Đế Tôn
Chương 2461: Sắc dụ và cầu xin (2)
Giang Nam nhẹ nhàng vuốt đầu Ngọc Lâm Tử, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi đúng là tội ác tày trời.
Người Ngọc Lâm Tử cứng ngắc, quỳ dưới đất không dám nhúc nhích. Ngọc Lâm Tử cảm ứng bàn tay Giang Nam đặt trên đầu mình chứa năng lượng khủng bố, trán toát mồ hôi lạnh chảy dọc xuống cổ, thấm ướt ngực áo.
Giang Nam mỉm cười hỏi:
- Ngọc Kinh sư huynh còn nói gì nữa?
Ngọc Lâm Tử đổ mồ hôi như mưa, cười gượng nói:
- Phụ thân bảo thái sư trọng tình trọng nghĩa có lẽ sẽ tha cho tiểu điệt, nhưng lão nhân gia tuyệt đối không cho qua, muốn trách phạt tiểu điệt thật nặng.
- Ngọc Kinh sư huynh nghiêm trọng, ta nhất định sẽ khuyên nhủ sư huynh.
Giang Nam thu tay về, tiếp tục đi vào trong, cảm thán rằng:
- Tiên Quân nho nhỏ như con kiến, bản thái sư không ham giết. Nhìn sinh mệnh nhỏ bé như ngươi bày tâm kế trước mặt ta cũng vui, mạng của ngươi chừa lại cho người khác vậy.
Tay Giang Nam rời đi, Ngọc Lâm Tử như được tha, xụi lơ dưới đất, lòng trnà ngập sợ hãi.
Ngọc Lâm Tử chưa từng có cảm giác kinh khủng ngươi với Tiên Quân khác, chỉ có đối diện Thiên Quân mới cảm nhận áp lực kinh khủng.
Đó là lực lượng như trời đè đầu, trí tuệ thâm sâu tựa biển cả, vui giận không lộ ra ngoài mặt, thâm trầm khôn ngoan. Từng hành động, mỗi lời ăn tiếng nói làm người ta khó đoán, đè nát tự tin, đạo tâm của Ngọc Lâm Tử.
- Phụ thân của ta thật sự có thể đối phó lại tồn tại như vậy sao?
Lần đầu tiên dao động niềm tin với Ngọc Kinh Thiên Quân, nhưng gã nghĩ đến cảm giác như trời sao mênh mông của Tiên giới khi đối diện Ngọc Kinh Thiên Quân thì ấy lại niềm tin.
Ngọc Kinh Thiên Quân bây giờ không còn là Ngọc Kinh trước kia.
Giang Nam cất bước đi vào đại điện, bên trong treo đàn sáo, thanh âm du dương, tiên nữ ca múa. Tiếng ca dịu dàng trong trẻo, điệu múa đẹp như bươm bướm bay. Ngọc Kinh Thiên Quân trái ôm phải ấm, rượu ngon mỹ nhân rất là sung sướng.
Giang Nam tằng hắng. Ngọc Kinh Thiên Quân thế mới chú ý đến hắn, vội ngăn ca múa lại, phất tay ra hiệu các tiên nữ lui xuống.
Ngọc Kinh Thiên Quân sửa ang lại vạt áo, đứng dậy chào:
- Tệ xá hơi lộn xộn, Ngọc Kinh hành vi bừa bãi, đã làm Giang thái sư chê cười.
Giang Nam trả lễ, cười nói:
- Sư huynh, mới rồi lệnh lang nói sư huynh đang trách phạt định giết hắn nên ta vội vàng đến ngăn cản, không ngờ sư huynh ở đây vui vẻ uống rượu.
Ngọc Kinh Thiên Quân cười nói:
- Ngọc Lâm có chút thông minh, trước mắt khôn vặt không biết thái sư là đại trí tuệ.
- Nếu nói đại trí tuệ thì sao bằng Ngọc Kinh sư huynh?
Giang Nam cười toe toét:
- Mới rồi điệt nữ Ngọc Tiên Nhi sắc dụ thúc phụ ta đây, Ngọc Lâm hiền điệt thì dùng tình cảm đánh động ta để ngăn bước chân ta, kéo dài thời gian cho Ngọc Kinh sư huynh. Xem ra mới rồi sư huynh không phải đang uống rượu vui chơi gì mà là chiêu đãi khách quan trọng. Hai người kia tranh thủ thời gian cho sư huynh để vị khách kia thong thả rời đi.
