Đế Tôn
Chương 2886: Tức giận (2)
Nguyên Mẫu Thiên Tôn gật đầu, nói:
- Hơi có lý, Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy sao?
Mắt Giang Nam lóe tia sáng, cười nói:
- Tốt, không biết quyết định ai sống ai chết?
- Vậy phải xem khí vận, phúc nguyên của bọn họ thế nào.
Thanh Liên Tiên Tôn cười nói:
- Bây giờ thời đại tiên đạo tất nhiên tịch diệt, cái gọi là tiên đạo ngũ tổ không còn khí vận, nên ứng kiếp. Các vị thấy sao?
Nguyên Mẫu Thiên Tôn nhíu mày, Đạo Không Thiên Tôn cũng cau mày. Trong tiên đạo ngũ tổ có bốn là phe Đại La Thiên, ba người là nhi tử của Giang Nam. Thanh Liên Tiên Tôn nói một câu xúi tất cả ứng kiếp. La Hầu La ma tổ là ngoại tôn của Đạo Không Thiên Tôn, trong lòng gã không muốn La Hầu La ứng kiếp chút nào.
Giang Nam cười nói:
- Đồng ý.
Vô Cực Thiên Tôn cười:
- Trừ tiên đạo ngũ tổ ra còn có sinh linh sinh ra từ khai thiên khí vận, công đức cũng nên ứng kiếp.
Vô Cực Thiên Tôn nói câu đó làm Nguyên Mẫu Thiên Tôn, Thanh Liên Tiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn, Đế Lân nhíu chặt mày. Có tổng cộng mười sinh linh được khai thiên khí vận, công đức, có ba người chết, hiện tại còn lại bảy người.
Trong đó Phục Sá giáo chủ là đệ tử của Thanh Liên Tiên Tôn. Chung Thiên là ngoại tôn của Đạo Không Thiên Tôn. Ma Thiên là tử tôn của Đạo Không Thiên Tôn, La Hầu La là nghĩa tử. Long Ngạn là đồ tôn của Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân. Vân Liên là nghĩa nữ của Giang Nam. Linh Châu Tử, Định Quang là đồ đệ của Vạn Vật Đạo Tổ.
Vô Cực Thiên Tôn nêu đề nghị này gom hết ba đại thế lực vào trong, mỗi nhà đều bị hao tổn.
Đế Lân cười khẩy nói:
- Đạo Quân tiền sử Đạo Quân điện kiếp số chưa tiêu, kiếp vận đã tới, nên ứng kiếp.
Thanh Liên Tiên Tôn gật đầu, nói:
- Nếu Đạo Quân tiền sử Đạo Quân điện không lịch kiếp thì không thể tiêu diệt sóng kiếp tiền sử, nên đương nhiên phải chịu kiếp.
Vô Cực Thiên Tôn cắn răng, cười nói:
- Nếu vậy Thiên Hoang, Vô Tà dưới tay Tiên Tôn cũng cần lịch kiếp. Và Thiên Môn của Nguyên Thủy Thiên Tôn, đám người Vạn Chú, Vạn Vật cũng phải lịch kiếp!
Giang Nam gật đầu:
- Thiên Hoang, Vô Tà lịch kiếp? Rất tốt, ta đồng ý.
Thanh Liên Tiên Tôn cười to bảo:
- Ý ta nói là Thiên Môn, môn hạ của Thiên Tôn, đám người Vạn Chú, Vạn Vật.
Giang Nam cười:
- Được được.
Vô Cực Thiên Tôn nhìn Nguyên Mẫu Thiên Tôn:
- Còn có Thiên Phi Đạo Tôn cũng từ tiền sử đến bây giờ, nên lịch kiếp. Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nguyên Mẫu Thiên Tôn thấy sao?
Giang Nam cười tủm tỉm:
- Tốt tốt.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn nóng nảy kéo Giang Nam, tức giận nói:
- Họ Giang, hơn một nửa thuộc hạ của ngươi bị người ta quyết định chết, ngươi nói câu khác được không? Cứ tốt với được là sao?
