồi.”
Vưu Tuyết Trân quay đầu lại liền thấy có hai cô gái đi lên từ chỗ cầu thang. Cô kinh ngạc nhìn họ.
Cô gái bên trái cô từng gặp, bây giờ vẫn còn nhớ, đó là cô gái được bao người chú ý trong buổi làm quen lần trước, Mao Tô Hòa. Cô ấy không quen với Diệp Tiềm Bạch, chắc được kéo rủ tới.
Vưu Tuyết Trân vô thức nhìn Diệp Tiềm Bạch bên cạnh, cậu đang xé một túi khoai lang chiên, cúi đầu, không quan tâm ai tới.
Mao Tô Hòa tìm chỗ trống ngồi xuống, cách họ khá xa. Cũng giống như buổi làm quen trước, vừa ngồi xuống cô ấy đã thoải mái chào hỏi mọi người: “Đường hơi tắc chút, xin lỗi mọi người nhé!”
“Không sao không sao, bọn tôi vừa định chơi Ma sói, nào nào, chơi luôn đi.”
“Được chứ ạ, nhưng em chơi không giỏi đâu.”
Lập tức có người đứng lên đảm nhận vai kỵ sĩ: “Ha ha, không sao, gái đẹp mà, phải bảo vệ chứ, không thể vote ngay lần đầu được, không ai được vote cô ấy đâu nhé.”
Diệp Tiềm Bạch ăn mấy miếng khoai, đếm số người: “Nếu người đông thì có thể chơi ván to hơn, thêm thân phận nữa vào đi, thần Cupid chẳng hạn.”
“Được được.”
Thẻ bài thần Cupid có thể ghép hai người bất kỳ thành một đôi, nếu hai người đó vừa hay bốc trúng thân phận đối lập, ví dụ như một người là sói một người là thần hoặc dân lành, vậy họ sẽ tạo nên mặt trận thứ ba đặc biệt, hai người đó cần phải phản bội phe của mình thì nhóm họ mới thắng được. Quả thật khi thêm thân phận thần Cupid vào, trò chơi sẽ vui hơn.
Vòng đầu tiên bắt đầu, Vưu Tuyết Trân rút thẻ bài thân phận, không chút vui mừng nào, cô là dân lành.
Có người đóng vai Thượng Đế, điều khiển trò chơi: “Trời tối rồi, mời nhắm mắt.”
Cô thoải mái nhắm mắt lại, nghe Thượng Đế lặp đi lặp lại mấy câu thoại, kêu người có thân phận mở mắt ra. Quá trình dài đằng đẵng kết thúc, trời sáng, tất cả đều mở mắt, người chuẩn bị tranh vị trí cảnh sát trưởng lần lượt giơ tay, có tổng cộng bốn người.
Điều khiến Vưu Tuyết Trân bất ngờ là người luôn thích làm cảnh sát trưởng khi chơi Ma sói như Diệp Tiềm Bạch lại không giơ tay, ngược lại người nói mình chơi không giỏi là Mao Tô Hòa lại giơ tay.
Cô ấy nói: “Lý do tôi tố cáo rất đơn giản, bởi vì tôi là nhà tiên tri. Tối qua tôi đã giết số 8, cô ấy là sói. Mong mọi người bỏ phiếu cảnh sát trưởng cho tôi, tôi sẽ dẫn dắt mọi người đi tới thắng lợi.”
Vưu Tuyết Trân gật đầu, đang nghĩ vậy bầu cho cô ấy đi, vừa nghĩ cô đã giật mình, má nó, số 8 không phải mình sao?
Đáng tiếc, người không tranh chức cảnh sát trưởng không được phát biểu, Vưu Tuyết Trân nhẫn nhịn cục tức. Cũng may sau khi Mao Tô Hòa nói xong, nam sinh tiếp theo lập tức bất bình thay cô: “Tôi mới là nhà tiên tri, tối qua tôi đã kiểm tra đàn em, cô ấy mới là sói ok? Còn đi kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho số 8, tôi sợ cô ấy chết rồi cũng không thể minh oan được.”