Ngọc Kinh Thiên Quân bật cười nói:
- Chỗ ta hẻo lánh làm gì có khách quý đến tệ xá?
- Thần Mẫu bế quan, Thái Nhất ở gần bên, vị khách này đương nhiên đến từ Hỗn Độn thiên quốc.
Giang Nam cười nói:
- Sư huynh châm ngòi ngũ giáo phái và giáo môn khác tranh đấu, khiến các đẳng cấp giáo chủ nổi lửa, một mình sư huynh khó mà ngư ông đắc lợi. Thái Nhất, Huyền Đô, Càn Nguyên đều bình yên vô sự. Cho nên trận chiến sau ngàn năm sư huynh cần có người giúp đỡ, Hỗn Độn thiên quốc là lựa chọn tốt nhất.
Giang Nam khẽ thở dài:
- Sư huynh có chỗ nào giải thích không?
Ngọc Kinh Thiên Quân lắc đầu, nói:
- Nói chuyện với người thông minh không còn giãi bày gì.
Giang Nam nghiêm túc nói:
- Sư huynh, mời!
Ngọc Kinh Thiên Quân nghiêm nghị nói:
- Mời!
Hai người sóng vai đi ra ngoài uy lực, bước chân tần suất như nhau, không nhanh không chậm. Ngọc Kinh Thiên Quân, Giang Nam ra khỏi Ngọc Kinh tiên thành, một đường hướng bắc vào sâu trong hai đạo cung.
Ngọc Lâm Tử, Ngọc Tiên Nhi vội chạy ra Ngọc Kinh tiên thành, đưa mắt nhìn theo. Hai bóng người vẫn tiến tới, tốc độ như nhau nhưng dần khác biệt.
Bước chân Ngọc Kinh Thiên Quân đạp xuống, trong thiên địa hai đạo cung dần có hà quang tỏa sáng, ngàn vạn con đường. Tiên đạo hai đạo cung cộng minh với Ngọc Kinh Thiên Quân.
Bước chân Ngọc Kinh Thiên Quân phát ra thanh âm như tiếng nhạc đẹp nhất rung động lòng người, đạo âm tấu tiên khúc. Nơi Ngọc Kinh Thiên Quân đi qua nở hoa năm màu, chân gã bước qua đá sỏi biến thành tiên ngọc.
Khí thế Ngọc Kinh Thiên Quân càng lúc càng mạnh, cảm ứng không gian với hai đạo cung càng mãnh liệt, chặt chẽ hơn. Một số núi tiên biến thành núi ngọc, không gian lóe sắc ngọc.
Nơi Ngọc Kinh Thiên Quân đứng khắp chốn là ngọc kinh.
Liên kết giữa Ngọc Kinh Thiên Quân và hai đạo cung chặt chẽnhư một người.
Giang Nam đạp bước khác hẳn Ngọc Kinh Thiên Quân. Bước chân Giang Nam nặng nề, hai đạo cung đang bài xích hắn, không gian ngăn cách hắn, đại đạo không cộng minh cùng hắn.
Giang Nam như kẻ cô độc đi xa, cái bóng kéo dài.
Cảm giác cô đơn chiếc bóng dần rõ hơn theo bước chân Giang Nam đi tới.
Vị thần duy nhất trên đời, cô đơn và duy nhất.
Thần vĩ đại, không sợ, cô độc, tất cả đậm đặc trên người Giang Nam.
Nguyên là nhất,thủy là nhất, là khởi nguồn, là cô độc, là nguyên thủy.
Là thần.
Ngọc Kinh Thiên Quân dựa thế, mượn thế hai đạo cung. Ngọc Kinh Thiên Quân đi trên con đường của mình, mà dù sóng vai nhau nhưng đạo tâm hai người càng đi càng xa.
Hai người dừng bước. Khí thế của Ngọc Kinh Thiên Quân đã ảnh hưởng thiên địa xung quanh, thiên địa như làm bằngmỹ ngọc, nơi gã đứng là ngọc kinh.
