Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người - Trang 2
Chương 1: C1: Chương 1
Vào tháng chín học sinh mới thì phải nhập học, thời tiết nóng bức còn chưa nguôi, mặt trời chói chang treo cao trên không, chói chang đến mức nhìn đâu cũng giống như có bóng chồng.
Mạc Tiêu Tiêu hai tay kéo vali hành lý, trong đám học sinh mới trầy trật lách qua, mồ hôi chảy ròng ròng làm ướt đẫm áo trong và tóc mái, sức nóng pha trộn với các loại mồ hôi tỏa mùi lờn vờn dưới cánh mũi, làm cho cô đầu váng mắt hoa, cả khuôn mặt trắng nõn đều đầy vẻ đỏ ửng mất tự nhiên, hô hấp gấp rút lại còn thở hổn hển, tựa hồ như giây tiếp theo liền sẽ bị cảm nắng té xỉu cái rầm.
Tuy vậy, Mạc Tiêu Tiêu vẫn không có ý muốn đẩy đám người ra, cứ nhón chân nhìn khắp nơi xung quanh, trên mặt mang theo vài phần nôn nóng giống như đang tìm kiếm cái gì.
Một thành viên Hội học sinh vừa đưa xong tân sinh trở về, liếc mắt một cái đã chú ý đến nữ sinh có cử chỉ kỳ quái này, nhìn sắc mặt nàng hồng hồng đỏ đỏ mất tự nhiên, nhíu nhíu mày do dự một chút rồi nhấc chân chạy sang.
"Xin chào, ngươi cần hỗ trợ gì sao?"
Thanh âm giống như tiếng đàn tranh cổ sáng trong bỗng vang lên bên tai Mạc Tiêu Tiêu, nghe đến ánh mắt cô dao động, lúc ý thức còn chưa kịp phản ứng thì thân thể theo bản năng đã xoay người lại.
Ở khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, quang cảnh xung quanh liền trở nên mờ nhạt, đất trời phảng phất một màu ảm đạm thất sắc chỉ còn lại một đôi con ngươi long lanh mềm mại ý cười, lay động tâm hồn của Mạc Tiêu Tiêu.
Liễu Khinh Huyền, cách một kiếp người, ta rốt cuộc đã được gặp lại nàng.
Mạc Tiêu Tiêu cố nín nhịn lệ nóng tung hoành mà mạnh mẽ gật đầu, nói "Cần, cần!"
Ngữ khí của cô trịnh trọng cực kỳ, giống như trả lời mục sư đọc tuyên ngôn đám cưới trong lễ đường. Liễu Khinh Huyền bị Mạc Tiêu Tiêu làm cho giật mình ngớ người mất một lúc mới có thể phản ứng lại, khóe môi bất chợt kéo lên vài độ đường cong, tựa như đang nhìn một cô nàng học muội (em lớp dưới) vô cùng có thú vị.
"Xin hỏi học tỷ biết phòng ngủ nữ sinh dãy C nằm ở nơi nào không?" (học tỷ: chị lớp trên)
"Người phụ trách tiếp đón học sinh mới chưa có dẫn ngươi đi qua sao?" Đôi mắt Liễu Khinh Huyền toát ra vài phần nghi hoặc, đều đã biết phân loại ký túc xá hẳn là đã đi qua đón người mới đến chỗ mới đúng, làm sao còn ở chỗ này mù mờ mày mò phương đông hướng bắc?
"Số học sinh mới cần được tiếp đón tương đối nhiều, học tỷ phụ trách công việc đó không cách nào tránh ra được...ta vốn nghĩ rằng bản thân có thể tìm được vị trí, nhưng mà..." Mạc Tiêu Tiêu ngượng ngùng dời đi ánh mắt, âm thanh cũng theo đó càng nhỏ rí như tiếng muỗi kêu, "Không ngờ dạo qua một vòng cũng chưa tìm được chỗ"
"Ta dẫn ngươi đi đi"
Liễu Khinh Huyền không có bất cứ điều gì hoài nghi, cười một cách ôn hòa hướng tới Mạc Tiêu Tiêu vươn tay phải của mình ra
"Thuận tiện đưa vali cho ta đi, giúp ngươi giảm bớt chút nặng nhọc"
"Cám ơn học tỷ"
Đại khái là kiếp trước thân mật ở chung thành thói quen, Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn không có khách sáo hay ý tứ cảnh giác, trực tiếp đem vali hành lý của mình giao cho Liễu Khinh Huyền. Mạc Tiêu Tiêu trên người lưng đeo khá nhiều đồ vật, động tác cũng có chút khó khăn, lúc đem vali đưa Liễu Khinh Huyền tay cô cũng mơ hồ run rẩy, vừa vặn chà lướt qua mu bàn tay của người kia.
