Đế Tôn
Chương 2316: Chí bảo chưa từng có (2)
Vạn Chú Đạo Quân thầm nghĩ:
- Chắc tiểu tử Huyền Thiên sẽ giấu luôn linh quang này, vậy chúng ta có cớ giết hắn và khiến Vạn Chú Thiên Chung trở về chủ cũ...
Đẳng cấp như đám người Thánh Ma Thiên Tôn nhìn ra được linh quang trong tay Giang Nam không yếu, nó xuât sắc hơn tiên thiên pháp bảo khác nhiều.
Giờ phút này, tiên thiên bất diệt linh quang này chưa dựng dục ra tiên thiên pháp bảo. Nhưng Đạo Quân chuyển thế ngày càng nhiều, tu vi càng lúc càng mạnh, cảnh giới ngày càng cao, trong quả vị Đạo Quân tràn ra đại đạo cao đẳng hơn thì linh quang tự nhiên mạnh hơn, dựng dục ra tiên thiên pháp bảo càng cường đại.
Điều này tương đương với lợi dụng tất cả Đạo Quân chuyển thế, lợi dụng đại đạo cả đời bọn họ luyện chế ra kỳ binh, kỳ bảo hưa từng có cho Đạo Không Đạo Nhân.
Kỳ bảo như vậy không ai không động lòng.
Mắt Giang Nam sáng rực, khen không dứt miệng:
- Nếu có thể luyện linh quang này vào người, không cần để linh quang sinh ra tiên thiên pháp bảo thì bản thân sẽ là tiên thiên chí bảo vô địch.
Đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân tim rứt cái bịch, chợt nghĩ ra điều mấu chốt. Bọn họ chỉ muốn sử dụng linh quang luyện chế tiên thiên pháp bảo chứ không nghĩ đến linh quang còn chưa định hình, hiện tại luyện vào người là cơ hội tốt nhất.
Lợi dụng đại đạo suốt đời của nhiều Đạo Quân chuyển thế chế tạo ra một thân xác, vậy cơ thể đó sẽ mạnh đến mức độ nào?
Tiên thiên pháp bảo xuất hiện trong lịch sử toàn là vật đã định hình đóng khung, không thể phân giải luyện vào người. Linh quang này còn đang trưởng thành, luyện vào cơ thể dẫn đến đại đạo Đạo Quân chuyển thế không ngừng ùa vào tất nhiên sẽ sáng tạo ra thân thể hoàn mỹ vượt qua Bất Không Đạo Nhân, Thần Mẫu Đạo Quân, Cự Linh Đạo Quân.
Nguyên Dục Tiên Quân cũng không kiềm được mắt sáng rực, thở gấp. Mắt Nguyên Dục Tiên Quân bắn ra hai luồng tiên quang nhìn chằm chằm tiên thiên bất diệt linh quang trong tay Giang Nam.
Nguyên Dục Tiên Quân là cường giả cổ xưa sống qua mấy thời đại, thấy nhiều tiên thiên pháp bảo. Thứ bình thường khó làm Nguyên Dục Tiên Quân động lòng, ngay cả pháp bảo như Vạn Chú Thiên Chung thì gã cũng lười đi cướp.
Giờ gặp tiên thiên bất diệt linh quang chưa trưởng thành, Nguyên Dục Tiên Quân động lòng.
Giang Nam trả linh quang lại cho Đạo Không Đạo Nhân, cười nói:
- Đạo huynh thật là thần nhân, rốt cuộc đi ra con đường bình an độ qua tịch diệt kiếp, làm người ta hâm mộ.
Đạo Không Đạo Nhân nhậ lại linh quang, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không động tâm?
- Tất nhiên là có, báu vật thần diệu như thế làm sao không động lòng được?
Giang Nam cười nói:
- Nhưng nếu luyện báu vật nào vào người thì ta sẽ phải ở lại đây để khiến đại đạo trong quả vị Đạo Quân không ngừng nhập vào linh quang, nâng cao uy lực linh quang.
