Đế Tôn
Chương 2120: Quái Cáp (2)
Giang Nam hướng mọi nơi nhìn lại, không có phát hiện tung tích của Nam Quách Tiên Ông, trong lòng kinh ngạc, lão thỏ tử này chỗ nào cũng nhúng tay một cước, chỉ cần có bảo vật xuất thế, liền lập tức thứ nhất tới hiện trường, tại sao không có xuất hiện ở nơi này?
Mà mấy vị Tiên Vương kia, cũng chỉ là ngắm nhìn, chỉ có bảo liễn của Vân Hương Tiên Vương thì hướng hồ phóng đi, mấy vị nữ tiên đứng ở trên bảo liễn, có tế lên trường tiên, có tế lên Tiên Kiếm, trường tiên tung hoành, kiếm khí kích động, phía trước lại có cửu đầu tiên long mở đường, mở ra miệng to như chậu máu cắn tới táp tới, thế không thể đỡ.
Mà Vân Hương Tiên Vương thì ngồi trong xe, không có lộ diện, bất quá trong xe thỉnh thoảng bay ra một ngón tay một chưởng, đem những đối thủ mà nữ tiên cùng tiên long không làm gì được kia đánh chết!
Mấy vị nữ tiên cùng cửu đầu tiên long kia xuất thủ tàn nhẫn chí cực, không có chút nương tay nào, Vân Hương Tiên Vương lại càng một kích mất mạng, vô luận hoa hoa thảo thảo hay là tiên thú, hay là Chân Tiên tranh đoạt quái thụ trong hồ, hết thảy đánh chết, một đường lưu lại rất nhiều thi thể tàn phá không chịu nổi.
Cũng may Chân Tiên tới đây, Đạo Quả đều ký thác hư không, không đến nỗi vì vậy bỏ mình đạo tiêu.
Bất quá, có thật nhiều Chân Tiên lựa chọn đem Đạo Quả ký thác vào trong pháp bảo, đi lộ số đạo quả ký thác pháp bảo, Chân Tiên bực này thực lực cường đại, nhưng mà đụng phải Vân Hương Tiên Vương, không thoát vận mệnh bị đánh nát pháp bảo, hủy diệt Đạo Quả, bị mất mạng!
Một Tiên Vương dậm chân hư không, đứng vững vàng ở trong hư không, rất là làm người khác chú ý, mở miệng nói:
- Vân Hương Tiên Vương xuất thủ thật là tàn nhẫn, mặc dù đạo lữ của nàng là Tiên Quân, xuất thủ không chút lưu tình như thế, chỉ sợ tương lai nàng sẽ gặp nạn.
Giang Nam nghiêm nghị, ở hỗn loạn chi địa như Vô Nhân khu, Tiên đạo bị áp chế nghiêm trọng này, người này còn có thể dậm chân hư không, thực lực cường đại chí cực!
Giang Nam tự nghĩ, bản thân tế lên Thời gian trường hà cùng Không Gian Trường Hà, cũng có thể dậm chân hư không, nhưng đó là mượn lực lượng hai đại pháp bảo, sẽ không giống người này nhẹ nhàng như vậy!
Tiên Vương kia thản nhiên nói:
- Đệ nhất đẳng tiền sử thánh dược, Tịch Diệt Hoa cùng Trường Sinh Liên, hai đại thánh dược trong truyền thuyết này là mảnh nhỏ Đạo Quả của Tịch Diệt Đạo Nhân kết xuất linh hoa, khó tìm có một không hai. Nghe nói trước đó không lâu hai gốc thánh dược này ở trong Vô Nhân khu hiện thân, dẫn tới nhiều Tiên Quân đến đây sưu tầm, đáng tiếc không có tìm được. Những thánh dược khác, thì phải kém sắc một bậc. Quái thụ trong hồ nước này, chỉ sợ nhiều nhất là mảnh nhỏ Đạo Quả của một cường giả đến gần Đạo Quân kết xuất linh dược, so sánh với thánh dược thua kém một bậc.
Một bên, lại có một Tiên Vương mỉm cười nói:
- Tả Ngạn Tiên Vương nói rất có lý, chân chính tiền sử thánh dược là có thể đem Tiên Vương tăng lên tới Tiên Quân cảnh giới, sinh linh trong cấm khu cũng cực kỳ quý trọng, coi là mấu chốt để chủ nhân của mình sống lại, há có thể dễ dàng tới tay như vậy?
