Đế Tôn
Chương 518: Một tay gãy
Trong Ma khí, lại có Tiên quang xông ra, giống như từng đóa từng đóa liên hoa trán phóng, bất quá liên hoa này lớn kinh người, mỗi một đóa đều lớn như một tinh cầu. Mà ở phía dưới liên hoa, thì có thanh quang bắt đầu khởi động, hóa thành từng mảnh lá sen, diện tích lại càng khổng lồ!
Giang Nam vội vã quay đầu nhìn lại, thất thanh nói:
- Tiên Ma đồng tu? Chẳng lẽ nơi đây trấn áp chính là một Tiên Nhân?
Trong đầu hắn điện quang hỏa thạch thoáng hiện từng cái từng cái ý niệm, chỉ có Tiên Nhân mới có thể có thọ nguyên lâu như thế, có thể sống qua từng tràng đại kiếp, cùng thế tồn tại, trường sinh bất diệt!
Tiên Nhân đem Đại Đạo bản thân ký thác hư không, cùng vũ trụ tồn tại, Chư Thiên thế giới bất diệt, Tiên Nhân Bất Tử.
- Trong Tiểu Thiên Tinh Nguyên Giới, trấn áp một Tiên Nhân, khó trách có thể cùng Tiên Thiên Thần Ma liều mạng, thậm chí chém giết Tiên Thiên Thần Ma!
Tiên Nhân bị trấn áp ở trong Phong Cấm đại trận nhất định là cùng Tiên Thiên Thần Ma chiến đấu bị thương nặng, mà khi đó Thần Giới Thiên Đế vừa vặn lên ngôi, liền ra lệnh Đấu Chiến Bộ Thiên Thần hạ phàm, nhân cơ hội trấn áp!
- Đương kim Thần Giới Thiên Đế cũng không phải cùng Tiên Thiên Thần Ma bảo vệ Tiểu Thiên Tinh Giới đồng loạt ra tay đối phó vị Tiên Nhân Tiên Ma đồng tu này, rõ ràng là đợi đến thời điểm bọn họ lưỡng bại câu thương mới ra tay, ngồi thu ngư ông đắc lợi!
Trong lòng Giang Nam không khỏi có một loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo, thầm nghĩ:
- Thiên Đế ngồi nhìn Tiểu Thiên Tinh Giới hủy diệt, cũng phải chờ tới một khắc kia, nhìn tánh mạng hàng tỉ vạn thương sinh của Tiểu Thiên Tinh Giới như không có gì, tâm địa đúng là như Thiết Thạch!
Thái Dương Chiến Xa điên cuồng bỏ chạy, rất nhanh cách nơi này càng ngày càng xa, bất quá vẫn không có thể chạy ra phạm vi hai mươi bốn cái xương sườn bao phủ.
Một cây xương sườn đứt đoạn, vỡ thành không biết bao nhiêu mảnh, bốn phương tám hướng rơi xuống, mỗi một khúc đều đạt mấy ngàn dặm.
- Hảo bảo bối!
Lạc Hoa Âm hai mắt sáng lên, đột nhiên từ trong Thái Dương Chiến Xa bay ra, sáu bóng người từ trong cơ thể nàng bay ra, cùng nàng hợp lực định trụ xương cốt khổng lồ bay trở lại.
Nàng đoạt tới gốc cây xương cốt, dài ngắn có khoảng hơn bốn ngàn dặm, mặc dù chỉ là một đoạn ngắn của xương sườn, nhưng mà phía trên trải rộng các loại văn lạc, cực kỳ thâm ảo.
- Sư tôn, xương sườn này đã hóa đá, mặc dù như cũ so sánh với trấn giáo chi bảo còn muốn cứng rắn, bất quá chúng ta không có chỗ cất?
Giang Nam không khỏi đầu đại nói:
- Nếu ngươi mang đến trong thánh tông ta, có thể để ở nơi đâu?
- Tử Xuyên, ta nhìn thấy không gian Tử Phủ của ngươi rất lớn, so sánh với một chút bí cảnh còn muốn rộng lớn, ngươi mở Tử Phủ ra, ta đem gốc xương này nhét vào!
Lạc Hoa Âm cười nói.
Giang Nam bất đắc dĩ, chỉ đành phải mở rộng không gian Tử Phủ, nữ ma đầu này hưng phấn đem xương cốt khổng lồ đưa vào trong Tử Phủ hắn, ngay sau đó lần nữa bay ra, lại khiêng trở lại một cây xương cốt.
- Không lấy nữa!
Giang Nam cả giận nói.
Lạc Hoa Âm cười nói:
- Lằng nhằng cái gì, ta thấy được trong Tử Phủ ngươi, cũng không có thiếu núi lớn, những núi lớn kia bất quá là dãy núi phàm trần, ném ra chứ để làm gì.
