Đế Tôn
Chương 2382: Bóp chết ngươi một trăm lần (2)
Cuối cùng tịch diệt kiếp biến mất, Giang Nam từ từ đáp xuống, nhìn bốn phía. Dãy núi to trập trùng, liên miên bát ngát, cây lạ um tùm xanh biếc hình thành khu rừng. Có vân hà bốc lên từ sơn cốc, cực kỳ huyễn lệ.
Từng đó vân hà lơ lửng trên trời, hoàn toàn bao sư huynh bầu trời. Trong vân hà có phù văn hồng mông tráng lệ, hỗn độn đại đạo, như rồng như rắn bơi trong vân hà.
Nơi này không thấy được ánh mặt trời chỉ có phù văn hồng mông ngẫu nhiên bay ra khỏi vân hà, kích thước khổng lồ cỡ mấy trăm dặm, phức tạp huyền ảo.
Giang Nam thu tịch diệt ma trống, định bước tới trước chợt nghe tiếng răng rắc đinh tai nhức óc. Một chiếc thuyền to như đế giày lao ra tịch diệt tuyệt cảnh bay vào đây.
Chiếc thuyền to bị kiếp số trong tịch diệt tuyệt cảnh mài mòn rách nát, nhiều cường giả trên thuyền có chết có bị thương, chỉ còn lại mấy chục người.
Giang Nam nhìn ướt qua, thầm thất vọng. Chiếc thuyền to này không phải của Tổ Cừ đại đế mà là thuyền của Thái Nguyên. Giang Nam không thấy bóng dáng Càn Khôn lão tổ, Bỉ Ngạn Nữ Đế trên thuyền.
- Chắc Tổ Cừ đã vào đây, nếu đến đây vậy mình cứu hai đạo hữu Bỉ Ngạn, Càn Khôn ra trước, rồi tụ hợp cùng Ma Thiên, Linh Lung, trở về đường cũ. Còn đám người Thái Nhất, Mông Tốn, Tổ Cừ, mấy tên đó tốt nhất cứ bị nhốt trong mảnh đất bỏ hoang là hơn.
Giang Nam nghĩ đến đây cất bươc đi hướng dãy núi, hắn cảm ứng được hơi thở cực kỳ đậm đặc của Hỗn Độn Long Tổ. Chỉ cần đi theo hơi thở này là có thể gặp Hỗn Độn Long Tổ.
Đột nhiên một thanh âm vang lên:
- Tiểu bối phía trước, đứng lại!
Một người bay ra khỏi thuyền to, vươn tay chộp Giang Nam, cười khùng khục nói:
- Nhãi con, thấy Thái Nguyên đại đế liền quay đi, thế là hơi thất lễ. Thái Nguyên đại đế có chuyện muốn hỏi ngươi, hãy ở lại!
Giang Nam xoay người, bàn tay to ập vào mặt che đậy bầu trời, trừ bàn tay ra hắn không thấy cái gì khác.
Giang Nam khen:
- Thực lực không tệ, xứng là cường giả đỉnh Tiên Vương.
Giang Nam chậm rãi xòe tay ra, một chưởng mở ra làm người kia cảm giác mình nhanh chóng rút nhỏ, Giang Nam thì không ngừng biến to, ngày càng vạm vỡ, càng lúc càng khổng lồ, lớn như trời sao, lớn như vũ trụ hồng hoang.
Ngay sau đó, người kia rơi vào lòng bàn tay Giang Nam. Gã ngước lên nhìn, lòng hoảng sợ. Xung quanh gã là vô số tinh cầu khổng lồ, khoảng cách giữa các tinh cầu hàng ức vạn dặm, trời sao rộng lớn, mênh mông bát ngát.
tốc độ của gã siêu nhanh, trong khoảnh khắc vọt ra các tinh cầu, xé gió mà đi. Nhưng gã bay ra, ngày càng nhiều tinh cầu rậm rạp hiện ra trong không trung. Trong không trung các tinh cầu biến thành ngân hà xoay quanh, thành một itnh hệ lớn.