Vô Cực Thiên Tôn đầy ẩn ý nói:
- Nhiều Đạo Quân chết chắc, Thiên Tôn cũng cần chết mới giảm áp lực tịch diệt kiếp. Nguyên Mẫu đạo hữu ở lại từ thời đại nguyên đạo, nên ứng kiếp.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn tức giận định hất bàn.
Giang Nam đè Nguyên Mẫu Thiên Tôn lại, cười nói:
- Mỗi người đều muốn sống, ai có thể quyết định sống chết của người khác? Các vị đạo hữu nói vui, cứ để bọn họ nói cho sướng miệng. Kết quả vẫn là đánh một trận, trên chiến trường định sinh tử. Bọn họ muốn quyết định thì cứ để mặc bọn họ chơi, chưa biết ai chết trong chiến trường.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn thở phào, liếc xéo Giang Nam.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn thầm nghĩ:
- Ta quá sốt ruột, không mặt dày như họ Giang. Cái tên này là ai đặt quy tắc cũng sẽ không nghe theo, cắn chết không thừa nhận.
Thanh Liên Tiên Tôn hắng giọng:
- Nguyên Thủy Thiên Tôn phủ định đề nghị của chúng ta, hay vì có đề nghị tốt hơn?
Đế Lân, Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn cùng nhìn sang.
Giang Nam mỉm cười nói:
- Đương nhiên. Đề nghị của ta là... Thiên Tôn không thể quyết định sống chết của ai, sinh tử của mọi người thì tự bọn họ giành lấy.
Mọi người nhíu mày.
Giang Nam tiếp tục bảo:
- Nếu làm trái, ta giết Thiên Tôn.
- Ngươi...!
Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn, Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân đứng dậy, sát khí đằng đằng. Uy nhiếp bốn Thiên Tôn làm rung chuyển thánh địa do Vô Cực đạo trác chế tạo.
Giang Nam ngồi yên tại chỗ, thản nhiên nói:
- Cá vị đạo hữu định diệt tuyệt thế lực Đại La Thiên của ta, tiêu diệt cả Nguyên Mẫu, nhi tử của ta, chẳng lẽ không cho ta xuống tay với các ngươi? Nếu các ngươi nhúng tay vào vô lượng sát kiếp thì ta sẽ trở mặt, chém hết các ngươi, đừng nghi ngờ.
Giang Nam đứng dậy, khí thế khủng bố hoàn toàn bùng nổ. Vang tiếng nổ điếc tai, không gian thánh địa Vô Cực đạo trác chế tạo bị thủng một lỗ to. Bên ngoài không gian thánh địa này sấm sét ầm ầm, tịch diệt ma nhãn cuồn cuộn, tịch diệt kiếp quang bắn tứ tung, kiếp vũ mênh mang như tịch diệt kiếp giáng lâm.
Khí thế của Giang Nam rất hung tợn, kinh khủng, khiến thánh địa giông gió nổi lên. Bốn Thiên Tôn sắc mặt liên tục thay đổi. Nguyên Mẫu Thiên Tôn hoảng sợ.
Giang Nam giơ hai ngón tay lên:
- Các ngươi không tu thành tận cùng đại đạo, đều yếu hơn ta hai bậc.
Giang Nam lạnh lùng nói:
- Cho dù bốn vị hợp sức giết ta cũng sẽ phải hy sinh hai người mới thành công. Ta cho các ngươi cơ hội bước vào tận cùng đại đạo, nhưng nếu đụng vào người của ta thì bây giờ sẽ có hai người chết. Ai muốn chết?
Trong thánh địa hoàn toàn tĩnh lặng.
Giây lát sau Đế Lân thu khí thế về, cười nói:
- Mời Thiên Tôn ngồi, mọi người chỉ nói chuyện với nhau, còn chưa quyết định gì, đừng tức giận.
Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn, Thanh Liên Tiên Tôn thu khí thế về, ngồi xuống. Giang Nam cũng ngồi xuống. Nguyên Mẫu Thiên Tôn nhìn đám Đạo Không Thiên Tôn, thấy mấy Thiên Tôn biểu tình cực kỳ khó xem.
