Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử - Trang 3
Chương 107: C107: Chương 107
Đôi giày thêu tinh xảo giẫm lên bậc thang, từng tầng một. Cung trang vàng nhạt được khẽ nâng, bước lên nhẹ nhàng.
Tinh Thần lâu, ngay bên cạnh tẩm điện.
Nơi đây chẳng có tác dụng gì nhiều và cũng chẳng có tỳ nữ nào hầu ở đây vào giờ này. Phong cảnh nơi này không tệ, Sở Ngọc Lang rất thích, thỉnh thoảng sẽ làm một bàn tiệc ở đây.
Nỗi lòng đêm nay quá thất thường, nàng lại tới đây.
Trong đầu hỗn độn, ngực cũng đau âm ỉ.
Sở Ngọc Lang đi trên hàng lang tầng bốn, nhìn những tòa cung điện nguy nga, ở giữa là ánh đèn từ mọi nhà trông rất đẹp đẽ.
Đột nhiên, nàng che miệng ho lên kịch liệt, cổ tràn ngập mùi ngai ngái.
Nàng nhìn thấy máu chảy ra từ khăn tay, không còn kịp suy nghĩ, mắt nàng tối sầm rồi ngã sang một bên.
Trong bóng tối, nàng cảm giác cảnh này vô cùng quen thuộc.
Năm đó, nàng đứng dưới lầu các và tận mắt nhìn thấy mẫu thân rơi từ trên xuống.
Lúc ấy, trên lầu các không có ai khác nên chắc chắn bà không phải bị đẩy xuống. Vì vậy, nàng luôn cho rằng do chính mẫu thân tự nhảy xuống.
Bây giờ, dường như nàng đã hiểu rõ vì sao trước khi chết, mẫu thân luôn phải uống thuốc ho khan rồi.
Lan can của lầu các đó quá thấp, chỉ tới eo. Trên đó đặt vài chậu hoa, bên trong trồng các loại hoa cỏ đẹp mắt.
Vậy hẳn là bà đã bất cẩn té xuống.
Nàng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống từ khoé mắt.
Gió đêm se se lạnh, từ cung Kiêm Gia đến cung Văn Tuyên không xa.
Tư Mã Tĩnh về tẩm điện của mình, đã thấy Hữu Hỉ vội vã chạy chậm từ ngoài tới.
“Vội thế làm gì.” Tư Mã Tĩnh không khỏi nhíu mày.
Hữu Hỉ đang định đến cung Kiêm Gia tìm Điện hạ, chợt thấy một bóng người ngọc thụ đón gió đằng trước.
Thấy Điện hạ không ở trong tẩm điện của nương nương mà lại về bên này, Hữu Hỉ bỗng sửng sốt rồi mới phản ứng kịp, mau chóng nói:
“Không phải là Điện hạ, là đệ đệ của nương nương có chuyện rồi ạ.” Hữu Hỉ lau mồ hôi trên trán.
Cho dù y chưa từng thấy nhưng đã nghe nói nương nương và tiểu công tử Sở gia tỷ đệ tình thâm.
Tư Mã Tĩnh dừng chân lại, nhíu mày nhìn hắn hỏi: “Ngươi nói gì, xảy ra chuyện gì hả?”
Hữu Hỉ đáp: “Diệp đại nhân đang chờ bên ngoài, nô tài không biết rõ chi tiết cụ thể, chỉ nghe nói bị người của Thịnh vương mang đi rồi ạ.”
Lời còn chưa dứt, y đã thấy Điện hạ nhà mình vội vã dẫn đầu đi trước.
Mấy ngày trước, Tư Mã Huân đã rời khỏi kinh. Tư Mã Tĩnh biết hắn ta muốn làm gì nên để mặc chờ hắn ta động thủ.
Nhưng không ngờ thậm chí hắn ta chẳng chịu tha cho người bên nhà ngoại mình.