Đạo Không Đạo Nhân gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Nếu rời khỏi đây thì những quả vị Đạo Quân không thể cảm ứng được vị trí linh quang.
Giang Nam vỗ ya, cười nói:
- Ta không giống đạo huynh, đạo huynh tên là Đạo Không, đối mặt thứ gì cũng không để trong lòng. Ta thì có nhiều vướng bận, ở đây tiêu hao thời gian thì ta không yên lòng. Bởi vì dù linh quang có tinh diệu cách mấy ta đành buông tay.
Mắt Đạo Không Đạo Nhân sáng lên, cười nói:
- Khó được gặp một vị đạo hữu thế này, ta vốn muốn làm tròn bổn phận chủ nhân tự mình tiễn tiểu đạo hữu rời đi, nhưng bây giờ ta còn bận chút việc vặt, không đích thân đưa tiễn được.
Giang Nam nhìn xung quanh, thấy đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân như hổ rình mồi chực chờ.
Giang Nam cười nói:
- Đạo huynh lo công chuyện đi, ta muốn rời khỏi vùng đất nguyên thủy này, không biết nên đi như thế nào?
Đạo Không Đạo Nhân trầm giọng nói:
- Ngươi đi đường cũ trở về kim loan tiên điện sẽ thấy một cánh cửa hông, mở nó ra là nhảy khỏi đệ cửu hư không.
Giang Nam ngồi trên lưng con bò cạp, hành lễ nói:
- Cáo từ.
Đạo Không Đạo Nhân trả lễ:
- Không tiễn.
Hai người lễ độ chào nhau. Giang Nam điều khiển con bò cạp quay về đường cũ, hắn mới rời khỏi tế đàn thì thấy bên trên phát ra uy lực kinh khủng. Đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân, Nguyên Dục Tiên Quân đã ra tay, cùng công kích Đạo Không Đạo Nhân.
- Nếu Đạo Không là Bất Không thì những người này sẽ không chiếm được ưu thế gì.
Giang Nam chạy hướng tận cùng vườn hoa, thầm nghĩ:
- Có lẽ Vạn Vật Đạo Tổ sống được nhưng những người khác không chống nổi một hiệp sẽ bị giết. Bất Không chuyển thế quá cường đại, đáng tiếc, e rằng trong thời gian dài khó thể gặp lại.
Có con bò cạp nên Giang Nam đi về thuận lợi hơn rất nhiều, không lâu sau hắn đến bên rìa vườn hoa.
Giang Nam nhảy khỏi người con bò cạp, bước nhanh ra khỏi vườn hoa. Con bò cạp đâu chịu tha cho Giang Nam, nó hùng hổ lao lên, cũng chạy ra khỏi vườn hoa, càng lớn kẹp tới kẹp lui, đuôi liên tục bắn ra tia sáng đen.
Con bò cạp khổng lồ lao ra vườn hoa, trước mặt nó là một người khổng lồ cực kỳ to lớn. Con bò cạp trở nên nhỏ xíu xìu xiu, kích cỡ trái ngược.
Vườn hoa và bên ngoài là hai thế giới khác nhau. Không gian trong vườn hoa vặn vẹo, thứ to biến nhỏ yếu, thứ nhỏ yếu thì trở nên cực kỳ cường đại. Con bò cạp này có thể xưng hùng trong vườn hoa nhưng ra bên ngoài thì chẳng là gì.
Giang Nam ngồi xổm xuống, búng con bò cạp bay vào vườn hoa.
Giang Nam cười nói:
- Nghĩ tình ngươi hộ tống ta một đường nên không bị thương ngươi, hãy ngoan ngoãn trở lại xưng vương xưng bá đi!