Khí thế của Giang Nam quá cường đại, làm bọn họ rất rung động. Hung thần này nếu địa khai sát giới thì dù bốn Thiên Tôn hợp sức lại cũng cầnh y sinh hai người mới trấn áp Giang Nam được. Cái giá quá lớn, bốn Thiên Tôn không thể chấp nhận.
Ai biết người chết có phải là chính mình? Huống chi bọn họ đối địch với nhau, có khả naqưng hợp tác trừ khử Giang Nam, nhưng kêu mạo hiểm mạng sống thì xá suất rất thấp.
- Không đặt chân đến tận cùng đại đạo thì không thắng tên này được!
Đây là suy nghĩ của các Thiên Tôn. Thanh Liên Tiên Tôn lấy bảo chứng đạo, Đế Lân lây thần chứng đạo, Đạo Không Thiên Tôn lấy thân chứng đạo, Vô Cực Thiên Tôn lấy đạo chứng đạo đều đang trên đường cầu chứng, chưa đặt chân vào tận cùng đại đạo.
Hiện giờ Giang Nam đè đầu cả đám, không bước chân vào tận cùng đại đạo thì Đế Lân, Thanh Liên Tiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn không nắm chắc sẽ thắng Giang Nam.
Một Thiên Tôn không sử dụng bất cứ cách chứng đạo nào, chỉ dựa vào Nguyên Thủy đại đạo đã trấn áp cả đám, mặc dù lòng khó chịu nhưng mấy Thiên Tôn rất nể Giang Nam.
Tuy nhiên Giang Nam quá kiêu ngạo, làm các Thiên Tôn mất mặt nên ai nấy biểu tình cực kỳ khó xem.
Khí thế Giang Nam dịu lại, mỉm cười nói:
- Các vị đạo hữu đừng hùng hổ như vậy. Nếu chúng ta trước kia đã giao ước ba chương vẫn sẽ có hiệu lực. Miễn các vị không nhúng tay vào tranh đấu giữa môn hạ của chúng ta thì ta sẽ không ra tay. Sinh tử do chính bọn họ giành lấy, thế mới công bằng.
- Hơi có lý, Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy sao?
Mắt Giang Nam lóe tia sáng, cười nói:
- Tốt, không biết quyết định ai sống ai chết?
- Vậy phải xem khí vận, phúc nguyên của bọn họ thế nào.
Thanh Liên Tiên Tôn cười nói:
- Bây giờ thời đại tiên đạo tất nhiên tịch diệt, cái gọi là tiên đạo ngũ tổ không còn khí vận, nên ứng kiếp. Các vị thấy sao?
Nguyên Mẫu Thiên Tôn nhíu mày, Đạo Không Thiên Tôn cũng cau mày. Trong tiên đạo ngũ tổ có bốn là phe Đại La Thiên, ba người là nhi tử của Giang Nam. Thanh Liên Tiên Tôn nói một câu xúi tất cả ứng kiếp. La Hầu La ma tổ là ngoại tôn của Đạo Không Thiên Tôn, trong lòng gã không muốn La Hầu La ứng kiếp chút nào.
Giang Nam cười nói:
- Đồng ý.
Vô Cực Thiên Tôn cười:
- Trừ tiên đạo ngũ tổ ra còn có sinh linh sinh ra từ khai thiên khí vận, công đức cũng nên ứng kiếp.
Vô Cực Thiên Tôn nói câu đó làm Nguyên Mẫu Thiên Tôn, Thanh Liên Tiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn, Đế Lân nhíu chặt mày. Có tổng cộng mười sinh linh được khai thiên khí vận, công đức, có ba người chết, hiện tại còn lại bảy người.
Trong đó Phục Sá giáo chủ là đệ tử của Thanh Liên Tiên Tôn. Chung Thiên là ngoại tôn của Đạo Không Thiên Tôn. Ma Thiên là tử tôn của Đạo Không Thiên Tôn, La Hầu La là nghĩa tử. Long Ngạn là đồ tôn của Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân. Vân Liên là nghĩa nữ của Giang Nam. Linh Châu Tử, Định Quang là đồ đệ của Vạn Vật Đạo Tổ.