Giang Nam ném ra từng dãy núi, dãy núi trong Tử Phủ của hắn, vốn là hắn lưu lại chuẩn bị đập người, hắn hôm nay thực lực một ngày cao hơn một ngày, hơn nữa lại có một ngụm hắc oa, liền không có tác dụng.
Lạc Hoa Âm vừa đút một cây xương cốt đi vào, lại hưng phấn đi khiêng tới một cây, đầu cũng là không nhỏ.
Giang Nam im lặng:
- Lần này thật sự là không bỏ xuống được. Sư tôn, cho dù ta đem miệng hắc oa kia ném, cũng không bỏ xuống được!
Lạc Hoa Âm lưu luyến nhìn đống xương cốt này một cái, chỉ đành phải vứt bỏ, cười nói:
- Mảnh tinh hạch kia chính là làm bằng Thần kim, giá trị cao hơn, không nên ném đi.
Thái Dương Chiến Xa đi xa, dần dần không cách nào thấy rõ tình hình phía dưới, nhưng từ nơi kia truyền đến ba động như cũ kịch liệt, thậm chí ngay cả vô số hằng tinh tử vong trong vũ trụ tinh không cũng bị cổ ba động này chấn đến không ngừng run rẩy.
Liên hoa trong ma khí kia lái đến rực rỡ nhất, lại có một đóa Thanh Liên sinh ra, trung ương hoa nở, chỉ thấy nơi Thanh Liên mở ra, trung tâm cánh hoa không phải là Hoa Nhị, mà là một bàn tay, thủ chưởng trắng bệch.
Đây là một tay gãy, gãy tới cổ tay, không biết bị pháp bảo gì từ trên thân người cắt xuống, mà tất cả ma khí, Tiên quang là từ bàn tay này tán phát ra, liên hoa lá sen cũng là đạo lý trong bàn tay này tích chứa tạo thành đủ loại dị tượng!
Nếu Giang Nam vẫn còn ở nơi này, nhất định sẽ kinh hô, hắn vốn suy đoán Phong Cấm đại trận này trấn áp chính là một Tiên Nhân, mà sự thật hết lần này tới lần khác ngoài dự liệu của hắn.
Phong Cấm đại trận trấn áp, chỉ là một cánh tay gãy!
Một cánh tay gãy này, đánh chết tất cả Thần Ma của Tiểu Thiên Tinh Giới, thậm chí ngay cả Tiên Thiên Thần Ma bảo vệ Tiểu Thiên Tinh Giới cũng táng thân ở trong công kích của tay gãy!
Cánh tay gãy này mặc dù gặp phải bị thương nặng, dưới tình huống nguyên khí tổn thương nặng nề, còn cần hơn ngàn vị Thần Ma của Đấu Chiến Bộ tới hợp lực trấn áp, thậm chí đem những Thần Ma này sinh sôi hao tổn chết!
Mà hiện tại, nó phá Phong cấm đại trận, rốt cục thoát khốn ra!
- Ha hả, một phần thân thể của ta, rốt cục đi ra... Đi ra a!
Trong lòng bàn tay kia truyền đến tiếng cười trầm thấp, ở trong vũ trụ tử vong điêu linh này quanh quẩn:
- Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu kỷ rồi? Một phần của ta, rốt cục có thể lại thấy ánh mặt trời...
Cái bàn tay này trắng noãn như ngọc, dần dần vặn vẹo, cũng không lâu lắm, liền biến hóa thành một vị thiếu niên áo vàng, bộ dạng còn rất trẻ, cất bước hướng Tiểu Thiên Tinh Giới đi tới.
- Những bộ phận khác của thân thể ta bị trấn áp ở trong Chư Thiên thế giới khác, ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của chúng, chúng đang đợi ta đi tìm về...
- Ha hả, rốt cục muốn đến phiên các ngươi run rẩy...
Tay gãy biến thành thiếu niên áo vàng vừa đi vừa tự nhủ:
- Bất quá chuyện tình ta thoát khốn, nhất định không cách nào dấu diếm được đương kim Thần Đế, ta hôm nay nguyên khí tổn thương nặng nề, thực lực chưa khôi phục, nếu như cùng hắn chống lại mà nói, chỉ sợ sẽ lần nữa gặp phải trấn áp, chi bằng đi tìm mấy trợ thủ. Thần Đế một kỷ này tên gì nhỉ... Ta nhớ rồi, hình như là mao đầu tiểu tử tên Quang Vũ, bất quá nếu tính toán, thọ nguyên của hắn cũng sắp tiêu hao hết...
Hắn xuyên qua hàng rào thế giới, thẳng đi tới các thế giới ở ngoài không gian, cơ hồ không nhìn thế giới bình chướng.
Tốc độ của hắn cực nhanh, Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm còn chưa rời Tiểu Thiên Tinh Giới, hắn đã đi tới phía ngoài. Thiếu niên áo vàng này ở trong không gian hư vô mịt mờ đi lại, cũng không lâu lắm liền đến thế giới có sáu cây cột đá, hướng trong bóng tối ở giữa cột đá nhìn lại, thấp giọng cười nói:
- Tiểu quỷ đáng thương, cư nhiên bị lục đại thế giới trấn áp, xem ra thực lực của ngươi không kém gì Quang Vũ...