Hai nhà tiên tri, vậy chắc chắn phải có một người nói dối, đối tượng bỏ phiếu là một trong hai người họ. Nhưng đáng tiếc nam sinh là người được ai nấy công nhận mồm mép tép nhảy, gần như không ai tin cậu ấy.
Khi hỏi ai bầu cho cậu ấy, trên bàn chỉ có hai cánh tay giơ lên, lần lượt là tay trái và tay phải của Vưu Tuyết Trân.
Có người thấy vậy không nhịn được cười: “Cậu nhân vật chính này, con sói nhà cậu định tự đầu hàng hả?”
Mọi người cười đùa.
Kết quả cuối cùng rất áp đảo, Mao Tô Hòa được chọn làm cảnh sát trưởng.
Tiếp theo mỗi người có thể lần lượt nói, quyết định bầu ai bị loại, cuối cùng Vưu Tuyết Trân cũng có thể lên tiếng.
Cô không thích thể hiện nhiều khi chơi trò này, nhưng càng không thích thua, điểm mấu chốt là phải chơi cho tốt.
Cô nghiêm túc, nghĩ xem nên nói thế nào.
Lúc này nhấn mạnh thân phận thường dân sẽ không có tác dụng gì, cô phải nói được lời có tính logic cao mới có thể thuyết phục mọi người. Thế là cô phân tích theo tình hình vote ban nãy: “Thật ra vừa nãy chỉ có mình tôi bỏ phiếu đã rất có vấn đề rồi. Em Tô Hòa có thể nhận được nhiều phiếu như vậy, tại sao lại thế? Chắc chắn là nhóm sói có người dẫn đầu bỏ phiếu. Cô ấy nói những lời không mang tính công kích, đợt trước nói mình là nhà tiên tri, đây là điều khá có sức thuyết phục, vậy nên nhóm sói đã lên kế hoạch để cô ấy đứng ra dụ mọi người. Khi tôi biết thân phận người tốt của mình phía sau thẻ bài, tôi không chút nghi ngờ muốn xé lớp vỏ cảnh sát trưởng kia đi, hôm nay mọi người hãy bỏ phiếu loại cảnh sát trưởng.”
Lời cô nói đã làm lay động không ít người, mọi người bắt đầu nghi ngờ Mao Tô Hòa là sói, cục diện đã thay đổi hẳn. Nhưng tới lúc bỏ phiếu, Vưu Tuyết Trân vẫn bị loại.
Cô nhiều hơn Mao Tô Hòa một phiếu, phiếu đó do Diệp Tiềm Bạch bầu.
Thẩm phán bảo cô đọc “di ngôn”, Vưu Tuyết Trân nói một cách chắc nịch: “Tôi lại tìm thêm được một con sói nữa.” Cô chỉ vào Diệp Tiềm Bạch: “Cậu ta không thể không nghe ra tôi có thân phận người tốt, nhưng cậu ta vẫn vote loại tôi, chứng tỏ cậu ta cũng là sói. Tôi thật sự là dân lành, tôi đã nói xong.”
Tiếp theo Vưu Tuyết Trân có thể đứng quan sát với Thượng Đế, cô chắc chắn khi tới đoạn sói mở mắt vào ban đêm sẽ có Diệp Tiềm Bạch, nhưng cậu lại nhắm mắt. Người mở mắt là Mao Tô Hòa và bốn người khác.
Một khả năng bị cô ngó lơ khác chợt ùa tới, lẽ nào Diệp Tiềm Bạch và một người sói nào đó bị kết thành một đôi, hiện tại đang là cục diện thứ ba, do vậy cậu mới loại cô đầu tiên?
Quả nhiên, tới lúc cặp đôi mở mắt trao đổi, cô thấy Diệp Tiềm Bạch chầm chậm mở mắt ra. Người cậu nhìn chính là Mao Tô Hòa.
