Đế Tôn
Chương 1895: Ly Sửu quy hàng (2)
Cốt Hoàng không nói một lời, đột nhiên thân hóa một chiếc cốt thuyền, phá không màđi, Bố Thần Ma Hoàng quát to một tiếng, ma bào triển khai, hóa thành một mảnh mây đen, cũng thẳng đi xa.
Vĩnh Hằng Ma Hoàng thấy thế, thân hình hướng về sau va chạm, hóa thành một ngụm Thần Lô, dung nhập trong hư không, cũng ly khai.
Trong khoảnh khắc, đại trận tan rã, rất nhiều Ma Hoàng nguyên một đám viễn độn mà đi, chỉ để lại Ly Sửu Ma Hoàng cùng Tử Viên Ma Hoàng hai người.
- Cận kề cái chết không hàng!
Ly Sửu Ma Hoàng uy phong lẫm lẫm, nhìn về phía Giang Nam, lạnh lùng nói:
- Tử Viên đạo huynh, hôm nay ta và ngươi vì Địa Ngục chính thống, chiến chết ở chỗ này... Tử Viên, ngươi như thế nào cũng đi rồi hả?
Sau lưng Tử Viên Ma Hoàng đột nhiên hiện ra một ngụm Ma Uyên, Ma Uyên đem vị Ma Hoàng này thôn phệ, lập tức Ma Uyên cũng biến mất không thấy gì nữa, chỉ có một thanh âm càng ngày càng yếu truyền đến:
- Thức thời vi tuấn kiệt, Ly Sửu đạo huynh, chúng ta đã thất bại, để cho hắn chiếm cứ Thiên Địa chính thống là được. Chúng ta trốn đi, không nên cùng hắn tranh chấp...
Ly Sửu Ma Hoàng sắc mặt càng ngày càng hồng, đột nhiên ngửa mặt lên trời thổ huyết.
Giang Nam cất bước đi đến trước mặt của hắn, mỉm cười nói:
- Ly Sửu đạo hữu...
- Ta không hàng!
Ly Sửu Ma Hoàng đứng ở trước mặt hắn, đằng đằng sát khí, quanh thân Hoàng Đạo bay ra, hóa thành hình thái Hoàng Cực đạo chung, hướng Giang Nam oanh khứ, lạnh lùng nói:
- Huyền Thiên giáo chủ, Địa Ngục ta truyền thừa mấy tỷ năm đến nay, chưa có Ma Hoàng vì mảnh thổ địa này đổ máu toi mạng, đều là bè lũ xu nịnh, bị người trong thiên hạ chế nhạo! Hôm nay, ta vì Địa Ngục đổ máu, toi mạng, để cho thế nhân biết rõ Địa Ngục ta còn có một hảo hán!
- Địa Ngục?
Giang Nam tức cười, Hỗn Độn tiên chung chấn vỡ Hoàng Cực đạo chung, đem Ly Sửu Ma Hoàng chấn đến làn da nổ, như một cái huyết nhân. Bật cười nói:
- Địa Ngục vạn giới ở nơi nào? Địa Ngục Thiên Đạo ở nơi nào? Địa Ngục chúng sinh ở nơi nào?
hắn đột nhiên đứng dậy, dốc sức liều mạng giết đến.
Cận thân vật lộn, lạnh lùng nói:
- Địa Ngục chúng sinh, ở ngay trong lòng của ta, Địa Ngục vạn giới trong lòng ta! Tuy Địa Ngục bị diệt, mặc dù chư hoàng ly tâm, nhưng trong nội tâm của ta Địa Ngục không bị tiêu diệt! Huyền Thiên giáo chủ, hôm nay ngươi biết được trong địa ngục cũng có thế hệ nhiệt huyết, cũng có thế hệ hung hãn không sợ chết!
Oanh...
