Đế Tôn
Chương 942: Cùng nhau đánh hắn (1)
- Lúc Đế kiếp phủ xuống, ngươi tới gặp ta, ta giúp ngươi vượt qua một kiếp, ngươi giúp ta viên mãn.
Một thanh âm uy nghiêm đột nhiên ở trong đầu Giang Nam vang lên, Giang Nam gật đầu, sau một khắc ba người bá một tiếng bay ra Kim Loan điện, rơi ở trên Hư Không Bảo Thuyền.
- Nhớ kỹ, không nên hướng người nọ thỏa hiệp, nếu không ngươi chính là ta tiếp theo!
Thanh âm trong đầu Giang Nam từ từ tản đi, vắng lặng không tiếng động.
- Các ngươi nghe được sao?
Giang Nam đột nhiên hỏi.
Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế kinh hồn chưa định, nghi ngờ nói:
- Nghe được cái gì?
- Không có gì.
Giang Nam lắc đầu, dè dặt khống chế Hư Không Bảo Thuyền, chỉ thấy vô số Thần Tướng tránh ra một lối đi, tùy ý bọn họ bay ra nơi đây.
- Chúng ta sống chạy ra sao?
Hư Không Bảo Thuyền bay ra Minh Thổ đệ cửu trọng, đi tới đệ bát trọng, Hoa Trấn Nguyên quay đầu lại, vẻ mặt còn có chút dại ra, lẩm bẩm nói:
- Minh Thổ Thần Đế không có giết chúng ta, chúng ta lại có thể nhìn thấy Thần Đế này mà còn sống...
- Không nên hướng người nọ thỏa hiệp, nếu không ngươi chính là ta tiếp theo...
Giang Nam quay đầu lại nhìn Minh Thổ đệ cửu trọng, trong lòng yên lặng nói:
- Vị Thần Đế này nói ra những lời này, là có ý gì?
Giờ phút này trong Minh Thổ náo lật trời, trước tám trọng, trong mỗi một trọng không gian đều có không biết bao nhiêu cường giả ở chỗ này lịch lãm, giờ phút này vô số cường giả, cho dù là Huyết Thần Lâu chiếm lấy Minh Thổ đệ tứ trọng, cũng từ bỏ địa bàn mình tân tân khổ khổ đánh xuống, điên cuồng hướng ra phía ngoài bỏ chạy.
Không chỉ có bọn họ, thậm chí chút ít Phật Đà phụng pháp chỉ của Quang Vũ Thần Đế, cũng không có giữ được khí tiết của mình, cướp đường mà chạy, đợi chờ vị Minh Thổ Thần Đế đã qua đời kia đi dạo xong, bọn họ mới dám trở lại trấn thủ địa phương của mình.
Ở ngoài Minh Thổ, chư cường giả xa xa đứng ở giữa không trung, xa xa hướng tấm thổ địa thần bí kinh khủng kia nhìn lại.
Minh Thổ Thần Đế, một trong những Thần Đế cường đại nhất từ cổ chí kim, mà nay, cuối cùng từ trong mười tám tầng Minh Thổ đi ra, dò xét lãnh địa của hắn.
- Minh Thổ Thần Đế cũng không muốn giết bất luận kẻ nào.
Giang Nam nhìn về phía Minh Thổ, chỉ thấy Đế Uy trầm luân, để cho mảnh thổ địa kia giống như Hỗn Độn, kinh người chí cực, còn có rất nhiều cường giả hoảng hốt từ trong Minh Thổ chạy ra, trốn ra được là cười ha ha, một bộ nhặt được một mạng, thầm nghĩ:
- Nếu như hắn thật muốn giết những cường giả tiến vào trong Minh Thổ, kia thật sự là rất đơn giản. Bởi vì, mười tám tầng Minh Thổ, là Thần Đế đạo tắc cùng pháp lực của hắn biến thành, hắn chỉ cần tâm niệm hơi động, tất cả mọi người sẽ bỏ mình Đạo tiêu, hôi phi yên diệt!