Thảo nào, quả nhiên cô đoán không sai.
Chiến thuật để Mao Tô Hòa đứng ra dụ mọi người không phải do người sói bày ra, người đứng phía sau chỉ đạo chính là Diệp Tiềm Bạch. Là cậu bảo Mao Tô Hòa biến cô thành mục tiêu điều tra tiêu diệt, như vậy cô sẽ bị loại sớm, thân phận ghép đôi của cậu sẽ không bị vạch trần, cô hiểu cậu quá mà.
Lúc này cậu tiếp tục chỉ huy Mao Tô Hòa, dùng tay diễn tả chiến thuật tiếp theo. Mao Tô Hòa không hiểu ý của cậu, do vậy quá trình đọc hiểu ngôn ngữ cơ thể vô cùng gian nan, tới nỗi Thượng Đế phải giục.
Trò chơi tiếp tục, nhưng đã không còn là chuyện liên quan tới Vưu Tuyết Trân. Người sói giết lần một mất rất nhiều thời gian, cô không có gì để làm, chỉ đành lấy điện thoại ra nghịch.
Bỗng nhiên Wechat báo tin nhắn, là tin nhắn trong nhóm gia đình. Vưu Tuyết Trân kinh ngạc mở ra.
Mẹ: “Link Pinduoduo.”
Mẹ: “Vào hộ mé nhé, *icon cười*.”
Ngoài ra không còn tin nhắn nào.
Sự chờ mong khi nghĩ họ sẽ nhớ sinh nhật mình rơi xuống đáy vực, Vưu Tuyết Trân ấn vào link Pinduoduo đó xem, trái tim chợt dâng lên cảm giác khó chịu đã thức đêm bao ngày.
Đường link dẫn tới một thùng bưởi, em gái cô rất thích ăn loại hoa quả này.
Vưu Tuyết Trân ấn vào chỗ tiếp sức trên màn hình, cảm giác khó chịu cứ thế bị cô ấn xuống. Việc tới nước này, cô còn có cảm xúc gì nữa? Sẽ chỉ tự thôi miên chính mình rằng, mày lớn rồi, chấp với đứa nhóc bảy tuổi làm gì, không ra dáng người lớn gì cả.
Người lớn… Cô còn không nhớ mình làm trẻ con bao giờ, sao đã thành người lớn rồi?
Đêm trước khi rời khỏi nhà đi học đại học, mọi người quây quần ăn cơm, cô nói: “Hôm nay con đi đổi sim điện thoại mới, ở đó đang có hoạt động, đổi điện thoại mới có thể được tặng các phụ kiện cần thiết khác, có phải hời lắm không?”
Người đàn ông ngồi ở ghế chính nhíu mày: “Đừng có tham rẻ, thiếu tiền thì nói với bố.”
Cô ậm ờ: “Dù sao con cũng là một món đồ rẻ tiền mà.”
“Con đang nói gì thế?” Mẹ ngồi đối diện không hiểu gì, nhìn cô một cái. Từ đầu tới cuối bà luôn nghiêng mặt, khi em gái định đưa tay lấy Coca lạnh, bà lập tức quay đầu lại, để Coca ra xa: “Hôm nay mẹ đã bảo chỉ được uống một ít rồi, nếu không lại có con sâu đục răng đấy.”
Vưu Tuyết Trân nhìn cảnh này, lớn giọng: “Con nói con chính là món đồ rẻ tiền đó, hai người không thấy em gái chính là chiếc điện thoại mới hai người muốn mua, còn con là quà tặng kèm bên tiếp thị nhét cho hai người sao?”
Trên thực tế, cô còn không có cả dũng khí nói câu này như lời nói đùa, cảnh tượng này chỉ lướt qua tâm trí một lần. Cô bình tĩnh cầm lấy lon Coca còn thừa đó, duy trì sự yên bình trên bàn ăn: “Con uống thay em gái cho.”
