Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người - Trang 2

Chương 56: C56: Chương 56



Đới Mộng Doanh đang do dự, thanh âm của Tiêu Hàm Duyệt lần thứ hai từ ngoài cửa truyền vào.
"Sao vậy? Đừng nói là ngươi không dám mở cửa nha?"
"Sao, sao có thể! Chỉ là mở cái cửa mà thôi, có cái gì không dám", Đới Mộng Doanh bị Tiêu Hàm Duyệt dùng ngôn ngữ khích tướng, đầu nóng lên, nháy mắt quên mất bận tâm đang quấy nhiễu trong đầu, trực tiếp mở cửa phòng tắm. Cậu núp phía sau cửa, hướng về phìa Tiêu Hàm Duyệt mà vươn tay, giọng nói có chút run run. "Cám ơn"
Nhìn gương mặt đỏ au của Đới Mộng Doanh, Tiêu Hàm Duyệt đắc ý câu khóe môi, đáy mắt lại xẹt qua một tia sáng kỳ lạ.
"Đừng khách sáo", vừa nói, cô vừa đem áo quần sạch trong tay chuyền qua cho Đới Mộng Doanh, ngay sau đó đúng lúc Đới Mộng Doanh lén lút thở phào một hơi thì thẳng thắn đẩy cửa bước vào, tỉnh bơ nói: "Mặt có chút khô, ta rửa một chút"
Đới Mộng Doanh: "..." cái này, quả nhiên là cố ý đi mà.
Đối mặt với phong thái phóng khoáng lộ liễu của Tiêu Hàm Duyệt, tay chân Đới Mộng Doanh luống cuống không biết phải làm sao, trốn cũng không được mà che cũng không xong, trên hai gò má đỏ ửng lan tràn tới cổ.
"Ngươi đang mắc cỡ sao?"
"..."
"Đều là nữ sinh, có cần căng thẳng mắc cỡ tới mức này không vậy?" Tiêu Hàm Duyệt nhướn mày nói, "Trừ phi ngươi..."
Đới Mộng Doanh siết chặt quần áo đang che chắn trước người, cơ thể theo bản năng nuốt nuốt nước bọt
"Ta cái gì cơ?"
Chẳng lẽ Tiêu Hàm Duyệt muốn ở ngay tình huống như vậy lựa chọn chọc thủng tầng ngăn cách mỏng manh như tờ giấy giữa mối quan hệ của hai người sao?
"Ngươi..." Tiêu Hàm Duyệt cố ý kéo dài ngữ điệu, đến khi Đới Mộng Doanh khẩn trương đến mức hận không thể trực tiếp chui xuống khe gạch trên sàn nhà, cô mới nghịch ngợm mà nói: "Đừng nói là cong nha?"
Đới Mộng Doanh: "..."
Đới Mộng Doanh nhận thấy được gương mặt cười vui vẻ của cô, tức khắc sáng tỏ đối phương chính là đang giả bộ hồ đồ, đầu óc liền xoay chuyển thăng cấp thêm mấy phần dũng khí, đè nặng quần áo trên tay sấn bước đến gần Tiêu Hàm Duyệt.
Tiêu Hàm Duyệt sửng sốt, thấy Đới Mộng Doanh tới gần theo phản xạ tự động lùi về sau một bước. Phòng tắm vốn dĩ chỉ có bấy nhiêu không gian, lại bị bồn tắm chiếm hơn phân nửa, Tiêu Hàm Duyệt mới lui được hai bước đã bị Đới Mộng Doanh dồn tới góc tường.

