Đế Tôn
Chương 1531: Một nửa gánh nặng (1)
Giang Nam cung kính nói:
- Ta biết không thể gạt được lão tổ, lúc này mới đem bảo vật này mang đi ra, về phần lão tổ để cho ta mang đi hay không, hết thảy do lão tổ quyết định.
Sắc mặt Hồ Thiên Lão Tổ âm tình bất định, cho dù là hắn loại nhân vật nhàn vân dã hạc như vậy, giờ phút này cũng cảm thấy có chút khó giải quyết. Dù sao đây là liên lụy đến hơn năm ngàn vạn năm ân oán, đối phương là một vị Cổ Tiên lúc khai thiên tích địa cũng đã Chứng Đạo.
- Nếu Cổ Tiên nhận được bảo vật này, chạy trốn trấn áp, muốn tiêu diệt chư thiên vạn giới ta, ngươi tự xử như thế nào?
Hồ Thiên Lão Tổ đột nhiên nói.
Giang Nam hơi ngẩn ra, hắn vốn biết mình không thể gạt được Hồ Thiên Lão Tổ, cũng không có tâm tư mang chân Tiên Đỉnh đi, giờ phút này nghe giọng nói của Hồ Thiên Lão Tổ. Thế nhưng tựa hồ ý động, tính toán để cho hắn mang đi bảo vật này.
Bất quá nơi này dính dấp ân oán quá lớn, liên lụy đến Cổ Tiên hạo kiếp, mười ba tồn tại Cổ lão, cùng với tánh mạng chư thiên vạn giới vô số sinh linh, thậm chí Huyền Đô Cổ Tiên chạy ra trấn áp, nếu như chư thiên vạn giới bị hắn hủy diệt cũng không phải là không có khả năng!
Giờ khắc này, hắn thậm chí có một loại cảm giác khoai lang phỏng tay, cảm thấy chân Tiên Đỉnh này không còn là một pháp bảo mê người, mà là một gánh nặng, gánh nặng vô cùng trầm trọng.
Nghĩ đến, Hồ Thiên Lão Tổ cũng có cảm giác như vậy, cũng không cho rằng chân Tiên Đỉnh là bảo vật khó được. Hắn cũng muốn đem loại đồ này đưa ra ngoài, không muốn gánh chịu cái loại áp lực này nữa.
Giang Nam cắn răng, khom người nói:
- Tử Xuyên thề cứu vãn chư thiên vạn giới, cho dù Cổ Tiên hồi phục, cũng phải từ trên thi thể ta giẫm đi qua. Mới có thể tiêu diệt chư thiên vạn giới!
- Tốt, tốt!
Hồ Thiên Lão Tổ cười nói:
- Một nửa gánh nặng của ta có thể dỡ xuống, giao cho ngươi.
Hắn bấm tay gảy nhẹ, liên tục ba chỉ bắn ra ở trên chân Tiên Đỉnh, bắn ba chỉ, liền có ba giọt máu tươi rơi vào trên chân, dung nhập vào trong chân vạc, ngay sau đó hắn nhẹ nhàng nâng tay, bóc sắc lệnh màu vàng cùng Thiên Đạo sắc lệnh của mình.
- Ba giọt máu của ta, có thể trấn áp chân vạc một thời gian ngắn, ta không chết, kiện pháp bảo này liền không cách nào bay về bên cạnh chủ nhân, nếu có một ngày ngươi khống chế không được kiện pháp bảo này, chứng minh ta đã chết.
Hồ Thiên Lão Tổ hai tay cầm chân Tiên Đỉnh, trịnh trọng vạn phần đưa đến trước mặt của hắn:
- Mượn đỉnh trượng này, sau này một nửa trách nhiệm của ta, liền giao cho ngươi, bảo vật này tùy ý ngươi xử trí.
Hắn bi thương cười nói:
- Ta sống không qua trường hạo kiếp này, đỉnh trượng này sớm muộn sẽ bay về bên cạnh chủ nhân, hôm nay giao vào tay ngươi, ta có thể yên tâm.
