Đế Tôn
Chương 2756: Thế đại tranh (1)
Mọi người bên bờ sông cười nói:
- Tương Khang, chuyện mổ bụng do ngươi làm đi, lột da sạch sẽ rồi nướng, quay, xào mấy món nhắm rượu thì tùy tay nghề của ngươi.
- Tiên thiên sinh linh sau khai thiên là ngon nhất, mấy con này rất lợi hại, chắc chắn vị rất ngon.
Phi Hùng Đạo Nhân hét to:
- Tha mạng!
Khổng Thánh Đạo Nhân phun cục đàm máu vào Phi Hùng Đạo Nhân. Tức giận mắng:
- Phi Hùng đạo hữu, có khí phách một chút được không? Huyền Thiên giáo chủ, coi như lần này chúng ta xui, muốn giết muốn chém gì tùy ngươi, chỉ cầu chết ngay!
Viên Thái lão nhân kinh ngạc nói:
- Huyền Thiên giáo chủ?
Viên Thái lão nhân bật cười:
- Ngươi cho rằng ta là giáo chủ? Có chút khí phách, muốn khiêu chiến tồn tại khủng bố kia. Thiên Quân trên đời này tụ lại một chỗ khoảng năm mươi người cũng không đủ cho giáo chủ đánh. Chỉ có thành tựu Đạo Quân mới dám so tài với giáo chủ, nếu hắn đến thật thì chỉ khí thế đủ đè bẹp ngươi.
Giang Tuyết Tình lộ vẻ bất nhẫn nói:
- Mấy tên này tuy rằng có mắt không tròng nhưng dù gì là sinh linh sinh ra khi khai thiên, dị chủng hiếm có. Nếu ăn mất e rằng tuyệt chủng.
Phi Hùng Đạo Nhân, Cửu Dương thánh long, trăm ngàn tiên thiên yêu ma lộ vẻ cảm kích.
Giang Tuyết Tình cười nói:
- Hay cắt cánh tên này, cắt mấy trăm ngàn cân thịt tên kia, để lại vị trí ăn ngon nhất rồi thả bọn họ đi. Lần sau bắt nữa chắc chắn đã mọc lại phần bị chặt.
Đám Phi Hùng Đạo Nhân mặt xám xịt.
Đám Viên Thái lão nhân hoan hô:
- Ý hay, cứ làm vậy đi!
Các yêu ma Khổng Thánh Đạo Nhân bị cắt một phần trên người rồi được thả ra.
Thiên Hi Thánh Nhân nói:
- Lần này đại tỷ của chúng ta cầu tình cho các ngươi, nếu còn lần sau sẽ chém, giết hay bắt làm công cụ đi bộ!
Đám người Khổng Thánh Đạo Nhân vâng dạ quay đi.
Bờ sông, bữa tiệc kết thúc.
Thiên Hi Thánh Nhân đề nghị:
- Đại tỷ, chúng ta đã kết bái rồi, hay lập một giáo môn đi? Sau này không phải Đạo Quân thì không được vào môn, đại tỷ thấy sao?
Đám người mắt sáng rực nhìn Giang Tuyết Tình.
Giang Tuyết Tình ăn thịt uống rượu đã ngà ngà say, cười nói:
- Cũng tốt, vậy gọi là Thiên Môn đi.
Từ đó thành lập giáo môn ảnh hưởng lịch sử thời đại tiên đạo mấy chục ức năm.
Bờ sông, Giang Tuyết Tình, Tiểu Vân Liên, các Đạo Quân chuyển thế lên kế hoạch nhiều khâu về Thiên Môn.
- Thời đại tiên đạo bây giờ chứng Đạo Quân khó khăn hơn trước kia, chúng ta muốn lại Đạo Quân cũng cần hai, ba trăm vạn năm nữa.
Viên Thái lão nhân tóc bạc phơ nói:
- Tình nhi đại tỷ là lãnh tụ Thiên Môn chúng ta, cần cố gắng nhiều thêm. Sau này đại tỷ là mặt mũi của Thiên Môn, về lĩnh ngộ đạo thì chúng ta hơn đại tỷ một bậc, nhưng tiềm lực không bằng đại tỷ. Hay mượn cơ hội này kích phát tiềm năng của đại tỷ đi?
