Đế Bá
Chương 174: Đế vật (2)
Hừ --
Thánh Thiên Đạo cắn răng, hai mắt sát ý tăng vọt, lộ ra sát ý đáng sợ.
- Trước tiên nên lui một bước, nên nói với bệ hạ thỉnh bảo khí tiên đế, Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không dám tùy ý xâm phạm chúng ta.
Tư Đồ chân nhân khích lệ Thánh Thiên Đạo, nói ra:
- Tạm thời cho tiểu vương bát đản này hung hăng càn quấy một thời gian đi, chúng ta trước tiên nên giải quyết chuyện Ma Bối Lĩnh đã.
Không biết là nguyên nhân nào, lão tổ Thánh Thiên giáo cũng không có rời núi, chuyện này khiến Bảo Thánh nhân hoàng lui mà cầu tiến theo, muốn thỉnh tiên đế bảo khí!
Mặc dù nói Bảo Thánh thượng quốc vương hầu rất nhiều, cường giả như rừng, Bảo Thánh nhân hoàng càng là vô thượng nhân hoàng, nhưng mà đối mặt đế vật ẩn chứa tiên uy vẫn vô cùng kiêng kị, nếu như là Chân Nhân, Cổ Thánh, hoặc dù là Thánh Hoàng trong tay không có đế vật, cũng không dám nói có thể ngăn cản tiên uy của đế vật.
Ánh mắt Thánh Thiên Đạo phun ra hào quang vô cùng đáng sợ, lành lạnh nói:
- Tẩy Nhan Cổ Phái, một ngày nào đó ta sẽ đích thân diệt nó, ta sẽ đích thân thu hoạch tính mạng của Tẩy Nhan Cổ Phái, không tự tay giết tiểu súc sanh này, khó tiêu mối hận trong lòng của ta!
Hận tới phát điên đâu chỉ có mình Thánh Thiên Đạo, cho dù là Tư Đồ chân nhân cũng nghẹn một bụng tức giận, nhưng mà không có biện pháp, ai bảo trong tay nhân gia có đế vật.
VƯơng hầu của Bảo Thánh thượng quốc cũng không muốn nghĩ nhiều, cho nên trong nháy mắt toàn bộ tiến vào trong Ma Bối Lĩnh.
Mọi người tiến vào cửa đá, bị truyền vào Ma Bối Lĩnh. Thời điểm mọi người bị truyền vào trong, hai mắt tỏa sáng, khí tức mang hoang ập vào mặt.
Bên ngoài sườn đồi đã từng là địa bàn của Tẩy Nhan Cổ Phái, sau bởi vì biến dị cho nên dãy núi sụp đổ, dòng sông khô cạn, môn phái suy tàn. Nhưng mà vừa tiến vào Ma Bối Lĩnh thì hoàn toàn khác.
Trước mắt núi xanh sông dài, ngọn núi khổng lồ phập phồng, phóng nhãn nhìn chung quanh, thiên địa trong đây chẳng khác gì thời kỳ man hoang không có bóng người.
Ở chỗ này sơn mạch giao thoa phập phồng, giống như cự long đang nằm phục, ở chỗ này gốc cây như rồng, đại thụ như cây dù, che đậy bầu trời.
Sâu trong lòng đất nơi đây giống như có tiếng long ngâm hổ gầm, mỗi khi gầm lên giận dữ đều khiến người ta kinh tâm động phách, dường như ở chỗ này có vô địch hung thú chiếm giữ, trong rừng như có thọ tinh lạnh lùng nhìn qua, làm cho người ta sởn hết gai ốc.
Bước vào vùng đất này, tất cả mọi người cảm nhận được tinh khí thiên địa tràn đầy, thiên địa linh khí nơi đây còn vượt qua sơn môn tiên phái hoặc là tổ địa cương quốc, thiên địa tinh khí như thế sương mù, thiên địa tinh khí tràn đầy như thế, chỉ sợ cũng chỉ có có tiên môn đế thống mới có thể so sánh.