Trong lòng Giang Nam trầm trọng, một gối chạm đất, hai tay nâng lên, trịnh trọng đón lấy đỉnh trượng.
Hồ Thiên Lão Tổ đột nhiên thanh sắc đều lệ, quát lên:
- Một khắc Đỉnh trượng bay đi kia, ta liền hồn quy về thiên, nếu ngươi dám phụ chư thiên vạn giới, vi phạm thệ ước hôm nay, ta hóa thành lệ quỷ tới lấy tính mạng ngươi!
Giang Nam hai tay nâng trượng:
- Tử Xuyên tất nhiên sẽ không có phụ lời thề hôm nay!
Sắc mặt Hồ Thiên Lão Tổ hòa hoãn xuống, xếp bằng mà ngồi, tiếp tục tụng pháp truyền đạo. Giang Nam lấy lại bình tĩnh, lấy ra bồ đoàn bản thân được từ bảo khố của Giang Tuyết tỷ tỷ kia, ngồi xuống nghe giảng, trong mắt Linh Đạo Tử hiện lên một luồng thần sắc bi thương, cũng ngồi xuống nghe giảng.
Giang Nam ngồi xuống bồ đoàn trải qua Tiên Đạo cùng Hồ Thiên Đại Đạo xâm nhuộm, ngồi ở trên bồ đoàn này nghe giảng, Giang Nam lập tức phát hiện Cổ Tiên bồ đoàn này đủ loại diệu dụng.
Ngồi ở trên nó, ngộ tính của hắn phảng phất tăng lên mấy lần, tâm thần thông minh, từ trước cần tốn hao mấy ngày mới có thể lấy được lĩnh ngộ, giờ phút này Hồ Thiên Lão Tổ nói một lần, hắn liền hiểu ra trong lòng.
Vô luận Tiên Đạo hay là Thiên Đạo, lọt vào tai liền hóa thành kiến thức của hắn, hơn nữa tốc độ tu luyện cũng mau mấy lần, Nguyên Thủy Đại Đạo của hắn còn không hoàn mỹ, đủ loại Đại Đạo mặc dù hợp lưu, nhưng trong đó tuyệt đại đa số Đại Đạo vẫn còn là Thần Thông đạo tắc, để cho căn cơ Chân Thần của hắn cũng không ổn cố.
Mà ngồi ở trên Cổ Tiên bồ đoàn, Thần Thông đạo tắc của hắn chuyển thành Đại Đạo đạo tắc tốc độ nhanh hơn, ngắn ngủn mấy tháng thời gian, liền có gần ngàn vạn Đại Đạo đạo tắc ngưng tụ xuống, mà Giang Nam cũng từ Chân Thần suy yếu kỳ bước vào sơ kỳ, tu vi hoàn toàn vững chắc.
- Mọi người trong cuộc chiến đoạt tiên phù, giờ phút này hẳn là đã xuất quan, Huyền Thiên tiểu hữu, ta và ngươi duyên phận đã dứt, ngươi đi đi.
Hồ Thiên Lão Tổ đột nhiên dừng lại, đứng dậy hướng nhà tranh đi tới, cũng không quay đầu lại nói:
- Ngươi chớ quên thệ ước hôm nay.
Giang Nam xá lạy, Bổ Thiên thần nhân kia đã tiến vào trong nhà tranh, Linh Đạo Tử miễn cưỡng cười một tiếng nói:
- Sư huynh, ta đưa ngươi xuống núi.
Giang Nam nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua, cùng Linh Đạo Tử đi xuống núi.
- Linh Đạo Tử sư huynh, lão tổ nói hắn đem đỉnh trượng giao cho ta, chính là giao cho ta một nửa gánh nặng.
Giang Nam đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Xin hỏi sư huynh, có biết một nửa gánh nặng khác là cái gì không?