Có những lời như khí ga trong lon Coca, khoảnh khắc nó trào lên cũng là khoảnh khắc nó sẽ sắp biến mất.
Giờ trách ai được đây? Có trách thì trách cô sinh ra không đúng lúc, lại vào đúng thời điểm quan trọng trong sự nghiệp của họ. Em gái may mắn hơn nhiều, khi sự nghiệp họ ổn định rồi, cô bé mới đầu thai vào cái nhà này. Thế là họ lại có cơ hội làm bố mẹ lần nữa, nhưng cô đã không còn cơ hội được làm trẻ con.
Cô trở thành thứ như kỳ thi thử, tờ giấy thi thử bị vò nát. Họ biết cho dù vuốt phẳng thế nào, những vết nhăn trên giấy vẫn sẽ nằm đó, chi bằng tận tâm trân trọng tờ giấy mới còn hơn.
Cảm giác này lên tới đỉnh điểm là khi cô học lớp 10, em gái vừa chào đời, là thời điểm cần được chăm sóc nhất, toàn bộ sự chú ý của gia đình đều dồn vào cô gái bé nhỏ, họ không thể cho cô chút quan tâm nào.
Ông nội quan tâm cô nhất đã mất vào năm đó.
Ký ức tuổi thơ của cô gần như đều liên quan tới ông nội, trong căn nhà trống rỗng luôn chỉ có hai người. Ông nội xem Nhóc Maruko với cô, cô nghe đài với ông, căn nhà luôn vang lên đủ thứ âm thanh, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi ông nội mất, cô vẫn nghe đài, nhưng không còn xem thêm một tập Nhóc Maruko nào nữa.
Cô nghĩ, cô sẽ đố kỵ với Maruko, đố kỵ tới nỗi không nhịn được mà rơi nước mắt. Ông nội cưng chiều Maruko nhất thế gian luôn còn đó, nhưng ông nội của cô đã không còn, không còn từ rất lâu.
Vưu Tuyết Trân mang theo avatar là hình nhóc Maruko và ông nội nắm tay nhau trả lời tin nhắn trong nhóm.
Trân Trí Bang: “Con ấn vote rồi đấy.”
Mẹ: “Con gửi vào mấy nhóm nữa đi, vẫn chưa đủ người.”
Trân Trí Bang: “Ok.”
Cô gửi link cho Viên Tinh, chẳng mấy chốc Viên Tinh đã gửi lại mấy dấu hỏi chấm.
Viên baby: “Không phải cậu ghét bưởi sao?”
Trân Trí Bang: “Không có gì cả, cậu đi công tác vẫn ổn chứ?”
Viên baby: “Vẫn ổn, bận chết đi được.”
Viên baby: “Nhưng tớ không quên gửi quà cho cậu đâu, nó sắp xuất phát rồi đấy.”
Quà…
Vưu Tuyết Trân kiểm tra tin nhắn, không nhận được mã xác thực giao hàng nhanh nào, thế là cô gửi cho Viên Tinh mấy dấu hỏi chấm, kết quả tin nhắn nằm ngoài dự kiến lại xuất hiện.
Mạnh Sĩ Long: “Quà sinh nhật Viên Tinh muốn tặng cô ở chỗ tôi, vị trí cô đang ở là đây đúng không?”
Trân Trí Bang: “Hả, cô ấy nhờ anh giao à?”
Mạnh Sĩ Long: “Ừm.”
Cô lập tức nhắn với Viên TInh: “Chuyện gì thế? Tớ nghĩ cậu sẽ đặt giao hàng nhanh cơ.”
Cuối cùng Viên Tinh chậm rãi đáp: “Gọi giao hàng nhanh đặt lắm, quà đã làm tớ mất máu lắm rồi, tớ hết tiền thật rồi.”
Viên baby: “Tối đó không phải tớ cũng ở cửa hàng anh ấy sao, tử thử nhờ xem sao. Gương mặt hằm hằm của anh Mạnh có vẻ dễ mắc bẫy làm nũng này lắm, anh ấy thoải mái đồng ý luôn.”
