Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Chương 74: Đêm Thứ Ba (20) Uống Rượu Có Thể Bày Tỏ Nỗi Lòng, Còn Có Thể Giở Trò Trêu Ghẹo
"Hoa Tỷ Thần huynh, sao huynh không nói tiếng nào đã uống hết một vò to rồi... Huynh uống say rồi! Còn nữa, ta cũng không phải con gái, làm sao biết được suy nghĩ của người trong lòng huynh chứ... Huynh xem huynh say đến mức nói líu cả lưỡi kìa, vẫn mau về nghỉ ngơi đi..." Thư Khuynh Mặc vùi trong chăn bị toàn thân Hoa Tỷ Thần nặng trịch đè lên, chỉ muốn nhanh chóng dụ dỗ được ông lớn quái đản đã uống say này đi thôi.
Phải biết bây giờ nàng ở trong chăn trần truồng, Thư Khuynh Mặc không biết làm sao, nàng cảm thấy mình giống như một con cá nhỏ nằm trong lưới đánh cá, tránh thế nào cũng chỉ giãy giụa mà không thoát được hai cánh tay cường tráng của Hoa Tỷ Thần siết chặt lấy thân thể nàng.
Bây giờ giữa nàng và Thư Khuynh Mặc chỉ cách một tấm chăn mỏng, hắn ôm chặt chăn và nàng nhất định không chịu buông tay, làm nũng xấu xa như một đứa trẻ bảy tám tuổi: "Không được, không được, đệ nhất định phải nói, không nói ta sẽ ôm đệ, ôm mãi! Đệ có muốn cho ta cưới về nhà không..."
Mùi rượu tinh khiết thơm ngát trên người hắn hòa với mùi thơm thoang thoảng của bút mực trên người hắn lọt vào trong mũi Thư Khuynh Mặc, Thư Khuynh Mặc ngửi thấy mùi rượu và mùi mực, khóe môi giấu trong chăn không kiềm được cười khẽ: "Sao huynh lại giống như trẻ con vậy, ta trả lời xong huynh phải ngoan ngoãn đi ngủ có được không! Nếu... Nếu ta là cô gái kia, hẳn là cũng sẽ không chịu nổi Tỷ Thần huynh dây dưa mặt dày mày dạn như vậy đâu, có lẽ cũng sẽ miễn cưỡng đồng ý thôi! Được rồi được rồi, mau về phòng ngủ đi!"
Nàng vừa trả lời Hoa Tỷ Thần xong, cảm thấy mình cũng bay bổng như uống rượu say vậy, nàng bị Hoa Tỷ Thần làm cho rung động rồi, lời nói tình cảm của hắn vừa triền miên vừa êm tai, ngọt đến mức ngấy chết người, nàng bị hắn làm cho động lòng rồi!
Bình thường hắn cà lơ phất phơ bất cần đời, nhưng khi cố chấp tập trung lại cực kỳ quyến rũ, bất kể là khi tập trung chăm chỉ đọc sách viết chữ, hay là vừa nãy nghiêm túc bày tỏ nỗi lòng thể hiện yêu đương, đều khiến trái tim thiếu nữ của nàng đập thình thịch!
Hoa Tỷ Thần nói rất đúng, không ai có thể bảo đảm tương lai ra sao, tại sao nàng lại phải kiềm nén trái tim mình vì một tương lai chưa chắc sẽ xuất hiện?
Hắn thích gương mặt nàng xinh đẹp tinh xảo thì sao, nàng cũng thích vẻ ngoài dịu dàng tuấn tú của hắn mà. Tuy rằng đêm đó quả thật hắn càn rỡ làm bừa cợt nhả nàng, nhưng mà sau đó nàng quả thật cũng thích thú, động tình quấn quýt si mê, sau đó còn mơ mộng xuân đến mấy hôm...
Đặc biệt là, câu nói cuối cùng của Hoa Tỷ Thần kia "bà vợ già đẹp nhất" hoàn toàn đã bắt giữ trái tim nàng rồi! Nàng vẫn luôn hướng về điều tốt đẹp "sống chết thoải mái, ở bên người mình thích, nắm tay người đó đến khi bạc đầu", nàng bằng lòng gả cho hắn, bằng lòng đầu bạc không rời xa hắn, nghe hắn nói bà vợ già nhà ta xinh đẹp nhất thế gian!
