Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ
Chương 76: Giận dỗi
Thật ra cách xưng hô này là do Trương Văn Dã yêu cầu.
Sau khi hắn tặng nhẫn thì không cho Mạc Lâm gọi lão gia nữa, Mạc Lâm lại quen miệng không sửa được nên gọi sai mấy lần, mỗi lần đều bị làm không khép chân lại được, thế là không dám gọi hai chữ kia nữa.
Giờ Trương Văn Dã thích y gọi mình là tâm can, là bảo bối, Mạc Lâm xấu hổ gần chết, trước mặt Trương Văn Dã cũng không còn rụt rè như xưa. Một lần y thử gọi tên hắn, người nào đó vui vẻ suốt cả đêm, ôm y sống chết không chịu buông tay, ngay cả đi tiểu cũng đòi bế y đi.
Mạc Lâm chưa từng biết hắn lại dính người như vậy, cho nên trong lúc hoảng hốt mới buột miệng thốt ra ba chữ Trương Văn Dã.
"Không để ý anh? Em phải hỏi tiểu gia hỏa trong bụng em có chịu không đã......" Trương Văn Dã bế y tới ghế ngồi xuống rồi lấy hộp cơm cho y, "Hôm nay bận quá nên về hơi muộn, đói chết rồi, mau ăn đi."
Tuy đói bụng đã lâu nhưng khi gặp người mình nhớ mong lại không còn cồn cào nữa. Mạc Lâm ăn mấy miếng rồi đưa tay đấm vai cho hắn: "Sao bận thế? Chắc mệt lắm nhỉ, tối nay em bóp chân cho anh."
Trương Văn Dã bế y lên đùi rồi cầm chén đút cho y ăn: "Sắp mở cửa hàng ấy mà, chuẩn bị một thời gian rồi nhưng chưa kịp nói với em. Anh nghĩ làm việc một mình vẫn thích hơn nên đi nói với Tú Anh rồi."
"Với lại bây giờ toà soạn cũng khá nhiều việc, Hạ tiên sinh sẽ thế chỗ anh, đúng lúc anh có thể tập trung làm việc của mình."
"A đau!" Mạc Lâm kêu lên một tiếng, muốn đẩy con sói này ra nhưng tay hắn đã châm lửa khắp người y làm eo y lập tức mềm nhũn.
Cặp vú nhỏ của y đã lớn hơn rất nhiều, núm vú cũng hết sức mẫn cảm. Trương Văn Dã dày dặn kinh nghiệm, ngón tay xoa nắn núm vú qua lớp áo, chỉ chốc lát sau tiểu phu nhân đã tan thành một vũng nước.
"Hình như Lâm Lâm của chúng ta mập lên thì phải." Trương Văn Dã cố ý đùa y, nhéo nhéo thịt mềm trên người y cười nói.
Mạc Lâm hầm hừ, dạo này y được nuôi vô cùng tốt nên mặt cũng mũm mĩm hơn nhiều. Cặp mông vốn đã căng tròn kia giờ càng mềm mại mê người hơn.
Nhưng vì đang mang thai nên khó tránh khỏi tâm tư nhạy cảm, nghĩ mình mập lên khó coi, Trương Văn Dã sẽ không cần mình nữa. Giờ nghe hắn nói vậy thì trong lòng chua xót cực kỳ, nước mắt tích tụ như chực trào ra nhưng lại không dám để người ta biết.
Thế là Trương Văn Dã thấy tiểu phu nhân đột nhiên hất tay hắn ra rồi giành lấy cái chén yên lặng cúi đầu ăn.
Nhận ra tâm trạng người trong lòng bất ổn, Trương Văn Dã nghiêng đầu nhìn mặt y nhưng Mạc Lâm lại quay đi, bỏ lại cái ót cho hắn.
"Sao thế?" Trương Văn Dã giở chiêu giương Đông kích Tây, lập tức nhìn thấy một đôi mắt đẫm lệ.
Chủ nhân đôi mắt thấy mình bị phát hiện thì chớp một cái, giọt nước rơi xuống bàn tay Trương Văn Dã.
"Đừng khóc...... Bảo bối đừng khóc mà......" Trương Văn Dã không biết làm sao dỗ y, đột nhiên trở nên cà lăm: "Không phải, không phải ý đó...... Lâm Lâm, Lâm Lâm không mập mà......"
Mạc Lâm vùng ra rồi leo xuống đùi hắn, im lặng đến giữa giường kéo chăn bọc kín người. Trương Văn Dã chỉ thấy được một bóng lưng gầy gò tội nghiệp cuộn tròn ở đó, nhất thời không biết làm sao cho phải.