Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người - Trang 2
Chương 4: C4: Chương 4
Từ chương này mình mới dám chắc trường S là trường Đại học, hoặc ít ra nhân vật chính của chúng ta không phải là cô bé học sinh trung học nữa. Sorry các bạn mấy chương trước hình như có chỗ nào đó mình đọc qua thành Sơ Trung, cứ tưởng là trường S là cấp ba hay là liên thông lên đại học, về sau này thì nguyên văn cứ ghi S đại S đại nên chắc mẻm là Đại học luôn rồi.
Lầu hai của canteen bán thức ăn tuy rằng đều là bởi cùng một nhóm đầu bếp hiện trường nấu nướng, nhưng tốc độ dọn lên món cũng không hề chậm chạp, các món mà Mạc Tiêu Tiêu chọn lúc nãy rất nhanh đã được bưng lên trên bàn. Liễu Khinh Huyền đứng dậy đem chén sạch sẽ mới được đưa lên bày ra trước mặt mình cùng Mạc Tiêu Tiêu, cười nói "Ăn cơm đi"
"Ừ nè" Mạc Tiêu Tiêu trả lời, cầm lấy đũa Liễu Khinh Huyền đưa qua. Nhìn kiếp trước các món hay xuất hiện trên bàn cơm một lần nữa hiện bày, theo thói quen cô liền tính giơ tay gắp thức ăn cho Liễu Khinh Huyền, bàn tay mới đến nửa đường mới phản ứng lại khựng một chút, rồi quay trở về bên miệng của mình khẽ cắn một cái.
Giòn chứ không mềm, ngọt mà không ngán.
Lâu rồi mới được ăn trở lại món ngon, Mạc Tiêu Tiêu tham lam nhịn không được cong cong khóe mày, ý cười tràn ngập đôi con ngươi đầy thõa mãn.
"Canteen trường S nấu ăn ngon cái này đã được nghe danh từ lâu, hiện tại xem ra lời đồn không như sự thật" Mạc Tiêu Tiêu nghiêm túc mở miệng, "Kiểu này chỗ nào là ăn ngon! Rõ ràng là cực kỳ ngon nha! Lúc trước quả nhiên không có chọn sai nguyện vọng"
Liễu Khinh Huyền vốn đang kinh ngạc, nghe được Mạc Tiêu Tiêu nói tới khúc sau liền phì cười ra tiếng.
"Ngươi ghi danh S đừng nói là tại vì canteen trường nha"
"Bingo" Mạc Tiêu Tiêu búng tay cười, "Thực ra đây là một trong những lý do ghi danh trường S thôi"
"Một trong những?" Liễu Khinh Huyền nhướn mày, "Nói vậy các lý do khác là gì?"
"Oh" Mạc Tiêu Tiêu do dự một chút, "Có hai cái, thứ nhất là bởi vì S ký túc xá có môi trường sinh hoạt cực kỳ tốt, thứ hai..."
"Ừ?" Mạch vành tim Liễu Khinh Huyền nhúc nhích, đối với cái lý do thứ hai không hiểu sao lại sinh ra cảm giác vô cùng tò mò, "Là cái gì?"
"Là vì một người" nụ cười trên gương mặt Mạc Tiêu Tiêu càng kéo rộng, khắp đôi mắt tràn đầy mật ngọt, "Vì người đó học ở S, cho nên ta chọn trường này"
"Như vậy sao" nhìn gương mặt tươi cười sáng rỡ của Mạc Tiêu Tiêu, Liễu Khinh Huyền bỗng nhiên cảm thấy có chút chói mắt, không khỏi cúi đầu dời đi ánh nhìn, nỗ lực đem sự chú ý đặt lên mấy món ăn bày trên bàn.
Chính là...lòng người luôn khó dò, càng không muốn nghĩ càng suy nghĩ,cái đề tài kia cứ hiện ra trong đầu
Là vì một người.
Vì người đó học ở S, cho nên ta chọn trường này.
Người đó là ai? Bạn bè? Hay là người mình thích?
Liễu Khinh Huyền bỗng dưng nhớ tới Mạc Tiêu Tiêu hồi nãy còn ngây ngốc nhìn người nam sinh kia, tâm tình càng không hiểu sao ủ dột xuống thấp, nàng nhíu nhíu chân mày, chẳng rõ biến hóa của chính mình từ đâu ra.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, tại vì sao lại chú ý Mạc Tiêu Tiêu đến mức này đây?
Quy trình báo danh ở trường S không hẳn là rất phức tạp, chẳng qua bởi vì S diện tích tương đối rộng, từ các bộ môn đi qua gặp nhau khá xa, tới tới lui lui như vậy vẫn rất tốn thời gian. Chờ đến toàn bộ quy trình đã làm xong thì đồng hồ cũng điểm ba giờ chiều.
Thân là thành viên hội học sinh, Liễu Khinh Huyền ngoại trừ nhiệm vụ tiếp đãi tân sinh viên còn có công vụ khác cần xử lý, đem Mạc Tiêu Tiêu đẩy về ký túc xá xong liền đi hội học sinh đưa tin.
Mạc Tiêu Tiêu tuy rằng rất là luyến tiếc không thể cùng Liễu Khinh Huyền tiếp tục cùng một nơi, nhưng tâm tình vẫn là âm ỉ vui sướng, dù gì ngày tháng cũng còn dài nha.
Nhìn theo thân ảnh Liễu Khinh Huyền dần dần biến mất, Mạc Tiêu Tiêu thu hồi tầm mắt lại ngâm nga nhẹ bước nhảy trở về tháng máy, quay lại phòng của mình.