Bất quá, người có thể nghĩ thông suốt đạo lý này, thật sự là quá ít, đại đa số người vẫn là đối với vị Thần Đế đã qua đời này sợ hãi vạn phần.
Đây là sợ hãi đối với không biết, là kinh khủng đối với Minh Thổ.
Rốt cục, Thần Triều khổng lồ của Minh Thổ Thần Đế kia cũng rầm rộ hiện ra ở Minh Thổ đệ nhất trọng, Thần Đế đã qua đời dò xét tới đây, Thần Triều tản mát ra thần uy, Đế Uy, ép tới chúng sanh của Trung Thiên thế giới không ngẩng đầu lên được, cả Trung Thiên thế giới cũng cảm giác được loại uy áp trầm trọng này, vạn vật sinh linh run rẩy.
- Quang Vũ Thần Đế, ngươi cũng sắp chết rồi sao?
Trong Kim Loan điện, cặp mắt xuyên thủng tận trời, trong mắt Thần Quang thấu triệt hàng rào Thần Giới, rơi vào trong Thiên Đình đang thống trị Chư Thiên đương thời kia.
- Đáng tiếc, kinh thái tuyệt diễm như ngươi cũng thoát không ra cuối cùng một bước.
Trong Minh Thổ truyền đến một tiếng thở dài, phảng phất đang cùng đương kim Thần Đế nói chuyện với nhau.
Cuối cùng, vị Thần Đế đã qua đời này suất lĩnh Thần Triều đại quân của hắn trở lại chỗ sâu nhất của Minh Thổ lần nữa.
Minh Thổ cũng không khôi phục lại bình tĩnh, các loại ma khí cùng thi khí đang không ngừng ngọa nguậy, hướng ra phía ngoài khuếch trương.
Qua một lúc lâu, mới có chư Phật nhích người, lần nữa đi tới trong Minh Thổ, trấn áp thổ địa cùng thời không bị ma khí cùng thi khí ăn mòn này.
Mà những cường giả khác có người lựa chọn rời đi, có người thì tiếp tục tiến vào Minh Thổ lịch lãm.
- Cửu Cực Lãng Uyển Hoa Trấn Nguyên, Cực Nhạc Đại Thế Giới Diệu Đế thánh tăng!
Ba người Giang Nam vốn là tính toán rời đi, đột nhiên một thanh âm truyền đến, ba người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên đầu giác cao chót vót đứng vững vàng ở giữa không trung, hướng ba người bọn họ xem ra, chính là vị Đế Hoàng Thần Thể, Hạo Thiên Thánh Tông Hạo Thiếu Quân kia!
Ánh mắt của Hạo Thiếu Quân ở trên người Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng quét qua, cuối cùng rơi vào trên người Giang Nam, hơi ngẩn ra:
- Còn có Huyền Thiên Giáo Chủ! Không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp phải ba vị, Hoa huynh, trên người ngươi cùng Huyền Thiên Giáo Chủ có một mảnh nhỏ Thiên Đạo, loại bảo vật này, rơi vào trong tay của các ngươi cũng là vô dụng, không bằng lấy ra tặng cho ta, tương lai ta thành tựu Thần Đế, tất nhiên sẽ không quên các ngươi, tương lai các ngươi là Đại tướng biên cương của Thần Triều ta!
Hoa Trấn Nguyên trong mắt tinh quang chợt lóe, chiến ý phóng lên cao, cười lạnh nói:
- Hạo Thiếu Quân, ngươi thật nghĩ đến ngươi là Thần Đế rồi? Nói ẩu nói tả, lại muốn chúng ta giao ra mảnh nhỏ Thiên Đạo, còn muốn phong chúng ta làm Đại tướng biên cương!
Hắn đang muốn tiến lên cùng Hạo Thiếu Quân chém giết, Giang Nam tức cười, cười nói:
- Người nào đánh rắm? Thối quá.
Hoa Trấn Nguyên hơi ngẩn ra, cười ha ha nói:
- Chính xác, có người phóng rắm, hôi không nói nổi. Diệu Đế, ngươi nghe được không?