Giang Tuyết Tình tò mò hỏi:
- Làm sao kích phát?
Mười mấy Đạo Quân chuyển thế nhìn nhau, ngồi quay quanh Giang Tuyết Tình. Bọn họ kết ấn pháp, hơi thở đại đạo tiền sử bộc phát. Các dị tượng ngưng tụ trên đầu bọn họ, có giống chuông, giống trông, giống cung, giống bánh xe, giống mây trời, giống bảo bình.
Trong người Giang Tuyết Tình vang đạo âm du dương như thể lịch sử xa xưa giấu trong người nàng bị mười mấy Đạo Quân chuyển thế kích phát ra. Mênh mông như dấu ấn năm tháng, kích hoạt dấu ấn đại đạo hai mươi mấy thời đại để lại trong vô nhân cấm khu.
Tiếng đạo âm cuối cùng vang lên, các thanh âm đan xen giao hưởng như khúc tán ca thời đại.
Trước khi vô nhân cấm khu hủy diệt, đám người Thiên Hi Thánh Nhân, Viên Thái lão nhân đưa dấu ấn các thời đại lắng đọng trong vô nhân cấm khu vào người Giang Tuyết Tình. Giờ đám Đạo Quân chuyển thế kích phát mấy dấu ấn này, để đạo và lý lắng đọng trong vô nhân cấm khu thức tỉnh.
Từ thời đại nguyên đạo đến chú đạo, các Đạo Quân đưa dấu ấn đại đạo của mình khắc vào vô nhân cấm khu, chúng nó chuyển dời vào người Giang Tuyết Tình cho đến nay chưa từng kích phát. Giang Nam không đụng vào mấy dấu ấn này.
Hiện giờ dấu ấn thức tỉnh như một quyển lịch sử kéo dài một ngàn ức năm, dùng thời gian và đại đạo viết nên, bày ra trước mặt Giang Tuyết Tình.
Giang Tuyết Tình.ngồi xếp bằng, đại đạo chảy xuôi quanh thân dần biến thành một pháp đàn nâng nàng lên. La Thiên Khánh Vân quanh năm không rời tay bị Giang Tuyết Tình ném sang một bên, thay thế là ấn pháp huyền dị như muốn chứa hết đại đạo trong dòng chảy thời gian vào đó.
Pháp đàn như nhụy hoa tỏa mùi thơm, các Đạo Quân chuyển thế là cánh hoa bao bọc.
Mười ngón tay Giang Tuyết Tình kết ấn pháp rất lạ, như một cánh cửa. Sau lưng Giang Tuyết Tình có chín cái đuôi hiện ra, các thiếu nữ ngồi trên đuôi trắng mềm xõa tung.
La Thiên Khánh Vân lơ lửng trong không trung, bảo quang đủ màu lấp lánh.
Giang Tuyết Tình rơi vào trạng thái ngộ đạo, mặt mỉm cười, các loại dị tuượng hiện lên, đẹp như mộng ảo.
Chức Mẫu có linh cảm, guồng quay tơ bay lên không người điều khiển tự động dệt bức tranh rộng khoảng một trăm trượng. Các màu sắc đan xen vẽ ra núi sông ngôi sao.
Chức Mẫu cười nói:
- Các vị, xin đừng cười, ta muốn để lại bức tranh gấm làm lưu niệm cho Thiên Môn chúng ta.
Đám người Viên Thái lão nhân, Thiên Hi Thánh Nhân, Tiểu Vân Liên quay đầu nhìn guồng quay tơ và bức tranh gâm. Guồng quay tơ chuyển động, các trục màu xoay tròn, các sợi tơ đan xen. Phong độ, khuôn mặt mỗi người hiện ra trong tranh.
Thời gian như ngừng lại vào giây phút này, ghi lại động tác, biểu tình, đại đạo, tiên quang, thần quang của bọn họ, cố định vào phút này. Có người vẻ mặt thận trọng, có người biểu tình nghiêm túc, có người mỉm cười, có người đăm chiêu, Định Quang vui sướng, có người khao khát về tương lai.
