Đế Tôn
Chương 2909: Nguyện có vùng đất vô kiếp chôn hồn nghĩa sĩ
- Thiên Tôn, Nguyên Mẫu, hai vị cần suy tính cho tất cả, bảo vệ con dân tam giới, không có nhiều sức lực hơn. Ta chôn mình trong vô nhân cấm khu không chết hẳn, ngược lại giảm bớt chút áp lực cho tiên thiên đạo cảnh, Nguyên Mẫu. Chẳng lẽ lại chết thêm một lần, có gì sợ?
Chức Mẫu ngẩn ngơ, đăm chiêu.
Chức Mẫu đột nhiên mỉm cười nói:
- Lão già gian manh, ngươi chọn công việc thật nhẹ nhàng. Thiên Tôn, Nguyên Mẫu, xin hai vị thành toàn, nhường cho người khá sống. Ta cũng muốn ngủ say trong vô nhân cấm khu cho thoải mái.
Chức Mẫu cân quắc không thua tu mi, nói cái chết nhẹ như lông hồng, làm người ta kính nể khí phách của nàng.
Mọi người cười nói:
- Trong tịch diệt kiếp cuối cùng chịu khổ mệt mỏi là đạo hữu sử dụng tiên thiên Lô Bồng. Thanh Hư, Chức Mẫu chọn ngủ trong vô nhân cấm khu thật thoải mái.
Linh Châu Tử bước lên phía trước, khom người nói:
- Thiên Tôn, ta cũng muốn lười biếng, xin Thiên Tôn thành toàn cho.
Đám người Nguyệt Bột Nữ Quân tiến lên, tự nguyện chém bản thân, bỏ mạng sống kiếp này. Các Thiên Quân như Lạc Hoa Âm, Thiếu Hư, Đạo Vương cũng tiến lên, thỉnh cầu ký thác thần hồn trong vô nhân cấm khu.
Giang Nam nhìn Nguyên Mẫu Thiên Tôn.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn gật đầu, nói:
- Cũng tốt, có thể giảm thấp vài phần kiếp số. Nếu áp lực quá lớn thì ngươi và ta không lo nổi. Nhưng tiếc cho tu vi kiếp này của bọn họ, không biết tịch diệt kiếp cuối cùng quq đi, có bao nhiêu người sống tiếp.
Thần hồn núp trong vô nhân cấm khu nhìn như thoải mái nhưng thật ra rất nguy hiểm. Bởi vì chỉ còn lại thần hồn, không có thân xác, tu vi, đạo quả, pháp bảo bảo hộ, thần hồn rất yếu ớt. Nếu tịch diệt kiếp xâm nhập vào vô nhân cấm khu, một dao động nhỏ là thần hồn cả đám chết chắc.
Mọi người nói như vậy, giành giật nhau muốn ký thác thần hồn vào vô nhân cấm khu là vì giảm thấp kiếp uy, tranh thủ nhiều cơ hội sống hơn cho chúng sinh tam giới.
Giang Nam nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Các vị yên tâm, ta sẽ luyện cấm khu thành một chén đất đặt trong tiên thiên Lô Bồng, miễn Lô Bồng còn thì các người sẽ không chết hẳn. Ai muốn ký thác trong vô nhân cấm khu hãy tiến lên.
Mọi người tiến lên trước một bước. Càn Khôn lão tổ, Vũ Uyên Đạo Quân, Bỉ Ngạn nương nương, Tịch Ứng Tình đứng dậy.
Băng Liên Thánh Mẫu cắn răng đứng lên, cáu gắt nói:
- Đám xấu xa các người toàn đứng ra, nếu lão nương không theo thì có vẻ không nghĩa khí.
Khổ Hạnh giáo chủ do dự một lúc, không tiến lên. Đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Lê Hoa Thánh Mẫu ngần ngừ giây lát, không tham gia.
Dù sao bỏ đạo hạnh, ký thác thần hồn trong vô nhân cấm khu quá nguy hiểm, sơ sẩy một cái là không có cơ hội chống cự đã hồn phi phách tán.