Diệu Đế tiểu hòa thượng cười hắc hắc nói:
- Vị thí chủ kia đánh rắm, phóng lại vang như vậy, thúi như vậy, tiểu tăng muốn không ngửi cũng không thể. Vị thí chủ kia rắm thúi như thế, ngay cả Phật ta cũng nhịn không được muốn nôn mửa hai ba ngày!
Hạo Thiếu Quân sắc mặt xanh mét, quanh thân Thần Quang đại phóng, vô cùng Thần Quang ở phía sau ngưng kết thành một pho tượng Đế Hoàng hư ảnh, đứng vững vàng ở trong thiên địa, người thời nay tim đập nhanh, làm người ta thần phục, làm người ta buông tha cho chống cự!
Trong mắt của hắn sát cơ đại tác, thản nhiên nói:
- Ba vị cũng là người tài, tương lai tất thành Đại Khí, đáng tiếc không thức thời vụ....
- Con mẹ mày.
Giang Nam cười tủm tỉm nói.
Hạo Thiếu Quân suýt nữa bị những lời này nhịn chết, phẫn nộ quát:
- Ngươi nói gì?
Hắn giận dữ, phong vân biến sắc, trong thiên địa tiếng sấm ù ù, sét đánh trận trận, giống như Thiên Nộ.
Diệu Đế tiểu hòa thượng hảo tâm nhắc nhở hắn, cười hắc hắc nói:
- Hạo thí chủ, Giang giáo chủ mới vừa nói con mẹ mày. Hoa thí chủ, ngươi nói mới vừa rồi Giang giáo chủ có phải nói những lời này hay không?
Hoa Trấn Nguyên gật đầu, cười đến rất vui vẻ:
- Hạo Thiếu Quân, mới vừa rồi Giang giáo chủ nói chính là con mẹ mày, nếu như ngươi không có nghe rõ mà nói, chúng ta có thể nói thêm mấy lần nữa, nói mấy ngày mấy đêm cũng có thể, cho đến ngươi nghe rõ mới thôi.
Một thanh âm uy nghiêm đột nhiên ở trong đầu Giang Nam vang lên, Giang Nam gật đầu, sau một khắc ba người bá một tiếng bay ra Kim Loan điện, rơi ở trên Hư Không Bảo Thuyền.
- Nhớ kỹ, không nên hướng người nọ thỏa hiệp, nếu không ngươi chính là ta tiếp theo!
Thanh âm trong đầu Giang Nam từ từ tản đi, vắng lặng không tiếng động.
- Các ngươi nghe được sao?
Giang Nam đột nhiên hỏi.
Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế kinh hồn chưa định, nghi ngờ nói:
- Nghe được cái gì?
- Không có gì.
Giang Nam lắc đầu, dè dặt khống chế Hư Không Bảo Thuyền, chỉ thấy vô số Thần Tướng tránh ra một lối đi, tùy ý bọn họ bay ra nơi đây.
- Chúng ta sống chạy ra sao?
Hư Không Bảo Thuyền bay ra Minh Thổ đệ cửu trọng, đi tới đệ bát trọng, Hoa Trấn Nguyên quay đầu lại, vẻ mặt còn có chút dại ra, lẩm bẩm nói:
- Minh Thổ Thần Đế không có giết chúng ta, chúng ta lại có thể nhìn thấy Thần Đế này mà còn sống...
- Không nên hướng người nọ thỏa hiệp, nếu không ngươi chính là ta tiếp theo...
Giang Nam quay đầu lại nhìn Minh Thổ đệ cửu trọng, trong lòng yên lặng nói:
- Vị Thần Đế này nói ra những lời này, là có ý gì?
Giờ phút này trong Minh Thổ náo lật trời, trước tám trọng, trong mỗi một trọng không gian đều có không biết bao nhiêu cường giả ở chỗ này lịch lãm, giờ phút này vô số cường giả, cho dù là Huyết Thần Lâu chiếm lấy Minh Thổ đệ tứ trọng, cũng từ bỏ địa bàn mình tân tân khổ khổ đánh xuống, điên cuồng hướng ra phía ngoài bỏ chạy.