Ỷ vào chiều cao vượt trội so với Tiêu Hàm Duyệt, Đới Mộng Doanh một tay giữ quần áo trước người, một tay chống lên vách tường vây người kia lại. Nếu xét ở một cái tình huống hoặc bối cảnh khác đi, hoặc giả ít nhất chỉ cần các nhân vật chính đều ăn mặc đàng hoàng đầy đủ, thì loại tư thế này nhìn qua nhất định khá là tràn đầy soái khí. Nhưng...hiện tại một người toàn thân trần trụi, một người thì vẻ mặt quái dị, phong cảnh thật tình không cách nào nhịn cười được.
Đương nhiên đây là đang nói từ góc nhìn của người thứ ba. Làm đương sự, Đới Mộng Doanh hoàn toàn không ý thức được bản thân mình có chỗ nào không đúng cả.
Ánh mắt cậu rớt xuống gương mặt Tiêu Hàm Duyệt, hạ thấp ngữ khí, ngả ngớn nói:
"Ta thật chính là cong, hơn nữa đối với ngươi còn có vài ý tứ ở phương diện kia"
Tiêu Hàm Duyệt không lường trước được Đới Mộng Doanh sẽ có lúc lá gan cũng phình to như vầy, thẳng thắng không chút cố kỵ mà nói ra ý nghĩ trong đầu, cho nên cô nhất thời ngốc lăng một chỗ.
Thấy thế, ý cười trên mặt cậu càng ngày càng không đứng đắn.
"Ngươi biết hiện tại tình huống của ngươi giống cái gì không?"
"Giống cái gì?" Tiêu Hàm Duyệt phục hồi tinh thần, khóe môi cũng che giấu không được vui vẻ. Cô thật sự muốn nhìn xem Đới Mộng Doanh có thể quậy tới trình độ nào.
"Dê vào miệng cọp" Đới Mộng Doanh thu liễm nét cười trên mặt, trở nên âm trầm mà tiến tới gần hơn, "Ngươi không sợ ta đối với ngươi nói cái gì sao? Giả dụ như..." Đới Mộng Doanh lần thứ hai cố ý cười gian, lại còn nhấn nhá thêm chút đáng khinh háo sắc, "Cưỡng đoạt ngươi?"
Thật đáng sợ, Đới Mộng Doanh cảm thấy bản thân diễn cũng quá sâu rồi, đang hồi hộp liếc mắt đến xem thử phản ứng của Tiêu Hàm Duyệt thì rất tiếc, chính mình cũng chỉ giống như một đứa tiểu học bắt chước lão hổ hù dọa người mà thôi. Không chỉ hù không nổi ai, mà ngược lại còn ngốc manh đáng yêu.
Tiêu Hàm Duyệt không nín được, ha ha một tràng cười ra tiếng.
Đới Mộng Doanh: "..."
"Ngươi cười cái gì chứ!"
"Ha ha ha"
Đới Mộng Doanh nhíu mày, cau có nói:
"Ta đang nghiêm túc, không có nói giỡn với ngươi đâu"
"Ha ha ha..." tiếng cười thoải mái của Tiêu Hàm Duyệt đột nhiên bị tắt lại, cô trợn to hai mắt ngơ ngác nhìn gương mặt của Đới Mộng Doanh đột ngột biến lớn dán đến gần kề, không thể nào tin nổi.

Đới Mộng Doanh cư nhiên hôn mình?
Tương tự, đôi mắt của Đới Mộng Doanh cũng tròn vo mở lớn, vừa nãy não nóng liền hấp tấp hôn một cái, lại ngay lúc tiếp xúc với đôi môi mềm ấm của cô thì lại quéo ruột hối hận, muốn lui về sau. Nhưng thân thể dườgn như đã bị tước mất quyền kiểm soát, bởi vì mặc cho cậu mong muốn hệ thần kinh vận động của mình làm cái gì đều không nhúc nhích nổi. Hai cánh môi dính sát vào đôi môi của Tiêu Hàm Duyệt, không cách nào tách rời.
Tiêu Hàm Duyệt là người phản ứng trước, hai tay rũ bên sườn cứ như vậy mà vô thức gác lên eo của người nọ. Đới Mộng Doanh lại đang...không có mắc quần áo, mà eo là phần vô cùng nhạy cảm trên cơ thể. Vừa lúc bị Tiêu Hàm Duyệt chạm vào thì không cách nào khống chế được run rẩy, lực đạo trên tay buông lỏng, áo quần đang bị nắm chặt cũng bị làm rớt xuống đất.
Tiêu Hàm Duyệt còn lâu mới chịu buông tha cơ hội hiếm khi mỹ vị dâng đến cửa miệng này, thừa dịp Đới Mộng Doanh đang ngây đơ phát ngốc liền đem cậu siết chặt vào lòng, làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.
...
...
...
Nửa giờ sau, vòi sen trong phòng tắm đang tí tách nước chảy. Đới Mộng Doanh ở trong phòng khách, lúc thì ngồi lúc thì nằm, chốc lát lại đi qua đi lại, tâm tình cũng giống như tiếng nước kia mà không ngừng nhộn nhạo.
Cậu, cậu sao lại nhất thời xúc động đi hôn người ta làm chi?
Sao lại hôn làm chi?
Nhất khắc vọng đọng, thành thiên cổ hận.
Đới Mộng Doanh cau mày ngồi trên sofa, lòng bàn tay phải vỗ vỗ ôm chụp lấy lưng bàn tay trái, thở dài mấy hơi.
Hiện tại phải làm sao bây giờ đây? Chẳng lẽ chạy...trốn?
Trốn sao?
Rồi lỡ chạy ra rồi thì làm sao quay về? Nếu mà không chạy đi đâu hết, trực tiếp đối mặt với lửa hận của cô ấy...nói không chừng không cẩn thận lại bị cô ấy đuổi cổ ra ngoài.
Vậy thì, trực tiếp đối mặt hậu quả hay là tạm thời bỏ chạy...