Ký túc xá trường S luôn theo tiêu chí là tiện nghi thoải mái, toàn bộ mười một tầng lầu chỉ có sáu gian ký túc xá, tổng cộng lại cũng chỉ có mười hai người tất cả, hành lang thường xuyên ở vào trạng thái cực độ trống trải, chỉ khi hoạt động tập thể thì mới náo nhiệt một chút mà thôi. [VIP chek người]
Mạc Tiêu Tiêu ở chỗ này hết bốn năm, sớm đã dưỡng thành thói quen với kiểu không gian vắng vẻ như vầy nên cũng không để ý nhiều, trực tiếp lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa phòng.
Ý, cửa không khóa?
Chẳng lẽ là Đới Mộng Doanh?
Con ngươi Mạc Tiêu Tiêu lóe sáng, vội đẩy cửa ra hướng về phía giường ngủ kề sát tường bên nhìn nhìn ngó ngó, vừa vặn đụng trúng một ánh mắt long lanh tò mò phóng qua.
Quả nhiên là cậu ấy.
Trên mặt Mạc Tiêu Tiêu rạng rỡ ý cười, nâng cước bộ chạy đến trước mặt Đới Mộng Doanh, đoan trang nghiêm túc giới thiệu
"Xin chào, ta là Mạc Tiêu Tiêu, oh, thân phận sao, đại khái là bạn cùng phòng với ngươi đi"
Cô bé này cư nhiên còn là bạn cùng phòng?
Meo meo meo?
Chiều cao này, diện mạo này, giọng nói này, xác định không phải là học sinh cấp ba sao?
Nhìn thấy Mạc Tiêu Tiêu xuất hiện với bộ dạng này, Đới Mộng Doanh cũng khờ luôn rồi
"Ngươi...trong bụng có phải là đang cười nhạo ta lùn?" Thấy biểu tình kỳ cục của Đới Mộng Doanh, Mạc Tiêu Tiêu chớp mắt liền hiểu rõ cậu đang suy nghĩ cái gì, ngang gương mặt xẹt qua ba đường gạch chéo đen thui, người này mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này vẫn y như cũ một kiểu thiếu bị ăn đòn!
Lùn là cái tội sao?
Không chính xác!
Vóc dáng cô một chút cũng không thấp nha! Ước chừng có một mét sáu mươi nha, chỉ thấp hơn chiều cao trung bình của phụ nữ châu Á có một chút xíu mà thôi, có đến nỗi phải dùng ánh mắt này nhìn cô như vậy sao? Một mét tám là ngon lắm sao? [sure ròi [ >"<]
Mạc Tiêu Tiêu càng nghĩ càng phát cáu, nhịn không được oán hận trừng mắt ném cho Đới Mộng Doanh một cái liếc sắc như dao lam. Thấy sắc mặt Mạc Tiêu Tiêu biến hóa kỳ ảo thật thú vị đáng yêu, Đới Mộng Doanh ngay lập tức bị chọc cho cười toe toét.
"Wei, ngươi cười cái gì! Ngươi như vậy thật bất lịch sự nha!" Mạc Tiêu Tiêu cố gắng dùng vẻ mặt cứng rắn, đối với hành vi phạm tội cười nhạo của Đới Mộng Doanh vô cùng bất mãn! Kiếp trước cậu ta cũng châm biếm cô như vậy còn chưa tính bởi bọn họ là quan hệ bạn thân, mắc gì kiếp này lần đầu tiên gặp mặt lại trào phúng cô như vậy!? Trong mắt Đới Mộng Doanh chiều cao thấp hơn tới một khúc như vậy không cho qua được hay sao?
"Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý", Đới Mộng Doanh ngoài miệng hí há xin lỗi nhưng vẻ tí tởn không giảm bớt một phân,, thậm chí càng có xu hướng diễn sâu. Bạn cùng phòng với cậu làm sao mà đáng yêu đến mức này được đây!
Lúc trước Đới Mộng Doanh còn rầu rĩ cho mình không biết bạn cùng phòng có thể nào ở chung khó khăn, hiện tại xem ra hoàn toàn không cần lo lắng.
Mạc Tiêu Tiêu: "...."
Đới Mộng Doanh Giống như bị điểm trúng huyệt cười làm Mạc Tiêu Tiêu tâm thần suy sụp trầm trọng. Cô bỗng nhiên có khát vọng đem người này đá ra khỏi vòng bạn bè. Rõ ràng kiếp trước lúc gặp nhau cái tên này còn rụt rè e ngại hết một đoạn thời gian, duy trì được chút hình tượng che dấu một chút bản tính, cái đời này...e là bị cô chất vấn một câu kích thích tới mức liền trực tiếp đem bản thân tung hê cho gió cuốn như vậy luôn?
"Ngươi giận sao?" Thấy Mạc Tiêu Tiêu nín thinh, Đới Mộng Doanh mới không cười nữa mà cẩn thận dò hỏi.
Mạc Tiêu Tiêu ngạo kiều quay mặt đi, trực tiếp phơi ra bộ mặt ta-đây-không-thèm-nói-với-ngươi.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô đúng thật là đang giận, Đới Mộng Doanh ảo não cực kỳ, cậu làm sao có thể khống chế cơn tức cười của mình đây? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Đới Mộng Doanh có chút cứng ngắt, cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ dành người ta!
"Ta mời ngươi ăn cơm chuộc tội, cho nên đừng giận nữa nha!" Đới Mộng Doanh bỗng dưng nhớ tới đứa bạn thân nhà mình thường xuyên nói cái câu gì kia "Cái gì cũng nhờ ăn uống mới giải quyết được", vội mở miệng đề nghị.