Không chỉ có bọn họ, thậm chí chút ít Phật Đà phụng pháp chỉ của Quang Vũ Thần Đế, cũng không có giữ được khí tiết của mình, cướp đường mà chạy, đợi chờ vị Minh Thổ Thần Đế đã qua đời kia đi dạo xong, bọn họ mới dám trở lại trấn thủ địa phương của mình.
Ở ngoài Minh Thổ, chư cường giả xa xa đứng ở giữa không trung, xa xa hướng tấm thổ địa thần bí kinh khủng kia nhìn lại.
Minh Thổ Thần Đế, một trong những Thần Đế cường đại nhất từ cổ chí kim, mà nay, cuối cùng từ trong mười tám tầng Minh Thổ đi ra, dò xét lãnh địa của hắn.
- Minh Thổ Thần Đế cũng không muốn giết bất luận kẻ nào.
Giang Nam nhìn về phía Minh Thổ, chỉ thấy Đế Uy trầm luân, để cho mảnh thổ địa kia giống như Hỗn Độn, kinh người chí cực, còn có rất nhiều cường giả hoảng hốt từ trong Minh Thổ chạy ra, trốn ra được là cười ha ha, một bộ nhặt được một mạng, thầm nghĩ:
- Nếu như hắn thật muốn giết những cường giả tiến vào trong Minh Thổ, kia thật sự là rất đơn giản. Bởi vì, mười tám tầng Minh Thổ, là Thần Đế đạo tắc cùng pháp lực của hắn biến thành, hắn chỉ cần tâm niệm hơi động, tất cả mọi người sẽ bỏ mình Đạo tiêu, hôi phi yên diệt!
Bất quá, người có thể nghĩ thông suốt đạo lý này, thật sự là quá ít, đại đa số người vẫn là đối với vị Thần Đế đã qua đời này sợ hãi vạn phần.
Đây là sợ hãi đối với không biết, là kinh khủng đối với Minh Thổ.
Rốt cục, Thần Triều khổng lồ của Minh Thổ Thần Đế kia cũng rầm rộ hiện ra ở Minh Thổ đệ nhất trọng, Thần Đế đã qua đời dò xét tới đây, Thần Triều tản mát ra thần uy, Đế Uy, ép tới chúng sanh của Trung Thiên thế giới không ngẩng đầu lên được, cả Trung Thiên thế giới cũng cảm giác được loại uy áp trầm trọng này, vạn vật sinh linh run rẩy.
- Quang Vũ Thần Đế, ngươi cũng sắp chết rồi sao?
Trong Kim Loan điện, cặp mắt xuyên thủng tận trời, trong mắt Thần Quang thấu triệt hàng rào Thần Giới, rơi vào trong Thiên Đình đang thống trị Chư Thiên đương thời kia.
- Đáng tiếc, kinh thái tuyệt diễm như ngươi cũng thoát không ra cuối cùng một bước.
Trong Minh Thổ truyền đến một tiếng thở dài, phảng phất đang cùng đương kim Thần Đế nói chuyện với nhau.
Cuối cùng, vị Thần Đế đã qua đời này suất lĩnh Thần Triều đại quân của hắn trở lại chỗ sâu nhất của Minh Thổ lần nữa.
Minh Thổ cũng không khôi phục lại bình tĩnh, các loại ma khí cùng thi khí đang không ngừng ngọa nguậy, hướng ra phía ngoài khuếch trương.
Qua một lúc lâu, mới có chư Phật nhích người, lần nữa đi tới trong Minh Thổ, trấn áp thổ địa cùng thời không bị ma khí cùng thi khí ăn mòn này.
Mà những cường giả khác có người lựa chọn rời đi, có người thì tiếp tục tiến vào Minh Thổ lịch lãm.