Quả đấm của hắn oanh ở trên người Giang Nam. Chưa từng rung chuyển Giang Nam mảy may, Giang Nam một chưởng che ở trên người của hắn, hắn lại không chịu nổi, thân thể bạo tạc nổ tung, từng khối huyết nhục bốn phương tám hướng bay đi, đột nhiên lại phần phật một tiếng bay trở về, bám vào phía trên cốt cách, thân thể rách nát như là bình sứ toái mất lại dính cùng một chỗ, như trước tử chiến không lùi, liều chết hướng Giang Nam công tới!
- Oa...
Hắn bị Giang Nam đánh cho thổ huyết, ngã xuống bay đi, vẫn giãy dụa đứng dậy. Lần nữa hướng Giang Nam đánh tới, lại lần nữa bị Giang Nam đánh bay.
Trong miệng hắn máu tươi không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ chòm râu trắng bóng, nhuộm đỏ vạt áo, trước người huyết hồng một mảnh, thậm chí ngay cả thần tính của hắn cũng lọt vào trọng thương, có chút thần chí không rõ, lần lượt giãy dụa đứng dậy, hướng Giang Nam đánh tới!
- Ta vì Địa Ngục chết trận, vì Địa Ngục chúng sinh chết trận...
Phù phù.
Hắn rốt cục kiệt lực, ngã vào trước mặt Giang Nam, ngẩng đầu nhếch miệng, thần huyết không ngừng từ trong miệng tuôn ra, cười nói:
- Giết ta, thành toàn tên tuổi anh hùng cả đời của ta, để cho ta bị chết lừng lẫy một ít...
Giang Nam thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ thuơng hại, lắc đầu nói:
- Thế hệ gian ngoan mất linh, vì hư danh, lại không để ý chúng sinh chính thức.
Hắn quay người ly khai, Ly Sửu Ma Hoàng ngẩn ngơ, nghiêm nghị kêu lên:
- Giết ta! Mau giết ta!
- Giết ngươi làm chi?
Giang Nam cất bước đi xa, cười ha ha nói:
- Ngươi chưa bao giờ nhìn thấy Địa Ngục chúng sinh, giết ngươi bất quá là thành toàn hư danh của ngươi. Ngươi nếu là anh hùng thật sự, sẽ thủ hộ Địa Ngục chúng sinh sống sờ sờ, mà không phải trong nội tâm tưởng tượng ra được chúng sinh!
Ly Sửu Ma Hoàng giãy dụa đứng dậy, hướng Giang Nam bay nhào mà đi, Giang Nam vung tay áo, vị Ma Hoàng này thân bất do kỷ bị một tay áo đánh bay, đã qua thật lâu, hắn từ A Tỳ địa ngục cao cao tại thượng rơi vào trong một tiểu thế giới, chấn đến dãy núi run run không thôi.
- Huyền Thiên giáo chủ, ta muốn vì Địa Ngục chết trận...
Ly Sửu Ma Hoàng hai tay trên mặt đất bò sát, ngẩng đầu kêu lên:
- Ngươi tới giết ta ah, đến thành toàn ta!
Tiếng vó ngựa truyền đến, một đội Địa Ngục cấp thấp Ma tộc kỵ binh chạy như bay mà đến, xa xa liền nghe một thanh âm thanh thúy nói:
- Thúc thúc, nơi này có cái huyết nhân!
Rất nhiều phàm nhân bên trong Địa Ngục Ma tộc chạy tới, Ly Sửu Ma Hoàng vẫn lẩm bẩm nói:
-... Ta muốn vì Địa Ngục chết trận, tới giết ta...
- Vì Địa Ngục chết trận?
Một đám phàm nhân bên trong Địa Ngục Ma tộc tức cười, bật cười nói:
- Người này điên rồi, còn ở trong Thần Ma đại chiến đây này!
- Thần Ma đại chiến, chúng ta những người phàm tục này tử thương vô số, dân chúng lầm than, những Hoàng đạo cao cao tại thượng kia cái nào xem qua chúng ta một lần?