Linh Đạo Tử suy nghĩ một chút nói:
- Ta cũng không biết, bất quá ta từng nghe lão gia nói Thiên Đạo chí bảo mặc dù thành tựu hắn, nhưng mà hạn chế hắn, để cho hắn cuối cùng không cách nào chạy trốn hạo kiếp, mà hắn lại không thể không duy trì Thiên Đạo chí bảo, thời thời khắc khắc bị chí bảo cắn trả, trong đó rất là hung hiểm, nếu vô ý sẽ bị Thiên Đạo chí bảo đồng hóa. Nếu hắn không duy trì Thiên Đạo chí bảo, trong đó không có Đại Đạo của hắn, Thiên Đạo sẽ hỏng mất, vạn giới cuối cùng khó tránh khỏi trầm luân. Ta nghĩ, duy trì Thiên Đạo chí bảo, hẳn chính là một nửa gánh nặng khác của lão gia. Nếu lão gia giá hạc bay đi mà nói, chỉ sợ chư thiên vạn giới Thiên Đạo cách rối loạn cũng không xa...
Giang Nam nhẹ nhàng gật đầu, trong Thiên Đạo chí bảo cũng không phải tất cả đều là Thiên Đạo, trong đó còn kèm theo Đại Đạo của Bổ Thiên thần nhân, lấy Đại Đạo của mình tới tu bổ Thiên Đạo không trọn vẹn, mưu cầu bổ toàn bộ, khiến cho Thiên Đạo của chư thiên vạn giới không đến nỗi hỏng mất, vì vậy mới có thuyết pháp Thiên Đạo có tư.
Bất quá, Thiên Đạo chí bảo thành toàn Bổ Thiên thần nhân, để cho bọn họ cùng Thiên Đồng thọ, bất lão bất tử, nhưng mà hạn chế sự thành tựu của bọn họ, để cho bọn họ không cách nào nhảy ra Thiên Đạo chứng đạo thành tiên.
Mà nghe ý tứ của Linh Đạo Tử, Bổ Thiên thần nhân chẳng những muốn phân ra Đại Đạo bản thân đi hoàn thiện Thiên Đạo, còn phải thời thời khắc khắc thừa nhận Thiên Đạo chí bảo cắn trả, chỉ sợ Thiên Đạo chí bảo uy hiếp đối với bọn hắn, không kém hơn Cổ Tiên hạo kiếp hay là trường hạo kiếp dưới mắt này!
- Ta biết không thể gạt được lão tổ, lúc này mới đem bảo vật này mang đi ra, về phần lão tổ để cho ta mang đi hay không, hết thảy do lão tổ quyết định.
Sắc mặt Hồ Thiên Lão Tổ âm tình bất định, cho dù là hắn loại nhân vật nhàn vân dã hạc như vậy, giờ phút này cũng cảm thấy có chút khó giải quyết. Dù sao đây là liên lụy đến hơn năm ngàn vạn năm ân oán, đối phương là một vị Cổ Tiên lúc khai thiên tích địa cũng đã Chứng Đạo.
- Nếu Cổ Tiên nhận được bảo vật này, chạy trốn trấn áp, muốn tiêu diệt chư thiên vạn giới ta, ngươi tự xử như thế nào?
Hồ Thiên Lão Tổ đột nhiên nói.
Giang Nam hơi ngẩn ra, hắn vốn biết mình không thể gạt được Hồ Thiên Lão Tổ, cũng không có tâm tư mang chân Tiên Đỉnh đi, giờ phút này nghe giọng nói của Hồ Thiên Lão Tổ. Thế nhưng tựa hồ ý động, tính toán để cho hắn mang đi bảo vật này.
Bất quá nơi này dính dấp ân oán quá lớn, liên lụy đến Cổ Tiên hạo kiếp, mười ba tồn tại Cổ lão, cùng với tánh mạng chư thiên vạn giới vô số sinh linh, thậm chí Huyền Đô Cổ Tiên chạy ra trấn áp, nếu như chư thiên vạn giới bị hắn hủy diệt cũng không phải là không có khả năng!
Giờ khắc này, hắn thậm chí có một loại cảm giác khoai lang phỏng tay, cảm thấy chân Tiên Đỉnh này không còn là một pháp bảo mê người, mà là một gánh nặng, gánh nặng vô cùng trầm trọng.