Nếu có thân thể thì ít ra còn khống chế lực lượng của mình chống cự được.
Hơn nữa Đạo Quân Đạo Tôn sống dưới tiên thiên Lô Bồng che chở an toàn hơn người chỉ còn thần hồn.
Tồn tại như bọn họ luôn rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng gạt bỏ ưu thế lớn nhất của mình.
Trong lòng bọn họ cũng biết dù giữ mạng sốngh ay ký thác trong vô nhân cấm khu đều nguy hiểm. Bởi vì tịch diệt kiếp cuối cùng đến, tịch diệt kiếp cuối cùng của Giang Nam cũng tới. Khi đó Đế Lân, Thanh Liên Tiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn tự mình ra tay báo thù rửa hận, tru sát Giang Nam, huyết tẩy Đại La Thiên.
Định Quang nhìn Vạn Vật Đạo Tổ, do dự hỏi:
- Sư tôn?
Vẻ mặt Vạn Vật Đạo Tổ thản nhiên lắc đầu, nói:
- Định Quang, ngươi cũng qua đi. Ta đã chuyển thế chín lần, đây là kiếp cuối cùng, không thể chuyển thế thêm nữa.
Định Quang đi vào đám người.
Linh Châu Tử ngoái đầu nói:
- Sư tôn, hãy sống sót!
Vạn Vật Đạo Tổ hiếm khi mỉm cười, gã cười to:
- Ta qua chín kiếp tịch diệt kiếp còn chưa chết, lần này cũng sẽ không lấy mạng ta được. Dù Đế và Tôn muốn lấy mạng ta thì ta phải cắn đứt mấy miếng thịt của bọn họ, các ngươi yên tâm đi đi!
Giang Nam nhìn Thị Hiên Vi, nói:
- Phu nhân cũng đi đi.
Thị Hiên Vi khẽ thở dài:
- Xin lão gia đừng quên thiếp thân.
Giang Tuyết Tình nhìn Giang Tuyết, khẽ hỏi:
- Mẫu thân, tại sao mẫu thân không ký thác thần hồn vào cấm khu?
Giang Tuyết cười cười, không trả lời:
- Tình nhi, ngươi cũng ký thác đi.
Giang Tuyết Tình lắc đầu, nói:
- Ta là chủ cấm khu, ta phải sống để giữ cấm khu.
Quân Đạo Nhân tiến lên nói:
- Phụ thần, hài nhi cũng muốn rời xa phân tranh...
Giang Nam bác bỏ:
- Tiên thiên Lô Bồng cần có người sử dụng nó bảo vệ tam giới và vô nhân cấm khu, các người không thể chết.
Vẻ mặt Quân Đạo Nhân buồn ba. Đám người Hồng Đạo Nhân thở dài.
- Hôm nay chúng ta vì chúng sinh tam giới, vì văn minh kiếp sau lại dâng ra sức lực cuối cùng!
Các Thiên Quân, Đạo Quân đứng lên cười to, tự xử, chém thân xác, tan đạo quả, tán đi hết tu vi. Các xác chết rơi vào vô nhân cấm khu biến thành mấy ngôi mộ lớn.
- Các đạo hữu còn sống, chuyện khác giao lại cho các ngươi!
- Chúng ta chết trước, làm biếng một lúc!
Các Thiên Quân, Đạo Quân Đạo Tôn chết, xác chìm trong vô nhân cấm khu, cười chịu chết.
Vân Liên nữ đế phất tay với Giang Tuyết Tình, cười nói:
- Tỷ tỷ, xin thứ lỗi tiểu muội làm biếng, tỷ tỷ nhớ bảo vệ ta.
Vân Liên nữ đế tự chém đạo quả, hương tiêu ngọc vẫn, xác chết rơi vào vô nhân cấm khu biến thành đóa hoa sen.
Tam Khuyết Đại Phật hét to:
- Sư tôn có đi cùng đệ tử không?