Tương lai sẽ có ngày bức tranh gấm Thiên Môn bị thời gian nhuộm ố vàng, mười tám thủ lĩnh Thiên Môn bị năm tháng xóa nhòa. Người sống sót ở tận cùng thời đại tiên đạo khi nhìn bức tranh gấm sẽ vô cùng cảm thán.
Từng ngày trôi qua, năm tháng như thoi đưa. Giang Tuyết Tình, Tiểu Vân Liên không quay về Đại La Thiên mà tiếp tục rèn luyện trong Tiên giới, ma giới.
Thời gian như nước, thời đại tiên đạo là thời kỳ phát triển nhanh nhất, rực rỡ nhất. Tiên giới hay ma giới phản chiếu đối lập Tiên giới đều ra tuấn kiệt lớp lớp không đếm hết, nhưng ngôi sao trên trời chiếu rọi mỗi góc thời đại này.
Bất giác ngàn năm qua đi, có khá nhiều người chứng đạo Thiên Quân, chấn động hai vũ trụ tiên ma. Có một số tài tuấn trẻ tuổi nổi lên, nhiều khu vực chưa biết trong Tiên giới bị khám phá rea, một số khu vực bí ẩn sinh ra tồn tại thực lực kinh người.
Tiên giới có nhiều Thiên Quân. Đám người Đạo Vương, Tịch Ứng Tình chứng đạo Thiên Quân. Mấy phó giáo chủ Ngọc Kinh thánh giáo chứng đạo Thiên Quân. Mấy thế lực lớn nhỏ khác như Tự Nhiên Lão Quân, Thái Chân Tiên Quân chứng đạo Thiên Quân. Có nhiều tiên thiên sinh linh được thiên địa ưu ái. Tồn tại được một, hai ba ngàn đại đạo lần lượt viên mãn ba ngàn đại đạo, chứng đạo Thiên Quân.
Trong đó có người trên đường chứng đạo Thiên Quân bị nhân quả dây dưa nên chết.
Lần đầu tiên thịnh hội Di La sơn mở màn, vô số cường giả thế hệ trẻ chạy đến tham gia.
- Tương Khang, chuyện mổ bụng do ngươi làm đi, lột da sạch sẽ rồi nướng, quay, xào mấy món nhắm rượu thì tùy tay nghề của ngươi.
- Tiên thiên sinh linh sau khai thiên là ngon nhất, mấy con này rất lợi hại, chắc chắn vị rất ngon.
Phi Hùng Đạo Nhân hét to:
- Tha mạng!
Khổng Thánh Đạo Nhân phun cục đàm máu vào Phi Hùng Đạo Nhân. Tức giận mắng:
- Phi Hùng đạo hữu, có khí phách một chút được không? Huyền Thiên giáo chủ, coi như lần này chúng ta xui, muốn giết muốn chém gì tùy ngươi, chỉ cầu chết ngay!
Viên Thái lão nhân kinh ngạc nói:
- Huyền Thiên giáo chủ?
Viên Thái lão nhân bật cười:
- Ngươi cho rằng ta là giáo chủ? Có chút khí phách, muốn khiêu chiến tồn tại khủng bố kia. Thiên Quân trên đời này tụ lại một chỗ khoảng năm mươi người cũng không đủ cho giáo chủ đánh. Chỉ có thành tựu Đạo Quân mới dám so tài với giáo chủ, nếu hắn đến thật thì chỉ khí thế đủ đè bẹp ngươi.
Giang Tuyết Tình lộ vẻ bất nhẫn nói:
- Mấy tên này tuy rằng có mắt không tròng nhưng dù gì là sinh linh sinh ra khi khai thiên, dị chủng hiếm có. Nếu ăn mất e rằng tuyệt chủng.
Phi Hùng Đạo Nhân, Cửu Dương thánh long, trăm ngàn tiên thiên yêu ma lộ vẻ cảm kích.
Giang Tuyết Tình cười nói:
- Hay cắt cánh tên này, cắt mấy trăm ngàn cân thịt tên kia, để lại vị trí ăn ngon nhất rồi thả bọn họ đi. Lần sau bắt nữa chắc chắn đã mọc lại phần bị chặt.
