Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ
Chương 68: Thoát hiểm (1)
Khi y tỉnh lại lần nữa thì chỉ thấy trước mắt tối đen. Cổ tay bị trói sau lưng, chân cũng bị cột vào nhau, cách di chuyển duy nhất là nằm trên mặt đất vặn mình trườn tới.
Miệng bị nhét giẻ làm quai hàm mỏi nhừ, nước bọt chảy ra liên tục thấm ướt miếng vải. Mạc Lâm sợ hãi nghẹn ngào mấy tiếng rồi co rúm lại, cảm giác sau lưng mình là vách tường nên từ từ nhích sang bên cạnh.
Đột nhiên Mạc Lâm đụng phải vật gì đó mềm mềm như thân người. Y hoảng sợ vừa kêu ú ớ vừa liều mạng tránh ra chỗ khác.
Có lẽ y gây động tĩnh quá lớn nên cánh cửa sắt bên phải đột nhiên bị kéo ra. Bị ánh sáng làm chói mắt, Mạc Lâm nhịn không được nhắm mắt lại.
"Ồ, tỉnh rồi đấy à, không tỉnh thì bọn tao cũng khó ăn nói lắm."
Cằm bị bóp chặt, kẻ mới tới có vẻ đang ngắm nghía mặt y. Ánh sáng quá chói làm nước mắt y trào ra, hai mắt cay xè đỏ hoe nhìn vô cùng đáng thương.
Gã kia lôi ra miếng vải trong miệng Mạc Lâm rồi đưa tay lau nước bọt trên cằm y: "Ngoại hình đẹp đấy, chắc sẽ bán rất được giá."
Mạc Lâm nghe thấy mình run rẩy nói: "Các người muốn gì...... Tôi có tiền...... Thả tôi ra được không? Tôi sẽ đưa hết tiền cho các người......"
Trong bụng còn có đứa nhỏ, nếu giờ chỉ có một mình thì y sẽ liều mạng với hắn hoặc đập đầu tự vẫn, dù sao trên đời này cũng chẳng có gì lưu luyến.
Nhưng hôm nay...... Y không nỡ bỏ rơi sinh mệnh bé nhỏ này, nó hệt như một ngọn lửa nhỏ trong thân thể khiến y không cách nào mặc kệ. Mạc Lâm chỉ còn cách hết lời van xin hắn cho mình đường thoát.
Gã kia cười nhạo: "Tiền? Có mỗi hai thỏi vàng thôi chứ gì? Còn chưa đủ cho tao nhét kẽ răng nữa. Cỡ mày bán đi ít nhất cũng phải được gấp mấy lần, thả mày đi chẳng phải tao lỗ nặng rồi à?"
Ngoài cửa lại có thêm một giọng nói thúc giục gã trong phòng: "Thôi đừng nói nhảm nữa, ông chủ đang hối kìa, mau đem hàng lên trước đi."
Mạc Lâm cứ tưởng bọn hắn nói hàng là mình nên nhắm mắt lại chờ bị lôi đi, sợ đến nỗi suýt hét lên.
Nhưng gã đàn ông buông y ra rồi quay người đi đến góc phòng.
Lúc này y mới thấy trong căn phòng trống này còn nhốt mấy thiếu niên thiếu nữ trạc tuổi mình, người thì co ro, người thì ngồi thừ ra, miệng đều bị nhét giẻ, vẻ mặt đầy mệt mỏi và tuyệt vọng, không phát ra được thanh âm nào.
Chỗ ban nãy Mạc Lâm đụng trúng có một thiếu niên cởi trần. Toàn thân thiếu niên bầm tím như mới bị đánh không lâu, thoi thóp nằm đó như sắp chết.
Mục tiêu của gã kia chính là hắn.
Hắn túm người dậy rồi lôi xềnh xệch ra ngoài mặc kệ có đứng được hay không.
Gã ngoài cửa nhìn vết thương chằng chịt trên thân thiếu niên rồi đạp tên kia một cước: "Ai cho mày đánh nó? Nhiều vết thương như vậy không bán được giá cao thì mày có chịu trách nhiệm không?"
Gã kia cười cầu hòa: "Thằng này ồn ào lắm, không nặng tay thì chưa chịu nghe lời đâu."
Gã đứng ngoài nhổ toẹt một bãi rồi quay lưng đi: "Lần sau không được làm thế nữa, nếu ai không nghe lời thì cứ dùng thứ kia mà trị, bảo đảm ngoan liền."
Gã kia ngạc nhiên: "Thứ đó ấy à? Cho tụi nó xài thì phí quá......"
Cửa sắt bị đóng lại, tên kia vội đi nên quên nhét vải vào miệng Mạc Lâm. Y thở hổn hển rồi chậm chạp nhích tới chỗ có người mà mình thấy lúc nãy.