Quen thuộc lạnh lẽo ấm áp
Quen thuộc trơn trượt xúc cảm
Trái tim Mạc Tiêu Tiêu căng thẳng, sợ bị nhìn ra có gì khác thường, cô vội tiến lên một bước tách rời tầm mắt của Liễu Khinh Huyền
"Đúng rồi, ta còn chưa được biết tên của ngươi nha"
Liễu Khinh Huyền làm sao biết được trong lòng Mạc Tiêu Tiêu đang kích động đầy cảm xúc, chiều cao của nàng hơn Mạc Tiêu Tiêu không ít, từ góc độ của mình có thể thấy được hai bên vành tai Mạc Tiêu Tiêu đang dần dần ửng đỏ, còn tưởng rằng cô bởi vì lúc nãy da thịt có chút xíu đụng chạm nên thẹn thùng, ý cười trên mặt nàng không khỏi nồng đậm thêm vài phần:
"Ta tên Liễu Khinh Huyền, chữ Khinh của khinh ca mạn vũ, chữ Huyền của tơ trúc quản huyền"
Nhớ tới năm đó Liễu Khinh Huyền cũng từng giới thiệu không khác như vầy là mấy, Mạc Tiêu Tiêu cong cong khóe môi, gương mặt vì cánh môi tác động mà lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, dưới sự nổi bật của nụ cười càng hiện ra vẻ ấm áp đáng yêu:
"Ta tên Mạc Tiêu Tiêu, chữ trong tiêu tiêu mạc vũ tử quy đề"
Liễu Khinh Huyền ngược ánh nắng nhìn về phía cô, đáy lòng khẽ rung động.
"Học tỷ, học tỷ?" Thấy Liễu Khinh Huyền cả ánh mắt đều phản chiếu thân ảnh chính mình, trái tim Mạc Tiêu Tiêu tức khắc giống như vỗ nghiêng một vại mật ong ý ngọt tràn đầy, tâm tình kích động thiếu chút nữa hướng Liễu Khinh Huyền nói hết tình yêu đang ngập tràn trong mình.
Đây không phải là kiếp trước! Đây không phải là kiếp trước! Đây không phải là kiếp trước!
Hai người là lần đầu tiên gặp mặt, Mạc Tiêu Tiêu, mày bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần cũng không được nói tầm bậy tầm bạ nha!
"Xin lỗi, hơi thất thần chút" Liễu Khinh Huyền lấy lại tỉnh táo, tâm tình có chút phức tạp. Nàng cư nhiên cũng có một ngày đối với người khác mà ngây ngẩn, nếu như bị Nhiễm Nhiễm bọn họ biết được không chừng sẽ sỉ vả chết nàng luôn.
Bất quá, gương mặt hai má lúm đồng tiền này thật là quá đáng yêu nha, đáng yêu đến mức làm nàng muốn nâng tay nhéo nhéo cho đã đời một phen.
Đáng tiếc quá đi.
Liễu Khinh Huyền tiếc rẻ đè xuống cái ý tưởng này, bọn họ mới lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, nếu thật sự mà ra tay không chừng sẽ dọa đến cô học muội hay mắc cỡ thẹn thùng này.
"Muốn nghe một chút về đại lịch sự trường S hoặc chuyện xưa không?"
"Dạ nghe" Mạc Tiêu Tiêu vui vẻ trả lời, tuy rằng mấy thứ này cô ở kiếp trước đã từng biết qua, nhưng nếu là từ miệng Liễu Khinh Huyền nói ra thì dù có nghe đi nghe lại một trăm lần, một nghìn lần cô cũng sẽ không cảm thấy phiền chán một chút nào.
Ai bảo đây là cô kiếp trước kiếp này đều yêu thích một người đến tận xương tủy làm chi.
Khoảng cách từ Ký túc xá nữ dãy C đến cửa lớn trường S không xa, Liễu Khinh Huyền còn chưa kể hết được một câu chuyện xưa thì cả hai đều đã đến đích.
Nhìn cánh cửa phòng ngủ gần trong gang tấc mà lòng Mạc Tiêu Tiêu đau xót cực kỳ, con đường này tại sao không thể dài hơn một chút dùm đi! Dài hơn một chút cũng đủ đẹp rồi! Như vậy cô có thể cùng Liễu Khinh Huyền câu giờ thêm một hồi nữa. Mạc Tiêu Tiêu đang than thầm trong bụng, bên tai chợt vang lên âm thanh nhã nhặn của Liễu Khinh Huyền, giống như thiên âm trên trời làm cho cả người Mạc Tiêu Tiêu đều ngây ngẩn
"Ta đưa ngươi lên lầu trên luôn, ngươi chắc hẳn là chưa báo danh đúng không? Đem hành lý cất đàng hoàng rồi ta tiện thể nói sơ cho ngươi biết quy trình nhập học"
Nghe Liễu Khinh Huyền nói xong Mạc Tiêu Tiêu đều giật mình thất thần. Không đúng nha, cái này phát triển không giống với kiếp trước. Kiếp trước rõ ràng là Liễu Khinh Huyền đưa cô đến ký túc xá xong liền rời đi mất tiêu. Chẳng lẽ bởi vì cô trọng sinh sống lại mà sinh ra cái gì hiệu ứng bươm bướm vỗ cánh sao?