Vưu Tuyết Trân vội quay lại giao diện trò chuyện với Mạnh Sĩ Long.
Trân Trí Bang: “Không cần đâu, tôi bảo ship qua lấy cho.”
Nhưng Mạnh Sĩ Long không trả lời lại nữa. Đừng nói là đi rồi nhé?
Vưu Tuyết Trân đứng dậy, đi tới một bên gọi cho anh, anh không nghe, chắc đang trên đường rồi.
Cô chỉ đành nhắn với Viên Tinh.
Trân Trí Bang: “Tớ gửi cho cậu 500 tệ, sau đừng tiết kiệm vậy nữa.”
Viên baby: “Má, thật á?”
Trân Trí Bang: “Ảnh bao lì xì màu đỏ có số 500.”
Viên baby: “…”
Vưu Tuyết Trân cất điện thoại đi liền nghe thấy tiếng ồn ào phía sau, trò chơi đã kết thúc. Cuối cùng Diệp Tiềm Bạch và Mao Tô Hòa đã toàn thắng.
Diệp Tiềm Bạch vui vẻ nhếch môi, ánh mắt nhìn về phía Mao Tô Hòa: “Hợp tác vui vẻ.”
Mao Tô Hòa khiêm tốn đáp: “Cũng nhờ đàn anh dẫn dắt.”
“Đôi gian phu dâm phụ hai người lừa chúng tôi khổ quá.” Đồng đội sói của Mao Tô Hòa tố cáo, người còn lại nói theo: “Thần Cupid biết ghép đôi thật, ván đầu tiên cặp này đã thắng rồi, thần Cupid ra đây chịu chết cho tôi.”
Nào ngờ, Diệp Tiềm Bạch lại đáp: “Được thôi, cậu muốn tôi chết sao?”
Vưu Tuyết Trân đi tới cạnh bàn, vừa hay thấy cậu nhàn nhã lật thẻ bài của mình lên: Thần Cupid.
Người ghép đôi cậu và Mao Tô Hòa lại chính là bản thân cậu. Người vừa nãy lên tiếng ẩn ý trêu chọc: “Ấy ấy ấy, này là công tư bất phân nha.”
Diệp Tiềm Bạch: “Công tư bất phân gì, tôi đọc thần chú thì dừng ở người ta.”
Vưu Tuyết Trân thầm khinh bỉ, cô không tin mấy lời nhảm nhí của Diệp Tiềm Bạch. Mọi chuyện không thể là ngẫu nhiên được, cậu cố tình làm vậy. Hành động này ít nhiều như một ám thị, cũng giống như tối Giáng Sinh lần trước, cậu xin kẹo của Hoàng Thiên Nhu.
Nghĩ lại mọi chuyện sẽ thấy, sau khi Mao Tô Hòa xuất hiện, Diệp Tiềm Bạch mới đưa ra yêu cầu thêm nhân vật thần Cupid vào. Tất cả đều trùng hợp tới lạ, ông trời lại để cậu bốc được thẻ nhân vật thần Cupid.
Sao cũng thấy hai người này thật sự có duyên.
Trong lòng trào dâng lên cảm giác chua xót suốt bao năm nay, dường như cô lại nếm phải vị bơ trên chiếc bánh kem mua năm cấp ba đó.
Nhưng cô đã không còn là cô gái năm 18 tuổi, sẽ không đau lòng nhìn hai chỗ trống kia, sau đó viện cớ đi vệ sinh, chạy ra khỏi lớp học, thầm khóc trong bóng tối ở hành lang. Cô đã bước vào tuổi 20, ngây dại nhìn những người lướt qua cuộc đời cậu, không còn bộc phát cảm xúc cá nhân một cách vô tội vạ nữa.
Để diễn tròn vai bạn thân, thậm chí cô còn có thể đi tới cạnh Mao Tô Hòa nói: “Nếu em không để ý thì hai chúng ta đổi chỗ cho nhau đi. Chỗ em ngồi gần lò sưởi, chị hơi sợ lạnh.”