- Chiến Thiên Ma Tôn ta đại náo Thần Giới, chém giết vô số Thiên Thần, cơ hồ đem Quang Vũ đuổi xuống Đế tọa, ngươi dám xưng ta là tiểu quỷ? Nếu không phải Quang Vũ Đại Đế người đông thế mạnh, há có thể là đối thủ của ta?
Trong bóng tối xiềng xích rầm rầm rung động, hai ánh mắt khổng lồ hiện ra, giống như hai mặt trời chói chan thiêu đốt, nhìn thẳng thiếu niên áo vàng kia, thanh âm trầm giọng nói:
- Ngươi là ai?
- Ta là ai?
Thiếu niên áo vàng kia ha ha cười một tiếng nói:
- Ta từng thấy qua hai vị Đế Tôn khai thiên, từng thấy bọn họ sáng tạo trật tự thế giới, diễn biến chúng sanh vạn vật, mà sáng tạo Chư Thiên thế giới này, mở ra vạn pháp, cũng có một phần của ta. Tiểu quỷ, lai lịch của ta không phải là ngươi có thể đo lường được.
- Thổi da trâu!
Trong bóng tối thanh âm kia cười nhẹ nói:
- Thực lực của ngươi so sánh với ta còn muốn kém một hai phân, ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua hai vị Đế Tôn, ngươi có cái gì có thể thấy, cũng dám thổi da trâu?
Thiếu niên áo vàng kia khẽ mỉm cười, thấp giọng nói:
- Ta nếu nói ra thân phận chân thật của ta, hù cũng hù chết ngươi. Bất quá ta hôm nay gặp rủi ro, không thích hợp nhắc lại danh tiếng lúc trước. Tiểu quỷ, ta đây cứu ngươi đi ra ngoài, ngươi chi bằng làm cho ta mấy chuyện, tương lai ta đến đỡ ngươi làm Thần Đế Chư Thiên thế giới, cũng là dễ dàng!
Hắn phi thân tiến lên, tiến vào trong bóng tối, vung tay áo phất một cái, một xiềng xích khóa lại vị Cổ Lão Ma tôn này rối rít đứt đoạn.
Một thân ảnh khổng lồ từ trong bóng tối đi ra, Ngưu đầu Nhân thân, đỉnh đầu sinh ra hai sừng, mỗi một sừng dài ngắn cũng có mấy vạn dặm, nhẹ nhàng đụng vào cột đá, trụ Thiên lay động không dứt!
Chiến Thiên Ma Tôn bị lục đại trụ Thiên thế giới trấn áp, rốt cục thoát khốn!
- Không nên gấp, trước mắt còn không thể cùng Quang Vũ xung đột chính diện.
Thiếu niên áo vàng thấy hắn tính toán phá hủy lục đại trụ Thiên thế giới, cười ngăn lại nói:
- Cùng hắn xung đột chính diện mà nói, thế tất sẽ kinh động mấy vị tồn tại trấn áp ta kia, khi đó liền có chút ít hỏng bét. Chúng ta chi bằng nhẫn nại một thời gian ngắn, đợi chờ tiểu quỷ Quang Vũ kia thọ nguyên hao hết, ha hả...
Hắn thấp giọng cười nói:
- Ta đoán chừng, ngày đó sẽ không xa, đến lúc đó ta liền có thể khôi phục toàn bộ tu vi thực lực...
Chiến Thiên Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, điềm nhiên nói:
- Áo vàng tiểu tử, mặc dù ngươi đã cứu ta, nhưng thủy chung không nói ra thân phận chân thật của mình, để cho ta rất khó tin tưởng ngươi!
Thiếu niên áo vàng khẽ mỉm cười, hướng nơi xa đi tới, thản nhiên nói:
- Thân phận của ta nếu lộ ra, Chư Thiên cũng sẽ khiếp sợ, đợi thoát khỏi phong ấn, khôi phục toàn bộ thực lực, ngươi liền biết ta là ai. Đến lúc đó, ngươi còn sẽ khiếp sợ đến nói không ra lời, bởi vì, ngươi đã từng nghe nói qua truyền thuyết của ta, cũng nhận được qua chỗ tốt của ta!
Chiến Thiên Ma Tôn nửa tin nửa ngờ, vội vàng bước nhanh đuổi theo hắn.
Sau khi hai người này đi cũng không lâu lắm, hư không đung đưa, một kim giáp Thần nhân từ trong hư không nhô đầu ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, đợi nhìn thấy lục đại trụ Thiên thế giới rỗng tuếch, sắc mặt không khỏi kịch biến, vội vàng lùi đầu về, chạy tới Thần Giới.