Lập tức một vị lão giả cười nói:
- Chư hoàng chỉ là mình thành tiên, làm chúng ta sinh tử không để ý, chết bị thương vô số người, chúng ta đạt được qua chư hoàng chỗ tốt gì? Hiện tại Đế Huyền đăng cơ, đại chiến không lên, Đế Huyền chỉ đánh những Hoàng đạo cao cao tại thượng kia, ngược lại thái bình rồi, thời gian mới dễ qua một ít. Trận đại chiến kia thật thê thảm, rất nhiều người đều điên rồi...
Ly Sửu Ma Hoàng giận dữ, lạnh lùng nói:
- Chư hoàng vì các ngươi cầu Thiên Địa chính thống, các ngươi lại vu oan chư hoàng như vậy...
- Là Chư hoàng chính thống cao cao tại thượng a?
Lão giả kia cười lạnh nói:
- Người tới, kéo hắn về để cho hắn dưỡng thương, hi vọng đầu óc của hắn có thể thanh tỉnh thoáng một phát.
- Chúng ta vì các ngươi chết trận...
Ly Sửu Ma Hoàng tức giận mắng không dứt, bị bắt quay trở lại thôn trang.
Mấy ngày sau, người trong thôn trang cùng Ma Hoàng điên điên khùng khùng này thân quen, cũng biết hắn là quái nhân, không ăn không uống, suốt ngày tìm chết tìm sống, muốn vì Địa Ngục chết trận. Ma tộc trong thôn trong nội tâm thương cảm, cho hắn là Địa Ngục Ma Thần trong cuộc chiến hạo kiếp không chịu nổi đả kích mà điên mất.
Một tiểu cô nương bưng lấy một ly nước trà nóng hổi, có chút khiếp đảm đi vào trước mặt Ly Sửu Ma Hoàng, nhỏ giọng nói:
- Thúc thúc dùng trà...
- Ta muốn vì Địa Ngục chúng sinh chết trận...
Ly Sửu Ma Hoàng rối bù, hung dữ nhìn xem tiểu cô nương kia nói:
- Ta không ăn!
- Thế nhưng mà, chiến tranh sớm đã xong...
Tiểu cô nương kia lại càng hoảng sợ, lắp bắp nói:
- Chúng ta chỉ hy vọng Đế Huyền không gây chiến tranh, bắt đi thúc thúc bá bá làm tráng đinh...
Vĩnh Hằng Ma Hoàng thấy thế, thân hình hướng về sau va chạm, hóa thành một ngụm Thần Lô, dung nhập trong hư không, cũng ly khai.
Trong khoảnh khắc, đại trận tan rã, rất nhiều Ma Hoàng nguyên một đám viễn độn mà đi, chỉ để lại Ly Sửu Ma Hoàng cùng Tử Viên Ma Hoàng hai người.
- Cận kề cái chết không hàng!
Ly Sửu Ma Hoàng uy phong lẫm lẫm, nhìn về phía Giang Nam, lạnh lùng nói:
- Tử Viên đạo huynh, hôm nay ta và ngươi vì Địa Ngục chính thống, chiến chết ở chỗ này... Tử Viên, ngươi như thế nào cũng đi rồi hả?
Sau lưng Tử Viên Ma Hoàng đột nhiên hiện ra một ngụm Ma Uyên, Ma Uyên đem vị Ma Hoàng này thôn phệ, lập tức Ma Uyên cũng biến mất không thấy gì nữa, chỉ có một thanh âm càng ngày càng yếu truyền đến:
- Thức thời vi tuấn kiệt, Ly Sửu đạo huynh, chúng ta đã thất bại, để cho hắn chiếm cứ Thiên Địa chính thống là được. Chúng ta trốn đi, không nên cùng hắn tranh chấp...
Ly Sửu Ma Hoàng sắc mặt càng ngày càng hồng, đột nhiên ngửa mặt lên trời thổ huyết.
Giang Nam cất bước đi đến trước mặt của hắn, mỉm cười nói:
- Ly Sửu đạo hữu...
- Ta không hàng!