Khổ Hạnh giáo chủ lắc đầu, nói:
- Vi sư lưu luyến kiếp này, mạng sống nằm trong tay mình tốt hơn. Con người sống trên đời là lái thuyền trong bể khổ. Vi sư cần đi hết đoạn cuối bể khổ, nhìn tịch diệt kiếp cuối cùng mới viên mãn.
Tam Khuyết Đại Phật không khuyên thêm, buông vũ khí, xác rơi vào vô nhân cấm khu.
Trong Đại La Thiên không còn lại bao nhiêu cường giả. Hồng Đạo Nhân, Quân Đạo Nhân, Kế Đô ma tổ, Khổ Hạnh giáo chủ, Vạn Vật Đạo Tổ, Thánh Ma Thiên Tôn, Lê Hoa Thánh Mẫu. Còn có Thiên Phi Đạo Tôn, Giang Tuyết, Giang Tuyết Tình. Tịch Ứng Tình chọn cùng nhi tử Tịch Trọng, phu nhân Mộ Vãn Tình tuẫn táng trong vô nhân cấm khu. Nhạc Ấu Nương đi theo.
Nguyên Thủy Đại La Thiên trống trơn, thoáng chốc tĩnh lặng. Các bồ đoàn lơ lửng, loáng thoáng còn nghe tiếng cười đùa.
Giang Nam phất tay, bồ đoàn rơi xuống đất. Giang Nam ngước nhìn tam giới, thấy trong Đại La Thiên chúng sinh tam giới còn đó.
Vũ trụ tiên đạo, nơi này là mảnh đất duy nhất có người sống.
Nguyên Thủy Đại La Thiên là thánh địa, đất lành cuối cùng trong vũ trụ tiên đạo.
Bên ngoài Nguyên Thủy Đại La Thiên, sóng kiếp ba thời đại như sóng thần đã tới đỉnh đầu tùy thời đổ xuống, phá hủy thánh địa, đất lành cuối cùng, hủy diệt tất cả dấu vết văn minh.
Giang Nam ngước nhìn sóng kiếp ba thời đại, cười hỏi:
- Tẩu tẩu có muốn làm biếng không?
Nguyên Mẫu Thiên Tôn lắc đầu cười:
- Nếu ta làm biếng thì ai ngăn tịch diệt kiếp cuối cùng cho ngươi? Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi nắm chắc độ qua kiếp số này không?
Chức Mẫu ngẩn ngơ, đăm chiêu.
Chức Mẫu đột nhiên mỉm cười nói:
- Lão già gian manh, ngươi chọn công việc thật nhẹ nhàng. Thiên Tôn, Nguyên Mẫu, xin hai vị thành toàn, nhường cho người khá sống. Ta cũng muốn ngủ say trong vô nhân cấm khu cho thoải mái.
Chức Mẫu cân quắc không thua tu mi, nói cái chết nhẹ như lông hồng, làm người ta kính nể khí phách của nàng.
Mọi người cười nói:
- Trong tịch diệt kiếp cuối cùng chịu khổ mệt mỏi là đạo hữu sử dụng tiên thiên Lô Bồng. Thanh Hư, Chức Mẫu chọn ngủ trong vô nhân cấm khu thật thoải mái.
Linh Châu Tử bước lên phía trước, khom người nói:
- Thiên Tôn, ta cũng muốn lười biếng, xin Thiên Tôn thành toàn cho.
Đám người Nguyệt Bột Nữ Quân tiến lên, tự nguyện chém bản thân, bỏ mạng sống kiếp này. Các Thiên Quân như Lạc Hoa Âm, Thiếu Hư, Đạo Vương cũng tiến lên, thỉnh cầu ký thác thần hồn trong vô nhân cấm khu.
Giang Nam nhìn Nguyên Mẫu Thiên Tôn.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn gật đầu, nói:
- Cũng tốt, có thể giảm thấp vài phần kiếp số. Nếu áp lực quá lớn thì ngươi và ta không lo nổi. Nhưng tiếc cho tu vi kiếp này của bọn họ, không biết tịch diệt kiếp cuối cùng quq đi, có bao nhiêu người sống tiếp.