- Giang thái sư, ta mượn thế hai đạo cung, bây giờ đã uấn nhưỡng đến cực hạn. Ngươi nên biết lúc này ngươi không phải đối thủ của ta, đạo quả của ngươi ký thác vào bản thân, ta giết ngươi không khó khăn gì. Ngươi không thể thất bại, bởi vì ngươi thua là chết.
Ngọc Kinh Thiên Quân khẽ thở dài:
- Ngươi là số ít đối thủ ta thưởng thức, ta không muốn giết ngươi ngay bây giờ.
Giang Nam dứng thẳng tắp, mỉm cười nói:
- Sư huynh, không khoác lác sẽ chết sao?
Mắt Ngọc Kinh Thiên Quân lóe sát khí, ra tay.
Huyền Châu. Đám thủ lĩnh Tịch Ứng Tình, Đạo Vương Tiên Quân, Càn Khôn lão tổ đang họp.
Băng Liên Thánh Mẫu vội vàng xông vào hỏi dồn:
- Giáo chủ mới đi hai đạo cung, đấu với Ngọc Kinh Thiên Quân?
Càn Khôn lão tổ gật đầu, nói:
- Đã đi một đoạn thời gian.
Băng Liên Thánh Mẫu giậm chân, ngực to phập phồng:
- Nguy rồi, lần này nguy thật. Ngọc Kinh đã là Thiên Quân, lại ở hai đạo cung, giáo chủ sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Càn Khôn lão tổ cười nói:
- Băng Liên đạo hữu bình tĩnh đi. Tuy Thiên Quân cường đại vô biên nhưng giáo chủ cũng có thủ đoạn riêng. Mới rồi giáo chủ đấu với Thánh Ma Thiên Tôn một trận không chia thắng bại, Ngọc Kinh Thiên Quân mạnh hơn Thánh Ma Thiên Tôn sao? Dù giáo chủ không bằng Ngọc Kinh nhưng cũng không kém quá xa.
Băng Liên Thánh Mẫu lạnh lùng cười:
- Cái gì gọi là Thiên Quân? Thiên Quân chính là người khống chế đại đạo trong thiên hạ. Đạo Quân là người thống trị, sáng tạo đại đạo thiên hạ. Kiếp trước ta là Thiên Quân, hiểu rõ năng lực của Thiên Quân nhất.
- Ngươi đúng là tội ác tày trời.
Người Ngọc Lâm Tử cứng ngắc, quỳ dưới đất không dám nhúc nhích. Ngọc Lâm Tử cảm ứng bàn tay Giang Nam đặt trên đầu mình chứa năng lượng khủng bố, trán toát mồ hôi lạnh chảy dọc xuống cổ, thấm ướt ngực áo.
Giang Nam mỉm cười hỏi:
- Ngọc Kinh sư huynh còn nói gì nữa?
Ngọc Lâm Tử đổ mồ hôi như mưa, cười gượng nói:
- Phụ thân bảo thái sư trọng tình trọng nghĩa có lẽ sẽ tha cho tiểu điệt, nhưng lão nhân gia tuyệt đối không cho qua, muốn trách phạt tiểu điệt thật nặng.
- Ngọc Kinh sư huynh nghiêm trọng, ta nhất định sẽ khuyên nhủ sư huynh.
Giang Nam thu tay về, tiếp tục đi vào trong, cảm thán rằng:
- Tiên Quân nho nhỏ như con kiến, bản thái sư không ham giết. Nhìn sinh mệnh nhỏ bé như ngươi bày tâm kế trước mặt ta cũng vui, mạng của ngươi chừa lại cho người khác vậy.
Tay Giang Nam rời đi, Ngọc Lâm Tử như được tha, xụi lơ dưới đất, lòng trnà ngập sợ hãi.
Ngọc Lâm Tử chưa từng có cảm giác kinh khủng ngươi với Tiên Quân khác, chỉ có đối diện Thiên Quân mới cảm nhận áp lực kinh khủng.
Đó là lực lượng như trời đè đầu, trí tuệ thâm sâu tựa biển cả, vui giận không lộ ra ngoài mặt, thâm trầm khôn ngoan. Từng hành động, mỗi lời ăn tiếng nói làm người ta khó đoán, đè nát tự tin, đạo tâm của Ngọc Lâm Tử.
- Phụ thân của ta thật sự có thể đối phó lại tồn tại như vậy sao?