- Chiến Thiên Ma Tôn đào thoát, nhanh đi bẩm báo Đốc Thiên Phủ, mời Đốc Thiên Phủ Thần Chủ định đoạt!
Tin tức kia truyền hướng Thần Giới Đốc Thiên Phủ, Thần Giới chấn động, đột nhiên một con mắt căng nứt hư không, hiện ra ở trong kẽ hở không gian thế giới, tiếp theo một mặt gương có thể so với tinh cầu phá vỡ hư không, trôi lơ lửng ở phía trước con mắt kia, trong gương sáng kim quang bắn ra, một cột sáng chiếu rọi mọi nơi, đem hết thảy giấu diếm trong hư không chiếu rọi thông thấu!
Con mắt kia nhìn chăm chú mặt kính, một thanh âm truyền đến:
- Tìm không được tung tích của Chiến Thiên Ma Tôn!
- Một mặt Đốc Thiên Kính không đủ, chi bằng tế lên Lăng Kính Đốc Thiên Nghi!
Từng mặt gương từ trong hư không bay ra, ở trong không gian trống vắng tạo thành một mặt lăng kính khổng lồ, có tất cả 999 lăng giác, cột sáng chiếu rọi bốn phương tám hướng, trong phút chốc liền bắt đến thân ảnh của Chiến Thiên Ma Tôn, còn có thân ảnh của thiếu niên áo vàng kia cũng hiện ra ở trong kính, bất quá biểu hiện ra là một thủ chưởng trắng noãn, mà không phải là hình người.
- Lần này thật hỏng bét...
Cự nhãn kia thấy đến thủ chưởng như ngọc này, lấy làm kinh hãi, lặng lẽ không phát ra hơi thở từ trong hư không rụt trở về, Lăng Kính Đốc Thiên Nghi cũng biến mất không thấy gì nữa.
Thái Dương Chiến Xa chạy nhanh cách Tiểu Thiên Tinh Giới, tiến vào trên thế giới cầu, hướng Huyền Minh Nguyên Giới đi tới, Giang Nam quay đầu lại nhìn Tiểu Thiên Tinh Giới một cái, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn.
- Lần này ta biết được, mới gọi là Thần Thoại, từ trước ta cho là Tịch chưởng giáo cùng Thái Hoàng lão tổ đã là nhân vật cực cao, không nghĩ tới bọn họ chẳng qua là nhân vật đứng đầu Huyền Minh Nguyên Giới, trong thế giới khác, còn cất dấu hằng hà Thần Ma, cùng với nhân vật vô cùng kinh khủng...
Tuy nói nhãn giới kiến thức của hắn so sánh với trước không thể so sánh nổi, nhưng mà Thái Hoàng lão tổ như cũ là một núi lớn không cách nào trèo qua vắt ở trước mặt của hắn, không chỉ có hắn, Thái Hoàng lão tổ đối với mọi người của Huyền Minh Nguyên Giới mà nói, cũng là một ngọn núi lớn không thể vượt qua!
Muốn đạt tới phàm trần đỉnh, liền nhất định phải trèo qua ngọn núi lớn này!
Bất quá, này cần phải có thời gian.
Không có đầy đủ thời gian, đừng nói đuổi theo Thái Hoàng lão tổ, cho dù là đuổi theo Cận Đông Lưu cũng không có khả năng!
Hơn nữa đường tu hành trải rộng bụi gai, nguy hiểm nặng nề, hơi không cẩn thận sẽ gặp bỏ mình Đạo tiêu, tỷ như lần này Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm đi Tiểu Thiên Tinh Giới, mấy lần kinh nghiệm Sinh Tử, đầu tiên là gặp phải trái tim trong Man Hoang tử thành, sau ở trên thế giới cầu gặp gỡ đám người Hành Vân Đại Thiện Sư vây công, lại gặp phải Thiên Thủ Ma Thần ám sát, thậm chí ngay cả Lạc Hoa Âm cũng suýt nữa dâng mạng!
Mà Giang Nam cùng Hành Vân Đại Thiện Sư thì dây dưa hơn nửa năm, còn rơi vào Phong Cấm đại trận kia, gặp gỡ ma đầu thoát khốn, nếu hơi có lơ là sơ suất, chính là kết cục bỏ mình Đạo tiêu!
- Giữ được tánh mạng bản thân, mới là chủ yếu nhất, không có tánh mạng, những cái khác hết thảy là nói không!
Thái Dương Chiến Xa sắp chạy vào Huyền Minh Nguyên Giới, đột nhiên trong xe truyền đến đương đương chuông vang, miệng Kim Cương Chuyển Luân Chung kia chấn động không dứt, không người nào tự kêu, cố gắng bay khỏi Lạc Hoa Âm thao túng, bay trở về Kim Cương Pháp Thiện Tông.