Giang Nam xoay người bước nhanh trở về kim loan tiên điện, hắn chưa đi vào điện chợt thấy bóng người chớp lóe. Đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân sống lại trong quả vị Đạo Quân, ai nấy thẫn thờ, hiển nhiên bị Đạo Không Đạo Nhân giết tan nát.
Giang Nam nghe sau lưng có tiếng gió rít gào, hắn vội tránh sang một bên. Nguyên Dục Tiên Quân người đẫm máu chạy cắm đầu ra vườn hoa.
Giang Nam hết hồn:
- Nguyên Dục Tiên Quân cũng bị giết!
Trong kim loan tiên điện, sáu Đạo Quân chuyển thế thẫn thờ, bị đả kích mạnh.
Giang Nam đi tới trước cánh cửa hông, nhảy xuống. Mắt Vạn Chú Đạo Quân lóe tia hung dữ biến thành cái bóng đi theo, gã mới nhảy ra thì bị áp lực kinh khủng đè nát bấy.
Nguyên Dục Tiên Quân sống lại trong quả vị Đạo Quân, thấy Vạn Chú Đạo Quân lao ra thiên điện thì hừ lạnh một tiếng:
- Ngu xuẩn.
Nguyên Dục Tiên Quân thản nhiên nói:
- Bên ngoài là Tiên giới hư không thứ tám, Tiên Quân nhảy vào cũng sẽ bị đè chết.
Vạn Chú Đạo Quân sống lại, nghe thế vẻ mặt xấu hổ nhưng không dám nổi sùng.
- Thực lực của ai trong số chúng ta cũng khó chịu nổi áp lực hư không thứ tám.
Thánh Ma Thiên Tôn nhìn bốn phía, trầm giọng nói:
- Hay hợp tác đi? Mấy người chúng ta hợp sức lại sẽ xuyên qua hư không thứ tám được.
Tử Hạm Đạo Mẫu mở miệng hỏi:
- Vạn Vật đạo hữu, ngươi hiểu biết nhiều về Tiên giới, có biết mấy vạn quan tài giữa hư không thứ tám là cái gì không?
- Chắc tiểu tử Huyền Thiên sẽ giấu luôn linh quang này, vậy chúng ta có cớ giết hắn và khiến Vạn Chú Thiên Chung trở về chủ cũ...
Đẳng cấp như đám người Thánh Ma Thiên Tôn nhìn ra được linh quang trong tay Giang Nam không yếu, nó xuât sắc hơn tiên thiên pháp bảo khác nhiều.
Giờ phút này, tiên thiên bất diệt linh quang này chưa dựng dục ra tiên thiên pháp bảo. Nhưng Đạo Quân chuyển thế ngày càng nhiều, tu vi càng lúc càng mạnh, cảnh giới ngày càng cao, trong quả vị Đạo Quân tràn ra đại đạo cao đẳng hơn thì linh quang tự nhiên mạnh hơn, dựng dục ra tiên thiên pháp bảo càng cường đại.
Điều này tương đương với lợi dụng tất cả Đạo Quân chuyển thế, lợi dụng đại đạo cả đời bọn họ luyện chế ra kỳ binh, kỳ bảo hưa từng có cho Đạo Không Đạo Nhân.
Kỳ bảo như vậy không ai không động lòng.
Mắt Giang Nam sáng rực, khen không dứt miệng:
- Nếu có thể luyện linh quang này vào người, không cần để linh quang sinh ra tiên thiên pháp bảo thì bản thân sẽ là tiên thiên chí bảo vô địch.
Đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân tim rứt cái bịch, chợt nghĩ ra điều mấu chốt. Bọn họ chỉ muốn sử dụng linh quang luyện chế tiên thiên pháp bảo chứ không nghĩ đến linh quang còn chưa định hình, hiện tại luyện vào người là cơ hội tốt nhất.
Lợi dụng đại đạo suốt đời của nhiều Đạo Quân chuyển thế chế tạo ra một thân xác, vậy cơ thể đó sẽ mạnh đến mức độ nào?