Thư Khuynh Mặc còn đang suy nghĩ khi nào sẽ công khai thân phận, mặc dù bây giờ mình động lòng, nhưng mà nàng còn lâu mới vội vàng tỏ rõ lòng mình, tên mặt dày này nói ra cực kỳ dễ nghe, cái gì mà một tháng, một năm, cả đời hắn cũng sẽ chờ được, cũng sẽ đi tìm...
Nàng cũng không cần hắn phải đợi cả đời tìm kiếm cả đời, đợi được một hai năm sau nàng rời khỏi học viện là tốt rồi, đến lúc trước khi đi để lại cho hắn một bức thư để hắn đến nhà nàng xin cưới nàng là được rồi! Nàng còn muốn xem xem với khả năng vẽ vụng về của hắn, hắn còn có thể vẽ nàng thành cái gì!
Về phần bây giờ, nàng muốn dùng thân phận bạn học Thư Khuynh Mặc để từ từ quan sát người chồng tương lai của nàng đã, xem hắn cả ngày không làm việc đàng hoàng, còn dẫn bạn học đi xem Xuân Cung Đồ gì đó, sau này kết hôn rồi sẽ tính sổ!
Có điều nếu sau này hắn, hắn còn dám dẫn nàng đến lầu xanh mua vui, vậy Hoa Tỷ Thần sẽ mãi mãi không bao giờ tìm thấy tiểu yêu tinh của hắn nữa, cứ để hắn đợi cả đời đi!
Thư Khuynh Mặc đã suy nghĩ vô cùng vẹn toàn, nhưng mà người nào đó sau khi nhận được câu trả lời khẳng định đã mừng đến sắp phát điên, còn lâu mới nghe lời như vậy! Biết người đẹp mình yêu bằng lòng gả làm vợ hắn, Hoa Tỷ Thần bị sắc dục chiếm đầy cõi lòng đã vội vàng muốn động phòng trước thời hạn rồi.
Rượu đúng là thứ tốt, uống say không những có thể thổ lộ tình cảm, còn có thể giở trò trêu ghẹo!
Hoa Tỷ Thần buông cánh tay đang ôm chặt Thư Khuynh Mặc ra, kỹ năng diễn người say vô cùng thuần thục, hắn vui mừng vỗ tay, miệng rêu rao ầm ĩ: "Thật sự bằng lòng sao! Tuyệt quá ta rất vui... Vừa nãy đệ nói ta uống say, còn lâu nhé, ta không say... Từ trước đến nay ta nghìn chén không say, có điều sao hình như ngoài cửa sổ lại có đến hai mặt trăng vậy, còn lộn xộn thật đáng ghét... Ô buồn ngủ quá, ta ngoan ngoãn đi ngủ đây... Khuynh Mặc ngày mai gặp..."
"Được được được, ngày mai gặp..." Thư Khuynh Mặc nhìn thấy Hoa Tỷ Thần đang ngồi cạnh giường nàng xiêu vẹo đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo khập khiễng đi về phía bên kia màn che, nàng không kiềm được hơi lo lắng: "Huynh cẩn thận chút, trong phòng không thắp đèn, đừng va đập làm mình bị thương đấy!"
Nếu không phải bây giờ nàng không mặc quần áo, nàng đã xuống giường đỡ hắn về rồi, sau này kết hôn xong còn phải cấm hắn uống rượu say, uống một hai chén rượu nếp là được rồi, cũng không thể uống hết cả vò như vậy!
Ai ngờ nàng vừa dứt lời, đã nghe thấy bịch một tiếng, đầu Hoa Tỷ Thần va vào màn che, hắn cũng không kêu đau, xoa xoa trán xoay người quay lại, hắn đặt mông ngồi xuống cạnh giường, đá rơi giày, nhanh chóng cởi quần áo chỉ còn lại quần lót, sau đó vén chăn lên chui vào trong!
Không đợi Thư Khuynh Mặc đang trợn mắt há mồm kịp nói gì, hắn còn làm người ác tố cáo trước, mập mờ không rõ kêu gào: "A... Khuynh Mặc đệ bò lên giường ta bao giờ vậy, vừa nãy không phải đệ còn ngủ ở bên kia sao? Mau xuống đi, ta cũng không cần đàn ông sưởi ấm giường cho ta đâu, trong lòng ta chỉ có tiểu yêu tinh của ta thôi, ta chỉ thích nàng, ta muốn cưới nàng..."