Vô Cực Thiên Tôn nêu đề nghị này gom hết ba đại thế lực vào trong, mỗi nhà đều bị hao tổn.
Đế Lân cười khẩy nói:
- Đạo Quân tiền sử Đạo Quân điện kiếp số chưa tiêu, kiếp vận đã tới, nên ứng kiếp.
Thanh Liên Tiên Tôn gật đầu, nói:
- Nếu Đạo Quân tiền sử Đạo Quân điện không lịch kiếp thì không thể tiêu diệt sóng kiếp tiền sử, nên đương nhiên phải chịu kiếp.
Vô Cực Thiên Tôn cắn răng, cười nói:
- Nếu vậy Thiên Hoang, Vô Tà dưới tay Tiên Tôn cũng cần lịch kiếp. Và Thiên Môn của Nguyên Thủy Thiên Tôn, đám người Vạn Chú, Vạn Vật cũng phải lịch kiếp!
Giang Nam gật đầu:
- Thiên Hoang, Vô Tà lịch kiếp? Rất tốt, ta đồng ý.
Thanh Liên Tiên Tôn cười to bảo:
- Ý ta nói là Thiên Môn, môn hạ của Thiên Tôn, đám người Vạn Chú, Vạn Vật.
Giang Nam cười:
- Được được.
Vô Cực Thiên Tôn nhìn Nguyên Mẫu Thiên Tôn:
- Còn có Thiên Phi Đạo Tôn cũng từ tiền sử đến bây giờ, nên lịch kiếp. Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nguyên Mẫu Thiên Tôn thấy sao?
Giang Nam cười tủm tỉm:
- Tốt tốt.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn nóng nảy kéo Giang Nam, tức giận nói:
- Họ Giang, hơn một nửa thuộc hạ của ngươi bị người ta quyết định chết, ngươi nói câu khác được không? Cứ tốt với được là sao?
Vô Cực Thiên Tôn đầy ẩn ý nói:
- Nhiều Đạo Quân chết chắc, Thiên Tôn cũng cần chết mới giảm áp lực tịch diệt kiếp. Nguyên Mẫu đạo hữu ở lại từ thời đại nguyên đạo, nên ứng kiếp.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn tức giận định hất bàn.
Giang Nam đè Nguyên Mẫu Thiên Tôn lại, cười nói:
- Mỗi người đều muốn sống, ai có thể quyết định sống chết của người khác? Các vị đạo hữu nói vui, cứ để bọn họ nói cho sướng miệng. Kết quả vẫn là đánh một trận, trên chiến trường định sinh tử. Bọn họ muốn quyết định thì cứ để mặc bọn họ chơi, chưa biết ai chết trong chiến trường.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn thở phào, liếc xéo Giang Nam.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn thầm nghĩ:
- Ta quá sốt ruột, không mặt dày như họ Giang. Cái tên này là ai đặt quy tắc cũng sẽ không nghe theo, cắn chết không thừa nhận.
Thanh Liên Tiên Tôn hắng giọng:
- Nguyên Thủy Thiên Tôn phủ định đề nghị của chúng ta, hay vì có đề nghị tốt hơn?
Đế Lân, Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn cùng nhìn sang.
Giang Nam mỉm cười nói:
- Đương nhiên. Đề nghị của ta là... Thiên Tôn không thể quyết định sống chết của ai, sinh tử của mọi người thì tự bọn họ giành lấy.
Mọi người nhíu mày.
Giang Nam tiếp tục bảo:
- Nếu làm trái, ta giết Thiên Tôn.
- Ngươi...!
Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn, Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân đứng dậy, sát khí đằng đằng. Uy nhiếp bốn Thiên Tôn làm rung chuyển thánh địa do Vô Cực đạo trác chế tạo.
Giang Nam ngồi yên tại chỗ, thản nhiên nói:
- Cá vị đạo hữu định diệt tuyệt thế lực Đại La Thiên của ta, tiêu diệt cả Nguyên Mẫu, nhi tử của ta, chẳng lẽ không cho ta xuống tay với các ngươi? Nếu các ngươi nhúng tay vào vô lượng sát kiếp thì ta sẽ trở mặt, chém hết các ngươi, đừng nghi ngờ.