Thần hồn núp trong vô nhân cấm khu nhìn như thoải mái nhưng thật ra rất nguy hiểm. Bởi vì chỉ còn lại thần hồn, không có thân xác, tu vi, đạo quả, pháp bảo bảo hộ, thần hồn rất yếu ớt. Nếu tịch diệt kiếp xâm nhập vào vô nhân cấm khu, một dao động nhỏ là thần hồn cả đám chết chắc.
Mọi người nói như vậy, giành giật nhau muốn ký thác thần hồn vào vô nhân cấm khu là vì giảm thấp kiếp uy, tranh thủ nhiều cơ hội sống hơn cho chúng sinh tam giới.
Giang Nam nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Các vị yên tâm, ta sẽ luyện cấm khu thành một chén đất đặt trong tiên thiên Lô Bồng, miễn Lô Bồng còn thì các người sẽ không chết hẳn. Ai muốn ký thác trong vô nhân cấm khu hãy tiến lên.
Mọi người tiến lên trước một bước. Càn Khôn lão tổ, Vũ Uyên Đạo Quân, Bỉ Ngạn nương nương, Tịch Ứng Tình đứng dậy.
Băng Liên Thánh Mẫu cắn răng đứng lên, cáu gắt nói:
- Đám xấu xa các người toàn đứng ra, nếu lão nương không theo thì có vẻ không nghĩa khí.
Khổ Hạnh giáo chủ do dự một lúc, không tiến lên. Đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Lê Hoa Thánh Mẫu ngần ngừ giây lát, không tham gia.
Dù sao bỏ đạo hạnh, ký thác thần hồn trong vô nhân cấm khu quá nguy hiểm, sơ sẩy một cái là không có cơ hội chống cự đã hồn phi phách tán.
Nếu có thân thể thì ít ra còn khống chế lực lượng của mình chống cự được.
Hơn nữa Đạo Quân Đạo Tôn sống dưới tiên thiên Lô Bồng che chở an toàn hơn người chỉ còn thần hồn.
Tồn tại như bọn họ luôn rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng gạt bỏ ưu thế lớn nhất của mình.
Trong lòng bọn họ cũng biết dù giữ mạng sốngh ay ký thác trong vô nhân cấm khu đều nguy hiểm. Bởi vì tịch diệt kiếp cuối cùng đến, tịch diệt kiếp cuối cùng của Giang Nam cũng tới. Khi đó Đế Lân, Thanh Liên Tiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn tự mình ra tay báo thù rửa hận, tru sát Giang Nam, huyết tẩy Đại La Thiên.
Định Quang nhìn Vạn Vật Đạo Tổ, do dự hỏi:
- Sư tôn?
Vẻ mặt Vạn Vật Đạo Tổ thản nhiên lắc đầu, nói:
- Định Quang, ngươi cũng qua đi. Ta đã chuyển thế chín lần, đây là kiếp cuối cùng, không thể chuyển thế thêm nữa.
Định Quang đi vào đám người.
Linh Châu Tử ngoái đầu nói:
- Sư tôn, hãy sống sót!
Vạn Vật Đạo Tổ hiếm khi mỉm cười, gã cười to:
- Ta qua chín kiếp tịch diệt kiếp còn chưa chết, lần này cũng sẽ không lấy mạng ta được. Dù Đế và Tôn muốn lấy mạng ta thì ta phải cắn đứt mấy miếng thịt của bọn họ, các ngươi yên tâm đi đi!
Giang Nam nhìn Thị Hiên Vi, nói:
- Phu nhân cũng đi đi.
Thị Hiên Vi khẽ thở dài:
- Xin lão gia đừng quên thiếp thân.
Giang Tuyết Tình nhìn Giang Tuyết, khẽ hỏi:
- Mẫu thân, tại sao mẫu thân không ký thác thần hồn vào cấm khu?
Giang Tuyết cười cười, không trả lời:
- Tình nhi, ngươi cũng ký thác đi.