Hiện tại, Sở gia đang âm thầm cố ý đứng về phe hắn. Tư Mã Tĩnh biết là công lao của Sở Ngọc Lang, vì không để nàng khó xử nên hắn cũng vui vẻ nhận lấy cành ô liu Sở gia đưa tới.
Nào ngờ sau khi Tư Mã Huân biết được lại có phản ứng như thế.
Lúc Tư Mã Tĩnh đến thư phòng, Diệp Kình đã đợi ở đó từ sớm.
Thấy Tư Mã Tĩnh, Diệp Kình vội vàng nghiêm mặt thuật lại nguyên do cho hắn nghe.
Vào lúc trời nhá nhem, tỳ nữ Sở gia đột nhiên phát hiện không thấy tiểu công tử đâu, Sở Nam đã cử người đi tìm khắp nơi. Diệp Kình được tin, đang định hồi cung báo cho Điện hạ.
Kết quả, thị vệ tuần tra dưới trướng đã bắt được một cung nữ đang lén la lén lút. Cung nữ đó ra ngoài mua sắm, nhưng lại mang theo một lá thư từ bên ngoài về định lẻn đưa vào cung Kiêm Gia.
Diệp Kình mở thư ra, phát hiện người của Thịnh vương dùng tiểu công tử Sở gia để uy hiếp đe dọa nương nương, muốn nương nương ra tay với Điện hạ.
Không dám lần lữa, y hấp tấp về bẩm báo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tư Mã Tĩnh cầm bức thư không khỏi biến sắc, bởi hắn biết đồ ngốc kia quan trọng thế nào với Sở Ngọc Lang.
Hắn nói ngay: “Khoá tin tức này trước đã, không được truyền đến cung Kiêm Gia.”
Diệp Kình lập tức đáp vâng.
Bàn tay Tư Mã Tĩnh giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, hắn nói: “Phong tỏa kỹ cổng thành, bất kì người nào ra khỏi thành đều phải kiểm tra nghiêm ngặt. Sau đó để cấm quân điều tra toàn thành, mau chóng tìm cho ra người.”
Diệp Kình đang định đáp lời thì thấy Điện hạ nhà mình chắp tay ra sau, nhíu mày nói: “Không được, nếu hắn thật sự phát rồ đến thế, khó nói sẽ không làm giống trong thư là trực tiếp ra tay.”
“Việc này, Cô lại suy nghĩ cách khác vậy. Hiện tại cứ phong tỏa tin tức, hắn không đưa thư đến Sở gia mà chỉ đưa cho Thái tử phi, chứng tỏ hắn ta không muốn cho người khác biết việc này do hắn gây nên. Hiện tại, đừng cho hắn biết phong thư này đã bị cản lại.”
Phong tỏa cổng thành là vì tiểu công tử Sở gia mất tích, không ai biết là do kẻ nào cướp đi nên hành động lần này là hợp tình hợp lý.
Trường Dung và Tô Chỉ đang nghỉ ngơi trong phòng, nghe hai cung nữ đi ngang qua ngoài cửa đang tán gẫu với nhau.
Một cung nữ nói: “Hôm nay Điện hạ ra khỏi cung Kiêm Gia với sắc mặt rất xấu, cứ cắm đầu đi thẳng, không biết xảy ra chuyện gì.”
Một cung nữ khác nói: “Mới nãy ta thấy nương nương một mình lên Tinh Thần lâu đấy, trông có vẻ tâm trạng cũng không tốt đâu.”
Trường Dung cảm thấy sự tình không đúng, gấp gáp cùng Tô Chỉ lên Tinh Thần lâu.
Tiếp đó, họ thấy tiểu thư đang ngất trên hành lang lầu bốn với chiếc khăn tay dính máu trong tay.
Hai người vội vã dìu nương nương lên kiệu mềm đưa về rồi gọi người đi truyền thái y.
Hiện nay, sự kiện kia đã qua rất lâu nên không sợ mạch tượng bị bại lộ, vì thế Trường Dung lập tức gọi người truyền Thẩm thái y tới.