Phòng rất nhỏ, bên trong nhốt khoảng năm sáu người. Mạc Lâm nhanh chóng lết tới cạnh họ rồi thì thào hỏi: "Các bạn...... Các bạn không sao chứ?"
Chẳng ai trả lời được vì miệng đều bị nhét giẻ, chỉ có hai người cả gan ú ớ mấy tiếng xem như đáp lại.
Mạc Lâm không biết làm sao, trong phòng có người nhưng lại không thể cùng nhau bàn bạc nghĩ cách, khác nào bị nhốt một mình đâu?
Đột nhiên vang lên tiếng sột soạt rồi trong góc lóe lên ánh lửa, có người đã lén giấu một cục đá đánh lửa, thứ bị đốt chính là vải áo bị xé ra.
Thiếu niên châm lửa bị trói tay sau lưng nhích sang bên cạnh để tránh lửa rồi ú ớ mấy tiếng với y, quai hàm phồng lên. Mạc Lâm hiểu ý hắn nên lết tới dùng miệng ngậm góc vải ngửa đầu kéo ra.
Y định dùng cách này giúp những người khác nhưng thiếu niên kia cản lại: "Đừng làm, chưa biết khi nào bọn hắn sẽ tới, đến lúc đó nhiều người như vậy không kịp khôi phục nguyên trạng, lỡ bị phát hiện thì nguy to."
Mạc Lâm dừng lại, vừa định nói chuyện thì đống lửa kia đã tắt ngấm, chung quanh lại đen kịt một màu.
Giọng thiếu niên khàn khàn đầy mệt mỏi: "Đừng lo, tôi cố ý không đốt nhiều vải mà, chỉ cần sáng một lát là được rồi, đốt lâu quá sợ mùi khói không dễ tản đi."
Hắn ho khan mấy tiếng rồi thì thào: "Tôi tên Từ Dịch, cậu tên gì?"
Mạc Lâm cũng nói nhỏ: "Tôi là Mạc Lâm, các bạn cũng bị người ở khách sạn bắt tới đây à?"
Hai người đều khống chế động tĩnh cực nhỏ như ăn trộm, thiếu niên thiếu nữ chung quanh rất yên tĩnh, không ai phát ra tiếng nào, có lẽ vì đã kiệt sức.
Từ Dịch cười lạnh: "Trên đời kẻ ác nhiều quá làm sao trốn được. Một thời gian trước người thân cuối cùng trong nhà qua đời, tôi đi tìm việc làm thì bị lừa vào khách sạn, chưa làm mấy ngày đã bị hạ độc nhốt vào chỗ quái quỷ này."
Mạc Lâm hỏi: "Bọn họ cũng bị bắt kiểu này à?"
Từ Dịch nói: "Tôi cũng chẳng rõ lắm, đây là lần đầu tiên tôi mở miệng nói chuyện sau khi bị nhốt vào đây, không cách nào trò chuyện với họ được."
Từ Dịch nói cho y biết mấy ngày nay đều có người bị bán đi, trước kia trong phòng này chen chúc mười mấy người, giờ chỉ còn lại mấy mống. Ai càng xinh đẹp càng dễ bị bán, còn mấy người bị thương hoặc tướng mạo bình thường thì giữ lại đợi được giá hơn mới bán.
"Lúc nãy bọn hắn khen cậu đẹp đúng không?" Từ Dịch chợt hỏi làm Mạc Lâm sững sờ, nhớ lại lời gã đàn ông lúc nãy bóp mặt y nói thì lập tức bối rối.
Từ Dịch thở dài: "Xem ra hắn sắp tới rồi đấy, hắn là đồ biến thái, chúng ta ở đây đều bị hắn sàm sỡ. Nhưng cậu yên tâm, vì phải bán cho ông chủ lớn nên hắn không dám làm quá trớn đâu, ráng nhịn một chút là được rồi."
Bụng Mạc Lâm réo lên không đúng lúc, y cực kỳ đói, nếu không ăn thì đoán chừng có thể chết đói ngay tại đây.
Mặt Mạc Lâm nóng bừng, may mà giờ không ai thấy được y, Từ Dịch cười khẽ rồi nói: "Tôi có giấu chút đồ ăn ở góc tường nhưng giờ không tiện lấy, cậu nằm xuống trườn tới đó tìm xem."
Giờ không phải lúc quan tâm thể diện, Mạc Lâm nằm xuống đất rồi lết tới góc tường bên kia. Chốc lát sau mặt y đột nhiên đụng phải một vật lạnh như băng, Mạc Lâm ngửi ngửi, trên đó còn có mùi khét nhẹ.
Bánh vừa cứng vừa lạnh như đá, Mạc Lâm miễn cưỡng cắn mấy cái, cảm thấy bụng dễ chịu hơn thì không ăn tiếp nữa. Y nuốt nước bọt, cố nén cơn buồn nôn hít sâu mấy hơi, đúng lúc này cửa sắt lại vang lên.