Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Chương 121: Đêm Thứ Năm (18) Ngoài Cửa Sổ Có Người Nhìn Lén Nàng Tắm
Thư Khuynh Mặc một lúc lâu mới có phản ứng, ánh mắt nàng không được tự nhiên, gò má đào ửng hồng.
Lùi lại sau mấy bước mới xoay người đưa lưng về phía Hoa Tỷ Thần, nàng vỗ vỗ mặt, ngón tay có thể cảm nhận được độ nóng ở má, độ nóng đó giống như bàn tay bê bình nước nóng vào mùa đông, nóng hừng hực.
Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng nói: "Ngươi nói cái gì... Ta không hiểu, ngươi yêu ai lấy ai, lấy ai... Liên, liên quan gì đến ta... Ta phải đi, trời đã sáng, nếu không đi sẽ không đi được... Ta phải đi..."
Vừa nói chuyện nàng vừa đi về phía cửa sổ dài chạm khắc bằng gỗ gụ, cứ thế bước đi, thậm chí không nhận thấy sự khó chịu giữa hai chân và cảm giác đau của cơ thể, bước chân vội vã như phía sau có hung thần đuổi giết chó săn đuổi theo vậy, vừa dứt lời đã mở cửa số và cầm song cửa, chuẩn bị nhảy thì lại bị Hoa Tỷ Thần ngăn lại: "Này, đừng đi, kẻ trộm, nàng quên lấy đồ của nàng đi này."
Bị gọi lại, Thư Khuynh Mặc quay đầu lại theo bản năng, kinh ngạc nói: "Đồ gì vậy?"
"Là chiếc hộp gỗ nhỏ tối hôm qua nàng muốn mang theo, nàng đừng quên mang đi..." Hoa Tỷ Thần nhướng mày ra hiệu chiếc hộp gỗ đặt trên cái ghế nhỏ ở bên cạnh giường gỗ, bên trong đựng tín vật đính hôn dạ minh châu mà Thư gia đưa Hoa gia.
Thư Khuynh Mặc thầm nguyền rủa trí nhớ tồi tệ của mình, chẳng phải dạ minh châu là mục đích mình đến phủ Thừa tướng sao? Vì viên ngọc vỡ này, mà phải trao cả sự trong trắng của mình cho con mọt sách xấu xa...
Nàng muốn xoay người lại đi lấy, nhưng không hiểu vì sao, nàng dừng chân lại, nhướng mày giống Hoa Tỷ Thần, mặc y phục của nam nhân trông giống như một công tử ca* ngả ngớn phong lưu, khẽ hừ một tiếng: "Đấy không phải là bảo bối của trạng nguyên lang sao? Tối hôm qua còn sống chết không chịu đưa ta, sao sáng nay lại nguyện ý..."
*công tử ca: cậu ấm, những người con trai của gia đình giàu có, chỉ biết ăn uống và chơi bời.
Hoa Tỷ Thần nhìn Thư Thư mặc quần áo thuở nhỏ của mình rất vừa người, trên tóc còn cài một cái trâm gỗ, loại thân mật không phân biệt (dùng chung đồ) giữa nàng và hắn, khiến hắn có cảm giác hai người là phu thê.
Thư Thư mặc nam trang cũng đẹp đến kinh ngạc, hắn cũng rất tự hào về điều này.
Hoa Tỷ Thần nở nụ cười tươi hơn: "Đúng là không dám giấu diếm, vật trong hộp gỗ vốn là tín vật đính hôn của ta và Thư Thư, trước khi ước hẹn với nàng thì đó là bảo vật tình yêu của ta..."
Hắn nhìn kỹ đôi lông mày thanh tú trên khuôn mặt của Thư Thư đang cau lại, cái miệng nhỏ bĩu ra vẻ bất mãn, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của nàng.