Vừa xử lý xong chuyện của Sở Trĩ, Tư Mã Tĩnh đã nghe nói Sở Ngọc Lang ngất xỉu. Lúc từ cung Kiêm Gia đi ra hắn đã hối hận, lẽ ra không nên nặng lời với nàng như vậy.
Hiện tại chắc Sở Ngọc Lang rất hận hắn. Đầu óc trống rỗng, hắn không biết nên thu xếp việc này thế nào, đang nghĩ ngợi lại gặp phải chuyện của Sở Trĩ.
Bấy giờ tỉnh táo lại, hắn mới nhớ tới sức khoẻ của Sở Ngọc Lang không tốt lắm và không chịu đựng được cảm xúc quá mạnh.
Lòng hắn hối hận, không đợi cung nhân dứt lời, hắn lại vội vã đến cung Kiêm Gia.
Sau khi đến, Thẩm thái y viết phương thuốc rồi cho Lâm Bán Hạ thi châm.
Tư Mã Tĩnh ngồi bên giường nắm chặt tay Sở Ngọc Lang, chờ nàng tỉnh lại.
Sau khi rút châm, Lâm Bán Hạ dặn dò đôi câu rồi lập tức cáo lui.
Sở Ngọc Lang nằm mơ, trong mơ mẫu thân lại rơi xuống từ lầu các kia. Ngay từ đầu, bà bị người đẩy xuống, sau đó lại biến thành tự bà nhảy xuống, cuối cùng thành bà ôm Trĩ Nhi nhảy xuống.
Tay chân lạnh buốt, toàn thân toát mồ hôi lạnh, kế đến nàng tỉnh lại.
Sau đó, cảm thấy tay mình bị ai đó nắm thật chặt, nàng nghiêng qua và thấy bên giường có một người đang ngồi.
Tư Mã Tĩnh nắm tay nàng ngủ mất.
Sở Ngọc Lang cảm thấy cánh tay hơi cứng bèn giật khẽ. Tư Mã Tĩnh tỉnh giấc, thấy nàng đã tỉnh thì nhẹ nhàng thở ra rồi gấp gáp hỏi: “Nàng tỉnh rồi à, có chỗ nào khó chịu không?”
Sở Ngọc Lang quay mặt đi, không nói lời nào.
Thấy dáng vẻ này của nàng, Tư Mã Tĩnh biết nàng còn đang tức giận nên lập tức hạ giọng: “Những gì Cô nói trước đó đều không phải thật, nàng...”
“Đời này thiếp không muốn gặp lại Điện hạ.” Chỉ một câu lãnh đạm đã đánh gãy hắn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sắc mặt Tư Mã Tĩnh cứng đờ, hắn tạm dừng rồi cố gắng dịu giọng: “Việc này do Cô không đúng, thái y nói nàng không sao, chỉ nhất thời khí huyết công tâm, uống chút thuốc sẽ khoẻ.”
“Những cái này tự thiếp sẽ hỏi thái y.” Sở Ngọc Lang tỏ vẻ hờ hững; hắn nghĩ thế nào nàng chẳng quan tâm, có lẽ hắn thật sự không chấp nhận được Sở gia. Chuyện này không thể trách hắn, dù sao những chuyện Sở gia từng làm lúc trước quả thật khiến người ta khó lòng tiếp nhận.
Tư Mã Tĩnh thấy nàng nhíu mày, sợ cảm xúc của nàng lại kích động vì hắn thì lập tức hạ giọng vội nói: “Đã vậy, Cô về trước, nếu có chuyện gì thì cho người nói với Cô nhé.”
Sở Ngọc Lang không nói gì. Tư Mã Tĩnh đứng dậy đi ra ngoài, vì vừa rồi ngồi quá lâu nên hắn bỗng chốc lảo đảo, quay lại nhưng thấy Sở Ngọc Lang chẳng đoái hoài đến hắn.
Trái tim như bị người ta nhào nặn khiến lòng hắn chua xót.