Hiệu ứng bươm bướm: Năm 1972, nhà khí tượng học và chuyên gia về lý thuyết hỗn loạn Edward Laurenz đã giới thiệu trước một bài nói chuyện có tựa đề là Tính dự đoán được: Liệu con bướm đập cánh ở Brasil có thể gây ra cơn lốc ở Texas?Đại khái nói về một sự kiện hoặc hành vi nhỏ bé phát sinh trong một chuỗi nhân duyên nào đó dẫn tới hàng loạt các sự kiện hoặc hành vi nối tiếp nhau, tạo nên một kết quả biến đổi khổng lồ. Cái tên "hiệu ứng cánh bướm" đã được rất nhiều tác phẩm âm nhạc và điện ảnh sử dụng, tuy nhiên nó lại thường được dùng để mô tả các biến đổi về không-thời gian, và đặc biệt là trong các tác phẩm có nhắc tới du hành xuyên không. [nguồn wikipedia]
"Làm sao vậy? Không thuận tiện sao?"
"Dạ không phải" Mạc Tiêu Tiêu xốc lại tinh thần, thuận miệng khai thác đề tài tranh luận, "Chỉ suy nghĩ là học tỷ đối với mỗi một học muội đều ôn nhu như vậy sao?"
Liễu Khinh Huyền suy nghĩ một chút thái độ lúc mình đối đãi với các tân sinh khác, sau chớp mắt ngẩn ngơ là ngữ khí đầy nghiêm túc
"Không, chắc hẳn chỉ có đối với ngươi mới nhỏ nhẹ như vậy"
Thình thịch thình thịch
Cho dù biết rõ Liễu Khinh Huyền nói những lời này không có ý tứ gì sâu xa cao rộng nhưng Mạc Tiêu Tiêu vẫn là không khống chế được trái tim mình kinh hoảng giãy dụa lên, giống như bầu trời đêm giao thừa oanh tạc rực rỡ pháo hoa, mỗi một tia đều ngọt rười rượi.
Mạc Tiêu Tiêu nỗ lực áp chế cảm xúc đang điên cuồng rục rịch phát khởi, ngữ khí nửa nghiêm túc nửa đùa nghịch nói rằng
"Học tỷ như vậy chọc người, không sợ ta đối với ngươi nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu hay sao?"
"Nhất kiến chung tình là nói yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, tính tới bây giờ coi như là chậm rồi nha"
"Vậy thì nói là từ từ sinh cảm tình được không?" Mạc Tiêu Tiêu lưu loát sửa miệng, "Ngươi cứ như vậy tán tỉnh ta, không sợ ta từ từ nảy sinh tình cảm sao?"
Liễu Khinh Huyền căn bản không có xem Mạc Tiêu Tiêu là đang nói thật nên cũng đu theo mà giỡn
"Không thành vấn đề, ta cũng không để ý đồng tính luyến ái"
Nghe vậy, Mạc Tiêu Tiêu càng tươi cười, chậm rãi hỏi
"Học tỷ nói như vậy là mở cho ta cơ hội được theo đuổi ngươi sao?"
Cô bé này giỡn riết ghiền hay sao vầy nè...
Liễu Khinh Huyền trong lòng tuy có nghi hoặc lại không nỡ phá bỏ hứng thú của Mạc Tiêu Tiêu, mỉm cười gật đầu
"Có thể nói như thế" [@ . @]
Nụ cười trên gương mặt Mạc Tiêu Tiêu càng toét đến mang tai, đôi con ngươi sóng sánh ánh nước chớp nhá hạ xuống quyết tâm
"Vậy là như vậy rồi nha, ta nhất định sẽ đàng hoàng dụng cơ hội này làm cho học tỷ nhìn thấy thành ý của ta" thần sắc Mạc Tiêu Tiêu nghiêm túc, "Như vậy nè, đồng ý đem tên wechat cho người theo đuổi ngươi sao?"
Nói xong, Mạc Tiêu Tiêu hướng Liễu Khinh Huyền chớp chớp mắt, ánh mắt như tràn nước long lanh phảng phất ý cười gian xảo. Liễu Khinh Huyền vừa mới nghe Mạc Tiêu Tiêu nói nghiêm túc như vậy còn có chút kinh ngạc, nhưng thấy đến cái biểu tình này của cô thì trong lòng liền bình thường trở lại. Bé dễ thương quả nhiên là đang nói đùa với nàng mà thôi.