Nghĩ đến, Hồ Thiên Lão Tổ cũng có cảm giác như vậy, cũng không cho rằng chân Tiên Đỉnh là bảo vật khó được. Hắn cũng muốn đem loại đồ này đưa ra ngoài, không muốn gánh chịu cái loại áp lực này nữa.
Giang Nam cắn răng, khom người nói:
- Tử Xuyên thề cứu vãn chư thiên vạn giới, cho dù Cổ Tiên hồi phục, cũng phải từ trên thi thể ta giẫm đi qua. Mới có thể tiêu diệt chư thiên vạn giới!
- Tốt, tốt!
Hồ Thiên Lão Tổ cười nói:
- Một nửa gánh nặng của ta có thể dỡ xuống, giao cho ngươi.
Hắn bấm tay gảy nhẹ, liên tục ba chỉ bắn ra ở trên chân Tiên Đỉnh, bắn ba chỉ, liền có ba giọt máu tươi rơi vào trên chân, dung nhập vào trong chân vạc, ngay sau đó hắn nhẹ nhàng nâng tay, bóc sắc lệnh màu vàng cùng Thiên Đạo sắc lệnh của mình.
- Ba giọt máu của ta, có thể trấn áp chân vạc một thời gian ngắn, ta không chết, kiện pháp bảo này liền không cách nào bay về bên cạnh chủ nhân, nếu có một ngày ngươi khống chế không được kiện pháp bảo này, chứng minh ta đã chết.
Hồ Thiên Lão Tổ hai tay cầm chân Tiên Đỉnh, trịnh trọng vạn phần đưa đến trước mặt của hắn:
- Mượn đỉnh trượng này, sau này một nửa trách nhiệm của ta, liền giao cho ngươi, bảo vật này tùy ý ngươi xử trí.
Hắn bi thương cười nói:
- Ta sống không qua trường hạo kiếp này, đỉnh trượng này sớm muộn sẽ bay về bên cạnh chủ nhân, hôm nay giao vào tay ngươi, ta có thể yên tâm.
Trong lòng Giang Nam trầm trọng, một gối chạm đất, hai tay nâng lên, trịnh trọng đón lấy đỉnh trượng.
Hồ Thiên Lão Tổ đột nhiên thanh sắc đều lệ, quát lên:
- Một khắc Đỉnh trượng bay đi kia, ta liền hồn quy về thiên, nếu ngươi dám phụ chư thiên vạn giới, vi phạm thệ ước hôm nay, ta hóa thành lệ quỷ tới lấy tính mạng ngươi!
Giang Nam hai tay nâng trượng:
- Tử Xuyên tất nhiên sẽ không có phụ lời thề hôm nay!
Sắc mặt Hồ Thiên Lão Tổ hòa hoãn xuống, xếp bằng mà ngồi, tiếp tục tụng pháp truyền đạo. Giang Nam lấy lại bình tĩnh, lấy ra bồ đoàn bản thân được từ bảo khố của Giang Tuyết tỷ tỷ kia, ngồi xuống nghe giảng, trong mắt Linh Đạo Tử hiện lên một luồng thần sắc bi thương, cũng ngồi xuống nghe giảng.
Giang Nam ngồi xuống bồ đoàn trải qua Tiên Đạo cùng Hồ Thiên Đại Đạo xâm nhuộm, ngồi ở trên bồ đoàn này nghe giảng, Giang Nam lập tức phát hiện Cổ Tiên bồ đoàn này đủ loại diệu dụng.
Ngồi ở trên nó, ngộ tính của hắn phảng phất tăng lên mấy lần, tâm thần thông minh, từ trước cần tốn hao mấy ngày mới có thể lấy được lĩnh ngộ, giờ phút này Hồ Thiên Lão Tổ nói một lần, hắn liền hiểu ra trong lòng.
Vô luận Tiên Đạo hay là Thiên Đạo, lọt vào tai liền hóa thành kiến thức của hắn, hơn nữa tốc độ tu luyện cũng mau mấy lần, Nguyên Thủy Đại Đạo của hắn còn không hoàn mỹ, đủ loại Đại Đạo mặc dù hợp lưu, nhưng trong đó tuyệt đại đa số Đại Đạo vẫn còn là Thần Thông đạo tắc, để cho căn cơ Chân Thần của hắn cũng không ổn cố.