Mắt phượng ửng đỏ, hắn bỏ đi không ngoảnh lại.
Khi Tư Mã Tĩnh đi rồi, Trường Dung và Tô Chỉ mới hấp tấp tiến đến.
“Nương nương thấy thế nào rồi?” Trường Dung nôn nóng hỏi, vừa nãy Thẩm thái y nói nương nương không sao nhưng nàng ấy không tin lắm, bởi cơ thể yếu đuối đến mức ngất xỉu và nôn ra máu thế kia thì sao có thể chỉ một câu không sao nhẹ nhàng là không có chuyện gì được chứ.
“Ta không sao.” Sắc mặt tái nhợt, Sở Ngọc Lang kéo tay Trường Dung nói: “Đi, cho người tìm đại phu chẩn trị cho mẫu thân năm đó tới đây, ta muốn gặp ông ta.”
Trường Dung không hiểu tại sao tiểu thư lại đột nhiên nhắc tới chuyện này nhưng vẫn mau chóng đồng ý.
Sở Ngọc Lang nói tiếp: “Trĩ Nhi có thư không?”
Tô Chỉ đáp: “Nương nương, tám ngày trước tiểu công tử mới gửi thư, cách lần gửi thư tiếp theo còn bảy ngày nữa ạ.”
Nhớ tới giấc mơ, trong lòng nàng bất an, nàng nói: “Vậy ngươi mang hết tất cả thư thằng bé gửi lúc trước đến đây.”
Tô Chỉ nhanh chóng đáp vâng.
Cung Văn Tuyên.
Đã lâu Tư Mã Tĩnh chưa trở về tẩm điện của mình, giờ phút này nằm trên chiếc giường đã ngủ hơn mười năm, hắn chỉ cảm thấy giường này vừa lạnh vừa cứng.
Đêm càng lúc càng khuya, hắn chẳng tài nào chợp mắt được, bèn ngồi dậy bảo Hữu Hỉ lấy rượu tới.
Vết cắt trên tay hắn do dây đàn gây ra chưa được băng bó khiến da thịt bị bong tróc.
Rượu Đông Cung đương nhiên toàn là hảo hạng. Thấy tâm trạng Điện hạ nhà mình không tốt, Hữu Hỉ khuyên nhủ đôi câu nhưng lại thấy gương mặt khó coi của Điện hạ, y đành phải mang ra hai vò rượu như lời dặn.
Y đang định đứng bên cạnh hầu hạ nhưng lại bị Điện hạ lạnh giọng đuổi ra ngoài.
Hữu Hỉ đóng cửa rời đi. Tư Mã Tĩnh chẳng quan tâm đến vết thương này, chỉ tự rót rượu tự uống.
Chẳng biết lúc nào, vò rượu đã trống không.
Đầu hơi choáng, trên mặt Tư Mã Tĩnh hiện lên nét tàn nhẫn, đột nhiên hắn đập mạnh ly rượu vừa rót đầy xuống đất.
Vết thương trên tay bị cồn kích thích đau nhói nhưng hắn lại không hề hay biết.
Trong đầu quanh đi quẩn lại những lời Sở Ngọc Lang từng nói mấy ngày nay, Sở Ngọc Lang nói nàng căm ghét hắn, nếu biết là ai đã hại con nàng thì nàng sẽ bắt kẻ đó phải chảy hết máu mà hôm ấy nàng đã phải chịu.
Vết thương trên tay hắn thì tính là gì.
Tư Mã Tĩnh loạng choạng đứng lên. Hắn nhớ kĩ trên kệ có chủy thủ. Nếu làm thế mới có thể khiến nàng hả giận, vậy hắn sẽ trả hết lại cho nàng số máu kia.
Giá đỡ hơi xa, Tư Mã Tĩnh chệnh choạng bước tới, không dễ dàng mới có thể qua đó lấy chủy thủ, hắn đang muốn rút ra nào ngờ lại bị cơn say đánh gục ngã xuống.