Tiên thiên pháp bảo xuất hiện trong lịch sử toàn là vật đã định hình đóng khung, không thể phân giải luyện vào người. Linh quang này còn đang trưởng thành, luyện vào cơ thể dẫn đến đại đạo Đạo Quân chuyển thế không ngừng ùa vào tất nhiên sẽ sáng tạo ra thân thể hoàn mỹ vượt qua Bất Không Đạo Nhân, Thần Mẫu Đạo Quân, Cự Linh Đạo Quân.
Nguyên Dục Tiên Quân cũng không kiềm được mắt sáng rực, thở gấp. Mắt Nguyên Dục Tiên Quân bắn ra hai luồng tiên quang nhìn chằm chằm tiên thiên bất diệt linh quang trong tay Giang Nam.
Nguyên Dục Tiên Quân là cường giả cổ xưa sống qua mấy thời đại, thấy nhiều tiên thiên pháp bảo. Thứ bình thường khó làm Nguyên Dục Tiên Quân động lòng, ngay cả pháp bảo như Vạn Chú Thiên Chung thì gã cũng lười đi cướp.
Giờ gặp tiên thiên bất diệt linh quang chưa trưởng thành, Nguyên Dục Tiên Quân động lòng.
Giang Nam trả linh quang lại cho Đạo Không Đạo Nhân, cười nói:
- Đạo huynh thật là thần nhân, rốt cuộc đi ra con đường bình an độ qua tịch diệt kiếp, làm người ta hâm mộ.
Đạo Không Đạo Nhân nhậ lại linh quang, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không động tâm?
- Tất nhiên là có, báu vật thần diệu như thế làm sao không động lòng được?
Giang Nam cười nói:
- Nhưng nếu luyện báu vật nào vào người thì ta sẽ phải ở lại đây để khiến đại đạo trong quả vị Đạo Quân không ngừng nhập vào linh quang, nâng cao uy lực linh quang.
Đạo Không Đạo Nhân gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Nếu rời khỏi đây thì những quả vị Đạo Quân không thể cảm ứng được vị trí linh quang.
Giang Nam vỗ ya, cười nói:
- Ta không giống đạo huynh, đạo huynh tên là Đạo Không, đối mặt thứ gì cũng không để trong lòng. Ta thì có nhiều vướng bận, ở đây tiêu hao thời gian thì ta không yên lòng. Bởi vì dù linh quang có tinh diệu cách mấy ta đành buông tay.
Mắt Đạo Không Đạo Nhân sáng lên, cười nói:
- Khó được gặp một vị đạo hữu thế này, ta vốn muốn làm tròn bổn phận chủ nhân tự mình tiễn tiểu đạo hữu rời đi, nhưng bây giờ ta còn bận chút việc vặt, không đích thân đưa tiễn được.
Giang Nam nhìn xung quanh, thấy đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân như hổ rình mồi chực chờ.
Giang Nam cười nói:
- Đạo huynh lo công chuyện đi, ta muốn rời khỏi vùng đất nguyên thủy này, không biết nên đi như thế nào?
Đạo Không Đạo Nhân trầm giọng nói:
- Ngươi đi đường cũ trở về kim loan tiên điện sẽ thấy một cánh cửa hông, mở nó ra là nhảy khỏi đệ cửu hư không.
Giang Nam ngồi trên lưng con bò cạp, hành lễ nói:
- Cáo từ.
Đạo Không Đạo Nhân trả lễ:
- Không tiễn.
Hai người lễ độ chào nhau. Giang Nam điều khiển con bò cạp quay về đường cũ, hắn mới rời khỏi tế đàn thì thấy bên trên phát ra uy lực kinh khủng. Đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân, Nguyên Dục Tiên Quân đã ra tay, cùng công kích Đạo Không Đạo Nhân.