Mao Tô Hòa chu đáo đứng dậy: “Được ạ.”
Cô ấy đứng dậy đi về phía gần Diệp Tiềm Bạch.
Vưu Tuyết Trân ngồi xuống, thấy Diệp Tiềm Bạch ra hiệu like cho mình, dường như đang cảm ơn sự giúp đỡ của cô.
Cô cười đáp lại bằng ánh mắt như đang nói: Chuyện nhỏ, vẫn là tôi hiểu cậu đúng không?
Niềm vui đó gần như đang tự ngược đãi bản thân.
Cô không có được sự yêu thích của cậu, không sao, vậy cậu muốn dành tình yêu này cho ai cũng được, cô chỉ cần sự thân thiết và ăn ý chỉ có giữa hai người như vậy là đủ. Bởi vì chúng ta là… bạn bè tốt nhất của nhau.
Trò chơi tiếp tục, Vưu Tuyết Trân liên tiếp bốc phải thân phận dân lành, trải nghiệm vô cùng nhạt nhẽo. Nhưng cô rất hài lòng với điều này, riêng việc vờ như vui đã rất khó rồi, làm gì còn sức lực đấu trí nữa.
Khó lắm tới ván thứ ba cô mới bốc được thẻ nhà tiên tri, nhưng cây to sẽ hút gió lớn, tới tối thứ hai, cô bị người sói cho knock out. Cô lại chỉ ngồi nghịch điện thoại đợi trò chơi kết thúc, lúc này cô chợt nhận được tin nhắn của Mạnh Sĩ Long.
Mạnh Sĩ Long: “Tôi tới rồi.”
Cô phấn chấn hẳn lên.
Trân Trí Bang: “Tôi xuống đón anh.”
Vưu Tuyết Trân đứng dậy đi tới lan can nhìn xuống dưới, một chiếc moto màu đen dừng trong màn đêm, bóng người cao lớn dựa vào sườn moto.
Cô vẫy tay với Mạnh Sĩ Long: “Hi.”
Anh ngẩng đầu lên, cũng vẫy tay với cô, túi màu hồng phấn trong tay rung lắc theo.
Vưu Tuyết Trân nhịn cười, chiếc túi đó nằm trong tay Mạnh Sĩ Long trông cực kỳ khôi hài. Cô xuống tầng, chỉ vào túi anh cầm: “Đây là quà của Viên Tinh sao?”
“Đúng.”
“Vất vả cho anh rồi, còn phiền anh chạy tới đây một chuyến nữa.” Cô nhận lấy, nói: “Thật ra anh không cần ngại khi muốn từ chối giúp đỡ ai đó đâu.”
Anh lại đáp: “Tôi đã từ chối cô ấy một lần rồi.”
“Hả?”
“Hợp đồng đó.” Anh giải thích: “Sau khi suy nghĩ tôi vẫn từ chối, vậy nên việc nhỏ này tôi giúp được tôi vẫn sẽ giúp, cũng may hôm nay cửa hàng không bận lắm.”
“Là vậy à, vậy không làm lỡ dở công việc của anh là được rồi.”
“Không có gì.” Giao đồ xong, Mạnh Sĩ Long leo lên xe, đột nhiên lại lấy túi treo ở tay lái xuống, ra hiệu cho cô cầm lấy.
“Hả, sao còn nữa?”
Anh khẽ nói: “Đây là quà của tôi, sinh nhật vui vẻ.”
Cô không khỏi bất ngờ, Vưu Tuyết Trân sững sờ, luống cuống nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Anh không quá bận tâm, giơ tay chuẩn bị khởi động xe, cô vội nói thêm: “Đợi đã.”
Mạnh Sĩ Long quay đầu lại.
Vưu Tuyết Trân nghĩ, người ta lặn lội đường xe tặng hai món quà cho cô, cô lại để người ta đi vậy, thật sự không hay lắm: “Anh có muốn lên trên ngồi chút không?”