Người kia nhanh chóng chạy đi, thật khó khăn bay ra khỏi phạm vi một tinh hệ. Gã ngước lên nhìn, lòng kinh hoàng, các ngân hà tinh hệ ập vào mặt.
Tim gã rớt cái bịch:
- Nguy rồi, đá trúng sắt!
Gã ngừng lại, khom người hét to:
- Bệ hạ cứu ta với!
Giang Nam xòe tay ra, trong lòng bàn tay vang tiếng hét nhỏ như muỗi kêu.
- Thủ đoan hay!
Trên thuyền to bỗng có thân hình đế hoàng đứng lên, đứng ở đầu thuyền, chắp hai tay sau lưng nhìn Giang Nam từ xa. Khí thế bá khí cuồng dã, là một trong ba dân bản xứcủa mảnh đất bỏ hoang, Thái Nguyên đại đế, được nửa truyền thừa từ Bất Không Đạo Nhân, tồn tại gần với Thiên Quân.
Giọng Thái Nguyên đại đế ồm ồm truyền đến:
- Vị đạo hữu này, xin hãy thả Thiên Cữu Pháp Vương ra!
Giang Nam biến sắc mặt, cảm thấy trong thanh âm ẩn chứa năng lượng vô biên đánh vào bàn tay mình. Thái Nguyên đại đế phun ra chữ cuối, năm ngón tay Giang Nam bị chấn mềm nhũn, cổ tay nứt toác, thế giới trong bàn tay sụp đổ thành ảo ảnh.
Thiên Cữu Pháp Vương vội bay ra đáp xuống đầu thuyền, đứng sau lưng Thái Nguyên đại đế. Thiên Cữu Pháp Vương sợ hết hồn.
Giang Nam chắp tay hướng Thái Nguyên đại đế:
- Lĩnh giáo!
Giang Nam xoay người đi.
Thái Nguyên đại đế đứng ở đầu thuyền, mỉm cười nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi còn chưa lĩnh giáo sao đã vội đi?
Thái Nguyên đại đế xòe tay ra:
- Ngươi làm nhục Thái Nguyên đại đế thuộc hạ của ta, hay cũng nếm thử xem ngươi có thể trốn khỏi tay ta không?
Thái Nguyên đại đế xoe tay ra, khí tượng khác với bàn tay của Giang Nam. Hỗn độn hồng mông khí vô tận tuôn ra từ bàn tay Thái Nguyên đại đế biến thành các ngôi sao hỗn độn cực kỳ to lớn nặng nề. Trong hư không, các ngôi sao to hiện ra, cực kỳ huyễn lệ.
Giang Nam đứng lại, quay đầu nhìn. Thái Nguyên đại đế xòe tay ra, muôn vàn khí tượng dẫn đến hư không sụp đổ cùng rơi vào lòng bàn tay gã. Hư không cắn nuốt ập đến trước mặt Giang Nam bỗng ngừng lại.
Giang Nam đứng thẳng tắp, dường như có màn trời chắn trươc hắn và bàn tay. Thái Nguyên đại đế không thể bắt Giang Nam vào lòng bàn tay,m diễn biến thế giới hỗn độn.
Giang Nam mỉm cười nói:
- Đạo hữu, đang đòi tiền tiêu với ta sao?
Giang Nam cầm một đồng tiền nhẹ đặt vào lòng bàn tay Thái Nguyên đại đế.
Giang Nam cười cười:
- Đạo hữu cầm đi.
- Có chút thủ đoan, nhưng chàng trai, ngươi kiêu ngạo hơi quá đáng, người trẻ tuổi nên biết trời cao đất rộng.
Đồng tiền trong bàn tay Thái Nguyên đại đế kêu bóc một tiếng biến thành khí hỗn độn mỏng manh. Thái Nguyên đại đế búng tay, một chỉ như kiếm đâm vào trán Giang Nam.
Giang Nam đánh một đấm, ngón tay và nắm đấm va chạm. Ngón tay Thái Nguyên đại đế bị đấm cong, gã biến sắc mặt, rụt tay về.
Thái Nguyên đại đế cười nói:
- Đạo hữu đúng là có thực lực kinh người, là trẫm lỗ mãng...
