Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 16: Tôi và Diệp Ninh Uyển thật sự không quen biết (2)
"Diệp Ninh Uyển."
Giang Ứng Lân ngây người.
"Ai cơ?"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Giang Ứng Lân nghi ngờ mình bị hỏng não hoặc hỏng tai rồi.
Sao anh ta chưa từng nghe thấy cái tên này?
Nhưng khi nhắc đến Diệp Ninh Uyển, Bùi Phượng Chi lại kiên nhẫn hơn hẳn, dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Vợ mới cưới của tôi."
Nhìn biểu cảm vừa thối vừa cưng chiều của Bùi Phượng Chi, Giang Ứng Lân như con ch.ó bị giẫm phải đuôi, nhảy lùi về sau mấy bước tránh xa Bùi Phượng Chi.
"Cậu đúng là bị hỏng não rồi!"
Bùi Phượng Chi nhíu mày, đôi đồng tử kép đen láy lạnh lùng nhìn Giang Ứng Lân.
Nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Phượng Chi, Giang Ứng Lân sợ hãi, vội vàng sửa lời:
"Ý tôi là, cậu còn chưa từng gặp Diệp Ninh Uyển!"
Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ anh thật sự không quen biết Diệp Ninh Uyển sao?
Nhưng mà...
Trong khoảng thời gian hôn mê, anh luôn không ngừng mơ thấy một giấc mơ, trong mơ anh và một người phụ nữ quấn quýt si mê trên chiếc giường lớn.
Người phụ nữ có làn da trắng sứ, giọng nói mềm mại, dịu dàng đến mức muốn tan chảy vào người anh.
Chỉ là anh không nhìn rõ dung mạo người phụ nữ đó, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Ninh Uyển, anh theo bản năng cảm thấy, người này chính là người phụ nữ trong mơ của anh.
Bùi Phượng Chi cố gắng nhớ lại, một sợi dây nào đó trong đầu bỗng nhiên căng ra, đau đớn dữ dội kéo dài, dày vò linh hồn anh, anh không thể kiểm soát được sự cuồng loạn, đặc biệt là bên tai còn có một giọng nói lải nhải không ngừng.
"Cửu gia, tình trạng hiện giờ của cậu rất có thể là rối loạn trí nhớ, cậu ngàn vạn lần đừng tin lời những người phụ nữ lung tung đó."
"Có cần tôi tìm bác sĩ cho cậu không? Tôi quen biết rất nhiều bác sĩ giỏi, còn có vị tiểu y tiên trong truyền thuyết nữa, nghe nói cô ấy đang ở Hải Thành, có cô ấy ở đây thì chứng mất trí nhớ của cậu nhất định sẽ được giải quyết..."
"..."
Cuối cùng, Bùi Phượng Chi không nhịn được nữa, cầm lấy chiếc chặn giấy trên bàn, hung hăng ném về phía nguồn gốc tiếng ồn.
Rầm!
Chiếc chặn giấy sượt qua má Giang Ứng Lân, rồi đập mạnh vào giá sách phía sau anh ta. tam kính bán trong suốt của giá sách vỡ tan tanh, mảnh vụn rơi đầy đất.
Giang Ứng Lân lập tức nhảy dựng lên.
"Mẹ kiếp! Bùi Phượng Chi, cái này có thể g.i.ế.c người đấy, cậu..."
Anh ta trừng mắt nhìn thủ phạm, nhưng khi chạm phải đôi đồng tử đỏ thẫm của Bùi Phượng Chi thì sợ hết hồn, vội vàng chạy lại gần.
"Cậu... cậu không sao chứ? Tôi gọi bác sĩ đến nhé!"
Một bàn tay với những khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy tay Giang Ứng Lân đang định lấy điện thoại.