Đế Bá
Chương 214: Ma căn dưới mặt đất (2)
Thời điểm Lý Thất Dạ mang
theo Lý Sương Nhan về tới chỗ đất sụt, chỉ thấy Trần Bảo Kiều cũng ở đó, lúc này, môn phái truyền thừa còn không có đi xuống đã là lác đác không có mấy, tuyệt đại đa số tu sĩ môn phái đều đi theo Thanh Huyền cố quốc, Thánh Thiên Giáo tiến vào.
Lý Thất Dạ đối với Trần Bảo Kiều cười cười, nói ra:
- Thế nào, do dự?
Nói xong, cưỡi ốc sên vọt lên xuống dưới.
Trần Bảo Kiều cũng không khỏi hừ nhẹ một tiếng, ngồi xe ngựa vọt xuống dưới. Thời điểm rơi vào bên trong đất sụt sâu không thấy đáy này, phát hiện không gian phía dưới lớn hơn xa so với cửa động phía trên, tựa như là một cái vò gốm vậy.
Hơn nữa, ở dưới mặt đất thậm chí có vô số địa động, giao thoa tung hoành, tựa như là tổ ong, đi vào, nói không chừng sẽ bị lạc ở bên trong.
Đứng ở dưới địa động này, Lý Sương Nhan cũng không khỏi trở nên động dung, nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
- Chẳng lẽ nơi này đã từng sinh trưởng một gốc đại thụ? Nơi này là chỗ thân cây mọc?
Đất sụt trước mắt nhìn đích thật là giống địa phương có một gốc đại thụ sinh trưởng qua, vô số địa động, hoặc là địa phương đã từng là thụ hành cắm rễ.
- Không sai, Bồ Ma Thụ, sinh ra ở niên đại cổ xưa vô cùng, cắm rễ ở bên trong tiểu thế giới này, đã từng là tồn tại sánh vai với thần linh.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, nói ra.
- Bồ Ma Thụ....
Nghe được cái tên này, Ngưu Phấn không khỏi sởn hết cả gai ốc, thất sắc nói ra:
- Ta nghe nói qua truyền thuyết về thứ này, truyền thuyết nói thứ quỷ này như là ác ma, thậm chí là giết không chết. Bất luận kẻ nào gặp được nó, đều chỉ còn đường chết, thành mỹ vị của nó, nhưng mà, vạn cổ đến nay, chưa từng nghe nói có người từng thấy Bồ Ma Thụ!
- Thật có chư thần?
Trần Bảo Kiều cùng ở một bên nghe nói thần linh, nàng nhịn không được hỏi:
- Thế gian thật có thần linh?
Lý Thất Dạ ngắm nàng một cái, nói ra:
- Vậy ngươi nói một chút xem, ngươi là vì vật gì mà đến? Chư thần bảo tàng, hay là Thần Vương chi khí?
Bị Lý Thất Dạ hỏi như vậy, Trần Bảo Kiều ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, một lát sau, trầm giọng nói ra:
- Truyền thuyết lúc chư thần pháp tắc, cổ lão nguyên thủy nhất, có thể đột phá hết thảy chướng ngại, quy về bản nguyên!
- Vì chư thần chi pháp mà tới.
Lý Thất Dạ minh bạch, Trần Bảo Kiều là thụ thể chất có hạn, nàng muốn đột phá khốn cục của mình, cho nên, nàng nghe nói nơi này có chư thần bảo tàng, liền hướng về phía chư thần chi pháp mà tới.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Chỉ sợ để ngươi thất vọng rồi, ở chỗ này không có cái gì gọi là chư thần chi pháp. Thế gian có chư thần hay không ta không rõ ràng, nhưng mà, ít nhất ở chỗ này không có chư thần chi pháp.
- Hừ, ngươi lần đầu tiên tới, lại thế nào biết nơi này không có chư thần bảo tàng, có chư thần chi pháp hay không, ngươi cũng chỉ bất quá là đoán.
Trần Bảo Kiều hừ lạnh một tiếng, nàng đương nhiên không cam lòng cứ như vậy từ bỏ, nói xong, mang theo lão nhân hướng bên kia mà đi.
- Ngươi không lưu nàng?
Gặp Lý Thất Dạ thong dong tự tại, Lý Sương Nhan không khỏi liếc mắt nhìn hắn, nói ra:
- Ta xem ra, chỉ sợ nàng cũng là cam tâm tình nguyện đi theo ngươi.
- Tâm cao khí ngạo, để cho nàng ăn một chút đau khổ cũng không có gì .
Lý Thất Dạ không có chút sốt ruột nào, chậm rãi nói ra.
Ngưu Phấn nói:
- Lão phu đánh xe bên người nàng kia cũng không đơn giản, chỉ sợ là một vị Chân Nhân, coi như nàng chịu khổ, cũng không có bao nhiêu nguy hiểm.