Sau khi mọi người tiến vào đây, cửa đá trên sườn đồi lại có từng đám tu sĩ bị đưa vào.
Rất nhiều tu sĩ vừa vào Ma Bối Lĩnh thì cảm nhận được thiên địa tinh khí tràn đầy, cũng động dung, nếu như có thể tu hành ở đây, như vậy tiến bộ còn nhanh hơn bên ngoài.
- Ma Bối Lĩnh --
Bước vào nơi đây, ngay cả Lý Thất Dạ cũng thở dài một nơi.
Ma Bối Lĩnh tại trung tâm vực có rất nhiều truyền thuyết về nó, từng có đồn đãi nói, vùng đất Tẩy Nhan Cổ Phái tràn ngập kỳ tích, Ma Bối Lĩnh chính là khu vực hạch tâm nơi đây, cho nên nơi này không chỉ có thiên địa tinh khí tràn đầy, càng có thiên thú, thọ tinh chiếm giữ, đồng thời trong đây cổ cây là linh dược, khắp đất là vàng.
Chính là vì như thế, Minh Nhân tiên đế mới dùng thần thông vô địch ngăn cách nơi đây, tự thành một phiến thiên địa.
Cũng có đồn đãi nói, Ma Bối Lĩnh không phải sinh ra ở đây, truyền thuyết nó từng là thuộc về một thế giới thiên ngoại, từng là nơi thần linh ở lại, về sau bị Minh Nhân tiên đế cõng mang về Tẩy Nhan Cổ Phái, thành tài sản riêng của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Càng có đồn đãi nói, Ma Bối Lĩnh chính là ma thổ, ở chỗ này đã từng tồn tại thần ma vô địch, về sau bị Minh Nhân tiên đế chém giết, trấn áp trong ma thổ này!
... Về phần truyền thuyết về Ma Bối Lĩnh có rất nhiều, không có ai biết thật giả ra sao.
- Không nên xâm nhập quá sâu, chúng ta tiến vào ngàn dặm là được, cẩn thận thiên thú, thọ tinh.
Vừa bước vào vùng đất này, có đại nhân vật đại nhân vật nhắc nhở đệ tử.
Không ít môn phái đều tự hiểu lấy mình, mặc dù nói Ma Bối Lĩnh có linh đan linh thảo khiến cho nhiều người mờ mắt, bảo kim thần thiết các loại, nhưng mà Ma Bối Lĩnh vô cùng hung hiểm, nơi đây có nhiều thiên thú thọ tinh, hơn nữa càng vào sâu thì thiên thú thọ tinh càng cường đại, có thể dễ dàng chém giết vương hầu.
Trên thực tế ba vạn năm qua, môn phái tiến vào Ma Bối Lĩnh không ít, nhưng mà nơi đây táng thân không biết bao nhiêu vương hầu! Ngay cả chân nhân cũng chết không ít.
Cho nên càng về sau, các phái có kinh nghiệm thì càng không dám mạo hiểm, xác định khu vực nguy hiểm thì không dễ dàng liều lĩnh.
Rốt cuộc Ma Bối Lĩnh sâu bao nhiêu, ai cũng nói không rõ, tóm lại trong ba vạn năm qua, không có người nào biết rõ Ma bối Lĩnh lớn nhỏ thế nào, có một ít khu vực đến bây giờ còn chưa có con người đi qua.
- Chúng ta đi.
Lúc này Lý Thất Dạ nói với mọi người, hắn bảo Cổ Thiết Thủ mở bức họa Minh Nhân tiên đế ra.
Vốn mọi người vừa bước vào khu vực này, lập tức cảm nhận được có cảm giác bị hung thú nhìn chằm chằm vào, nhưng mà lúc này bức họa Minh Nhân tiên đế vừa ra, đế uy nhộn nhạo, lập tức cái gì thiên thú, cái gì thọ tinh đều bỏ trốn mất dạng, căn bản không dám ở lâu.
