Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Chương 9: Đêm Thứ Nhất 8
Lúc đầu, thiếu nữ hơi có chút do dự, sau đó yên tâm hơn, động tác cũng ung dung tùy tiện làm tới. Dù sao thân thể thẳng tắp của vương gia kia cũng khiến người ta nhìn vào cảm thấy đoan chính như ngọc, quân tử chính trực.
Nhưng lại không biết phong thái đẹp đẽ duyên dáng trần trường đã bị người nhìn hết sạch.
Hoa Tỉ Thần sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để nhìn trộm, tuy rằng thời cơ chưa tới, nhưng không phải không thể xem sắc xuân...
Dưới rèm cửa sổ xe đang bay bồng bềnh, song cửa sổ xe dùng lưu ly thượng đẳng do Tây Dương tiến cống, điều tuyệt vời của lưu ly này đó chính là giống gương đồng, nhưng lại rõ ràng hơn gương đồng rất nhiều...
Đúng là hắn ngồi chững chạc đàng hoàng, trông rất nghiêm chỉnh.
Từ từ góc độ nghiêm chỉnh kia lại dễ dàng thấy được giai nhân ở phía sau lưng khẽ cởi áo tơ, lộ ra da thịt nõn nà, trắng như ngọc.
Nàng cởi bỏ áo để lộ nửa thân trần, cởi chiếc yếm xuống, nơi đầy đặn trắng nõn mê người kia như muốn nhảy ra ngoài, nhũ phong mượt mà to lớn hơi rung động. Đỉnh nụ hoa trên nơi tuyết trắng kia nõn nà, mềm mại vểnh cao, giống như quả nhỏ đang muốn người ta hái nhanh...
Khi Hoa Tỉ Thần nín thở nhìn hình ảnh tiếp theo, hình ảnh đó khiến cho hắn hơi thất thần, phải vỗ về cự vật cứng rắn đang sưng to đau đớn ở dưới hông.
Vừa ngẩng đầu lên, đuôi mắt đã nhìn thấy thiếu nữ trút bỏ quần lót, đôi chân thon dài, cặp đùi đẹp lộ rõ ra. Hắn hơi nghiêng đầu, đã thấy bụi cỏ đen rậm rạp như phát ra ánh sáng óng ánh. Hơi thở của hắn chợt trở nên nặng nề hơn, nếu như...
Đang suy nghĩ, đã thấy thiếu nữ xoay người đem vớ giày để dưới đất, đùi ngọc e lệ khẽ khép lại bây giờ hơi tách ra. May mắn thay, hắn thấy được thủy quang dinh dính trong suốt, ẩn hiện giữa ánh nến sáng rõ.
Bên này, thiếu nữ vẫn còn chưa phát hiện ra, lúc này, nàng cảm thấy bộ ngực mà vương gia vừa đụng phải hơi to hơn.Vạt áo to lớn của vương gia không thể che được nơi tuyết trắng nõn nà xinh đẹp, lờ mò có thể thấy được đỉnh nhọn của nơi trắng nõn kia nhô lên.
Giống như có chút tê tê đau đớn, lại có chút căng căng. Nàng không nhịn được hơi cởi ra áo bào rộng lớn, đầu ngón tay nho nhỏ khẽ đụng vào đầu ngực trắng nõn, muốn biết mình đụng và vương gia đụng có gì khác biệt...
Vậy mà không động vào còn tốt, da thịt thiếu nữ vốn nhạy cảm, chỉ mới hơi đụng một chút đã thấy trong lòng giống như nổi lên một đám lửa. Trong đầu lại nhớ đến những chuyện xảy ra khi vương gia ôm mình, giữa hai chân trắng mịn càng ẩm ướt. Chân dài dưới lớp ngoại bào khẽ cọ sát vào nhau, nhưng lại vẫn không đủ, giống như càng khiến cho đóa hoa nhỏ giữa chân càng ngứa ngáy hơn, khiến nàng hơi không chịu nổi.
Nhìn thấy thân thể vương gia vẫn thẳng tắp ngồi đó, Thư Khuynh Mặc không thể nào ngăn cản được chỗ ngứa ngáy kia. Nàng cắn chặt môi dưới, cuối cùng kéo vạt áo ngoại bào ra, lấy khăn thêu lau sạch đi dấu vết ẩm ướt kia...
Đôi mi thanh tú của nàng cau lại, muốn lau đi thủy quang trong suốt kia, lại phát hiện càng lau thì thủy quang càng nhiều, giống như là quỳ thủy tới, nhưng lại không có màu đỏ tươi như quỳ thủy(*)
*Quỳ thủy: ngày đèn đỏ.
Nàng nhìn đóa hoa nhỏ trắng mịn kia, có một khe hở nhỏ, đang tiết ra từng sợi từng sợi trong suốt dính dính. Thật là kì lạ, nàng tò mò mở rộng chân dài ra, ngón tay nhỏ nhẹ nhàng nắm kéo hai cánh hoa nhỏ, muốn tìm hiểu chuyện gì xảy ra.
Mà bên này, Hoa Tỉ Thần thấy chính là đuôi lông mày của thiếu nữ xinh xắn khó nén xuân ý, đôi mắt quyến rũ như hồ thu. Môi nàng đỏ như son phấn, tay nhỏ mềm mại đang nhẹ nhàng vỗ về miên nhũ tuyết trắng to lớn, đỉnh nhọn bị nàng chạm vào hơi rung động, động tác nhẹ nhàng, vô cùng thuần khiết nhưng cũng cực kỳ dâm mĩ!
Không, điều cực hạn đang ở phía sau...
Hắn trừng to mắt, nhìn tiểu nữ nhân hơi cúi người. Kiều nhũ trước ngực bị ép thành một khe sâu không thấy đáy, vô cùng quyến rũ, mà càng quyến rũ hơn chính là dáng vẻ dùng đầu ngón tay khảy hoa nhỏ non mềm màu hồng kia. Động tác cẩn thận từng li từng tí, lại khẽ kéo khe hở nụ hoa mê người kia.
Nộn hoa nhỏ bị kéo lên tạo thành khe hở hơi mấp máy, lại phun ra mấy sợi thủy quang trong suốt. Một tay nhỏ khác dùng khăn thêu trắng tinh hứng lấy thủy quang đang chảy xuôi, lại dùng góc khăn lau sạch nơi trắng nõn giữa hai chân.
Hoa Tỉ Thần không thể tin được, người thuần khiết xinh xắn lại làm ra động tác phóng đãng như thế, nhưng lại có vẻ ngây thơ không rành chuyện đời. Hai loại phong thái này phối hợp với nhau, khiến cho tiểu nữ nhân này càng đặc biệt hơn, dường như khiến cho người ta mất hồn, có thể lấy mạng người...
Không thể nhịn được nữa, không cần nhẫn nhịn nữa...
Hắn xoay người một cái, đã để thân thể tráng kiện của mình đè lên thân thể mềm mại dịu dàng của tiểu mỹ nhân…