Lại có một Tiên Vương đi tới, chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía quái thụ trong hồ nước kia, thản nhiên nói:
- Năm đó lúc Viên Không Tiên Quân ở Tiên Vương cảnh giới cũng không xuất chúng, nhưng mà sau khi ăn vào tiền sử thánh dược, tăng lên tới Tiên Quân cảnh giới, có thể cùng đệ tử của Đế Tôn ngang hàng, đủ thấy thánh dược bất phàm! Mà trong Hỗn Độn Cổ Thần, cũng có một người nhận được thánh dược, trở thành bá chủ trong Cổ Thần. Gốc quái thụ này mặc dù không phải thánh dược chân chính, nhưng mà cực kỳ trân quý, đáng giá xuất thủ. Tả Ngạn, Hồ Tôn, đợi lát nữa tranh đấu, hai vị cần phải nhường cho tiểu đệ a.
Hồ Tôn Tiên Vương ha hả cười nói:
- Phong Nguyệt đạo huynh thực lực cường đại, vẫn còn thắng ta, đợi lát nữa không nên làm hỏng thân già ta là được.
Tả Ngạn Tiên Vương cười nói:
- Linh dược bực này, há có thể không có sinh linh cường đại bảo vệ? Không biết ta có thể gánh được thế công của hai vị đạo huynh cùng sinh linh cấm khu, nhận được linh dược hay không. Đợi lát nữa hai vị đạo huynh phải lưu tình a.
Tam đại Tiên Vương ánh mắt chớp động, mặc dù ngoài miệng khách sáo, nhưng trên thực tế đối với gốc quái thụ này là tình thế bắt buộc, tất có một cuộc đại chiến!
Bọn họ siêu nhiên ở ngoài cốc, ngật lâm hư không, bễ nghễ tại chỗ, không có đem người khác coi vào đâu, cho dù là Vân Hương Tiên Vương cũng không có bị bọn họ để vào trong mắt.
Rốt cục, bảo liễn cùng chư tiên của Vân Hương Tiên Vương giết tới hồ trước, chín long làm trước một bước, lái xe xông vào trong hồ, bảo liễn chạy ở trên mặt hồ, hướng quái thụ trong hồ phóng đi.
Cùng lúc đó, nhiều Chân Tiên khác hết thảy xông lên mặt hồ, xông về quái thụ, còn có vài đầu tiên thú cường đại cũng vọt thẳng tới.
Đột nhiên, mặt hồ kịch liệt quay cuồng, giống như nước sôi, sùng sục sùng sục bắt đầu khởi động, ngoài cốc đám người Giang Nam tinh thần rung lên, Hồ Tôn Tiên Vương cười nói:
- Nên là lúc chúng ta xuất thủ.
Hắn lời còn chưa dứt, dãy núi dưới chân đột nhiên kịch liệt lay động, sơn cốc hé ra, cả tòa sơn cốc giống như một cái miệng mở lớn, vô số hàm răng sắc bén từ trên vách đá hiện ra, chi chít, đột nhiên khép lại!
Chư tiên trong hồ thất thanh sợ hãi kêu, rối rít nhảy lên, cố gắng chạy ra sơn cốc, bảo liễn ầm ầm nổ tung, Vân Hương Tiên Vương quát tháo, phóng lên cao, toàn lực hướng ra phía ngoài nhảy đi.
Răng rắc…
Sơn cốc khép lại, đem tất cả mọi người trong cốc nuốt xuống, chỉ có một thân ảnh thật nhỏ lao ra sơn cốc, chính là Vân Hương Tiên Vương.
Vân Hương Tiên Vương mới vừa lao ra sơn cốc, đột nhiên sơn cốc khép lại hé ra một khe hở, một cái lưỡi màu đỏ tươi giống như huyết hà cuốn ra, bá một tiếng quấn lấy nữ Tiên Vương này, Vân Hương Tiên Vương kêu thảm thiết, bị kéo vào trong cốc, biến mất không thấy gì nữa!
Giang Nam, Đạo Vương, Giang Tuyết, cùng với mấy vị Tiên Vương không có tiến vào sơn cốc ngơ ngác nhìn một màn này, chỉ thấy dưới sơn cốc, bò lổm ngổm một đầu ma quái to lớn không gì so sánh được, hình dạng như cóc, gục ở trung tâm, đầu ma quái này mở ra ngụm lớn, chính là sơn cốc!