Lần đầu tiên dao động niềm tin với Ngọc Kinh Thiên Quân, nhưng gã nghĩ đến cảm giác như trời sao mênh mông của Tiên giới khi đối diện Ngọc Kinh Thiên Quân thì ấy lại niềm tin.
Ngọc Kinh Thiên Quân bây giờ không còn là Ngọc Kinh trước kia.
Giang Nam cất bước đi vào đại điện, bên trong treo đàn sáo, thanh âm du dương, tiên nữ ca múa. Tiếng ca dịu dàng trong trẻo, điệu múa đẹp như bươm bướm bay. Ngọc Kinh Thiên Quân trái ôm phải ấm, rượu ngon mỹ nhân rất là sung sướng.
Giang Nam tằng hắng. Ngọc Kinh Thiên Quân thế mới chú ý đến hắn, vội ngăn ca múa lại, phất tay ra hiệu các tiên nữ lui xuống.
Ngọc Kinh Thiên Quân sửa ang lại vạt áo, đứng dậy chào:
- Tệ xá hơi lộn xộn, Ngọc Kinh hành vi bừa bãi, đã làm Giang thái sư chê cười.
Giang Nam trả lễ, cười nói:
- Sư huynh, mới rồi lệnh lang nói sư huynh đang trách phạt định giết hắn nên ta vội vàng đến ngăn cản, không ngờ sư huynh ở đây vui vẻ uống rượu.
Ngọc Kinh Thiên Quân cười nói:
- Ngọc Lâm có chút thông minh, trước mắt khôn vặt không biết thái sư là đại trí tuệ.
- Nếu nói đại trí tuệ thì sao bằng Ngọc Kinh sư huynh?
Giang Nam cười toe toét:
- Mới rồi điệt nữ Ngọc Tiên Nhi sắc dụ thúc phụ ta đây, Ngọc Lâm hiền điệt thì dùng tình cảm đánh động ta để ngăn bước chân ta, kéo dài thời gian cho Ngọc Kinh sư huynh. Xem ra mới rồi sư huynh không phải đang uống rượu vui chơi gì mà là chiêu đãi khách quan trọng. Hai người kia tranh thủ thời gian cho sư huynh để vị khách kia thong thả rời đi.
Ngọc Kinh Thiên Quân bật cười nói:
- Chỗ ta hẻo lánh làm gì có khách quý đến tệ xá?
- Thần Mẫu bế quan, Thái Nhất ở gần bên, vị khách này đương nhiên đến từ Hỗn Độn thiên quốc.
Giang Nam cười nói:
- Sư huynh châm ngòi ngũ giáo phái và giáo môn khác tranh đấu, khiến các đẳng cấp giáo chủ nổi lửa, một mình sư huynh khó mà ngư ông đắc lợi. Thái Nhất, Huyền Đô, Càn Nguyên đều bình yên vô sự. Cho nên trận chiến sau ngàn năm sư huynh cần có người giúp đỡ, Hỗn Độn thiên quốc là lựa chọn tốt nhất.
Giang Nam khẽ thở dài:
- Sư huynh có chỗ nào giải thích không?
Ngọc Kinh Thiên Quân lắc đầu, nói:
- Nói chuyện với người thông minh không còn giãi bày gì.
Giang Nam nghiêm túc nói:
- Sư huynh, mời!
Ngọc Kinh Thiên Quân nghiêm nghị nói:
- Mời!
Hai người sóng vai đi ra ngoài uy lực, bước chân tần suất như nhau, không nhanh không chậm. Ngọc Kinh Thiên Quân, Giang Nam ra khỏi Ngọc Kinh tiên thành, một đường hướng bắc vào sâu trong hai đạo cung.
Ngọc Lâm Tử, Ngọc Tiên Nhi vội chạy ra Ngọc Kinh tiên thành, đưa mắt nhìn theo. Hai bóng người vẫn tiến tới, tốc độ như nhau nhưng dần khác biệt.
Bước chân Ngọc Kinh Thiên Quân đạp xuống, trong thiên địa hai đạo cung dần có hà quang tỏa sáng, ngàn vạn con đường. Tiên đạo hai đạo cung cộng minh với Ngọc Kinh Thiên Quân.