- Đi thôi, tìm kiếm mục tiêu của chúng ta đi!
Lý Thất Dạ phân biệt phương hướng thoáng cái. Rốt cục hướng một bên khác mà đi, tiến nhập một cái động khác.
Thời điểm Lý Thất Dạ tiến vào địa động, ở bên trong vô số địa động dưới mặt đất, rất nhiều tu sĩ đều hưng phấn vô cùng, đều hận không thể tìm khắp tất cả địa động, đào tận tất cả bảo vật.
Đại giáo cương quốc, cổ tông bí địa tiến vào dưới mặt đất có hàng trăm chi chúng, tu sĩ hơn vạn. Thời điểm Thanh Huyền Thiên Tử cùng Thánh Thiên Đạo Tử mang theo người hai phái tiến vào địa động, có cổ tông bí phái đi theo sau lưng bọn họ, cũng có đại giáo cương quốc tự đi một đường.
Nhưng mà, bất luận tu sĩ đi theo phía sau Thanh Huyền Thiên Tử, Thánh Thiên Đạo Tử, hay là riêng phần mình đi một đường, đều có thành quả kinh người!
Địa động rắc rối phức tạp, nhưng mà, ở thế giới dưới lòng đất rộng lớn, có thể nói là ẩn chứa bảo tàng, tại đây không chỉ là sinh trưởng kỳ thảo dị thụ hiếm thấy, thậm chí là uẩn hóa bảo kim Thần thạch, thậm chí là Chân Mệnh Thần thạch cực kỳ hiếm thấy cũng có.
- Âm Hà Tuyền...
Có Đại giáo chủ mang theo môn hạ đệ tử gặp bảo tuyền, hưng phấn vô cùng nói:
- Nhanh, nhanh, đem nước suối đều lấy cho ta. Âm Hà Tuyền a, đây là hảo thủy nuôi âm ngư!
- Ô thụ...
Có Yêu Vương không thể tin được, nhìn cổ thụ chỉ có ba thước trước mắt, trở nên động dung, hưng phấn không được, nói ra:
- Ô thụ, này là kỳ bảo của Yêu mạch ta a!
Nói xong, lập tức động thủ đào kinh thế chi bảo này.
- Ha ha, Lục Văn bảo kim, lần này phát tài.
Cũng có tu sĩ đào được thánh đồng cực kỳ hiếm thấy, vì đó kích động đến tột bực, cũng nhịn không được nhảy dựng lên.
- Hóa Cốt Ngư...
Bên trong âm hà dưới đất, có người bắt được kỳ ngư.
- Chạy đâu, Toản Phong Thử này chính là chúng ta phát hiện trước.
. . .
Ở dưới mặt đất, có rất nhiều kỳ trân dị bảo, trong lúc nhất thời, vô số tu sĩ đều hưng phấn tột bực. Đều hận không thể đào sạch nơi này.
Nơi này bản thân liền là một mảnh bảo địa, từng là bị Bồ Ma Thụ chiếm giữ, bảo vật nơi này đã từng bị càn quét qua, có điều, trăm ngàn vạn năm qua đi, mảnh bảo thổ này lại thai nghén ra không ít kỳ thảo dị thụ, bảo kim Thần thạch!
Nhưng mà, ngay thời điểm tất cả tu sĩ đều chìm đắm trong vui sướng bội thu, dưới đất, ở trong đất bùn có sợi rễ cây vô thanh vô tức chui ra, sợi rễ cây này có to như cánh tay, có nhỏ như sợi râu, đầu sợi rễ cây từ dưới đất vô thanh vô tức chui ra, như là linh xà, khiến người ta khó có thể phát giác, hơn nữa rễ cây chui ra ngoài này giống như là độc xà trốn ở trong bóng tối, tùy thời di động.
- A...
Đột nhiên, một tiếng hét thảm vang lên, có một sợi rễ cây to bằng cánh tay lớn đột nhiên chui ra, thoáng cái đâm xuyên qua lồng ngực một vị tu sĩ.
- Sư đệ...
Đột nhiên biến dị, để đồng môn chấn động.
Phốc...
Nhưng mà, sợi rễ cây này thoáng cái rút khô tinh lực của tu sĩ kia, như linh xà chui xuống dưới đất, sau đó lại trong nháy mắt ở bên kia chui ra, đâm về một người tu sĩ khác.
- Mở...
Tu sĩ kinh hãi, hét lớn một tiếng, Thần Đao chém tới, chém về phía rễ cây này, một đao chặt đứt sợi rễ cây, nhưng mà, sợi rễ cây bị chém đứt y nguyên giống như nộ tiễn bắn thủng bộ ngực của hắn.
- Ách...