Ly Sửu Ma Hoàng đứng ở trước mặt hắn, đằng đằng sát khí, quanh thân Hoàng Đạo bay ra, hóa thành hình thái Hoàng Cực đạo chung, hướng Giang Nam oanh khứ, lạnh lùng nói:
- Huyền Thiên giáo chủ, Địa Ngục ta truyền thừa mấy tỷ năm đến nay, chưa có Ma Hoàng vì mảnh thổ địa này đổ máu toi mạng, đều là bè lũ xu nịnh, bị người trong thiên hạ chế nhạo! Hôm nay, ta vì Địa Ngục đổ máu, toi mạng, để cho thế nhân biết rõ Địa Ngục ta còn có một hảo hán!
- Địa Ngục?
Giang Nam tức cười, Hỗn Độn tiên chung chấn vỡ Hoàng Cực đạo chung, đem Ly Sửu Ma Hoàng chấn đến làn da nổ, như một cái huyết nhân. Bật cười nói:
- Địa Ngục vạn giới ở nơi nào? Địa Ngục Thiên Đạo ở nơi nào? Địa Ngục chúng sinh ở nơi nào?
hắn đột nhiên đứng dậy, dốc sức liều mạng giết đến.
Cận thân vật lộn, lạnh lùng nói:
- Địa Ngục chúng sinh, ở ngay trong lòng của ta, Địa Ngục vạn giới trong lòng ta! Tuy Địa Ngục bị diệt, mặc dù chư hoàng ly tâm, nhưng trong nội tâm của ta Địa Ngục không bị tiêu diệt! Huyền Thiên giáo chủ, hôm nay ngươi biết được trong địa ngục cũng có thế hệ nhiệt huyết, cũng có thế hệ hung hãn không sợ chết!
Oanh...
Quả đấm của hắn oanh ở trên người Giang Nam. Chưa từng rung chuyển Giang Nam mảy may, Giang Nam một chưởng che ở trên người của hắn, hắn lại không chịu nổi, thân thể bạo tạc nổ tung, từng khối huyết nhục bốn phương tám hướng bay đi, đột nhiên lại phần phật một tiếng bay trở về, bám vào phía trên cốt cách, thân thể rách nát như là bình sứ toái mất lại dính cùng một chỗ, như trước tử chiến không lùi, liều chết hướng Giang Nam công tới!
- Oa...
Hắn bị Giang Nam đánh cho thổ huyết, ngã xuống bay đi, vẫn giãy dụa đứng dậy. Lần nữa hướng Giang Nam đánh tới, lại lần nữa bị Giang Nam đánh bay.
Trong miệng hắn máu tươi không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ chòm râu trắng bóng, nhuộm đỏ vạt áo, trước người huyết hồng một mảnh, thậm chí ngay cả thần tính của hắn cũng lọt vào trọng thương, có chút thần chí không rõ, lần lượt giãy dụa đứng dậy, hướng Giang Nam đánh tới!
- Ta vì Địa Ngục chết trận, vì Địa Ngục chúng sinh chết trận...
Phù phù.
Hắn rốt cục kiệt lực, ngã vào trước mặt Giang Nam, ngẩng đầu nhếch miệng, thần huyết không ngừng từ trong miệng tuôn ra, cười nói:
- Giết ta, thành toàn tên tuổi anh hùng cả đời của ta, để cho ta bị chết lừng lẫy một ít...
Giang Nam thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ thuơng hại, lắc đầu nói:
- Thế hệ gian ngoan mất linh, vì hư danh, lại không để ý chúng sinh chính thức.
Hắn quay người ly khai, Ly Sửu Ma Hoàng ngẩn ngơ, nghiêm nghị kêu lên:
- Giết ta! Mau giết ta!
- Giết ngươi làm chi?
Giang Nam cất bước đi xa, cười ha ha nói:
- Ngươi chưa bao giờ nhìn thấy Địa Ngục chúng sinh, giết ngươi bất quá là thành toàn hư danh của ngươi. Ngươi nếu là anh hùng thật sự, sẽ thủ hộ Địa Ngục chúng sinh sống sờ sờ, mà không phải trong nội tâm tưởng tượng ra được chúng sinh!
