Đệ Nhất Thần Y - Tịch Linh
Chương 24: Sau khi cúp máy
Anh Lưu đồng ý lia lịa: “Chủ tịch Triệu yên tâm, tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng.”
lột ngày cậu ta ăn mấy bữa
Triệu Thu Sơn cười: “Tôi rất yên tâm về cách làm việc của anh, sau này con anh tốt nghiệp đại học, tôi sẽ sắp xếp công việc cho thằng bé.”
Sau khi cúp máy, Triệu Thu Sơn quay lưng đi vào sân.
Vừa đi được vài bước, anh ta lại bước ra khỏi cửa, lấy điện thoại ra: “Trương Bưu, cậu ra đây một lát, tôi có việc cần tìm cậu.”
Năm phút sau, một người đàn ông có thân hình như xe tăng đi tới, khi thấy Triệu Thu Sơn, anh ta cung kính hỏi: “Chủ tịch Triệu, anh có việc gì cần căn dặn r?
Triệu Thu Sơn nói nhỏ: “Con bé Thu Yên đưa bạn trai về nhà. Tôi cho cậu một nhiệm vụ, khi nào Thu Yên với cậu ta tách ra, cậu giả vờ không biết cậu ta rồi gây sự với cậu ta.”
Trương Bưu nhíu mày: “Chủ tịch Triệu, anh muốn làm cho cậu ta bế mặt thật hả? Vậy tôi sẽ dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời để ra oai phủ đầu với cậu ta.”
Triệu Thu Sơn lắc đầu: “Nếu chỉ cần như vậy thì tôi tìm người khác được. Cậu là vệ sĩ nên biết võ, đương nhiên phải phát huy ưu thế của cậu rồi. Cậu đánh cho. cậu ta một trận, đánh mạnh tay vào.”
Trương Bưu gật đầu, lời của Triệu Thu Sơn là mệnh lệnh, anh ta làm việc ở nhà họ Triệu thì bắt buộc phải nghe lời Triệu Thu Sơn.
Nhưng anh ta chẳng biết gì về bạn trai của Triệu Thu Yên cả: “Chủ tịch Triệu, cậu ta làm nghề gì thế? Có phải người tập võ không ạ?”
Anh ta muốn hỏi cho rõ ràng để lúc ra tay không có sơ hở nào.
Dáng vẻ Diệp Trường Thanh cười chào hỏi khi nhìn thấy Triệu Thu Sơn hiện lên trong đầu anh ta.
Văn vẻ lịch sự.
Anh ta trả lời một cách khẳng định: “Là kiểu nhìn yếu đuối mỏng manh, chắc bản lĩnh đều dùng lúc lên giường với phụ nữ rồi. Tập võ... chắc chắn không phải đâu. Cậu cứ đánh cậu ta như đang chơi thôi.”
Trong đầu Trương Bưu đã có kế hoạch, bây giờ anh ta muốn biết Triệu Thu Sơn yêu cầu kết quả như thế nào: “Chủ tịch Triệu, cần đánh cho tàn phế hay đánh chết luôn ạ?”
Với mức độ đánh cho tàn phế, anh ta không hề lo lắng về mặt tâm lý. Nếu như xảy ra vấn đề, nhà họ Triệu sẽ chịu trách nhiệm. Còn về đánh chết, anh ta chỉ nói bừa thôi.
Đây chỉ là một cách để anh ta nịnh bợ Triệu Thu Sơn, chứng minh lòng trung thành của mình.
Được!
Triệu Thu Sơn rất hài lòng về thái độ của Trương Bưu, anh ta tán thưởng gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không cần đánh cho tàn phế, cũng không cần đánh chết. Nhưng phải làm cho cậu ta bế mặt. Lúc đánh cậu ta nhớ đánh vào. mặt, tốt nhất là bầm một con mắt, đánh cậu ta sứt môi gãy mũi gì đó. Nếu có thể thì đánh cho cậu ta gãy thêm mấy cái răng, càng thảm càng tốt!”
Trương Bưu giơ ngón cái lên đúng lúc: “Cách này hay, con rể đến nhà đàn gái gặp mẹ vợ thì bị đánh bầm dập mặt mũi, gãy mấy cái răng, để xem cậu ta còn mặt mũi ở lại nữa hay không!”
Triệu Thu Sơn cười gằn: “Đúng thế, tôi cần hiệu quả như vậy đấy, bạn trai bị bế mặt, cô ta cũng mất luôn thể diện.”
Lần đầu tiên Diệp Trường Thanh nhìn thấy nhà kiểu tứ hợp viện nên cứ ngó dáo dác.
Khoảng sân này được ghép từ mấy căn tứ hợp viện lại với nhau, anh có cảm giác như lạc vào mê cung vậy.
Đi theo Triệu Thu Yên vào trong, băng qua mấy cái sân, sau đó cô ấy chỉ vào khoảng sân cuối cùng: “Đây là nhà của tôi.”
Nghĩ đến việc sắp phải gặp mặt ba mẹ vợ, Diệp Trường Thanh đột nhiên thấy hơi hồi hộp, bước đi cũng chậm hơn.
Triệu Thu Yên đi vào trong sân trước, gọi vài tiếng ba mẹ nhưng chẳng có ai trả lời.
Cô ấy lấy điện thoại gọi một cú điện thoại mới biết ba mẹ mình đã đi siêu thị, bèn quay sang nói với Diệp Trường Thanh: “Ba mẹ tôi đi siêu thị rồi, anh ở nhà nghỉ ngơi chút đi, tôi đi siêu thị đón họ.”
Khi biết ba mẹ vợ tạm thời không có ở nhà, cảm xúc hồi hộp trong lòng Diệp. Trường Thanh vơi đi phần nào: “Cô đi đi, để tôi ở nhà chờ.”
Sau khi Triệu Thu Yên đi, anh đi dạo trong sân một lúc, chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy ai về.
Anh bèn đi ra sân trước, lúc vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy một người đi tới từ phía đối diện.
Người nọ trông thấy anh thì sửng sốt, sau đó hỏi một câu: “Ơ, cậu ở sân nào. thế?”