Đám Phi Hùng Đạo Nhân mặt xám xịt.
Đám Viên Thái lão nhân hoan hô:
- Ý hay, cứ làm vậy đi!
Các yêu ma Khổng Thánh Đạo Nhân bị cắt một phần trên người rồi được thả ra.
Thiên Hi Thánh Nhân nói:
- Lần này đại tỷ của chúng ta cầu tình cho các ngươi, nếu còn lần sau sẽ chém, giết hay bắt làm công cụ đi bộ!
Đám người Khổng Thánh Đạo Nhân vâng dạ quay đi.
Bờ sông, bữa tiệc kết thúc.
Thiên Hi Thánh Nhân đề nghị:
- Đại tỷ, chúng ta đã kết bái rồi, hay lập một giáo môn đi? Sau này không phải Đạo Quân thì không được vào môn, đại tỷ thấy sao?
Đám người mắt sáng rực nhìn Giang Tuyết Tình.
Giang Tuyết Tình ăn thịt uống rượu đã ngà ngà say, cười nói:
- Cũng tốt, vậy gọi là Thiên Môn đi.
Từ đó thành lập giáo môn ảnh hưởng lịch sử thời đại tiên đạo mấy chục ức năm.
Bờ sông, Giang Tuyết Tình, Tiểu Vân Liên, các Đạo Quân chuyển thế lên kế hoạch nhiều khâu về Thiên Môn.
- Thời đại tiên đạo bây giờ chứng Đạo Quân khó khăn hơn trước kia, chúng ta muốn lại Đạo Quân cũng cần hai, ba trăm vạn năm nữa.
Viên Thái lão nhân tóc bạc phơ nói:
- Tình nhi đại tỷ là lãnh tụ Thiên Môn chúng ta, cần cố gắng nhiều thêm. Sau này đại tỷ là mặt mũi của Thiên Môn, về lĩnh ngộ đạo thì chúng ta hơn đại tỷ một bậc, nhưng tiềm lực không bằng đại tỷ. Hay mượn cơ hội này kích phát tiềm năng của đại tỷ đi?
Giang Tuyết Tình tò mò hỏi:
- Làm sao kích phát?
Mười mấy Đạo Quân chuyển thế nhìn nhau, ngồi quay quanh Giang Tuyết Tình. Bọn họ kết ấn pháp, hơi thở đại đạo tiền sử bộc phát. Các dị tượng ngưng tụ trên đầu bọn họ, có giống chuông, giống trông, giống cung, giống bánh xe, giống mây trời, giống bảo bình.
Trong người Giang Tuyết Tình vang đạo âm du dương như thể lịch sử xa xưa giấu trong người nàng bị mười mấy Đạo Quân chuyển thế kích phát ra. Mênh mông như dấu ấn năm tháng, kích hoạt dấu ấn đại đạo hai mươi mấy thời đại để lại trong vô nhân cấm khu.
Tiếng đạo âm cuối cùng vang lên, các thanh âm đan xen giao hưởng như khúc tán ca thời đại.
Trước khi vô nhân cấm khu hủy diệt, đám người Thiên Hi Thánh Nhân, Viên Thái lão nhân đưa dấu ấn các thời đại lắng đọng trong vô nhân cấm khu vào người Giang Tuyết Tình. Giờ đám Đạo Quân chuyển thế kích phát mấy dấu ấn này, để đạo và lý lắng đọng trong vô nhân cấm khu thức tỉnh.
Từ thời đại nguyên đạo đến chú đạo, các Đạo Quân đưa dấu ấn đại đạo của mình khắc vào vô nhân cấm khu, chúng nó chuyển dời vào người Giang Tuyết Tình cho đến nay chưa từng kích phát. Giang Nam không đụng vào mấy dấu ấn này.
Hiện giờ dấu ấn thức tỉnh như một quyển lịch sử kéo dài một ngàn ức năm, dùng thời gian và đại đạo viết nên, bày ra trước mặt Giang Tuyết Tình.