Đới Mộng Doanh nhíu mày càng chặt, suy nghĩ nát óc.
Chính mình đi bây giờ thì sau này không chừng còn sống để tìm đường cứu vãn. Nếu bị đuổi ra, đó chính là không còn mặt mũi nào để được trở lại nữa.
Ừ, vậy đi trốn đi!
Đới Mộng Doanh hạ quyết tâm, lưu loát đứng lên bước nhanh tới cửa ký túc xá. Tay vừa mới đặt lên nắm đấm cửa thì liền nghe thấy âm thanh lãnh đạm truyền đến từ phía phòng tắm.
"Bây giờ ta tắm xong rồi, Doanh Doanh chắc không có chờ không nổi mà bỏ đi trước đi à?"
Đới Mộng Doanh: "..."
"Đương nhiên sẽ không" Đới Mộng Doanh cao giọng đáp lại một câu, ngượng ngùng buông ra tay nắm cửa, trở lại ngồi nghiêm chỉnh trên sofa.
Không bao lâu tiếng nước chảy trong phòng tắm liền dừng lại, tiếp theo là tiếng sột sột soạt soạt của âm thanh mặc quần áo. Nếu là thường ngày, Đới Mộng Doanh không chừng đã tự yy một ít hình ảnh đen tối trong đầu rồi, chỉ là hiện tại đầu óc cậu một chút cũng không có suy nghĩ nào, chỉ có khẩn trương hồi hộp.
"Đợi lâu rồi" Tiêu Hàm Duyệt đã mặc xong áo quần đi ra từ phòng tắm, trực tiếp vòng tới trước mặt Đới Mộng Doanh.
"Đâu có...Không đợi, không đợi lâu"
Đới Mộng Doanh cẩn thận quan sát sắc mặt của người kia, khi thấy người kia chỉ có một vẻ lãnh đạm thì trong lòng liền lộp bộp một chút, cuống quit nói lời xin lỗi.
"Thật xin lỗi. Vừa rồi ta không phải là cố ý. Ta cũng không biết bản thân lại làm sao như vậy, đầu óc vừa nóng liền hôn qua. Tiêu học tỷ, nếu ngươi tức giận thì đánh ta cũng được, mắng ta cũng được...nhưng mà, đừng có đuổi ta đi được không?"
"..." Tiêu Hàm Duyệt sững sờ, "Ta nói muốn đuổi ngươi ra ngoài hồi nào?"
"Vừa nãy trong phòng tắm, không phải là ngươi nói có việc muốn nói với ta sao? Hơn nữa..." vừa nói, ngữ khí Đới Mộng Doanh nhiễm lên vài phần ủy khuất. "Lần trước lúc ngươi đuổi ta ra cửa, cũng là bộ dạng như vầy"
"...Chỉ dựa vào chuyện này?" Tiêu Hàm Duyệt bất đắc dĩ, duỗi tay búng một phát lên trán Đới Mộng Doanh, "Chuyện ta muốn nói không phải chuyện này được chưa?"
"Vậy là chuyện gì?" Vừa nghe người kia không có ý quét cậu ra khỏi cửa, trái tim vốn đang nghẹt trên cổ họng của Đới Mộng Doanh mới yên lòng mà hạ trở xuống.
Tiêu Hàm Duyệt nhướn mày, ý vị thâm trườgn nhìn Đới Mộng Doanh:
"Hôn cũng đã hôn rồi, nhìn cũng đã nhìn rồi, ngươi hẳn là phải chịu trách nhiệm với ta chứ?"
"...Từ từ đã, hôn thì ta thừa nhận ta sai, còn...bị nhìn qua mới là ta mà?"