Phải biết rằng phiến thiên địa này do Minh Nhân tiên đế phong ấn, thần uy của Minh Nhân tiên đế ở đây không ai dám khiêu khích.
Người Tẩy Nhan Cổ Phái ngồi ốc sên, xuất phát vào chỗ sâu trong Ma Bối Lĩnh đầu tiên.
- Nội tình tiên môn đế thống đúng là thâm hậu.
Bức họa tiên đế trên cao, thiên thú thọ tinh tránh lui, hung thú ác cầm không dám tới gần, điều này đã làm cho không biết bao nhiêu người hâm mộ.
- Hừ, một bức họa mà thôi, cũng không phải tiên đế bảo khí.
Đương nhiên trong nội tâm có người đặc biệt đau xót, cho dù là Giang Tả Hầu hay Nam Thiên Hào, hay hoặc giả Thánh Thiên Đạo, Lý Thất Dạ càng hung hăng càn quấy thì càng khó chịu.
Lý Thất Dạ nghe lời này, quay đầu lại nhìn qua mọi người, nói ra:
Một bức họa thì như thế nào? Không phục sao? Không phục đi lên cắn ta đi!
Lý Thất Dạ khiêu khích như vậy, không ít người tức muốn thổ huyết, đặc biệt là Nam Thiên Hào, Thánh Thiên Đạo có thù với hắn.
- Nhưng mà nha, tay của ta hơi mềm, ngàn vạn đứng lén lút đi theo sau chúng ta, vạn nhất ta không cẩn thận cầm bức họa không chắc, nện vào mọi người... Vậy thì xấu hổ a.
Lý Thất Dạ khoan thai nói ra. Ánh mắt của hắn nhìn qua đám người Nam Thiên Hào, Thánh Thiên Đạo.
Khiêu khích như thế làm cho đám người Thánh Thiên Đạo biến sắc. Lý Sương Nhan cũng phải nhìn hắn một cái, tên này hung hăng càn quấy không phải tầm thường.
Thánh Thiên Đạo cắn răng, hai mắt sát ý tăng vọt, lộ ra sát ý đáng sợ.
- Trước tiên nên lui một bước, nên nói với bệ hạ thỉnh bảo khí tiên đế, Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không dám tùy ý xâm phạm chúng ta.
Tư Đồ chân nhân khích lệ Thánh Thiên Đạo, nói ra:
- Tạm thời cho tiểu vương bát đản này hung hăng càn quấy một thời gian đi, chúng ta trước tiên nên giải quyết chuyện Ma Bối Lĩnh đã.
Không biết là nguyên nhân nào, lão tổ Thánh Thiên giáo cũng không có rời núi, chuyện này khiến Bảo Thánh nhân hoàng lui mà cầu tiến theo, muốn thỉnh tiên đế bảo khí!
Mặc dù nói Bảo Thánh thượng quốc vương hầu rất nhiều, cường giả như rừng, Bảo Thánh nhân hoàng càng là vô thượng nhân hoàng, nhưng mà đối mặt đế vật ẩn chứa tiên uy vẫn vô cùng kiêng kị, nếu như là Chân Nhân, Cổ Thánh, hoặc dù là Thánh Hoàng trong tay không có đế vật, cũng không dám nói có thể ngăn cản tiên uy của đế vật.
Ánh mắt Thánh Thiên Đạo phun ra hào quang vô cùng đáng sợ, lành lạnh nói:
- Tẩy Nhan Cổ Phái, một ngày nào đó ta sẽ đích thân diệt nó, ta sẽ đích thân thu hoạch tính mạng của Tẩy Nhan Cổ Phái, không tự tay giết tiểu súc sanh này, khó tiêu mối hận trong lòng của ta!
Hận tới phát điên đâu chỉ có mình Thánh Thiên Đạo, cho dù là Tư Đồ chân nhân cũng nghẹn một bụng tức giận, nhưng mà không có biện pháp, ai bảo trong tay nhân gia có đế vật.