Hoa Tỷ Thần bật cười, tiện đà nói ra những lời yêu thương ngọt ngào, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được thoải mái nói ra những lời yêu thương ngọt ngào như vậy: "Nhưng bây giờ thì khác, ta có một bảo bối tốt hơn... Bây giờ nàng mới là bảo bối của ta, là tâm can bảo bối quan trọng nhất của ta, chỉ là một viên dạ minh châu nho nhỏ mà thôi, chỉ cần bảo bối của ta thích, ta sẽ đưa cho nàng... Huống chi, Hoa Tỷ Thần ta muốn lấy nàng - một kẻ trộm, cũng không cần tín vật đính hôn với Thư Thư nữa, nàng thích thì cứ lấy, tùy nàng xử lý... Nhưng còn một chuyện nữa, nương tử đại nhân mà ta muốn lấy về nhà sau này, nàng đi về thì về, nhưng phải để lại tên họ chỗ ở của mình, nếu không ta biết đưa tam môi lục sính đến chỗ nào..."
Thư Khuynh Mặc đỏ mặt tim đập thình thịch mắng bản thân không tranh cãi, nhưng mấy câu nói êm tai cũng khiến trái tim nàng khẽ rung động, nàng đứng dựa vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực và híp mắt lại, nàng biết mình nên thừa cơ hội tốt này để lấy dạ minh châu, sau đó có thể cắt đứt hôn sự giữa nàng và tên mọt sách xấu xa này, nhưng chân như bị một cục sắt nặng đè xuống, không thể di chuyển.
Nàng suy nghĩ một lúc, sau đó hơi lắc đầu và nói: "Chắc chắn ngươi lừa ta, chắc chắn ngươi đã thay xà đổi cột với đồ bên trong hộp gỗ này, chắc chắn ngươi đã cho một cục đá vào thay dạ minh châu, ta đây là tên trộm thông minh lanh lợi... sao có thể bị lừa... Còn nữa, ngươi một công tử ca miệng toàn hoa ngôn xảo ngữ, ai muốn để lại tên họ chỗ ở cho ngươi biết, bản cô nương không cần làm tâm can bảo bối của ngươi, không muốn làm nương tử tương lai của ngươi..."
Thư Khuynh Mặc nói xong dứt khoát nhảy ra khỏi cửa sổ, đều đã chuẩn bị đi thì lại ma xui quỷ khiến quay đầu lại, nói với Hoa Tỷ Thần qua khung cửa sổ: "Nữ trộm này tiêu sái bất kham, miệt mài muốn bước chân vào giang hồ, cảm thấy chướng mắt loại người hoa hoa công tử như ngươi... Trạng nguyên lang ngươi vẫn nên lấy Thư Thư mà ngươi tâm tâm niệm niệm từ nhỏ đi, nghe nói Thư tiểu thư vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, tiện nghi cho loại mọt sách xấu xa nhà ngươi, nữ trộm ta bảo đảm ngươi sẽ không hối hận..."
Tự nhận mình là một nữ trộm tiêu sái, Thư Khuynh Mặc thi triển khinh công suốt chặng đường, nhanh chóng rời ra khỏi phủ Thừa tướng được canh phòng nghiêm ngặt từ sáng sớm, nàng tâm sự nặng nề đi qua hẻm nhỏ phố xá, vừa mừng vừa lo...
Không hề biết phía sau có một người lặng lẽ đi theo, hộ tống nàng an toàn trở về cửa sau của phủ Tướng quân, người nào đó thậm chí còn thầm vi phạm đạo nghĩa quân tử, âm thầm trèo lên tường của phủ Tướng quân, lặng lẽ nhìn thân hình bé nhỏ đi vào lầu các nào...
Vào giữa đêm ngày hôm sau, trong khuê phòng của Thư Khuynh Mặc.
Thư Khuynh Mặc trở về ngày hôm qua, lặng lẽ né tránh nha hoàn và người canh phòng, sau đó ngủ thiếp đi, kết quả là sáng hôm sau tỉnh dậy, thân thể vẫn đau nhức, đành phải để tiểu nha hoàn Tiểu Nghiên Đài theo bên mình đến xoa bóp cho mình mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi dậy định tắm rửa sạch sẽ cho bớt khó chịu thì tin dữ ập đến.