Bước chân Ngọc Kinh Thiên Quân phát ra thanh âm như tiếng nhạc đẹp nhất rung động lòng người, đạo âm tấu tiên khúc. Nơi Ngọc Kinh Thiên Quân đi qua nở hoa năm màu, chân gã bước qua đá sỏi biến thành tiên ngọc.
Khí thế Ngọc Kinh Thiên Quân càng lúc càng mạnh, cảm ứng không gian với hai đạo cung càng mãnh liệt, chặt chẽ hơn. Một số núi tiên biến thành núi ngọc, không gian lóe sắc ngọc.
Nơi Ngọc Kinh Thiên Quân đứng khắp chốn là ngọc kinh.
Liên kết giữa Ngọc Kinh Thiên Quân và hai đạo cung chặt chẽnhư một người.
Giang Nam đạp bước khác hẳn Ngọc Kinh Thiên Quân. Bước chân Giang Nam nặng nề, hai đạo cung đang bài xích hắn, không gian ngăn cách hắn, đại đạo không cộng minh cùng hắn.
Giang Nam như kẻ cô độc đi xa, cái bóng kéo dài.
Cảm giác cô đơn chiếc bóng dần rõ hơn theo bước chân Giang Nam đi tới.
Vị thần duy nhất trên đời, cô đơn và duy nhất.
Thần vĩ đại, không sợ, cô độc, tất cả đậm đặc trên người Giang Nam.
Nguyên là nhất,thủy là nhất, là khởi nguồn, là cô độc, là nguyên thủy.
Là thần.
Ngọc Kinh Thiên Quân dựa thế, mượn thế hai đạo cung. Ngọc Kinh Thiên Quân đi trên con đường của mình, mà dù sóng vai nhau nhưng đạo tâm hai người càng đi càng xa.
Hai người dừng bước. Khí thế của Ngọc Kinh Thiên Quân đã ảnh hưởng thiên địa xung quanh, thiên địa như làm bằngmỹ ngọc, nơi gã đứng là ngọc kinh.
- Giang thái sư, ta mượn thế hai đạo cung, bây giờ đã uấn nhưỡng đến cực hạn. Ngươi nên biết lúc này ngươi không phải đối thủ của ta, đạo quả của ngươi ký thác vào bản thân, ta giết ngươi không khó khăn gì. Ngươi không thể thất bại, bởi vì ngươi thua là chết.
Ngọc Kinh Thiên Quân khẽ thở dài:
- Ngươi là số ít đối thủ ta thưởng thức, ta không muốn giết ngươi ngay bây giờ.
Giang Nam dứng thẳng tắp, mỉm cười nói:
- Sư huynh, không khoác lác sẽ chết sao?
Mắt Ngọc Kinh Thiên Quân lóe sát khí, ra tay.
Huyền Châu. Đám thủ lĩnh Tịch Ứng Tình, Đạo Vương Tiên Quân, Càn Khôn lão tổ đang họp.
Băng Liên Thánh Mẫu vội vàng xông vào hỏi dồn:
- Giáo chủ mới đi hai đạo cung, đấu với Ngọc Kinh Thiên Quân?
Càn Khôn lão tổ gật đầu, nói:
- Đã đi một đoạn thời gian.
Băng Liên Thánh Mẫu giậm chân, ngực to phập phồng:
- Nguy rồi, lần này nguy thật. Ngọc Kinh đã là Thiên Quân, lại ở hai đạo cung, giáo chủ sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Càn Khôn lão tổ cười nói:
- Băng Liên đạo hữu bình tĩnh đi. Tuy Thiên Quân cường đại vô biên nhưng giáo chủ cũng có thủ đoạn riêng. Mới rồi giáo chủ đấu với Thánh Ma Thiên Tôn một trận không chia thắng bại, Ngọc Kinh Thiên Quân mạnh hơn Thánh Ma Thiên Tôn sao? Dù giáo chủ không bằng Ngọc Kinh nhưng cũng không kém quá xa.
Băng Liên Thánh Mẫu lạnh lùng cười:
- Cái gì gọi là Thiên Quân? Thiên Quân chính là người khống chế đại đạo trong thiên hạ. Đạo Quân là người thống trị, sáng tạo đại đạo thiên hạ. Kiếp trước ta là Thiên Quân, hiểu rõ năng lực của Thiên Quân nhất.