Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ
Chương 87: Không thể chậm trễ
Nhưng đứa bé đã thành hình, đâu phải y nói không cần là không cần? Huống chi vật nhỏ này xem như một miếng thịt trên người y, nếu nói bỏ đi thì nhất định Mạc Lâm sẽ là người đầu tiên phản đối.
Tóm lại chuyện này chỉ có lợi cho Trương Văn Dã.
Ban đêm rét lạnh, Mạc Lâm mặc áo mỏng nằm trên giường níu chăn tội nghiệp nhìn hắn. Nam nhân mỉm cười mở ra cái hộp trong tay rồi thấp giọng dụ dỗ: "Không sao, vén chăn lên đi, đừng ngại, đây là muốn tốt cho em mà."
Góc chăn bị tiểu phu nhân giữ chặt nên Trương Văn Dã không sao kéo ra được, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, thế là chồm tới định hôn y. Nhưng Mạc Lâm lanh tay lẹ mắt kéo chăn trùm kín đầu, sau đó chậm chạp lăn tới giữa giường.
Y trùm phía trên lại quên phía dưới. Gã biến thái nào đó trông thấy hai bắp chân mảnh mai thò ra cuối giường, ngón chân mềm mại đáng yêu hơi cuộn tròn thì hầu kết nhấp nhô liên tục.
Mạc Lâm nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, đang băn khoăn thì chợt cảm thấy chăn mền trên đùi bị xốc lên rồi một cái đầu bù xù chui tọt vào chăn.
Y giật mình kêu lên, gần như nhảy dựng khỏi giường nhưng một giây sau cổ chân bị kéo vào ngực nam nhân, đầu lưỡi trơn nhẵn đảo tới đảo lui trên mu bàn chân. Trương Văn Dã hôn một hồi lại nhích lên trên, gối đầu giữa hai chân thai phu, hơi thở nặng nề phả vào đùi Mạc Lâm nhồn nhột.
Mạc Lâm không nhìn thấy hắn mà chỉ thấy dưới chăn phồng lên một khối to, đôi tay trong chăn mạnh bạo banh hai chân y ra không cho phản kháng.
"Khoan khoan khoan!" Y muốn đè lại cái đầu ngọ nguậy trong chăn vì Trương Văn Dã đang liếm y qua quần lót. Vải vóc dính vào mép thịt, xúc cảm gần như trong suốt.
Y có thể cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng của Trương Văn Dã mạnh mẽ càn quét cửa huyệt, đầu lưỡi muốn đâm vào nhưng bị vải quần cản lại, kéo theo vải vóc vào trong huyệt.
"Ưm! Em muốn đi...... muốn đi vệ sinh!" Mạc Lâm chịu không nổi co chân kẹp đầu hắn. Đầu lưỡi kia hệt như con rắn nhanh nhẹn len lỏi vào huyệt, quả thực sắp bức điên y.
Mạc Lâm khóc lên: "Đừng liếm đừng liếm! Muốn đi tiểu huhu!"
Trương Văn Dã liếm đủ mới xốc chăn lên lộ ra gương mặt hơi đỏ. Nửa dưới mặt hắn ẩm ướt vì dính đầy nước của Mạc Lâm, khuôn mặt ửng đỏ làm hắn càng thêm gợi cảm.
Hắn dang tay ra nói với Mạc Lâm: "Nào, để anh bế em đi."
"...... Anh đừng có đi theo em." Mạc Lâm che lại đũng quần ướt đẫm run rẩy đứng lên, nhưng chẳng biết Trương Văn Dã nghĩ gì mà theo sát y một tấc cũng không rời.
Tiểu phu nhân tức giận: "Anh có thấy buồn nôn không hả!"
Lão gia da mặt dày nên tất nhiên không quan tâm tiểu phu nhân mắng gì, hắn bế người đặt lên bàn rồi quay đi lấy cái bô tới.
"Em tự làm!"
Trương Văn Dã khoanh tay đứng cạnh nhìn y, ánh mắt nóng bỏng khiến người ta không thể làm ngơ.
Nửa ngày sau Mạc Lâm vẫn chưa tiểu được, y bưng cái bô, hai mắt đỏ hoe nhìn hắn cầu khẩn: "Anh quay sang chỗ khác đi......"
Nam nhân cười rồi nghe lời quay đi, Mạc Lâm nhắm mắt nhét âm hành vào cái lỗ trên bô, tiếng nước róc rách nghe cực kỳ rõ ràng.
Chờ giải quyết xong, Mạc Lâm thở phào: "Xong rồi......" Y cẩn thận đặt bô sang một bên, vừa ngẩng đầu đã thấy Trương Văn Dã quay lại từ lúc nào, cũng chẳng biết nhìn bao lâu rồi.
Nam nhân mỉm cười cho y xem vật trong tay mình, một cái bình sứ và một cây ngọc dài mảnh. Vẻ mặt hắn không thể bình thường hơn được, cứ như đây chỉ là một chuyện vặt vãnh mà thôi.
Trương Văn Dã đến gần nói: "Giờ nhét được chưa? Đại phu nói sẽ tốt cho em và con, giờ không thể chậm trễ nữa đâu."
Mạc Lâm bám hai tay vào mép bàn rồi chậm chạp banh chân ra để lộ hoa huyệt ướt sũng. Mặt y đỏ bừng nhưng đây là lời dặn của Lý đại phu, nghe lời đại phu không sai vào đâu được nên y đành phải làm theo.
Cửa huyệt hé mở lộ ra ánh nước mờ nhạt. Mạc Lâm đưa tay gỡ hai mép thịt mềm mại rồi ấp úng: "Vậy anh, vậy anh làm đi."