Mặc dù Kim Cương Chuyển Luân Chung bị hao tổn, nhưng dù sao cũng là trấn giáo chi bảo, linh tính không mất. Ở đến gần Huyền Minh Nguyên Giới cảm giác được hơi thở của Kim Cương Pháp Thiện Tông, liền cố gắng thoát thân!
Giang Nam vội vã quay đầu nhìn lại, thất thanh nói:
- Tiên Ma đồng tu? Chẳng lẽ nơi đây trấn áp chính là một Tiên Nhân?
Trong đầu hắn điện quang hỏa thạch thoáng hiện từng cái từng cái ý niệm, chỉ có Tiên Nhân mới có thể có thọ nguyên lâu như thế, có thể sống qua từng tràng đại kiếp, cùng thế tồn tại, trường sinh bất diệt!
Tiên Nhân đem Đại Đạo bản thân ký thác hư không, cùng vũ trụ tồn tại, Chư Thiên thế giới bất diệt, Tiên Nhân Bất Tử.
- Trong Tiểu Thiên Tinh Nguyên Giới, trấn áp một Tiên Nhân, khó trách có thể cùng Tiên Thiên Thần Ma liều mạng, thậm chí chém giết Tiên Thiên Thần Ma!
Tiên Nhân bị trấn áp ở trong Phong Cấm đại trận nhất định là cùng Tiên Thiên Thần Ma chiến đấu bị thương nặng, mà khi đó Thần Giới Thiên Đế vừa vặn lên ngôi, liền ra lệnh Đấu Chiến Bộ Thiên Thần hạ phàm, nhân cơ hội trấn áp!
- Đương kim Thần Giới Thiên Đế cũng không phải cùng Tiên Thiên Thần Ma bảo vệ Tiểu Thiên Tinh Giới đồng loạt ra tay đối phó vị Tiên Nhân Tiên Ma đồng tu này, rõ ràng là đợi đến thời điểm bọn họ lưỡng bại câu thương mới ra tay, ngồi thu ngư ông đắc lợi!
Trong lòng Giang Nam không khỏi có một loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo, thầm nghĩ:
- Thiên Đế ngồi nhìn Tiểu Thiên Tinh Giới hủy diệt, cũng phải chờ tới một khắc kia, nhìn tánh mạng hàng tỉ vạn thương sinh của Tiểu Thiên Tinh Giới như không có gì, tâm địa đúng là như Thiết Thạch!
Thái Dương Chiến Xa điên cuồng bỏ chạy, rất nhanh cách nơi này càng ngày càng xa, bất quá vẫn không có thể chạy ra phạm vi hai mươi bốn cái xương sườn bao phủ.
Một cây xương sườn đứt đoạn, vỡ thành không biết bao nhiêu mảnh, bốn phương tám hướng rơi xuống, mỗi một khúc đều đạt mấy ngàn dặm.
- Hảo bảo bối!
Lạc Hoa Âm hai mắt sáng lên, đột nhiên từ trong Thái Dương Chiến Xa bay ra, sáu bóng người từ trong cơ thể nàng bay ra, cùng nàng hợp lực định trụ xương cốt khổng lồ bay trở lại.
Nàng đoạt tới gốc cây xương cốt, dài ngắn có khoảng hơn bốn ngàn dặm, mặc dù chỉ là một đoạn ngắn của xương sườn, nhưng mà phía trên trải rộng các loại văn lạc, cực kỳ thâm ảo.
- Sư tôn, xương sườn này đã hóa đá, mặc dù như cũ so sánh với trấn giáo chi bảo còn muốn cứng rắn, bất quá chúng ta không có chỗ cất?
Giang Nam không khỏi đầu đại nói:
- Nếu ngươi mang đến trong thánh tông ta, có thể để ở nơi đâu?
- Tử Xuyên, ta nhìn thấy không gian Tử Phủ của ngươi rất lớn, so sánh với một chút bí cảnh còn muốn rộng lớn, ngươi mở Tử Phủ ra, ta đem gốc xương này nhét vào!
Lạc Hoa Âm cười nói.
Giang Nam bất đắc dĩ, chỉ đành phải mở rộng không gian Tử Phủ, nữ ma đầu này hưng phấn đem xương cốt khổng lồ đưa vào trong Tử Phủ hắn, ngay sau đó lần nữa bay ra, lại khiêng trở lại một cây xương cốt.
- Không lấy nữa!
Giang Nam cả giận nói.
Lạc Hoa Âm cười nói:
- Lằng nhằng cái gì, ta thấy được trong Tử Phủ ngươi, cũng không có thiếu núi lớn, những núi lớn kia bất quá là dãy núi phàm trần, ném ra chứ để làm gì.
Giang Nam ném ra từng dãy núi, dãy núi trong Tử Phủ của hắn, vốn là hắn lưu lại chuẩn bị đập người, hắn hôm nay thực lực một ngày cao hơn một ngày, hơn nữa lại có một ngụm hắc oa, liền không có tác dụng.