Đầu tiền sử quái cáp này như cũ gục ở trong sào huyệt, chậm rãi mở cái miệng rộng, sơn cốc lại xuất hiện, hồ nước trong cốc sóng xanh nhộn nhạo, gốc cây linh dược kia như cũ sinh trưởng ở trong mặt hồ, hấp dẫn mọi người đi hái.
Mà mấy vị Tiên Vương kia, cũng chỉ là ngắm nhìn, chỉ có bảo liễn của Vân Hương Tiên Vương thì hướng hồ phóng đi, mấy vị nữ tiên đứng ở trên bảo liễn, có tế lên trường tiên, có tế lên Tiên Kiếm, trường tiên tung hoành, kiếm khí kích động, phía trước lại có cửu đầu tiên long mở đường, mở ra miệng to như chậu máu cắn tới táp tới, thế không thể đỡ.
Mà Vân Hương Tiên Vương thì ngồi trong xe, không có lộ diện, bất quá trong xe thỉnh thoảng bay ra một ngón tay một chưởng, đem những đối thủ mà nữ tiên cùng tiên long không làm gì được kia đánh chết!
Mấy vị nữ tiên cùng cửu đầu tiên long kia xuất thủ tàn nhẫn chí cực, không có chút nương tay nào, Vân Hương Tiên Vương lại càng một kích mất mạng, vô luận hoa hoa thảo thảo hay là tiên thú, hay là Chân Tiên tranh đoạt quái thụ trong hồ, hết thảy đánh chết, một đường lưu lại rất nhiều thi thể tàn phá không chịu nổi.
Cũng may Chân Tiên tới đây, Đạo Quả đều ký thác hư không, không đến nỗi vì vậy bỏ mình đạo tiêu.
Bất quá, có thật nhiều Chân Tiên lựa chọn đem Đạo Quả ký thác vào trong pháp bảo, đi lộ số đạo quả ký thác pháp bảo, Chân Tiên bực này thực lực cường đại, nhưng mà đụng phải Vân Hương Tiên Vương, không thoát vận mệnh bị đánh nát pháp bảo, hủy diệt Đạo Quả, bị mất mạng!
Một Tiên Vương dậm chân hư không, đứng vững vàng ở trong hư không, rất là làm người khác chú ý, mở miệng nói:
- Vân Hương Tiên Vương xuất thủ thật là tàn nhẫn, mặc dù đạo lữ của nàng là Tiên Quân, xuất thủ không chút lưu tình như thế, chỉ sợ tương lai nàng sẽ gặp nạn.
Giang Nam nghiêm nghị, ở hỗn loạn chi địa như Vô Nhân khu, Tiên đạo bị áp chế nghiêm trọng này, người này còn có thể dậm chân hư không, thực lực cường đại chí cực!
Giang Nam tự nghĩ, bản thân tế lên Thời gian trường hà cùng Không Gian Trường Hà, cũng có thể dậm chân hư không, nhưng đó là mượn lực lượng hai đại pháp bảo, sẽ không giống người này nhẹ nhàng như vậy!
Tiên Vương kia thản nhiên nói:
- Đệ nhất đẳng tiền sử thánh dược, Tịch Diệt Hoa cùng Trường Sinh Liên, hai đại thánh dược trong truyền thuyết này là mảnh nhỏ Đạo Quả của Tịch Diệt Đạo Nhân kết xuất linh hoa, khó tìm có một không hai. Nghe nói trước đó không lâu hai gốc thánh dược này ở trong Vô Nhân khu hiện thân, dẫn tới nhiều Tiên Quân đến đây sưu tầm, đáng tiếc không có tìm được. Những thánh dược khác, thì phải kém sắc một bậc. Quái thụ trong hồ nước này, chỉ sợ nhiều nhất là mảnh nhỏ Đạo Quả của một cường giả đến gần Đạo Quân kết xuất linh dược, so sánh với thánh dược thua kém một bậc.
Một bên, lại có một Tiên Vương mỉm cười nói:
- Tả Ngạn Tiên Vương nói rất có lý, chân chính tiền sử thánh dược là có thể đem Tiên Vương tăng lên tới Tiên Quân cảnh giới, sinh linh trong cấm khu cũng cực kỳ quý trọng, coi là mấu chốt để chủ nhân của mình sống lại, há có thể dễ dàng tới tay như vậy?