- Cửu Cực Lãng Uyển Hoa Trấn Nguyên, Cực Nhạc Đại Thế Giới Diệu Đế thánh tăng!
Ba người Giang Nam vốn là tính toán rời đi, đột nhiên một thanh âm truyền đến, ba người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên đầu giác cao chót vót đứng vững vàng ở giữa không trung, hướng ba người bọn họ xem ra, chính là vị Đế Hoàng Thần Thể, Hạo Thiên Thánh Tông Hạo Thiếu Quân kia!
Ánh mắt của Hạo Thiếu Quân ở trên người Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng quét qua, cuối cùng rơi vào trên người Giang Nam, hơi ngẩn ra:
- Còn có Huyền Thiên Giáo Chủ! Không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp phải ba vị, Hoa huynh, trên người ngươi cùng Huyền Thiên Giáo Chủ có một mảnh nhỏ Thiên Đạo, loại bảo vật này, rơi vào trong tay của các ngươi cũng là vô dụng, không bằng lấy ra tặng cho ta, tương lai ta thành tựu Thần Đế, tất nhiên sẽ không quên các ngươi, tương lai các ngươi là Đại tướng biên cương của Thần Triều ta!
Hoa Trấn Nguyên trong mắt tinh quang chợt lóe, chiến ý phóng lên cao, cười lạnh nói:
- Hạo Thiếu Quân, ngươi thật nghĩ đến ngươi là Thần Đế rồi? Nói ẩu nói tả, lại muốn chúng ta giao ra mảnh nhỏ Thiên Đạo, còn muốn phong chúng ta làm Đại tướng biên cương!
Hắn đang muốn tiến lên cùng Hạo Thiếu Quân chém giết, Giang Nam tức cười, cười nói:
- Người nào đánh rắm? Thối quá.
Hoa Trấn Nguyên hơi ngẩn ra, cười ha ha nói:
- Chính xác, có người phóng rắm, hôi không nói nổi. Diệu Đế, ngươi nghe được không?
Diệu Đế tiểu hòa thượng cười hắc hắc nói:
- Vị thí chủ kia đánh rắm, phóng lại vang như vậy, thúi như vậy, tiểu tăng muốn không ngửi cũng không thể. Vị thí chủ kia rắm thúi như thế, ngay cả Phật ta cũng nhịn không được muốn nôn mửa hai ba ngày!
Hạo Thiếu Quân sắc mặt xanh mét, quanh thân Thần Quang đại phóng, vô cùng Thần Quang ở phía sau ngưng kết thành một pho tượng Đế Hoàng hư ảnh, đứng vững vàng ở trong thiên địa, người thời nay tim đập nhanh, làm người ta thần phục, làm người ta buông tha cho chống cự!
Trong mắt của hắn sát cơ đại tác, thản nhiên nói:
- Ba vị cũng là người tài, tương lai tất thành Đại Khí, đáng tiếc không thức thời vụ....
- Con mẹ mày.
Giang Nam cười tủm tỉm nói.
Hạo Thiếu Quân suýt nữa bị những lời này nhịn chết, phẫn nộ quát:
- Ngươi nói gì?
Hắn giận dữ, phong vân biến sắc, trong thiên địa tiếng sấm ù ù, sét đánh trận trận, giống như Thiên Nộ.
Diệu Đế tiểu hòa thượng hảo tâm nhắc nhở hắn, cười hắc hắc nói:
- Hạo thí chủ, Giang giáo chủ mới vừa nói con mẹ mày. Hoa thí chủ, ngươi nói mới vừa rồi Giang giáo chủ có phải nói những lời này hay không?
Hoa Trấn Nguyên gật đầu, cười đến rất vui vẻ:
- Hạo Thiếu Quân, mới vừa rồi Giang giáo chủ nói chính là con mẹ mày, nếu như ngươi không có nghe rõ mà nói, chúng ta có thể nói thêm mấy lần nữa, nói mấy ngày mấy đêm cũng có thể, cho đến ngươi nghe rõ mới thôi.