Lạc Hoa Âm vừa đút một cây xương cốt đi vào, lại hưng phấn đi khiêng tới một cây, đầu cũng là không nhỏ.
Giang Nam im lặng:
- Lần này thật sự là không bỏ xuống được. Sư tôn, cho dù ta đem miệng hắc oa kia ném, cũng không bỏ xuống được!
Lạc Hoa Âm lưu luyến nhìn đống xương cốt này một cái, chỉ đành phải vứt bỏ, cười nói:
- Mảnh tinh hạch kia chính là làm bằng Thần kim, giá trị cao hơn, không nên ném đi.
Thái Dương Chiến Xa đi xa, dần dần không cách nào thấy rõ tình hình phía dưới, nhưng từ nơi kia truyền đến ba động như cũ kịch liệt, thậm chí ngay cả vô số hằng tinh tử vong trong vũ trụ tinh không cũng bị cổ ba động này chấn đến không ngừng run rẩy.
Liên hoa trong ma khí kia lái đến rực rỡ nhất, lại có một đóa Thanh Liên sinh ra, trung ương hoa nở, chỉ thấy nơi Thanh Liên mở ra, trung tâm cánh hoa không phải là Hoa Nhị, mà là một bàn tay, thủ chưởng trắng bệch.
Đây là một tay gãy, gãy tới cổ tay, không biết bị pháp bảo gì từ trên thân người cắt xuống, mà tất cả ma khí, Tiên quang là từ bàn tay này tán phát ra, liên hoa lá sen cũng là đạo lý trong bàn tay này tích chứa tạo thành đủ loại dị tượng!
Nếu Giang Nam vẫn còn ở nơi này, nhất định sẽ kinh hô, hắn vốn suy đoán Phong Cấm đại trận này trấn áp chính là một Tiên Nhân, mà sự thật hết lần này tới lần khác ngoài dự liệu của hắn.
Phong Cấm đại trận trấn áp, chỉ là một cánh tay gãy!
Một cánh tay gãy này, đánh chết tất cả Thần Ma của Tiểu Thiên Tinh Giới, thậm chí ngay cả Tiên Thiên Thần Ma bảo vệ Tiểu Thiên Tinh Giới cũng táng thân ở trong công kích của tay gãy!
Cánh tay gãy này mặc dù gặp phải bị thương nặng, dưới tình huống nguyên khí tổn thương nặng nề, còn cần hơn ngàn vị Thần Ma của Đấu Chiến Bộ tới hợp lực trấn áp, thậm chí đem những Thần Ma này sinh sôi hao tổn chết!
Mà hiện tại, nó phá Phong cấm đại trận, rốt cục thoát khốn ra!
- Ha hả, một phần thân thể của ta, rốt cục đi ra... Đi ra a!
Trong lòng bàn tay kia truyền đến tiếng cười trầm thấp, ở trong vũ trụ tử vong điêu linh này quanh quẩn:
- Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu kỷ rồi? Một phần của ta, rốt cục có thể lại thấy ánh mặt trời...
Cái bàn tay này trắng noãn như ngọc, dần dần vặn vẹo, cũng không lâu lắm, liền biến hóa thành một vị thiếu niên áo vàng, bộ dạng còn rất trẻ, cất bước hướng Tiểu Thiên Tinh Giới đi tới.
- Những bộ phận khác của thân thể ta bị trấn áp ở trong Chư Thiên thế giới khác, ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của chúng, chúng đang đợi ta đi tìm về...
- Ha hả, rốt cục muốn đến phiên các ngươi run rẩy...
Tay gãy biến thành thiếu niên áo vàng vừa đi vừa tự nhủ:
- Bất quá chuyện tình ta thoát khốn, nhất định không cách nào dấu diếm được đương kim Thần Đế, ta hôm nay nguyên khí tổn thương nặng nề, thực lực chưa khôi phục, nếu như cùng hắn chống lại mà nói, chỉ sợ sẽ lần nữa gặp phải trấn áp, chi bằng đi tìm mấy trợ thủ. Thần Đế một kỷ này tên gì nhỉ... Ta nhớ rồi, hình như là mao đầu tiểu tử tên Quang Vũ, bất quá nếu tính toán, thọ nguyên của hắn cũng sắp tiêu hao hết...
Hắn xuyên qua hàng rào thế giới, thẳng đi tới các thế giới ở ngoài không gian, cơ hồ không nhìn thế giới bình chướng.
Tốc độ của hắn cực nhanh, Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm còn chưa rời Tiểu Thiên Tinh Giới, hắn đã đi tới phía ngoài. Thiếu niên áo vàng này ở trong không gian hư vô mịt mờ đi lại, cũng không lâu lắm liền đến thế giới có sáu cây cột đá, hướng trong bóng tối ở giữa cột đá nhìn lại, thấp giọng cười nói:
- Tiểu quỷ đáng thương, cư nhiên bị lục đại thế giới trấn áp, xem ra thực lực của ngươi không kém gì Quang Vũ...