“Tôi?” Mạnh Sĩ Long nhìn ánh đèn trên sân thượng, lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Tại sao? Vừa nãy anh còn nói không có việc gì làm mà.”
Vẻ mặt anh do dự, cô đưa tay kéo ống tay áo anh, kéo anh xuống moto: “Đi mà.”
Cô đưa Mạnh Sĩ Long lên sân thượng, anh vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Vưu Tuyết Trân giới thiệu: “Đây là bạn tôi, Mạnh Sĩ Long.”
Diệp Tiềm Bạch bất ngờ, dường như vô cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh.
Mấy cô gái nhìn Mạnh Sĩ Long bằng ánh mắt nồng nhiệt, lần lượt nói:
“Má ơi, người bạn đẹp trai thế này sao bây giờ cô mới giới thiệu cho bọn tôi?”
“Nên gọi anh ấy là anh hay em?”
“Ngồi cạnh tôi này, bên chỗ tôi không có người.”
Mạnh Sĩ Long không nói gì, đứng ở lối vào, hiển nhiên thuộc trường phái lạnh lùng, ít nói.
Điều kỳ diệu là những người khác thấy anh như vậy cũng không thấy mất hứng, khó chịu, dường như gương mặt này xứng đáng với biểu cảm như vậy.
Nhưng Vưu Tuyết Trân biết, có lẽ anh không giỏi đối phó với mấy tình huống kiểu này, anh im lặng là vì quá căng thẳng, thế là cô kéo vạt áo Mạnh Sĩ Long, đưa anh tới chỗ mình: “Anh ngồi cạnh tôi đi.”
Anh đi theo sau cô, nói được.
Cô kéo thêm một ghế vào, đàn em bên cạnh thích thú ngồi dịch sang một bên, tiện cho Mạnh Sĩ Long ngồi xuống.
Anh vừa ngồi, đàn em đó đã nhìn chằm chằm góc nghiêng của anh, hào hứng nói: “Ấy, hình như tôi có lướt thấy mặt anh rồi thì phải. À phải rồi, hai hôm trước có video biến hình ấy, có phải anh không?”
Anh ngại ngùng gật đầu.
Đàn em càng thêm hưng phấn: “Anh đẹp trai hơn trong video nhiều, chúng ta add Wechat nhé?”
Mạnh Sĩ Long không nói gì, mở mã QR rồi đưa ra như lần trước. Vưu Tuyết Trân tận mắt nhìn thấy đàn em đó chuyển từ chờ mong tới vui vẻ khi quét được mã QR, rồi lại tới sự nghi hoặc khi nhìn thấy avatar cửa hàng đồ nướng.
Cô kịp thời giải thích: “Anh ấy làm dịch vụ ăn uống, rảnh em có thể tới ủng hộ, cửa hàng nhà anh ấy giao toàn thành phố.”
“Ra là ông chủ.” Đàn em tiếp tục ám thị: “Vậy tài khoản cá nhân của ông chủ thì sao?”
Mạnh Sĩ Long áy náy: “Tôi không có.”
“…” Đối phương lộ ra vẻ mặt anh đùa tôi à.
Vưu Tuyết Trân xích tới, nhỏ giọng nói: “Anh thật sự không tính tới chuyện lập thêm tài khoản nữa sao?”
Anh lắc đầu: “Theo cách nói của cô thì đợi tới khi muốn yêu rồi lập sau.”
Cô nhập vai giáo viên thực thụ: “Tình yêu không phải như làm đồ ăn, đợi khách đặt đơn mà giao, nó không báo trước cho anh biết đâu. Thích chỉ là chuyện trong giây lát, anh lập thêm một tài khoản nữa thì mới kịp thời đón tình yêu nếu nó tới bất ngờ chứ.”
Mạnh Sĩ Long sững sờ: “Cô biết rõ thật.”