Giang Tuyết Tình lắc đầu, nói:
- Ta là chủ cấm khu, ta phải sống để giữ cấm khu.
Quân Đạo Nhân tiến lên nói:
- Phụ thần, hài nhi cũng muốn rời xa phân tranh...
Giang Nam bác bỏ:
- Tiên thiên Lô Bồng cần có người sử dụng nó bảo vệ tam giới và vô nhân cấm khu, các người không thể chết.
Vẻ mặt Quân Đạo Nhân buồn ba. Đám người Hồng Đạo Nhân thở dài.
- Hôm nay chúng ta vì chúng sinh tam giới, vì văn minh kiếp sau lại dâng ra sức lực cuối cùng!
Các Thiên Quân, Đạo Quân đứng lên cười to, tự xử, chém thân xác, tan đạo quả, tán đi hết tu vi. Các xác chết rơi vào vô nhân cấm khu biến thành mấy ngôi mộ lớn.
- Các đạo hữu còn sống, chuyện khác giao lại cho các ngươi!
- Chúng ta chết trước, làm biếng một lúc!
Các Thiên Quân, Đạo Quân Đạo Tôn chết, xác chìm trong vô nhân cấm khu, cười chịu chết.
Vân Liên nữ đế phất tay với Giang Tuyết Tình, cười nói:
- Tỷ tỷ, xin thứ lỗi tiểu muội làm biếng, tỷ tỷ nhớ bảo vệ ta.
Vân Liên nữ đế tự chém đạo quả, hương tiêu ngọc vẫn, xác chết rơi vào vô nhân cấm khu biến thành đóa hoa sen.
Tam Khuyết Đại Phật hét to:
- Sư tôn có đi cùng đệ tử không?
Khổ Hạnh giáo chủ lắc đầu, nói:
- Vi sư lưu luyến kiếp này, mạng sống nằm trong tay mình tốt hơn. Con người sống trên đời là lái thuyền trong bể khổ. Vi sư cần đi hết đoạn cuối bể khổ, nhìn tịch diệt kiếp cuối cùng mới viên mãn.
Tam Khuyết Đại Phật không khuyên thêm, buông vũ khí, xác rơi vào vô nhân cấm khu.
Trong Đại La Thiên không còn lại bao nhiêu cường giả. Hồng Đạo Nhân, Quân Đạo Nhân, Kế Đô ma tổ, Khổ Hạnh giáo chủ, Vạn Vật Đạo Tổ, Thánh Ma Thiên Tôn, Lê Hoa Thánh Mẫu. Còn có Thiên Phi Đạo Tôn, Giang Tuyết, Giang Tuyết Tình. Tịch Ứng Tình chọn cùng nhi tử Tịch Trọng, phu nhân Mộ Vãn Tình tuẫn táng trong vô nhân cấm khu. Nhạc Ấu Nương đi theo.
Nguyên Thủy Đại La Thiên trống trơn, thoáng chốc tĩnh lặng. Các bồ đoàn lơ lửng, loáng thoáng còn nghe tiếng cười đùa.
Giang Nam phất tay, bồ đoàn rơi xuống đất. Giang Nam ngước nhìn tam giới, thấy trong Đại La Thiên chúng sinh tam giới còn đó.
Vũ trụ tiên đạo, nơi này là mảnh đất duy nhất có người sống.
Nguyên Thủy Đại La Thiên là thánh địa, đất lành cuối cùng trong vũ trụ tiên đạo.
Bên ngoài Nguyên Thủy Đại La Thiên, sóng kiếp ba thời đại như sóng thần đã tới đỉnh đầu tùy thời đổ xuống, phá hủy thánh địa, đất lành cuối cùng, hủy diệt tất cả dấu vết văn minh.
Giang Nam ngước nhìn sóng kiếp ba thời đại, cười hỏi:
- Tẩu tẩu có muốn làm biếng không?
Nguyên Mẫu Thiên Tôn lắc đầu cười:
- Nếu ta làm biếng thì ai ngăn tịch diệt kiếp cuối cùng cho ngươi? Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi nắm chắc độ qua kiếp số này không?