- Chiến Thiên Ma Tôn ta đại náo Thần Giới, chém giết vô số Thiên Thần, cơ hồ đem Quang Vũ đuổi xuống Đế tọa, ngươi dám xưng ta là tiểu quỷ? Nếu không phải Quang Vũ Đại Đế người đông thế mạnh, há có thể là đối thủ của ta?
Trong bóng tối xiềng xích rầm rầm rung động, hai ánh mắt khổng lồ hiện ra, giống như hai mặt trời chói chan thiêu đốt, nhìn thẳng thiếu niên áo vàng kia, thanh âm trầm giọng nói:
- Ngươi là ai?
- Ta là ai?
Thiếu niên áo vàng kia ha ha cười một tiếng nói:
- Ta từng thấy qua hai vị Đế Tôn khai thiên, từng thấy bọn họ sáng tạo trật tự thế giới, diễn biến chúng sanh vạn vật, mà sáng tạo Chư Thiên thế giới này, mở ra vạn pháp, cũng có một phần của ta. Tiểu quỷ, lai lịch của ta không phải là ngươi có thể đo lường được.
- Thổi da trâu!
Trong bóng tối thanh âm kia cười nhẹ nói:
- Thực lực của ngươi so sánh với ta còn muốn kém một hai phân, ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua hai vị Đế Tôn, ngươi có cái gì có thể thấy, cũng dám thổi da trâu?
Thiếu niên áo vàng kia khẽ mỉm cười, thấp giọng nói:
- Ta nếu nói ra thân phận chân thật của ta, hù cũng hù chết ngươi. Bất quá ta hôm nay gặp rủi ro, không thích hợp nhắc lại danh tiếng lúc trước. Tiểu quỷ, ta đây cứu ngươi đi ra ngoài, ngươi chi bằng làm cho ta mấy chuyện, tương lai ta đến đỡ ngươi làm Thần Đế Chư Thiên thế giới, cũng là dễ dàng!
Hắn phi thân tiến lên, tiến vào trong bóng tối, vung tay áo phất một cái, một xiềng xích khóa lại vị Cổ Lão Ma tôn này rối rít đứt đoạn.
Một thân ảnh khổng lồ từ trong bóng tối đi ra, Ngưu đầu Nhân thân, đỉnh đầu sinh ra hai sừng, mỗi một sừng dài ngắn cũng có mấy vạn dặm, nhẹ nhàng đụng vào cột đá, trụ Thiên lay động không dứt!
Chiến Thiên Ma Tôn bị lục đại trụ Thiên thế giới trấn áp, rốt cục thoát khốn!
- Không nên gấp, trước mắt còn không thể cùng Quang Vũ xung đột chính diện.
Thiếu niên áo vàng thấy hắn tính toán phá hủy lục đại trụ Thiên thế giới, cười ngăn lại nói:
- Cùng hắn xung đột chính diện mà nói, thế tất sẽ kinh động mấy vị tồn tại trấn áp ta kia, khi đó liền có chút ít hỏng bét. Chúng ta chi bằng nhẫn nại một thời gian ngắn, đợi chờ tiểu quỷ Quang Vũ kia thọ nguyên hao hết, ha hả...
Hắn thấp giọng cười nói:
- Ta đoán chừng, ngày đó sẽ không xa, đến lúc đó ta liền có thể khôi phục toàn bộ tu vi thực lực...
Chiến Thiên Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, điềm nhiên nói:
- Áo vàng tiểu tử, mặc dù ngươi đã cứu ta, nhưng thủy chung không nói ra thân phận chân thật của mình, để cho ta rất khó tin tưởng ngươi!
Thiếu niên áo vàng khẽ mỉm cười, hướng nơi xa đi tới, thản nhiên nói:
- Thân phận của ta nếu lộ ra, Chư Thiên cũng sẽ khiếp sợ, đợi thoát khỏi phong ấn, khôi phục toàn bộ thực lực, ngươi liền biết ta là ai. Đến lúc đó, ngươi còn sẽ khiếp sợ đến nói không ra lời, bởi vì, ngươi đã từng nghe nói qua truyền thuyết của ta, cũng nhận được qua chỗ tốt của ta!
Chiến Thiên Ma Tôn nửa tin nửa ngờ, vội vàng bước nhanh đuổi theo hắn.
Sau khi hai người này đi cũng không lâu lắm, hư không đung đưa, một kim giáp Thần nhân từ trong hư không nhô đầu ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, đợi nhìn thấy lục đại trụ Thiên thế giới rỗng tuếch, sắc mặt không khỏi kịch biến, vội vàng lùi đầu về, chạy tới Thần Giới.
- Chiến Thiên Ma Tôn đào thoát, nhanh đi bẩm báo Đốc Thiên Phủ, mời Đốc Thiên Phủ Thần Chủ định đoạt!
