Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ
Chương 51: Thu nhận
Tiểu Lâu đứng một bên cười khúc khích: "Lão gia và tiểu phu nhân tình cảm quá."
Trương Văn Dã ôm tiểu phu nhân giãy giụa lung tung trong ngực vào ngõ sâu rồi quay sang bảo Tiểu Lâu: "Em tìm chỗ nào chơi đi, một canh giờ sau đem xe tới đây."
Tiểu Lâu cười chỉ thấy răng mà không thấy mắt, tung tăng chạy đi, trước khi đi còn để lại cho Mạc Lâm một câu "tiểu phu nhân bảo trọng".
Mạc Lâm khóc không ra nước mắt, nam nhân sau lưng quá mạnh nên y có làm thế nào cũng không thoát được, trái lại còn khơi lên dục vọng của nam nhân, giữa hai đùi có thể cảm nhận được một vật to lớn nóng hổi đang ngo ngoe muốn động.
Trương Văn Dã ôm y đến một góc vắng rồi thả y xuống, xoay mặt y lại ngắm nghía.
"Sao mới một ngày không gặp mà tiểu phu nhân đã biến thành nhóc ăn mày rồi?" Trương Văn Dã nín cười, hai tay bưng mặt Mạc Lâm lau tro bụi cho y. Khi sờ đến vết sẹo trên mặt Mạc Lâm, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Mạc Lâm dựa vào tường tò mò hỏi: "Lão gia, sao ngài ra được ạ?"
"Ra thì ra thôi, cần gì nhiều lý do như vậy." Trương Văn Dã lau sạch mặt y rồi bóp hai má lại gần nhau làm đôi môi chu ra, hắn nhịn không được chồm tới hôn chụt một cái, "Sao, không muốn tôi ra à?"
Mạc Lâm bị hôn thì không hiểu thấu, y nghe thấy ngoài hẻm có tiếng rao hàng lanh lảnh, tràn đầy hương vị cuộc sống. Có bánh bao, có kẹo đường, còn có trái cây, hương thơm ngào ngạt khiến người ta thất thần. Y nuốt nước bọt, hầu kết nhấp nhô lên xuống bị Trương Văn Dã bắt được.
Ánh mắt hắn tối đi, cười khẽ rồi bưng mặt Mạc Lâm hôn thêm cái nữa.
Khung cảnh trong hẻm nhỏ quả thực không tốt lắm, rác rưởi đầy đất, trong thời tiết nóng bức cực kỳ khó ngửi. Thỉnh thoảng còn có chuột cống chạy qua chân kêu chít chít như đang thán phục hai người nồng nhiệt ở góc tường. Tay Trương Văn Dã cực nóng thò vào quần áo sờ lưng Mạc Lâm như thắp lên một đám lửa, thân thể Mạc Lâm bất giác run lên nhè nhẹ.
Mạc Lâm mở to mắt không biết nên nhìn chỗ nào. Khuôn mặt xinh đẹp cực hạn của lão gia gần ngay trước mắt, lông mi cong vút, đuôi mắt xếch lên.
Dường như phát giác người nào đó không tập trung nên đôi mắt kia đột nhiên mở ra, trong đáy mắt đều là Mạc Lâm.
Trương Văn Dã đưa tay che mắt y, môi kề môi hàm hồ nói: "Nhắm mắt lại."
Đầu lưỡi bị quấn chặt. Nước bọt làm ướt môi Mạc Lâm rồi từ khóe môi chảy xuống cổ.
Trương Văn Dã đuổi theo dòng nước bọt kia hôn đến xương quai xanh của y, nhịn không được cắn hai cái.
Mạc Lâm bị cắn nhẹ rốt cuộc hoàn hồn, y đẩy lão gia ra, chưa quên chính sự: "Lão gia, có phải ngài hết tiền rồi không?"
Trương Văn Dã khựng lại rồi đứng lên, tưởng Mạc Lâm thấy hắn nghèo túng không muốn thân mật với hắn nên sắc mặt trầm xuống. Nhưng Mạc Lâm không rảnh nhìn hắn mà quay đầu cởi bao đồ trên lưng đưa cho lão gia nghèo túng.
"Tiểu nhân ngu dốt suýt nữa không giữ được. May mà có Tiểu Lâu thông minh, nếu không thì chuyện lão gia nhắc nhở em đã không làm được rồi."
Trương Văn Dã âm thầm thở phào rồi thắc mắc: "Tôi nhắc em cái gì?"
Mạc Lâm trố mắt: "Chẳng phải lão gia biết trước sẽ có ngày hôm nay nên đưa tiền cho em giữ dùm sao?"
Trương Văn Dã tỏ vẻ kỳ quái, nhìn y nửa ngày rồi bật cười: "Đầu óc em mỗi ngày đều nghĩ gì thế hả? Cho em là cho em, đã nói tiền mua mông em cơ mà, không cần trả lại tôi."
"Vậy lão gia...... chẳng lẽ ngài không cần à?"
Trương Văn Dã lắc đầu.
Mạc Lâm quét mắt từ trên xuống dưới một vòng, Trương Văn Dã vẫn mặc trường sam hôm đó đi ra ngoài, trường sam không có túi, phía trên còn dính bụi đất.
"Không cần thật sao?"
"Không."
"Vậy lão gia còn tiền khác không?"
"Không."
"Vậy...... Vậy phải sống thế nào đây?"
Trương Văn Dã biết y muốn nói gì nên khóe môi cong lên, ôm người vào lòng cắn tai rồi khàn khàn nói: "Đúng thế, không có tiền, không có việc làm. Vậy...... có chịu thu nhận tiểu nhân không? Mạc lão gia."