Thái Nguyên đại đế rụt tay về một nửa bỗng vỗ mạnh, lần này dùng cả năm ngón.
- Trong mảnh đất bỏ hoang quả nhiên không có người tốt, toàn là thứ âm hiểm gian xảo!
Nguyên thủy chứng đạo kiếm bay ra khỏi trán Giang Nam, một kiếm chém vào bàn tay Thái Nguyên đại đế, xoẹt xoẹt chặt đứt ba ngón, đến ngón thứ tư thì hết sức.
- Đại đạo Bất Không! Thái Nguyên luyện đại đạo tinh thuần hơn đại đạo Bất Không của ta!
Giang Nam biết không đấu lại, vội thu kiếm về chạy mất.
Thái Nguyên đại đế vừa kinh vừa giận, phất tay áo. Ống tay áo bay lên, trong tay áo như có hỗn độn hồng mông cuồn cuộn cắn nuốt tất cả ập hướng Giang Nam.
Đinh!
Một giá trống nâng cái trống to bay ra từ trán Giang Nam, kêu ầm ầm. Thái Nguyên đại đế bị chấn đầu váng mắt hoa rớt xuống đất, gã đừng vững lại. Giang Nam đã chân đạp trống to bay đi xa.
Đằng sau, đám người trên thuyền to vội giục thuyền đuổi theo. Mặt Thái Nguyên đại đế xanh mét, tay phải đầm đìa máu tươi khu trục ba kiếm khí.
Thái Nguyên đại đế trầm giọng nói:
- Tiểu tử khốn kiếp này rốt cuộc là ai? Dám báo tên không?
Giang Nam cười to bảo:
- Thái Nguyên con rùa, bản Đạo Quân đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta là Vạn Chú Đạo Quân!
Giọng Giang Nam văng vẳng thật xa:
- Chờ bản Đạo Quân phục hồi tu vi kiếp trước sẽ bóp chết ngươi một trăm lần!
Mặt Thái Nguyên đại đế xanh như tàu lá chuối, lạnh lùng nói:
- Đạo Quân? Có cái gì ghê gớm? Tương lai trẫm cũng sẽ trở thành Đạo Quân! Vạn Chú, sau khi trẫm rời khỏi đây, bay lượn trên trời sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!
Từng đó vân hà lơ lửng trên trời, hoàn toàn bao sư huynh bầu trời. Trong vân hà có phù văn hồng mông tráng lệ, hỗn độn đại đạo, như rồng như rắn bơi trong vân hà.
Nơi này không thấy được ánh mặt trời chỉ có phù văn hồng mông ngẫu nhiên bay ra khỏi vân hà, kích thước khổng lồ cỡ mấy trăm dặm, phức tạp huyền ảo.
Giang Nam thu tịch diệt ma trống, định bước tới trước chợt nghe tiếng răng rắc đinh tai nhức óc. Một chiếc thuyền to như đế giày lao ra tịch diệt tuyệt cảnh bay vào đây.
Chiếc thuyền to bị kiếp số trong tịch diệt tuyệt cảnh mài mòn rách nát, nhiều cường giả trên thuyền có chết có bị thương, chỉ còn lại mấy chục người.
Giang Nam nhìn ướt qua, thầm thất vọng. Chiếc thuyền to này không phải của Tổ Cừ đại đế mà là thuyền của Thái Nguyên. Giang Nam không thấy bóng dáng Càn Khôn lão tổ, Bỉ Ngạn Nữ Đế trên thuyền.
- Chắc Tổ Cừ đã vào đây, nếu đến đây vậy mình cứu hai đạo hữu Bỉ Ngạn, Càn Khôn ra trước, rồi tụ hợp cùng Ma Thiên, Linh Lung, trở về đường cũ. Còn đám người Thái Nhất, Mông Tốn, Tổ Cừ, mấy tên đó tốt nhất cứ bị nhốt trong mảnh đất bỏ hoang là hơn.
Giang Nam nghĩ đến đây cất bươc đi hướng dãy núi, hắn cảm ứng được hơi thở cực kỳ đậm đặc của Hỗn Độn Long Tổ. Chỉ cần đi theo hơi thở này là có thể gặp Hỗn Độn Long Tổ.