Tu sĩ kia đến sắp chết cũng không dám tin tưởng một màn này, lúc cây gai nhập bộ ngực của hắn, vậy mà như là đỉa hút khô huyết khí của hắn, sau đó thoáng cái chui vào dưới mặt đất.
Lý Thất Dạ đối với Trần Bảo Kiều cười cười, nói ra:
- Thế nào, do dự?
Nói xong, cưỡi ốc sên vọt lên xuống dưới.
Trần Bảo Kiều cũng không khỏi hừ nhẹ một tiếng, ngồi xe ngựa vọt xuống dưới. Thời điểm rơi vào bên trong đất sụt sâu không thấy đáy này, phát hiện không gian phía dưới lớn hơn xa so với cửa động phía trên, tựa như là một cái vò gốm vậy.
Hơn nữa, ở dưới mặt đất thậm chí có vô số địa động, giao thoa tung hoành, tựa như là tổ ong, đi vào, nói không chừng sẽ bị lạc ở bên trong.
Đứng ở dưới địa động này, Lý Sương Nhan cũng không khỏi trở nên động dung, nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
- Chẳng lẽ nơi này đã từng sinh trưởng một gốc đại thụ? Nơi này là chỗ thân cây mọc?
Đất sụt trước mắt nhìn đích thật là giống địa phương có một gốc đại thụ sinh trưởng qua, vô số địa động, hoặc là địa phương đã từng là thụ hành cắm rễ.
- Không sai, Bồ Ma Thụ, sinh ra ở niên đại cổ xưa vô cùng, cắm rễ ở bên trong tiểu thế giới này, đã từng là tồn tại sánh vai với thần linh.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, nói ra.
- Bồ Ma Thụ....
Nghe được cái tên này, Ngưu Phấn không khỏi sởn hết cả gai ốc, thất sắc nói ra:
- Ta nghe nói qua truyền thuyết về thứ này, truyền thuyết nói thứ quỷ này như là ác ma, thậm chí là giết không chết. Bất luận kẻ nào gặp được nó, đều chỉ còn đường chết, thành mỹ vị của nó, nhưng mà, vạn cổ đến nay, chưa từng nghe nói có người từng thấy Bồ Ma Thụ!
- Thật có chư thần?
Trần Bảo Kiều cùng ở một bên nghe nói thần linh, nàng nhịn không được hỏi:
- Thế gian thật có thần linh?
Lý Thất Dạ ngắm nàng một cái, nói ra:
- Vậy ngươi nói một chút xem, ngươi là vì vật gì mà đến? Chư thần bảo tàng, hay là Thần Vương chi khí?
Bị Lý Thất Dạ hỏi như vậy, Trần Bảo Kiều ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, một lát sau, trầm giọng nói ra:
- Truyền thuyết lúc chư thần pháp tắc, cổ lão nguyên thủy nhất, có thể đột phá hết thảy chướng ngại, quy về bản nguyên!
- Vì chư thần chi pháp mà tới.
Lý Thất Dạ minh bạch, Trần Bảo Kiều là thụ thể chất có hạn, nàng muốn đột phá khốn cục của mình, cho nên, nàng nghe nói nơi này có chư thần bảo tàng, liền hướng về phía chư thần chi pháp mà tới.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Chỉ sợ để ngươi thất vọng rồi, ở chỗ này không có cái gì gọi là chư thần chi pháp. Thế gian có chư thần hay không ta không rõ ràng, nhưng mà, ít nhất ở chỗ này không có chư thần chi pháp.
- Hừ, ngươi lần đầu tiên tới, lại thế nào biết nơi này không có chư thần bảo tàng, có chư thần chi pháp hay không, ngươi cũng chỉ bất quá là đoán.
Trần Bảo Kiều hừ lạnh một tiếng, nàng đương nhiên không cam lòng cứ như vậy từ bỏ, nói xong, mang theo lão nhân hướng bên kia mà đi.
- Ngươi không lưu nàng?
Gặp Lý Thất Dạ thong dong tự tại, Lý Sương Nhan không khỏi liếc mắt nhìn hắn, nói ra:
- Ta xem ra, chỉ sợ nàng cũng là cam tâm tình nguyện đi theo ngươi.
- Tâm cao khí ngạo, để cho nàng ăn một chút đau khổ cũng không có gì .
Lý Thất Dạ không có chút sốt ruột nào, chậm rãi nói ra.
Ngưu Phấn nói:
- Lão phu đánh xe bên người nàng kia cũng không đơn giản, chỉ sợ là một vị Chân Nhân, coi như nàng chịu khổ, cũng không có bao nhiêu nguy hiểm.
- Đi thôi, tìm kiếm mục tiêu của chúng ta đi!
Lý Thất Dạ phân biệt phương hướng thoáng cái. Rốt cục hướng một bên khác mà đi, tiến nhập một cái động khác.