VƯơng hầu của Bảo Thánh thượng quốc cũng không muốn nghĩ nhiều, cho nên trong nháy mắt toàn bộ tiến vào trong Ma Bối Lĩnh.
Mọi người tiến vào cửa đá, bị truyền vào Ma Bối Lĩnh. Thời điểm mọi người bị truyền vào trong, hai mắt tỏa sáng, khí tức mang hoang ập vào mặt.
Bên ngoài sườn đồi đã từng là địa bàn của Tẩy Nhan Cổ Phái, sau bởi vì biến dị cho nên dãy núi sụp đổ, dòng sông khô cạn, môn phái suy tàn. Nhưng mà vừa tiến vào Ma Bối Lĩnh thì hoàn toàn khác.
Trước mắt núi xanh sông dài, ngọn núi khổng lồ phập phồng, phóng nhãn nhìn chung quanh, thiên địa trong đây chẳng khác gì thời kỳ man hoang không có bóng người.
Ở chỗ này sơn mạch giao thoa phập phồng, giống như cự long đang nằm phục, ở chỗ này gốc cây như rồng, đại thụ như cây dù, che đậy bầu trời.
Sâu trong lòng đất nơi đây giống như có tiếng long ngâm hổ gầm, mỗi khi gầm lên giận dữ đều khiến người ta kinh tâm động phách, dường như ở chỗ này có vô địch hung thú chiếm giữ, trong rừng như có thọ tinh lạnh lùng nhìn qua, làm cho người ta sởn hết gai ốc.
Bước vào vùng đất này, tất cả mọi người cảm nhận được tinh khí thiên địa tràn đầy, thiên địa linh khí nơi đây còn vượt qua sơn môn tiên phái hoặc là tổ địa cương quốc, thiên địa tinh khí như thế sương mù, thiên địa tinh khí tràn đầy như thế, chỉ sợ cũng chỉ có có tiên môn đế thống mới có thể so sánh.
Sau khi mọi người tiến vào đây, cửa đá trên sườn đồi lại có từng đám tu sĩ bị đưa vào.
Rất nhiều tu sĩ vừa vào Ma Bối Lĩnh thì cảm nhận được thiên địa tinh khí tràn đầy, cũng động dung, nếu như có thể tu hành ở đây, như vậy tiến bộ còn nhanh hơn bên ngoài.
- Ma Bối Lĩnh --
Bước vào nơi đây, ngay cả Lý Thất Dạ cũng thở dài một nơi.
Ma Bối Lĩnh tại trung tâm vực có rất nhiều truyền thuyết về nó, từng có đồn đãi nói, vùng đất Tẩy Nhan Cổ Phái tràn ngập kỳ tích, Ma Bối Lĩnh chính là khu vực hạch tâm nơi đây, cho nên nơi này không chỉ có thiên địa tinh khí tràn đầy, càng có thiên thú, thọ tinh chiếm giữ, đồng thời trong đây cổ cây là linh dược, khắp đất là vàng.
Chính là vì như thế, Minh Nhân tiên đế mới dùng thần thông vô địch ngăn cách nơi đây, tự thành một phiến thiên địa.
Cũng có đồn đãi nói, Ma Bối Lĩnh không phải sinh ra ở đây, truyền thuyết nó từng là thuộc về một thế giới thiên ngoại, từng là nơi thần linh ở lại, về sau bị Minh Nhân tiên đế cõng mang về Tẩy Nhan Cổ Phái, thành tài sản riêng của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Càng có đồn đãi nói, Ma Bối Lĩnh chính là ma thổ, ở chỗ này đã từng tồn tại thần ma vô địch, về sau bị Minh Nhân tiên đế chém giết, trấn áp trong ma thổ này!
... Về phần truyền thuyết về Ma Bối Lĩnh có rất nhiều, không có ai biết thật giả ra sao.