Vưu Tuyết Trân chột dạ lắc đầu: “Không không không, tôi còn chưa yêu bao giờ, thích cũng chưa, trong phim toàn nói vậy đấy.”
Cô việc thanh minh vừa liếc về phía Diệp Tiềm Bạch. Cậu đang nói chuyện với Mao Tô Hòa, không biết nói tới chuyện gì mà cả hai đều cười rất vui vẻ.
Cô mím môi, lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, vô thức quay lại chủ đề vừa nãy, bày ra dáng vẻ mình rất nhập tâm, không để ý tới hai người kia: “Hơn nữa cũng không nhất thiết phải yêu mới được. Anh nghĩ xem, anh để tất cả mọi người đều kết bạn với một nick, vậy người nhà, bạn bè của anh không phải cùng một cấp bậc với khách hàng bình thường à?”
“Bởi vì ngày nào tôi cũng phải xem tin nhắn ở tài khoản đó.” Lúc này Mạnh Sĩ Long mới biện minh cho mình, anh dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Nhưng lời cô nói cũng đúng, là do tôi lười.”
Trò chơi vừa nãy lại tiếp tục ván mới, Vưu Tuyết Trân nghĩ tới một vấn đề: “Anh biết chơi Ma sói không?”
Hiển nhiên anh không biết, nhưng anh không bận tâm: “Tôi xem các cô chơi là được.”
“Vậy không được. Ván này tôi cũng không chơi nữa, tôi giải thích quy tắc cho anh nghe.”
Cô chuyển từ giáo viên tình yêu sang giáo viên trò chơi, khi trò chơi bắt đầu, cô liên tục nhỏ giọng nói cho anh biết cảnh sát trưởng là gì, tranh vị trí cảnh sát trưởng là sao, nói tới khi cổ họng khô khốc.
“Những lời tôi nói trước đó anh nghe hiểu hết chứ?”
Anh im lặng nhìn cô.
“Thôi được rồi.” Vưu Tuyết Trân kiên nhẫn nói: “Không sao, tôi nói lại từ đầu cho anh nghe.”
“Không cần, tôi cũng phải đi rồi.” Mạnh Sĩ Long nhìn cô: “Nhưng tôi rất vui khi cô mời tôi lên.”
Giọng điệu của anh không phải giọng khách sáo giả tạo kia, Vưu Tuyết Trân đón nhận ánh mắt của anh, vốn dĩ cô chỉ thuận tiện mời một tiếng, thật ra trong lòng cô không quan tâm liệu anh có lên hay không. Nghe anh nói vậy, cô chợt có cảm giác áy náy: “Nhanh vậy đã phải đi rồi sao?”
“Ừ, gần đây khách tới cửa hàng đột nhiên nhiều lên hẳn, rất bận.” Anh đứng dậy: “Cô cứ chơi đi nhé.”
“Vậy, vậy tôi tiễn anh xuống.”
Trò chơi vẫn đang tiếp tục, cô bất giác nói vậy rồi đứng dậy theo Mạnh Sĩ Long. Thượng Đế nói trời tối rồi, mời nhắm mắt, bóng hai người rời đi trong màn đêm khi câu nói thị vệ, mời mở mắt vang lên.
Trùng hợp trong ván này, thị vệ chính là Diệp Tiềm Bạch.
Trong sự tĩnh mịch của đêm đen, cậu mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng này. Cậu khẽ nhướng mày, sau đó liếc mắt nhìn những người khác, dường như đang nghĩ xem tối nay nên bảo vệ ai. Nhưng cậu không làm hành động gì, Thượng Đế chỉ đành nhắc nhở: “Mời thị vệ mau chóng nói cho tôi biết số của người tối nay cậu muốn bảo vệ.”
Diệp Tiềm Bạch ra hiệu đang nghĩ, ánh mắt lướt nhìn một vòng, tâm trí lại bay đi xa.
Cuối cùng cậu lại nhìn về góc hai người vừa biến mất kia.