"Ò" Tiêu Hàm Duyệt tùy tiện đáp lời, "Vậy là ta chịu trách nhiệm với ngươi. Từ giờ trở đi ngươi là bạn gái của ta"
Đới Mộng Doanh: "..." chờ chút, nghe đồn có chỗ không thích hợp lắm thì phải? Tiêu Hàm Duyệt cố ý chờ cậu nhảy vào chỗ này đi?
Thấy Đới Mộng Doanh cứ im ru không trả lời, Tiêu Hàm Duyệt hơi nhíu mi:
"Như thế nào? Không muốn?"
"Không phải..." Đới Mộng Doanh rũ thấp đầu, dáng vẻ ão não có chút thất bại, "Chính là cảm giác có chút không dễ chịu..."
"Sao?"
"Chính là...cảm giác nhân vật không quá thích hợp..." Đới Mộng Doanh ấp úng, "Lời này hẳn phải do ta nói mới đúng. Ngươi đã chủ động nói mất tiêu, cứ cảm thấy kì kì. Rốt cuộc ta mới là công mà..."
"Ngươi...sợ là có chút ngộ nhận bản thân nha"
"Cái gì hiểu lầm???"
"Thôi không có gì. Lên giường ngủ đi, ta mệt rồi". Công thụ gì đó thôi cứ để ít hôm nữa ở trên giường tìm được chân tướng đi.
"Oh..." Không phải là đã ngủ cả ngày sau, mới sớm vậy đã mệt rồi?
Tuy trong lòng Đới Mộng Doanh tràn đầy nghi hoặc, nhưng là vẫn ngoan ngoãn nghe theo Tiêu Hàm Duyệt cùng lên giường. Vốn dĩ cậu cứ tưởgn Tiêu Hàm Duyệt sẽ ở trên giường làm cái gì gì đó với mình, còn căn thẳng chờ đợi một hồi. Không nghĩ đến Tiêu Hàm Duyệt sau khi nằm xuống giường lại thật sự nhắm mắt ngủ.
Nghe tiếng hít thở đều đều của cô, Đới Mộng Doanh cảm thấy thật hụt hẫng. Cậu cũng nằm xuống theo, nghiêng người nhìn Tiêu Hàm Duyệt thật chăm chú. Nhìn nhìn một hồi lại không khỏi ngây ngô cười lên.
Hì hì, tiểu tỷ tỷ đẹp như vậy, lại là bạn gái của mình. Đới Mộng Doanh hoa si một hồi lâu, tinh thần càng lúc càng phấn khởi, nhịn không được lấy ra di động phát tin nhắn cho Mạc Tiêu Tiêu.
Đới Mộng Doanh: Tiêu Tiêu!
Đới Mộng Doanh: nói cho ngươi nghe một tin tốt!
Đới Mộng Doanh: tin không thể tưởng tượng được!
Đới Mộng Doanh gửi đi xong, mắt cũng không chớp mà nhìn chăm chăm vào màn hình di động, nôn nóng chờ đời Mạc Tiêu Tiêu trả lời, một khắc cũng không nhìn qua chỗ khác. Nôn nóng chịu không nổi muốn cùng cô thông báo đã hết độc thân.
Nhưng mà không biết vì sao, một Mạc Tiêu Tiêu vốn không bao giờ rời khỏi di động, một giây là sẽ trả lời tin nhắn của người khác, giờ đây lại chờ tới khuya cũng không thấy trả lời gì lại. Đới Mộng Doanh nhìn đồng hồ, cảm thấy mất mát mà ngủ mất, hoàn toàn không biết được trên một cái giường ở một phòng ký túc xá cách đó mấy gian, Mạc Tiêu Tiêu đổ mồ hôi như mưa hết mấy giờ đồng hồ, căn bản không thể nào mà trả lời tin nhắn của cậu được.


Chương trước Chương tiếp
Loading...