Đệ Nhất Thần Y - Tịch Linh
Chương 21: Giống như nhà tù
Đầu là đối thủ của Triệu Phong Niên tôi.”
Kim Ngọc Dung hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.
Xong rồi.
Công ty xong rồi.
Sự nghiệp kết thúc rồi.
Tiền cô ta đang nợ trong ngân hàng trả thế nào đây?
Triệu Phong Niên nhìn về phía Vương Nhất Minh: "Cậu là người của công ty. nào?”
Vương Nhất Minh sợ tới mức liên tục lui về phía sau: "Tôi... không liên quan tới tôi.
Tôi và Kim Ngọc Dung là... chỉ là bạn bè bình thường... chuyện của mọi người không liên quan đến tôi.
Thật đấy! Tôi thề sau này tôi tuyệt đối sẽ không qua lại gì với công ty của cô ta. Càng không liên quan gì đến người phụ nữ này.”
Anh ta nói xong xoay người lao về phía ô tô, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe.
Xe nhanh chóng khởi động. Anh ta vội vàng lái xe chạy như bay.
Vương Nhất Minh không thể đối địch nhà họ Triệu, nếu không anh trai và cha anh ta có thể lột da anh ta luôn.
Triệu Thu Yên nhìn mà lắc đầu ngán ngẩm: "Người tình nguyện vì cô xuống địa ngục thì cô ghét bỏ.
Chọn một người vừa thấy cô gặp nạn đã vứt bỏ cô không thương tiếc! Ngu ngốc!”
Triệu Thu Yên nói xong, đưa tay kéo Diệp Trường Thanh một chút: "Đi thôi, vừa rồi vất vả cho anh rồi!
Anh đi nghỉ ngơi chút đi!” Triệu Phong Niên cũng nói: "Trường Thanh, tôi có thể sống đều nhờ có ngài.
Ngài chính là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi muốn lấy rượu ngon nhất ra tiếp đãi ngài.”
Diệp Trường Thanh nhìn lướt qua Kim Ngọc Dung, ánh mắt hiện lên một tia gợn sóng.
Sau đó dần trở nên cứng rắn lại. Xoay người bước đi. “Trường Thanh!”
Kim Ngọc Dung giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng: "Đừng đi, anh đừng đi mà.”
Diệp Trường Thanh hơi dừng chân, sau đó tiếp tục bước đi. Kim Ngọc Dung vội vàng nâng giọng: “Trường Thanh, xin anh đừng đi mà!” Diệp Trường Thanh dừng bước: 'Không đi thì làm gì?
Nhìn cô khóc?
Tôi đang bận lắm!”
Trên mặt Kim Ngọc Dung lộ ra nụ cười sầu thảm: "Công ty Trường Thanh phát triển quá nhanh, tôi vay rất nhiều tiền nhưng mà công ty cả ngày cũng không kiếm được xu nào.
Liên tục thua lỗ.
Nếu câu nói vừa rồi của ông Triệu truyền ra ngoài, công ty nhất định sẽ phải đóng cửa”
Diệp Trường Thanh hơi hơi nâng cằm nhìn lên, ánh mắt anh hướng về phía mây trắng trên trời, nhìn hồi lâu, anh thu hồi tâm mắt nói: "Công ty của cô giống như đám mây bay trên trời kia vậy.
Một cắc cũng có liên quan gì tới tôi đâu!”
Kim Ngọc Dung trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, ấp úng nói: "Nhưng công ty... vẫn là tên của anh... cũng là do anh sáng lập.
Đó là tâm huyết của anh mà!”
Diệp Trường Thanh gật gật đầu: "Đúng vậy, là tâm huyết của tôi.
Nhưng cô quên rồi sao? Cô cướp nó đi mài”
Vẻ mặt Kim Ngọc Dung có chút xấu hổ, miệng mấp máy, lại không biết nói gì.
Cô ta đột nhiên nhận ra một chuyện: "Ba năm nay công ty phát triển quá nhanh, tôi đã vay ngân hàng rất nhiều khoản.
Nếu công ty đóng cửa, những khoản vay đó... tôi còn chưa trả được. Có thể sẽ bị bắt vào tù, cầu xin anh nói ông Triệu buông tha cho công ty đi!”
Vẻ mặt Diệp Trường Thanh phức tạp, rất nhanh trở nên lạnh lùng: "Cô thiếu chút nữa lấy mạng ông ta đó.
Còn không cho người ta trút giận hả?” Kim Ngọc Dung vội vàng giải thích: "Tôi không có ý này, tôi... tôi sẽ ngồi tù." Tôi không muốn ngồi tù."
Ánh mắt Diệp Trường Thanh đột nhiên trở nên sắc bén: "Không muốn ngồi tù đúng không? Tôi bày cho cô biện pháp này đơn giản lắm!”
Kim Ngọc Dung trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cho rằng Diệp Trường Thanh cuối cùng cũng đồng ý hỗ trợ cô t; lên pháp gì?”
Diệp Trường Thanh lạnh lùng nói: "Cô có thể tìm một người đàn ông khác lấy làm chồng, để anh ta ngồi tù thay cô.”
Biểu tình Kim Ngọc Dung cứng đờ, Vương Nhất Minh vừa thấy cô ta gặp khó khăn đã xoay người bỏ chạy, thậm chí cũng không nhìn cô ta thêm một lần.
Đi đâu tìm người tình nguyện thay cô ta đi tù.
Cô ta cảm giác như cả người rơi xuống hầm băng. Nỗi sợ hãi vô tận ập đến.
Giống như nhà tù đang vẫy gọi cô ta.
Nhớ đến những chuyện kinh khủng cô ta nghe được về nhà tù thì trong lòng càng hoảng sợ hơn.
Nhớ tới ngày xưa Diệp Trường Thanh tươi cười đồng ý vì cô ta ngồi tù.
Bây giờ mới biết Diệp Trường Thanh yêu cô ta đến mức nào.
Nghĩ đến những thứ này, Kim Ngọc Dung chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống: "Thật xin lỗi..
Em... Em sai rồi... Em biết anh mới là người yêu em nhất.
Em biết anh luôn yêu em.
Chúng ta không nên ly hôn, chúng ta tái hôn đi!”