Bởi vì cả ngày hôm qua không ngủ ngon, bỏ lỡ việc mẫu thân yêu cầu nàng thêm một vài đường kim lên giá y, bị phụ thân trừng phạt vì thủ đoạn gian dối, phạt tiểu nữ tử yểu điệu chép lại một trăm lần Nữ giới, nên chỉ có thể cố gắng chịu đựng sự khó chịu của của cơ thể và ngồi trong thư phòng chép phạt từ sáng đến tối, đôi bàn tay mảnh khảnh của nàng viết đến đau mỏi, có cảm giác không đứng lên được nữa.
Thư Khuynh Mặc duỗi tay đặt ở bên cạnh bồn nước tắm lớn, sau một ngày dài cầm bút viết, cả eo và lưng đều đau nhức, bây giờ cuối cùng cũng có thể ngâm mình trong bồn nước ấm có cánh hoa hồng.
Đắm chìm trong màn hơi nước bốc lên không trung, chóp mũi còn phảng phất ngửi thấy mùi hoa hồng, cảm giác lỗ chân lông trên toàn cơ thể đều được giãn mở, Thư Khuynh Mặc nhắm mắt lại với vẻ thỏa mãn, "A... Thật tuyệt... Tiểu Nghiên Đài..."
Định gọi Tiểu Nghiên Đài mang trà hoa quả đến để nàng uống mấy ngụm, nhưng nhận ra trước khi tắm nàng đã kêu hết hạ nhân ra ngoài, chỉ có đưa tay cầm lấy chiếc chén sứ trắng như tuyết ở bên cạnh bồn tắm.
Bởi vì trên người nàng có những vết nhỏ xanh tím loang lổ, nếu để hạ nhân biết thì sẽ rất nguy hiểm, trong lòng lại bắt đầu oán giận, đều do tên mọt sách xấu xa kia gặm mạnh, coi nàng như món ăn ngon, vừa dùng răng vừa dùng đầu lưỡi, gặm tới gặm lui không biết thỏa mãn, đúng là đồ xấu xa...
Nhớ đến tên mọt sách xấu xa, khuôn mặt của Thư Khuynh Mặc không khỏi nóng bừng, sáng sớm hôm qua tự mình rời đi, nhưng tại sao cuối cùng lại nói những lời như vậy, đúng là ngốc...
Đêm tân hôn, chắc không đợi được đến đêm tân hôn, nam nữ đính hôn luôn muốn gặp mặt nhau, đến lúc đó tên mọt sách xấu xa phát hiện Thư Thư mà hắn ái mộ bấy lâu nay chính là nữ trộm, biết được sẽ không nghĩ rằng nàng mèo khen mèo dài đuôi chứ!
... Chết tiệt... Đầu óc có vấn đề mới nói ra những lời đó...
Nhưng nếu nàng không nói như vậy, tên mọt sách xấu xa ngốc nghếch kia sẽ thật sự từ hôn, vậy chẳng phải... chẳng phải... không tốt..
Hừ, kệ đi vậy, từ hôn mới hợp với tâm ý của tên mọt sách xấu xa đó, mọi người đều vui vẻ, nàng, nàng còn lâu mới con mọt sách có thích tính cách ngốc nghếch và nhàm chán đó...
Nhưng trong lòng lại có một giọng nói nhỏ khác vang lên, tên mọt sách xấu xa kia có gương mặt tuấn tú, võ công cũng không tồi, mặc quần áo thì nhìn gầy, nhưng khi cởi quần áo ra thì lại có cơ bụng rắn chắc.
Thư Khuynh Mặc nhớ lại xúc cảm mơ hồ đêm đó, hình như sờ rất thích, tên mọt sách này cũng có thể coi là vạm vỡ cường tráng, hơn nữa cái miệng còn biết nói những lời ngọt ngào, hình như gả cho hắn cũng rất tốt...
Đang miên man suy nghĩ đủ thứ, lỗ tai run lên, đột nhiên gần cửa sổ vang lên một tiếng động nhỏ, có người ngoài cửa sổ đang nhìn trộm nàng tắm, nàng trợn mắt nhạy bén nhìn sang. Thuận thế ném chén trà sứ trắng trong tay qua "Ai!"