Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ
Chương 21: Mưa gió
Khi Mạc Lâm có kinh lần đầu còn tưởng mình mắc phải bệnh gì nặng lắm, khóc trọn vẹn năm sáu ngày, giường cũng không dám lên vì sợ mình máu chảy thành sông làm bẩn. Lúc đó y chỉ lót đại mấy miếng vải rách trên sàn để ngủ, may là mùa hè nên ban đêm nóng nực, chăn cũng không cần đắp.
Mơ màng trải qua sáu ngày hạ thể chảy máu liên tục, ngay cả đồng ruộng y cũng không đi xem. Đợi hạ thân hoàn toàn sạch sẽ, Mạc Lâm cảm thấy mình khỏi bệnh rồi, lúc ra đồng thấy khô cạn thì xót ruột hết mấy ngày.
Đến kỳ kinh thứ ba y mới nắm bắt được quy luật. Hôm đó y quấn vải sạch quanh hạ thân rồi đi ra phố, thấy mấy bà chủ túm tụm lại nói chuyện mỗi tháng chảy máu một lần thì nhịn không được nghe lỏm. Mạc Lâm nói em gái trong nhà cũng bị vậy, hỏi các bà phải làm sao.
Nghe y nói hai anh em nghèo khổ không nơi nương tựa, mấy bà chủ đau lòng giải thích tường tận kinh nguyệt là gì, còn tặng cho Mạc Lâm mấy miếng băng vải tự làm rồi dặn y chăm sóc em gái kỹ lưỡng.
Mấy miếng băng vải này đã theo Mạc Lâm rất nhiều năm tháng.
Mạc Lâm rửa xong hạ thể liền lấy từ dưới đáy tủ ra một miếng vải xanh quấn lại, mặc quần vào rồi định ra ngoài đổ nước.
Tiểu Lâu vào phòng suýt nữa bị hù chết. Nàng cứ tưởng lão gia sai mình múc nước chỉ vì chơi đùa với tiểu phu nhân quá lợi hại, nào ngờ nhìn thấy trên giường một vũng máu.
Mặc dù Trương Văn Dã đã bảo nàng thân thể tiểu phu nhân đặc biệt nhưng Tiểu Lâu không rõ đặc biệt ở điểm nào, nàng thấy Mạc Lâm muốn che đi vũng máu liền òa khóc.
"Tiểu phu nhân...... Huhuhu, tiểu nhân không biết lão gia lại đối xử với ngài như vậy...... Tại sao hắn có thể làm thế, huhuhu...... Tiểu phu nhân có đau không......" Tiểu Lâu vội vàng đi tới bưng chậu nước, thấy bên trong đỏ lòm thì càng khóc to hơn.
Mạc Lâm luống cuống không biết phải dỗ thế nào. Y thở dài một hơi rồi dứt khoát nói: "Tiểu Lâu đừng sợ! Cái này...... chỉ là tôi tới kỳ kinh nguyệt thôi."
Mạc Lâm bỏ ra nửa canh giờ mới giải thích được đại khái, Tiểu Lâu thoáng kinh ngạc, nghe xong càng đau lòng cho tiểu phu nhân hơn, tận tâm tận lực thay đệm giường cho y.
Mạc Lâm ngồi cạnh bàn nhìn nàng bận rộn, cảm thấy xấu hổ nên định tìm đề tài phá vỡ sự im lặng. Thế là y nghĩ đến một vấn đề lâu nay không dám hỏi.
"Tiểu Lâu, em có biết giọng lão gia bị sao không?" Mạc Lâm nghĩ dù sao Tiểu Lâu cũng lớn lên trong phủ này nên chắc sẽ biết gì đó, lại thêm trong lòng hiếu kỳ nên mở miệng hỏi.
Nhưng Tiểu Lâu không biết rõ, nàng nói mình cũng tò mò nhưng mẹ nàng không muốn nhiều lời, mỗi lần nàng vừa nhắc tới liền bị chửi xen vào việc của người khác.
Nàng còn nói các nô bộc già trong phủ chắc sẽ biết, Mạc Lâm nên hỏi bọn họ thì hơn.
Khi Tiểu Lâu ôm đệm giường ra cửa còn quay đầu trêu đùa: "Tiểu phu nhân thay vì hỏi em thì hỏi thẳng lão gia đi, lão gia thương ngài như vậy chắc sẽ nói thôi."
Bụng dưới Mạc Lâm đau thắt, chờ dọn dẹp xong thì nằm xuống định ngủ bù.
Trương Văn Dã thương y? Làm sao có thể, Mạc Lâm nào dám mơ tưởng hão huyền như vậy. Huống hồ chuyện này với y cũng chẳng có gì tốt, y chỉ muốn sinh con xong rồi cầm tiền chạy trốn cho mau thôi.
Mạc Lâm không nghĩ nhiều nữa mà ngủ thật say. Đến chạng vạng tối Trương Văn Dã trở về nghe nói y cả ngày không ăn uống gì mới đánh thức y.
Giọng khàn khàn khó nghe của lão gia vang lên bên tai, Mạc Lâm ngủ đến váng đầu, lại nhớ tới Tiểu Lâu nói lão gia thương y. Quỷ thần xui khiến y mơ màng hỏi ra miệng: "Lão gia...... giọng ngài bị sao vậy ạ? Tiểu nhân hiếu kỳ lâu lắm rồi......"
Y nhắm mắt lại chờ đáp án nhưng mãi chẳng nghe thấy gì.
Mạc Lâm vừa mở mắt ra liền bị Trương Văn Dã hù dọa.
Sắc mặt Trương Văn Dã lạnh băng, trong mắt không giấu được lửa giận và chán ghét: "Đây không phải chuyện em nên hỏi."
Mạc Lâm lập tức tỉnh ngủ, mưa gió nổi lên, y vô thức co rúm người lại.