Giang Tuyết Tình.ngồi xếp bằng, đại đạo chảy xuôi quanh thân dần biến thành một pháp đàn nâng nàng lên. La Thiên Khánh Vân quanh năm không rời tay bị Giang Tuyết Tình ném sang một bên, thay thế là ấn pháp huyền dị như muốn chứa hết đại đạo trong dòng chảy thời gian vào đó.
Pháp đàn như nhụy hoa tỏa mùi thơm, các Đạo Quân chuyển thế là cánh hoa bao bọc.
Mười ngón tay Giang Tuyết Tình kết ấn pháp rất lạ, như một cánh cửa. Sau lưng Giang Tuyết Tình có chín cái đuôi hiện ra, các thiếu nữ ngồi trên đuôi trắng mềm xõa tung.
La Thiên Khánh Vân lơ lửng trong không trung, bảo quang đủ màu lấp lánh.
Giang Tuyết Tình rơi vào trạng thái ngộ đạo, mặt mỉm cười, các loại dị tuượng hiện lên, đẹp như mộng ảo.
Chức Mẫu có linh cảm, guồng quay tơ bay lên không người điều khiển tự động dệt bức tranh rộng khoảng một trăm trượng. Các màu sắc đan xen vẽ ra núi sông ngôi sao.
Chức Mẫu cười nói:
- Các vị, xin đừng cười, ta muốn để lại bức tranh gấm làm lưu niệm cho Thiên Môn chúng ta.
Đám người Viên Thái lão nhân, Thiên Hi Thánh Nhân, Tiểu Vân Liên quay đầu nhìn guồng quay tơ và bức tranh gâm. Guồng quay tơ chuyển động, các trục màu xoay tròn, các sợi tơ đan xen. Phong độ, khuôn mặt mỗi người hiện ra trong tranh.
Thời gian như ngừng lại vào giây phút này, ghi lại động tác, biểu tình, đại đạo, tiên quang, thần quang của bọn họ, cố định vào phút này. Có người vẻ mặt thận trọng, có người biểu tình nghiêm túc, có người mỉm cười, có người đăm chiêu, Định Quang vui sướng, có người khao khát về tương lai.
Tương lai sẽ có ngày bức tranh gấm Thiên Môn bị thời gian nhuộm ố vàng, mười tám thủ lĩnh Thiên Môn bị năm tháng xóa nhòa. Người sống sót ở tận cùng thời đại tiên đạo khi nhìn bức tranh gấm sẽ vô cùng cảm thán.
Từng ngày trôi qua, năm tháng như thoi đưa. Giang Tuyết Tình, Tiểu Vân Liên không quay về Đại La Thiên mà tiếp tục rèn luyện trong Tiên giới, ma giới.
Thời gian như nước, thời đại tiên đạo là thời kỳ phát triển nhanh nhất, rực rỡ nhất. Tiên giới hay ma giới phản chiếu đối lập Tiên giới đều ra tuấn kiệt lớp lớp không đếm hết, nhưng ngôi sao trên trời chiếu rọi mỗi góc thời đại này.
Bất giác ngàn năm qua đi, có khá nhiều người chứng đạo Thiên Quân, chấn động hai vũ trụ tiên ma. Có một số tài tuấn trẻ tuổi nổi lên, nhiều khu vực chưa biết trong Tiên giới bị khám phá rea, một số khu vực bí ẩn sinh ra tồn tại thực lực kinh người.
Tiên giới có nhiều Thiên Quân. Đám người Đạo Vương, Tịch Ứng Tình chứng đạo Thiên Quân. Mấy phó giáo chủ Ngọc Kinh thánh giáo chứng đạo Thiên Quân. Mấy thế lực lớn nhỏ khác như Tự Nhiên Lão Quân, Thái Chân Tiên Quân chứng đạo Thiên Quân. Có nhiều tiên thiên sinh linh được thiên địa ưu ái. Tồn tại được một, hai ba ngàn đại đạo lần lượt viên mãn ba ngàn đại đạo, chứng đạo Thiên Quân.
Trong đó có người trên đường chứng đạo Thiên Quân bị nhân quả dây dưa nên chết.
Lần đầu tiên thịnh hội Di La sơn mở màn, vô số cường giả thế hệ trẻ chạy đến tham gia.