Lại có một Tiên Vương đi tới, chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía quái thụ trong hồ nước kia, thản nhiên nói:
- Năm đó lúc Viên Không Tiên Quân ở Tiên Vương cảnh giới cũng không xuất chúng, nhưng mà sau khi ăn vào tiền sử thánh dược, tăng lên tới Tiên Quân cảnh giới, có thể cùng đệ tử của Đế Tôn ngang hàng, đủ thấy thánh dược bất phàm! Mà trong Hỗn Độn Cổ Thần, cũng có một người nhận được thánh dược, trở thành bá chủ trong Cổ Thần. Gốc quái thụ này mặc dù không phải thánh dược chân chính, nhưng mà cực kỳ trân quý, đáng giá xuất thủ. Tả Ngạn, Hồ Tôn, đợi lát nữa tranh đấu, hai vị cần phải nhường cho tiểu đệ a.
Hồ Tôn Tiên Vương ha hả cười nói:
- Phong Nguyệt đạo huynh thực lực cường đại, vẫn còn thắng ta, đợi lát nữa không nên làm hỏng thân già ta là được.
Tả Ngạn Tiên Vương cười nói:
- Linh dược bực này, há có thể không có sinh linh cường đại bảo vệ? Không biết ta có thể gánh được thế công của hai vị đạo huynh cùng sinh linh cấm khu, nhận được linh dược hay không. Đợi lát nữa hai vị đạo huynh phải lưu tình a.
Tam đại Tiên Vương ánh mắt chớp động, mặc dù ngoài miệng khách sáo, nhưng trên thực tế đối với gốc quái thụ này là tình thế bắt buộc, tất có một cuộc đại chiến!
Bọn họ siêu nhiên ở ngoài cốc, ngật lâm hư không, bễ nghễ tại chỗ, không có đem người khác coi vào đâu, cho dù là Vân Hương Tiên Vương cũng không có bị bọn họ để vào trong mắt.
Rốt cục, bảo liễn cùng chư tiên của Vân Hương Tiên Vương giết tới hồ trước, chín long làm trước một bước, lái xe xông vào trong hồ, bảo liễn chạy ở trên mặt hồ, hướng quái thụ trong hồ phóng đi.
Cùng lúc đó, nhiều Chân Tiên khác hết thảy xông lên mặt hồ, xông về quái thụ, còn có vài đầu tiên thú cường đại cũng vọt thẳng tới.
Đột nhiên, mặt hồ kịch liệt quay cuồng, giống như nước sôi, sùng sục sùng sục bắt đầu khởi động, ngoài cốc đám người Giang Nam tinh thần rung lên, Hồ Tôn Tiên Vương cười nói:
- Nên là lúc chúng ta xuất thủ.
Hắn lời còn chưa dứt, dãy núi dưới chân đột nhiên kịch liệt lay động, sơn cốc hé ra, cả tòa sơn cốc giống như một cái miệng mở lớn, vô số hàm răng sắc bén từ trên vách đá hiện ra, chi chít, đột nhiên khép lại!
Chư tiên trong hồ thất thanh sợ hãi kêu, rối rít nhảy lên, cố gắng chạy ra sơn cốc, bảo liễn ầm ầm nổ tung, Vân Hương Tiên Vương quát tháo, phóng lên cao, toàn lực hướng ra phía ngoài nhảy đi.
Răng rắc…
Sơn cốc khép lại, đem tất cả mọi người trong cốc nuốt xuống, chỉ có một thân ảnh thật nhỏ lao ra sơn cốc, chính là Vân Hương Tiên Vương.
Vân Hương Tiên Vương mới vừa lao ra sơn cốc, đột nhiên sơn cốc khép lại hé ra một khe hở, một cái lưỡi màu đỏ tươi giống như huyết hà cuốn ra, bá một tiếng quấn lấy nữ Tiên Vương này, Vân Hương Tiên Vương kêu thảm thiết, bị kéo vào trong cốc, biến mất không thấy gì nữa!
Giang Nam, Đạo Vương, Giang Tuyết, cùng với mấy vị Tiên Vương không có tiến vào sơn cốc ngơ ngác nhìn một màn này, chỉ thấy dưới sơn cốc, bò lổm ngổm một đầu ma quái to lớn không gì so sánh được, hình dạng như cóc, gục ở trung tâm, đầu ma quái này mở ra ngụm lớn, chính là sơn cốc!
Đầu tiền sử quái cáp này như cũ gục ở trong sào huyệt, chậm rãi mở cái miệng rộng, sơn cốc lại xuất hiện, hồ nước trong cốc sóng xanh nhộn nhạo, gốc cây linh dược kia như cũ sinh trưởng ở trong mặt hồ, hấp dẫn mọi người đi hái.