Giang Nam đứng dậy, khí thế khủng bố hoàn toàn bùng nổ. Vang tiếng nổ điếc tai, không gian thánh địa Vô Cực đạo trác chế tạo bị thủng một lỗ to. Bên ngoài không gian thánh địa này sấm sét ầm ầm, tịch diệt ma nhãn cuồn cuộn, tịch diệt kiếp quang bắn tứ tung, kiếp vũ mênh mang như tịch diệt kiếp giáng lâm.
Khí thế của Giang Nam rất hung tợn, kinh khủng, khiến thánh địa giông gió nổi lên. Bốn Thiên Tôn sắc mặt liên tục thay đổi. Nguyên Mẫu Thiên Tôn hoảng sợ.
Giang Nam giơ hai ngón tay lên:
- Các ngươi không tu thành tận cùng đại đạo, đều yếu hơn ta hai bậc.
Giang Nam lạnh lùng nói:
- Cho dù bốn vị hợp sức giết ta cũng sẽ phải hy sinh hai người mới thành công. Ta cho các ngươi cơ hội bước vào tận cùng đại đạo, nhưng nếu đụng vào người của ta thì bây giờ sẽ có hai người chết. Ai muốn chết?
Trong thánh địa hoàn toàn tĩnh lặng.
Giây lát sau Đế Lân thu khí thế về, cười nói:
- Mời Thiên Tôn ngồi, mọi người chỉ nói chuyện với nhau, còn chưa quyết định gì, đừng tức giận.
Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn, Thanh Liên Tiên Tôn thu khí thế về, ngồi xuống. Giang Nam cũng ngồi xuống. Nguyên Mẫu Thiên Tôn nhìn đám Đạo Không Thiên Tôn, thấy mấy Thiên Tôn biểu tình cực kỳ khó xem.
Khí thế của Giang Nam quá cường đại, làm bọn họ rất rung động. Hung thần này nếu địa khai sát giới thì dù bốn Thiên Tôn hợp sức lại cũng cầnh y sinh hai người mới trấn áp Giang Nam được. Cái giá quá lớn, bốn Thiên Tôn không thể chấp nhận.
Ai biết người chết có phải là chính mình? Huống chi bọn họ đối địch với nhau, có khả naqưng hợp tác trừ khử Giang Nam, nhưng kêu mạo hiểm mạng sống thì xá suất rất thấp.
- Không đặt chân đến tận cùng đại đạo thì không thắng tên này được!
Đây là suy nghĩ của các Thiên Tôn. Thanh Liên Tiên Tôn lấy bảo chứng đạo, Đế Lân lây thần chứng đạo, Đạo Không Thiên Tôn lấy thân chứng đạo, Vô Cực Thiên Tôn lấy đạo chứng đạo đều đang trên đường cầu chứng, chưa đặt chân vào tận cùng đại đạo.
Hiện giờ Giang Nam đè đầu cả đám, không bước chân vào tận cùng đại đạo thì Đế Lân, Thanh Liên Tiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn không nắm chắc sẽ thắng Giang Nam.
Một Thiên Tôn không sử dụng bất cứ cách chứng đạo nào, chỉ dựa vào Nguyên Thủy đại đạo đã trấn áp cả đám, mặc dù lòng khó chịu nhưng mấy Thiên Tôn rất nể Giang Nam.
Tuy nhiên Giang Nam quá kiêu ngạo, làm các Thiên Tôn mất mặt nên ai nấy biểu tình cực kỳ khó xem.
Khí thế Giang Nam dịu lại, mỉm cười nói:
- Các vị đạo hữu đừng hùng hổ như vậy. Nếu chúng ta trước kia đã giao ước ba chương vẫn sẽ có hiệu lực. Miễn các vị không nhúng tay vào tranh đấu giữa môn hạ của chúng ta thì ta sẽ không ra tay. Sinh tử do chính bọn họ giành lấy, thế mới công bằng.