Tin tức kia truyền hướng Thần Giới Đốc Thiên Phủ, Thần Giới chấn động, đột nhiên một con mắt căng nứt hư không, hiện ra ở trong kẽ hở không gian thế giới, tiếp theo một mặt gương có thể so với tinh cầu phá vỡ hư không, trôi lơ lửng ở phía trước con mắt kia, trong gương sáng kim quang bắn ra, một cột sáng chiếu rọi mọi nơi, đem hết thảy giấu diếm trong hư không chiếu rọi thông thấu!
Con mắt kia nhìn chăm chú mặt kính, một thanh âm truyền đến:
- Tìm không được tung tích của Chiến Thiên Ma Tôn!
- Một mặt Đốc Thiên Kính không đủ, chi bằng tế lên Lăng Kính Đốc Thiên Nghi!
Từng mặt gương từ trong hư không bay ra, ở trong không gian trống vắng tạo thành một mặt lăng kính khổng lồ, có tất cả 999 lăng giác, cột sáng chiếu rọi bốn phương tám hướng, trong phút chốc liền bắt đến thân ảnh của Chiến Thiên Ma Tôn, còn có thân ảnh của thiếu niên áo vàng kia cũng hiện ra ở trong kính, bất quá biểu hiện ra là một thủ chưởng trắng noãn, mà không phải là hình người.
- Lần này thật hỏng bét...
Cự nhãn kia thấy đến thủ chưởng như ngọc này, lấy làm kinh hãi, lặng lẽ không phát ra hơi thở từ trong hư không rụt trở về, Lăng Kính Đốc Thiên Nghi cũng biến mất không thấy gì nữa.
Thái Dương Chiến Xa chạy nhanh cách Tiểu Thiên Tinh Giới, tiến vào trên thế giới cầu, hướng Huyền Minh Nguyên Giới đi tới, Giang Nam quay đầu lại nhìn Tiểu Thiên Tinh Giới một cái, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn.
- Lần này ta biết được, mới gọi là Thần Thoại, từ trước ta cho là Tịch chưởng giáo cùng Thái Hoàng lão tổ đã là nhân vật cực cao, không nghĩ tới bọn họ chẳng qua là nhân vật đứng đầu Huyền Minh Nguyên Giới, trong thế giới khác, còn cất dấu hằng hà Thần Ma, cùng với nhân vật vô cùng kinh khủng...
Tuy nói nhãn giới kiến thức của hắn so sánh với trước không thể so sánh nổi, nhưng mà Thái Hoàng lão tổ như cũ là một núi lớn không cách nào trèo qua vắt ở trước mặt của hắn, không chỉ có hắn, Thái Hoàng lão tổ đối với mọi người của Huyền Minh Nguyên Giới mà nói, cũng là một ngọn núi lớn không thể vượt qua!
Muốn đạt tới phàm trần đỉnh, liền nhất định phải trèo qua ngọn núi lớn này!
Bất quá, này cần phải có thời gian.
Không có đầy đủ thời gian, đừng nói đuổi theo Thái Hoàng lão tổ, cho dù là đuổi theo Cận Đông Lưu cũng không có khả năng!
Hơn nữa đường tu hành trải rộng bụi gai, nguy hiểm nặng nề, hơi không cẩn thận sẽ gặp bỏ mình Đạo tiêu, tỷ như lần này Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm đi Tiểu Thiên Tinh Giới, mấy lần kinh nghiệm Sinh Tử, đầu tiên là gặp phải trái tim trong Man Hoang tử thành, sau ở trên thế giới cầu gặp gỡ đám người Hành Vân Đại Thiện Sư vây công, lại gặp phải Thiên Thủ Ma Thần ám sát, thậm chí ngay cả Lạc Hoa Âm cũng suýt nữa dâng mạng!
Mà Giang Nam cùng Hành Vân Đại Thiện Sư thì dây dưa hơn nửa năm, còn rơi vào Phong Cấm đại trận kia, gặp gỡ ma đầu thoát khốn, nếu hơi có lơ là sơ suất, chính là kết cục bỏ mình Đạo tiêu!
- Giữ được tánh mạng bản thân, mới là chủ yếu nhất, không có tánh mạng, những cái khác hết thảy là nói không!
Thái Dương Chiến Xa sắp chạy vào Huyền Minh Nguyên Giới, đột nhiên trong xe truyền đến đương đương chuông vang, miệng Kim Cương Chuyển Luân Chung kia chấn động không dứt, không người nào tự kêu, cố gắng bay khỏi Lạc Hoa Âm thao túng, bay trở về Kim Cương Pháp Thiện Tông.
Mặc dù Kim Cương Chuyển Luân Chung bị hao tổn, nhưng dù sao cũng là trấn giáo chi bảo, linh tính không mất. Ở đến gần Huyền Minh Nguyên Giới cảm giác được hơi thở của Kim Cương Pháp Thiện Tông, liền cố gắng thoát thân!