Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ
Chương 56: Rã rời
Đối với Mạc Lâm thì việc quay về cuộc sống nông thôn quả thực như cá gặp nước. Ở nhà mấy ngày hầu như là Trương Văn Dã ra đường mua thức ăn còn y làm việc nhà, phân chia công việc vô cùng hài hòa.
Còn về chuyện đêm đó thì hai người ngầm hiểu với nhau, xem như Mạc Lâm uống say nói nhảm mà thôi.
Dù trong nhà này chưa từng xuất hiện bóng dáng một giọt rượu.
Sau nhà có mảnh đất, Mạc Lâm sửa sang lại rồi trồng ít cà chua, dưa leo, ớt đỏ. Mỗi ngày bận rộn xong y lại đến một chỗ đất trống khác cho gà ăn. Chờ Trương Văn Dã về nhà lại thể hiện tài nấu nướng của mình.
Trương Văn Dã xài tiền vung tay quá trán, thấy gì mua nấy, Mạc Lâm nói không được đành phải cất đồ ăn thừa vào hầm ngầm, phần còn lại chọn mấy thứ mình thích đem xào lên.
Nhưng dạo này y cứ thấy thịt thì lại buồn nôn, sau đó Trương Văn Dã cũng phải ăn chay mấy ngày. Vị lão gia nào đó kén ăn, mặc dù tiểu phu nhân nấu rất ngon nhưng ngày ngày ăn chay khiến hắn cảm thấy cơ bắp trên người mình chẳng bao lâu nữa sẽ biến mất hết.
Thế là Trương Văn Dã quyết định không ngồi yên chờ chết nữa.
"Trong hầm ngầm còn hai miếng thịt, nếu không nấu sẽ hư mất."
Mạc Lâm vỗ ngực xoa dịu cảm giác nôn mửa rồi đảo cải ngọt trong nồi, quay lại đáp: "Mấy ngày nữa hãy nấu, trời nóng không muốn ăn."
Trương Văn Dã từ phía sau đưa miếng thịt ra, cố chấp đứng cạnh Mạc Lâm, đặt thịt lên thớt rồi ôm eo tiểu phu nhân.
Mạc Lâm nhìn hắn một hồi, cũng thấy mình hơi quá nên thở dài nói: "Thôi được."
Gia vị đã ướp xong nhưng thịt còn đang chờ sôi, mí mắt Mạc Lâm trĩu xuống. Y dụi mắt nói: "Không hiểu sao cứ thấy buồn ngủ. Lão gia, lát nữa ăn xong em đi ngủ trước nhé."
"Ừ, cứ để tôi rửa bát cho." Trương Văn Dã chồm tới bóp vú nhỏ của tiểu phu nhân qua lớp áo. Vốn định thừa dịp rảnh rỗi vuốt ve một phen, nhấm nháp đậu hũ non thơm mềm, nào ngờ Mạc Lâm phản ứng mạnh đẩy phắt tay hắn ra.
"Đau......"
"Hả? Sao lại đau?" Trương Văn Dã xoa ngực cho y, nghĩ một hồi đột nhiên bật cười, "Có phải vì đêm qua không?"
Mạc Lâm đỏ mặt, nhớ lại đêm qua Trương Văn Dã ôm vú y hết gặm lại cắn thì tức giận không nói thêm gì nữa.
Thịt trong nồi đang sôi ùng ục, Mạc Lâm đỡ lưng đau ê ẩm không nhịn được nói: "Thịt này lão gia nấu đi, em mệt quá muốn đi ngủ."
Trương Văn Dã không nghi ngờ gì mà hôn tiểu phu nhân một cái rồi thả người đi. Mãi đến khi nấu xong, hắn vào nhà gọi Mạc Lâm mới phát hiện có gì đó không ổn.
"Tôi gọi đại phu nhé, em bị sao vậy?"
"Không cần...... Chỉ bị cảm lạnh thôi...... Nằm nghỉ là được rồi......" Trên mặt Mạc Lâm đỏ ửng bất thường, mơ màng mở miệng.
Đầu y choáng váng, trong ngực vẫn luôn có cảm giác nôn mửa, cố gắng lắm mới nhịn xuống được, vốn định ngủ một giấc nhưng Trương Văn Dã sợ y đói nên đem đồ ăn vào phòng cho y.
Ai ngờ chén còn chưa đưa tới trước mặt thì Mạc Lâm đã nôn đầy bên giường. Giày bẩn rối tinh rối mù, ngay cả mép giường cũng bẩn.
Trương Văn Dã lo lắng bế người xông ra ngoài. Cũng may thôn này cách trấn trên không xa, ở cổng thôn vẫn còn nhiều phu xe kéo chờ khách, hắn gọi một chiếc gần nhất rồi bế người lên.
"Sao rồi? Còn chịu được không?"
Mạc Lâm khó chịu nhíu mày, có chút ấm ức. Y vùi đầu trước ngực Trương Văn Dã cọ xát, làu bàu nói: "Không thoải mái......"
Trương Văn Dã cúi đầu thấy khóe miệng y còn dính bẩn thì dùng tay áo lau cho y, Mạc Lâm muốn tránh đi nhưng không thoát. Có lẽ vì bị bệnh nên cả người y đều mềm nhũn. Y ngẩng đầu ngửi ngửi rồi nhíu mày cười tránh đi: "A, quần áo lão gia bẩn rồi, thúi quá nha!"