Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ
Chương 10: Tiểu Lâu
Trong huyệt tràn đầy tinh dịch, chỉ cần cử động nhẹ thì sẽ chảy ra ngay, khi Mạc Lâm xuống giường vẫn không khép chân lại được, đành phải để mặc tinh dịch nhỏ xuống từng vũng trên sàn. Nước trong chậu đã nguội lạnh nhưng y không có mặt mũi ra ngoài thay chậu khác nên đành chấp nhận.
Mạc Lâm vịn bàn đứng một hồi, cảm nhận thứ trong người đã chảy hết mới cắn môi vắt khăn lau sạch.
Cửa huyệt nóng bỏng như sắp bốc cháy, khăn lạnh đắp lên kích thích toàn thân Mạc Lâm run lên một cái, khó khăn lắm mới thích ứng được với nhiệt độ khăn mặt, y liền dạng chân moi móc bên trong.
Chờ lau xong đã là nửa canh giờ sau.
Mạc Lâm thở dài một hơi, sức cùng lực kiệt. Chắc chắn không thể ra ngoài làm việc nữa, y không muốn gặp quản gia, càng sợ gặp phải lão gia và phu nhân.
Đây là chuyện gì vậy chứ.
"Mạc thiếu gia, em vào được không ạ?" Cửa bị gõ vang, một giọng nữ non nớt vọng vào.
Mạc Lâm vội vàng chà đế giày xuống đất chùi sạch tinh dịch rồi đỡ eo đi tới kéo chăn che lại chỗ bầy hầy trên giường, hắng giọng đáp: "Đừng gọi tôi là thiếu gia, vào đi."
Một tiểu cô nương khoảng mười hai mười ba tuổi trông khá lanh lợi thò đầu vào nhìn y, sau đó quay lại phía sau vẫy gọi, mấy đại hán vạm vỡ cũng theo vào.
Mạc Lâm không biết bọn họ muốn làm gì nên sợ sệt co rúm người.
"Các người là ai?"
Tiểu cô nương cười nói: "Nô tài là Tiểu Lâu, sau này sẽ là nha hoàn hầu hạ thiếu gia, mấy người này cũng do lão gia phái tới bảo vệ Mạc thiếu gia đấy ạ!"
Mạc Lâm xua tay lia lịa: "Không, không, đừng gọi tôi là thiếu gia, gọi Mạc Lâm được rồi. Tôi không cần hầu hạ, các người...... Các người về hết đi."
"Vậy sao được?" Tiểu Lâu chống nạnh trừng mắt vờ như tức giận, "Lão gia nói phải hầu hạ ngài thật tốt, nếu ngài không chịu thì ông ấy sẽ đuổi chúng tôi mất!"
Mạc Lâm hết cách, sốt ruột cau mày: "Vậy...... Vậy các người ra ngoài trước đi, đông như vậy đứng chung một phòng chật lắm......"
Tiểu Lâu rất có dáng vẻ của chủ nhân xua tay với các đại hán kia, giây lát sau trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Không gian chật chội lập tức thoáng hẳn ra, Mạc Lâm thở phào, thấy tiểu cô nương kia đang nhìn mình, trong mắt không có ác ý mà chỉ hiếu kỳ.
Y lúng túng gãi mặt hỏi: "Em nhìn tôi làm gì?"
Tiểu Lâu cười: "Ngài thật là đẹp."
Mạc Lâm vừa thoát khỏi biển dục nên khóe mắt ửng đỏ lộ ra vẻ mê hoặc, gương mặt đỏ hồng như quả đào chín mọng, thân thể cũng vừa được tưới nhuần nên nhìn rất đẹp.
Lần đầu y được một cô gái khen nên hơi ngượng ngùng, giả vờ ho khan rồi nói lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, Tiểu Lâu năm nay mấy tuổi?"
"Ngài không biết là không được hỏi tuổi phụ nữ sao?" Tiểu Lâu hờn dỗi bắt chước câu nói đùa đang thịnh hành giữa các cô gái thời nay, sau đó lại thấy không ổn nên nghiêm mặt nói, "Tiểu Lâu năm nay mười lăm rồi."
Mạc Lâm kinh ngạc, Tiểu Lâu nhìn nhỏ vậy mà chỉ thua y ba tuổi thôi sao?
Dường như Tiểu Lâu rất hào hứng, hai mắt sáng rực nói huyên thuyên: "Lão gia bảo mấy ngày nữa ngài sẽ là di thái thái trong phủ, mẹ em là nha hoàn của đại thái thái, lúc đầu em còn tưởng chủ tử này tranh sủng với phu nhân chắc sẽ rất kiêu căng hống hách nên không muốn làm. Nhưng giờ gặp di thái thái thì thích lắm......"
"Chờ một chút!" Mạc Lâm nóng nảy đứng lên, "Đừng nghe lão gia nói vớ vẩn, tôi không làm di thái thái đâu, tôi không đồng ý!"
Tiểu Lâu nghi hoặc: "Sao vậy ạ? Lão gia tốt thế mà sao Mạc thiếu gia không chịu?"
Mạc Lâm nghe nàng khen Trương Văn Dã tốt thì cười một tiếng vừa mỉa mai vừa cay đắng, y biết có kể cho Tiểu Lâu nghe cũng chẳng làm được gì nên đành im lặng.
Tiểu Lâu không hiểu tại sao y tức giận nên tủi thân mấp máy môi, nàng hành lễ rồi định ra ngoài trông coi, còn khăng khăng đem chăn đệm bẩn trên giường đi giặt bất kể Mạc Lâm ngượng ngùng thế nào.
Mạc Lâm chưa suy nghĩ bao lâu thì đã hiểu ra mục đích đám đại hán kia được phái tới.
Y chỉ lỡ tay làm rớt bể một cái chén sứ thì bọn họ lập tức xông vào dọn sạch mảnh vỡ. Hoặc là y chỉ muốn tìm bộ đồ mặc thì Tiểu Lâu sẽ gào khóc ôm chầm lấy y khuyên can y đừng tìm lụa trắng tự sát, đám đại hán cũng đứng một bên sẵn sàng chờ lệnh.
Xem ra Trương Văn Dã muốn ép buộc y đáp ứng bằng bất cứ giá nào. Ngoài miệng thì nói để y suy nghĩ thật kỹ nhưng thật ra không chừa đường lui cho y, thậm chí nếu Mạc Lâm lựa chọn cái chết thì hắn cũng sẽ không để y toại nguyện.
Mạc Lâm tự giễu, Trương Văn Dã này đúng là xem trọng y quá rồi. Mạng y rẻ rúng như vậy, khó khăn lắm mới sống đến giờ thì sao lại dễ dàng từ bỏ được.
Y đang nằm trên ga giường mới thay xong định ngủ một lát thì lại nghênh đón chuyện phiền lòng khác.
Trương thái thái nói muốn gặp y.