Ly Sửu Ma Hoàng giãy dụa đứng dậy, hướng Giang Nam bay nhào mà đi, Giang Nam vung tay áo, vị Ma Hoàng này thân bất do kỷ bị một tay áo đánh bay, đã qua thật lâu, hắn từ A Tỳ địa ngục cao cao tại thượng rơi vào trong một tiểu thế giới, chấn đến dãy núi run run không thôi.
- Huyền Thiên giáo chủ, ta muốn vì Địa Ngục chết trận...
Ly Sửu Ma Hoàng hai tay trên mặt đất bò sát, ngẩng đầu kêu lên:
- Ngươi tới giết ta ah, đến thành toàn ta!
Tiếng vó ngựa truyền đến, một đội Địa Ngục cấp thấp Ma tộc kỵ binh chạy như bay mà đến, xa xa liền nghe một thanh âm thanh thúy nói:
- Thúc thúc, nơi này có cái huyết nhân!
Rất nhiều phàm nhân bên trong Địa Ngục Ma tộc chạy tới, Ly Sửu Ma Hoàng vẫn lẩm bẩm nói:
-... Ta muốn vì Địa Ngục chết trận, tới giết ta...
- Vì Địa Ngục chết trận?
Một đám phàm nhân bên trong Địa Ngục Ma tộc tức cười, bật cười nói:
- Người này điên rồi, còn ở trong Thần Ma đại chiến đây này!
- Thần Ma đại chiến, chúng ta những người phàm tục này tử thương vô số, dân chúng lầm than, những Hoàng đạo cao cao tại thượng kia cái nào xem qua chúng ta một lần?
Lập tức một vị lão giả cười nói:
- Chư hoàng chỉ là mình thành tiên, làm chúng ta sinh tử không để ý, chết bị thương vô số người, chúng ta đạt được qua chư hoàng chỗ tốt gì? Hiện tại Đế Huyền đăng cơ, đại chiến không lên, Đế Huyền chỉ đánh những Hoàng đạo cao cao tại thượng kia, ngược lại thái bình rồi, thời gian mới dễ qua một ít. Trận đại chiến kia thật thê thảm, rất nhiều người đều điên rồi...
Ly Sửu Ma Hoàng giận dữ, lạnh lùng nói:
- Chư hoàng vì các ngươi cầu Thiên Địa chính thống, các ngươi lại vu oan chư hoàng như vậy...
- Là Chư hoàng chính thống cao cao tại thượng a?
Lão giả kia cười lạnh nói:
- Người tới, kéo hắn về để cho hắn dưỡng thương, hi vọng đầu óc của hắn có thể thanh tỉnh thoáng một phát.
- Chúng ta vì các ngươi chết trận...
Ly Sửu Ma Hoàng tức giận mắng không dứt, bị bắt quay trở lại thôn trang.
Mấy ngày sau, người trong thôn trang cùng Ma Hoàng điên điên khùng khùng này thân quen, cũng biết hắn là quái nhân, không ăn không uống, suốt ngày tìm chết tìm sống, muốn vì Địa Ngục chết trận. Ma tộc trong thôn trong nội tâm thương cảm, cho hắn là Địa Ngục Ma Thần trong cuộc chiến hạo kiếp không chịu nổi đả kích mà điên mất.
Một tiểu cô nương bưng lấy một ly nước trà nóng hổi, có chút khiếp đảm đi vào trước mặt Ly Sửu Ma Hoàng, nhỏ giọng nói:
- Thúc thúc dùng trà...
- Ta muốn vì Địa Ngục chúng sinh chết trận...
Ly Sửu Ma Hoàng rối bù, hung dữ nhìn xem tiểu cô nương kia nói:
- Ta không ăn!
- Thế nhưng mà, chiến tranh sớm đã xong...
Tiểu cô nương kia lại càng hoảng sợ, lắp bắp nói:
- Chúng ta chỉ hy vọng Đế Huyền không gây chiến tranh, bắt đi thúc thúc bá bá làm tráng đinh...