Mà ngồi ở trên Cổ Tiên bồ đoàn, Thần Thông đạo tắc của hắn chuyển thành Đại Đạo đạo tắc tốc độ nhanh hơn, ngắn ngủn mấy tháng thời gian, liền có gần ngàn vạn Đại Đạo đạo tắc ngưng tụ xuống, mà Giang Nam cũng từ Chân Thần suy yếu kỳ bước vào sơ kỳ, tu vi hoàn toàn vững chắc.
- Mọi người trong cuộc chiến đoạt tiên phù, giờ phút này hẳn là đã xuất quan, Huyền Thiên tiểu hữu, ta và ngươi duyên phận đã dứt, ngươi đi đi.
Hồ Thiên Lão Tổ đột nhiên dừng lại, đứng dậy hướng nhà tranh đi tới, cũng không quay đầu lại nói:
- Ngươi chớ quên thệ ước hôm nay.
Giang Nam xá lạy, Bổ Thiên thần nhân kia đã tiến vào trong nhà tranh, Linh Đạo Tử miễn cưỡng cười một tiếng nói:
- Sư huynh, ta đưa ngươi xuống núi.
Giang Nam nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua, cùng Linh Đạo Tử đi xuống núi.
- Linh Đạo Tử sư huynh, lão tổ nói hắn đem đỉnh trượng giao cho ta, chính là giao cho ta một nửa gánh nặng.
Giang Nam đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Xin hỏi sư huynh, có biết một nửa gánh nặng khác là cái gì không?
Linh Đạo Tử suy nghĩ một chút nói:
- Ta cũng không biết, bất quá ta từng nghe lão gia nói Thiên Đạo chí bảo mặc dù thành tựu hắn, nhưng mà hạn chế hắn, để cho hắn cuối cùng không cách nào chạy trốn hạo kiếp, mà hắn lại không thể không duy trì Thiên Đạo chí bảo, thời thời khắc khắc bị chí bảo cắn trả, trong đó rất là hung hiểm, nếu vô ý sẽ bị Thiên Đạo chí bảo đồng hóa. Nếu hắn không duy trì Thiên Đạo chí bảo, trong đó không có Đại Đạo của hắn, Thiên Đạo sẽ hỏng mất, vạn giới cuối cùng khó tránh khỏi trầm luân. Ta nghĩ, duy trì Thiên Đạo chí bảo, hẳn chính là một nửa gánh nặng khác của lão gia. Nếu lão gia giá hạc bay đi mà nói, chỉ sợ chư thiên vạn giới Thiên Đạo cách rối loạn cũng không xa...
Giang Nam nhẹ nhàng gật đầu, trong Thiên Đạo chí bảo cũng không phải tất cả đều là Thiên Đạo, trong đó còn kèm theo Đại Đạo của Bổ Thiên thần nhân, lấy Đại Đạo của mình tới tu bổ Thiên Đạo không trọn vẹn, mưu cầu bổ toàn bộ, khiến cho Thiên Đạo của chư thiên vạn giới không đến nỗi hỏng mất, vì vậy mới có thuyết pháp Thiên Đạo có tư.
Bất quá, Thiên Đạo chí bảo thành toàn Bổ Thiên thần nhân, để cho bọn họ cùng Thiên Đồng thọ, bất lão bất tử, nhưng mà hạn chế sự thành tựu của bọn họ, để cho bọn họ không cách nào nhảy ra Thiên Đạo chứng đạo thành tiên.
Mà nghe ý tứ của Linh Đạo Tử, Bổ Thiên thần nhân chẳng những muốn phân ra Đại Đạo bản thân đi hoàn thiện Thiên Đạo, còn phải thời thời khắc khắc thừa nhận Thiên Đạo chí bảo cắn trả, chỉ sợ Thiên Đạo chí bảo uy hiếp đối với bọn hắn, không kém hơn Cổ Tiên hạo kiếp hay là trường hạo kiếp dưới mắt này!