Thời điểm Lý Thất Dạ tiến vào địa động, ở bên trong vô số địa động dưới mặt đất, rất nhiều tu sĩ đều hưng phấn vô cùng, đều hận không thể tìm khắp tất cả địa động, đào tận tất cả bảo vật.
Đại giáo cương quốc, cổ tông bí địa tiến vào dưới mặt đất có hàng trăm chi chúng, tu sĩ hơn vạn. Thời điểm Thanh Huyền Thiên Tử cùng Thánh Thiên Đạo Tử mang theo người hai phái tiến vào địa động, có cổ tông bí phái đi theo sau lưng bọn họ, cũng có đại giáo cương quốc tự đi một đường.
Nhưng mà, bất luận tu sĩ đi theo phía sau Thanh Huyền Thiên Tử, Thánh Thiên Đạo Tử, hay là riêng phần mình đi một đường, đều có thành quả kinh người!
Địa động rắc rối phức tạp, nhưng mà, ở thế giới dưới lòng đất rộng lớn, có thể nói là ẩn chứa bảo tàng, tại đây không chỉ là sinh trưởng kỳ thảo dị thụ hiếm thấy, thậm chí là uẩn hóa bảo kim Thần thạch, thậm chí là Chân Mệnh Thần thạch cực kỳ hiếm thấy cũng có.
- Âm Hà Tuyền...
Có Đại giáo chủ mang theo môn hạ đệ tử gặp bảo tuyền, hưng phấn vô cùng nói:
- Nhanh, nhanh, đem nước suối đều lấy cho ta. Âm Hà Tuyền a, đây là hảo thủy nuôi âm ngư!
- Ô thụ...
Có Yêu Vương không thể tin được, nhìn cổ thụ chỉ có ba thước trước mắt, trở nên động dung, hưng phấn không được, nói ra:
- Ô thụ, này là kỳ bảo của Yêu mạch ta a!
Nói xong, lập tức động thủ đào kinh thế chi bảo này.
- Ha ha, Lục Văn bảo kim, lần này phát tài.
Cũng có tu sĩ đào được thánh đồng cực kỳ hiếm thấy, vì đó kích động đến tột bực, cũng nhịn không được nhảy dựng lên.
- Hóa Cốt Ngư...
Bên trong âm hà dưới đất, có người bắt được kỳ ngư.
- Chạy đâu, Toản Phong Thử này chính là chúng ta phát hiện trước.
. . .
Ở dưới mặt đất, có rất nhiều kỳ trân dị bảo, trong lúc nhất thời, vô số tu sĩ đều hưng phấn tột bực. Đều hận không thể đào sạch nơi này.
Nơi này bản thân liền là một mảnh bảo địa, từng là bị Bồ Ma Thụ chiếm giữ, bảo vật nơi này đã từng bị càn quét qua, có điều, trăm ngàn vạn năm qua đi, mảnh bảo thổ này lại thai nghén ra không ít kỳ thảo dị thụ, bảo kim Thần thạch!
Nhưng mà, ngay thời điểm tất cả tu sĩ đều chìm đắm trong vui sướng bội thu, dưới đất, ở trong đất bùn có sợi rễ cây vô thanh vô tức chui ra, sợi rễ cây này có to như cánh tay, có nhỏ như sợi râu, đầu sợi rễ cây từ dưới đất vô thanh vô tức chui ra, như là linh xà, khiến người ta khó có thể phát giác, hơn nữa rễ cây chui ra ngoài này giống như là độc xà trốn ở trong bóng tối, tùy thời di động.
- A...
Đột nhiên, một tiếng hét thảm vang lên, có một sợi rễ cây to bằng cánh tay lớn đột nhiên chui ra, thoáng cái đâm xuyên qua lồng ngực một vị tu sĩ.
- Sư đệ...
Đột nhiên biến dị, để đồng môn chấn động.
Phốc...
Nhưng mà, sợi rễ cây này thoáng cái rút khô tinh lực của tu sĩ kia, như linh xà chui xuống dưới đất, sau đó lại trong nháy mắt ở bên kia chui ra, đâm về một người tu sĩ khác.
- Mở...
Tu sĩ kinh hãi, hét lớn một tiếng, Thần Đao chém tới, chém về phía rễ cây này, một đao chặt đứt sợi rễ cây, nhưng mà, sợi rễ cây bị chém đứt y nguyên giống như nộ tiễn bắn thủng bộ ngực của hắn.
- Ách...
Tu sĩ kia đến sắp chết cũng không dám tin tưởng một màn này, lúc cây gai nhập bộ ngực của hắn, vậy mà như là đỉa hút khô huyết khí của hắn, sau đó thoáng cái chui vào dưới mặt đất.