- Không nên xâm nhập quá sâu, chúng ta tiến vào ngàn dặm là được, cẩn thận thiên thú, thọ tinh.
Vừa bước vào vùng đất này, có đại nhân vật đại nhân vật nhắc nhở đệ tử.
Không ít môn phái đều tự hiểu lấy mình, mặc dù nói Ma Bối Lĩnh có linh đan linh thảo khiến cho nhiều người mờ mắt, bảo kim thần thiết các loại, nhưng mà Ma Bối Lĩnh vô cùng hung hiểm, nơi đây có nhiều thiên thú thọ tinh, hơn nữa càng vào sâu thì thiên thú thọ tinh càng cường đại, có thể dễ dàng chém giết vương hầu.
Trên thực tế ba vạn năm qua, môn phái tiến vào Ma Bối Lĩnh không ít, nhưng mà nơi đây táng thân không biết bao nhiêu vương hầu! Ngay cả chân nhân cũng chết không ít.
Cho nên càng về sau, các phái có kinh nghiệm thì càng không dám mạo hiểm, xác định khu vực nguy hiểm thì không dễ dàng liều lĩnh.
Rốt cuộc Ma Bối Lĩnh sâu bao nhiêu, ai cũng nói không rõ, tóm lại trong ba vạn năm qua, không có người nào biết rõ Ma bối Lĩnh lớn nhỏ thế nào, có một ít khu vực đến bây giờ còn chưa có con người đi qua.
- Chúng ta đi.
Lúc này Lý Thất Dạ nói với mọi người, hắn bảo Cổ Thiết Thủ mở bức họa Minh Nhân tiên đế ra.
Vốn mọi người vừa bước vào khu vực này, lập tức cảm nhận được có cảm giác bị hung thú nhìn chằm chằm vào, nhưng mà lúc này bức họa Minh Nhân tiên đế vừa ra, đế uy nhộn nhạo, lập tức cái gì thiên thú, cái gì thọ tinh đều bỏ trốn mất dạng, căn bản không dám ở lâu.
Phải biết rằng phiến thiên địa này do Minh Nhân tiên đế phong ấn, thần uy của Minh Nhân tiên đế ở đây không ai dám khiêu khích.
Người Tẩy Nhan Cổ Phái ngồi ốc sên, xuất phát vào chỗ sâu trong Ma Bối Lĩnh đầu tiên.
- Nội tình tiên môn đế thống đúng là thâm hậu.
Bức họa tiên đế trên cao, thiên thú thọ tinh tránh lui, hung thú ác cầm không dám tới gần, điều này đã làm cho không biết bao nhiêu người hâm mộ.
- Hừ, một bức họa mà thôi, cũng không phải tiên đế bảo khí.
Đương nhiên trong nội tâm có người đặc biệt đau xót, cho dù là Giang Tả Hầu hay Nam Thiên Hào, hay hoặc giả Thánh Thiên Đạo, Lý Thất Dạ càng hung hăng càn quấy thì càng khó chịu.
Lý Thất Dạ nghe lời này, quay đầu lại nhìn qua mọi người, nói ra:
Một bức họa thì như thế nào? Không phục sao? Không phục đi lên cắn ta đi!
Lý Thất Dạ khiêu khích như vậy, không ít người tức muốn thổ huyết, đặc biệt là Nam Thiên Hào, Thánh Thiên Đạo có thù với hắn.
- Nhưng mà nha, tay của ta hơi mềm, ngàn vạn đứng lén lút đi theo sau chúng ta, vạn nhất ta không cẩn thận cầm bức họa không chắc, nện vào mọi người... Vậy thì xấu hổ a.
Lý Thất Dạ khoan thai nói ra. Ánh mắt của hắn nhìn qua đám người Nam Thiên Hào, Thánh Thiên Đạo.
Khiêu khích như thế làm cho đám người Thánh Thiên Đạo biến sắc. Lý Sương Nhan cũng phải nhìn hắn một cái, tên này hung hăng càn quấy không phải tầm thường.