Đột nhiên một thanh âm vang lên:
- Tiểu bối phía trước, đứng lại!
Một người bay ra khỏi thuyền to, vươn tay chộp Giang Nam, cười khùng khục nói:
- Nhãi con, thấy Thái Nguyên đại đế liền quay đi, thế là hơi thất lễ. Thái Nguyên đại đế có chuyện muốn hỏi ngươi, hãy ở lại!
Giang Nam xoay người, bàn tay to ập vào mặt che đậy bầu trời, trừ bàn tay ra hắn không thấy cái gì khác.
Giang Nam khen:
- Thực lực không tệ, xứng là cường giả đỉnh Tiên Vương.
Giang Nam chậm rãi xòe tay ra, một chưởng mở ra làm người kia cảm giác mình nhanh chóng rút nhỏ, Giang Nam thì không ngừng biến to, ngày càng vạm vỡ, càng lúc càng khổng lồ, lớn như trời sao, lớn như vũ trụ hồng hoang.
Ngay sau đó, người kia rơi vào lòng bàn tay Giang Nam. Gã ngước lên nhìn, lòng hoảng sợ. Xung quanh gã là vô số tinh cầu khổng lồ, khoảng cách giữa các tinh cầu hàng ức vạn dặm, trời sao rộng lớn, mênh mông bát ngát.
tốc độ của gã siêu nhanh, trong khoảnh khắc vọt ra các tinh cầu, xé gió mà đi. Nhưng gã bay ra, ngày càng nhiều tinh cầu rậm rạp hiện ra trong không trung. Trong không trung các tinh cầu biến thành ngân hà xoay quanh, thành một itnh hệ lớn.
Người kia nhanh chóng chạy đi, thật khó khăn bay ra khỏi phạm vi một tinh hệ. Gã ngước lên nhìn, lòng kinh hoàng, các ngân hà tinh hệ ập vào mặt.
Tim gã rớt cái bịch:
- Nguy rồi, đá trúng sắt!
Gã ngừng lại, khom người hét to:
- Bệ hạ cứu ta với!
Giang Nam xòe tay ra, trong lòng bàn tay vang tiếng hét nhỏ như muỗi kêu.
- Thủ đoan hay!
Trên thuyền to bỗng có thân hình đế hoàng đứng lên, đứng ở đầu thuyền, chắp hai tay sau lưng nhìn Giang Nam từ xa. Khí thế bá khí cuồng dã, là một trong ba dân bản xứcủa mảnh đất bỏ hoang, Thái Nguyên đại đế, được nửa truyền thừa từ Bất Không Đạo Nhân, tồn tại gần với Thiên Quân.
Giọng Thái Nguyên đại đế ồm ồm truyền đến:
- Vị đạo hữu này, xin hãy thả Thiên Cữu Pháp Vương ra!
Giang Nam biến sắc mặt, cảm thấy trong thanh âm ẩn chứa năng lượng vô biên đánh vào bàn tay mình. Thái Nguyên đại đế phun ra chữ cuối, năm ngón tay Giang Nam bị chấn mềm nhũn, cổ tay nứt toác, thế giới trong bàn tay sụp đổ thành ảo ảnh.
Thiên Cữu Pháp Vương vội bay ra đáp xuống đầu thuyền, đứng sau lưng Thái Nguyên đại đế. Thiên Cữu Pháp Vương sợ hết hồn.
Giang Nam chắp tay hướng Thái Nguyên đại đế:
- Lĩnh giáo!
Giang Nam xoay người đi.
Thái Nguyên đại đế đứng ở đầu thuyền, mỉm cười nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi còn chưa lĩnh giáo sao đã vội đi?
Thái Nguyên đại đế xòe tay ra:
- Ngươi làm nhục Thái Nguyên đại đế thuộc hạ của ta, hay cũng nếm thử xem ngươi có thể trốn khỏi tay ta không?