- Nếu Đạo Không là Bất Không thì những người này sẽ không chiếm được ưu thế gì.
Giang Nam chạy hướng tận cùng vườn hoa, thầm nghĩ:
- Có lẽ Vạn Vật Đạo Tổ sống được nhưng những người khác không chống nổi một hiệp sẽ bị giết. Bất Không chuyển thế quá cường đại, đáng tiếc, e rằng trong thời gian dài khó thể gặp lại.
Có con bò cạp nên Giang Nam đi về thuận lợi hơn rất nhiều, không lâu sau hắn đến bên rìa vườn hoa.
Giang Nam nhảy khỏi người con bò cạp, bước nhanh ra khỏi vườn hoa. Con bò cạp đâu chịu tha cho Giang Nam, nó hùng hổ lao lên, cũng chạy ra khỏi vườn hoa, càng lớn kẹp tới kẹp lui, đuôi liên tục bắn ra tia sáng đen.
Con bò cạp khổng lồ lao ra vườn hoa, trước mặt nó là một người khổng lồ cực kỳ to lớn. Con bò cạp trở nên nhỏ xíu xìu xiu, kích cỡ trái ngược.
Vườn hoa và bên ngoài là hai thế giới khác nhau. Không gian trong vườn hoa vặn vẹo, thứ to biến nhỏ yếu, thứ nhỏ yếu thì trở nên cực kỳ cường đại. Con bò cạp này có thể xưng hùng trong vườn hoa nhưng ra bên ngoài thì chẳng là gì.
Giang Nam ngồi xổm xuống, búng con bò cạp bay vào vườn hoa.
Giang Nam cười nói:
- Nghĩ tình ngươi hộ tống ta một đường nên không bị thương ngươi, hãy ngoan ngoãn trở lại xưng vương xưng bá đi!
Giang Nam xoay người bước nhanh trở về kim loan tiên điện, hắn chưa đi vào điện chợt thấy bóng người chớp lóe. Đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân sống lại trong quả vị Đạo Quân, ai nấy thẫn thờ, hiển nhiên bị Đạo Không Đạo Nhân giết tan nát.
Giang Nam nghe sau lưng có tiếng gió rít gào, hắn vội tránh sang một bên. Nguyên Dục Tiên Quân người đẫm máu chạy cắm đầu ra vườn hoa.
Giang Nam hết hồn:
- Nguyên Dục Tiên Quân cũng bị giết!
Trong kim loan tiên điện, sáu Đạo Quân chuyển thế thẫn thờ, bị đả kích mạnh.
Giang Nam đi tới trước cánh cửa hông, nhảy xuống. Mắt Vạn Chú Đạo Quân lóe tia hung dữ biến thành cái bóng đi theo, gã mới nhảy ra thì bị áp lực kinh khủng đè nát bấy.
Nguyên Dục Tiên Quân sống lại trong quả vị Đạo Quân, thấy Vạn Chú Đạo Quân lao ra thiên điện thì hừ lạnh một tiếng:
- Ngu xuẩn.
Nguyên Dục Tiên Quân thản nhiên nói:
- Bên ngoài là Tiên giới hư không thứ tám, Tiên Quân nhảy vào cũng sẽ bị đè chết.
Vạn Chú Đạo Quân sống lại, nghe thế vẻ mặt xấu hổ nhưng không dám nổi sùng.
- Thực lực của ai trong số chúng ta cũng khó chịu nổi áp lực hư không thứ tám.
Thánh Ma Thiên Tôn nhìn bốn phía, trầm giọng nói:
- Hay hợp tác đi? Mấy người chúng ta hợp sức lại sẽ xuyên qua hư không thứ tám được.
Tử Hạm Đạo Mẫu mở miệng hỏi:
- Vạn Vật đạo hữu, ngươi hiểu biết nhiều về Tiên giới, có biết mấy vạn quan tài giữa hư không thứ tám là cái gì không?