Thái Nguyên đại đế xoe tay ra, khí tượng khác với bàn tay của Giang Nam. Hỗn độn hồng mông khí vô tận tuôn ra từ bàn tay Thái Nguyên đại đế biến thành các ngôi sao hỗn độn cực kỳ to lớn nặng nề. Trong hư không, các ngôi sao to hiện ra, cực kỳ huyễn lệ.
Giang Nam đứng lại, quay đầu nhìn. Thái Nguyên đại đế xòe tay ra, muôn vàn khí tượng dẫn đến hư không sụp đổ cùng rơi vào lòng bàn tay gã. Hư không cắn nuốt ập đến trước mặt Giang Nam bỗng ngừng lại.
Giang Nam đứng thẳng tắp, dường như có màn trời chắn trươc hắn và bàn tay. Thái Nguyên đại đế không thể bắt Giang Nam vào lòng bàn tay,m diễn biến thế giới hỗn độn.
Giang Nam mỉm cười nói:
- Đạo hữu, đang đòi tiền tiêu với ta sao?
Giang Nam cầm một đồng tiền nhẹ đặt vào lòng bàn tay Thái Nguyên đại đế.
Giang Nam cười cười:
- Đạo hữu cầm đi.
- Có chút thủ đoan, nhưng chàng trai, ngươi kiêu ngạo hơi quá đáng, người trẻ tuổi nên biết trời cao đất rộng.
Đồng tiền trong bàn tay Thái Nguyên đại đế kêu bóc một tiếng biến thành khí hỗn độn mỏng manh. Thái Nguyên đại đế búng tay, một chỉ như kiếm đâm vào trán Giang Nam.
Giang Nam đánh một đấm, ngón tay và nắm đấm va chạm. Ngón tay Thái Nguyên đại đế bị đấm cong, gã biến sắc mặt, rụt tay về.
Thái Nguyên đại đế cười nói:
- Đạo hữu đúng là có thực lực kinh người, là trẫm lỗ mãng...
Thái Nguyên đại đế rụt tay về một nửa bỗng vỗ mạnh, lần này dùng cả năm ngón.
- Trong mảnh đất bỏ hoang quả nhiên không có người tốt, toàn là thứ âm hiểm gian xảo!
Nguyên thủy chứng đạo kiếm bay ra khỏi trán Giang Nam, một kiếm chém vào bàn tay Thái Nguyên đại đế, xoẹt xoẹt chặt đứt ba ngón, đến ngón thứ tư thì hết sức.
- Đại đạo Bất Không! Thái Nguyên luyện đại đạo tinh thuần hơn đại đạo Bất Không của ta!
Giang Nam biết không đấu lại, vội thu kiếm về chạy mất.
Thái Nguyên đại đế vừa kinh vừa giận, phất tay áo. Ống tay áo bay lên, trong tay áo như có hỗn độn hồng mông cuồn cuộn cắn nuốt tất cả ập hướng Giang Nam.
Đinh!
Một giá trống nâng cái trống to bay ra từ trán Giang Nam, kêu ầm ầm. Thái Nguyên đại đế bị chấn đầu váng mắt hoa rớt xuống đất, gã đừng vững lại. Giang Nam đã chân đạp trống to bay đi xa.
Đằng sau, đám người trên thuyền to vội giục thuyền đuổi theo. Mặt Thái Nguyên đại đế xanh mét, tay phải đầm đìa máu tươi khu trục ba kiếm khí.
Thái Nguyên đại đế trầm giọng nói:
- Tiểu tử khốn kiếp này rốt cuộc là ai? Dám báo tên không?
Giang Nam cười to bảo:
- Thái Nguyên con rùa, bản Đạo Quân đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta là Vạn Chú Đạo Quân!
Giọng Giang Nam văng vẳng thật xa:
- Chờ bản Đạo Quân phục hồi tu vi kiếp trước sẽ bóp chết ngươi một trăm lần!
Mặt Thái Nguyên đại đế xanh như tàu lá chuối, lạnh lùng nói:
- Đạo Quân? Có cái gì ghê gớm? Tương lai trẫm cũng sẽ trở thành Đạo Quân! Vạn Chú, sau khi trẫm rời khỏi đây, bay lượn trên trời sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!