Đế Bá
Chương 167: Nam Thiên thượng quốc (2)
Lúc này ánh mắt Cổ Thiết Thủ lạnh lẽo, sát phạt quyết đoán, sát ý sôi trào, cất bước đi tới chỗ Trấn Uy Hầu không động đậy! Không hề nghi ngờ, trước kia Cổ Thiết Thủ dĩ hòa vi quý, vào hôm nay đã động sát tâm.
Thấy một màn này, vương hầu Bảo Thánh thượng quốc ở đây nội tâm chấn động, đám người Hỗn Nguyên Hầu mặc dù có tâm cứu Trấn Uy Hầu, nhưng mà đối mặt với Cổ Thiết Thủ chưởng chấp đại hiền bảo khí, chỉ sợ tư cách vương hầu của bọn họ còn chưa đủ thực lực làm chuyện này.
- Cổ huynh, thủ hạ lưu nhân!
Thời điểm này có tiếng hét vang lên, một người vượt không đi tới! Ở xa hô to nói với Cổ Thiết Thủ.
Tất cả mọi người nhìn qua, chỉ thấy người này vượt không mà đến, giống như tử khí đông lai, người này vượt không giơ cao thánh chiếu, lớn tiếng hô:
- Cổ huynh, thủ hạ lưu nhân, nhân hoàng thánh xá ở đây.
Tử Sơn Hầu lúc trước tới Tẩy Nhan Cổ Phái cứu Tử Sơn Hầu, lúc này đây Tử Sơn Hầu lại mang theo nhân hoàng thánh xá quay về.
Nghe được nhân hoàng thánh xá, không ít người đổ mồ hôi lạnh, vừa thấy chữ "Xá" trên thánh chiếu, nhân hoàng thần uy cuồn cuộn, chuyện này khiến người ta động dung, cho dù là vương hầu Bảo Thánh thượng quốc cũng chẳng dám nói gì
Nhân hoàng trong Bảo Thánh thượng quốc là nhân vật không ai bì nổi, thời đại đạo gian, bao nhiêu thiên tài tu hành trì trệ, nhưng mà hắn vẫn tiến bước mạnh mẽ, nghe nói hắn và Luân Nhật Yêu Hoàng của Cửu Thánh Yêu Môn là hoàng giả của trung tâm vực!
Lúc này Tử Sơn Hầu cầm thánh xá trong tay, giơ lên cao cao, chữ "Xá" áp vương hầu động dung. Tử Sơn Hầu vội vàng nói:
- Cổ huynh, Trấn Uy Hầu có chỗ hiểu lầm, lần này vào Ma Bối Lĩnh có một phần của quý phái. Tất cả mọi người cùng tồn tại trên ranh giới này, vào Ma Bối Lĩnh rất hung hiểm, nên đồng tâm hợp lực cướp bảo tàng.
Lần trước tới Tẩy Nhan Cổ Phái, Tử Sơn Hầu có thể nói là hùng hổ dọa người, hôm nay lần thứ hai cầm thánh xá mà đến, thái độ đã hạ thấp đi nhiều.
Hơn nữa Tử Sơn Hầu nói với Cổ Thiết Thủ lời này, ánh mắt của hắn tự nhiên nhìn qua Lý Thất Dạ. Lần trước Lý Thất Dạ nói một lời, liền trảm thánh nghệ, giận dữ liền diệt ý chí nhân hoàng, đối kẻ có truyền thuyết phàm thể phàm luân phàm mệnh thủ tịch đệ tử đời ba của Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn cũng có chút kiêng kỵ.
Tử Sơn Hầu với tư cách vương hầu thế hệ trước, trải qua rất nhiều sóng gió, rất có ánh mắt nhìn người, tâm tư ước lượng nhân tâm.
Lúc này ở đây có không ít tu sĩ, truyền nhân môn phái đã sớm động dung, từ khi Tẩy Nhan Cổ Phái diệt quốc, không còn cơ hội gia nhập Ma Bối Lĩnh, nhưng mà lúc này Bảo Thánh thượng quốc lại đặc biệt nhượng bộ, cho Tẩy Nhan Cổ Phái tư cách vào Ma Bối Lĩnh!
Chẳng lẽ là nói, hôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái đã quật khởi?
Cũng có vương hầu biết nội tình thở dài, nói ra:
- Xem ra Cửu Thánh Yêu Môn đã ủng hộ Tẩy Nhan Cổ Phái rồi.
Lúc này Cổ Thiết Thủ cũng nhìn qua Lý Thất Dạ, hiện tại, giết cùng không giết, toàn bộ bằng một câu của Lý Thất Dạ, về phần Trấn Uy Hầu nằm ở đó vẫn không nhúc nhích, hắn chẳng khác gì thịt cá trên thớt, mặc người ta chém giết
- Bệ hạ có nói, lần này đi Ma Bối Lĩnh, các giáo phái Bảo Thánh thượng quốc và vương hầu hào kiệt phải ở chung hòa hợp, dắt tay chung đoạt bảo tàng.
Thấy Cổ Thiết Thủ cũng nhìn về phía Lý Thất Dạ, Tử Sơn Hầu cũng học thông minh, vội vàng nói ra vài lời hữu ích với Tẩy Nhan Cổ Phái.
Về phần cái gì ở chung hài hòa, dắt tay nhau đoạt bảo tàng, nhân hoàng không có nói, ngoại nhân căn bản không rõ ràng.
Lúc này Tử Sơn Hầu cũng không muốn làm lớn chuyện, lần trước hắn chỉ có thể mang đầu của Đổng Thánh Long cùng Liệt Chiến Hầu, hiện tại nếu như xảy ra sai lầm gì, hắn mang theo đầu Trấn Uy Hầu trở về, chỉ sợ hắn không cách nào bàn giao với bệ hạ, chuyện này làm cho hắn phải ném mặt mũi Bảo Thánh thượng quốc đi.
- Nếu mọi người chỉ hiểu lầm, vậy bây giờ nên xóa hiểu lầm đi.
Lý Thất Dạ khoan thai vừa cười vừa nói. Hắn đứng ở đó vô cùng tự tại, giống như đứng ở hậu hoa viên nhà mình.
Cổ Thiết Thủ không nói hai lời, thu hồi đại hiền bảo khí, vô thanh vô tức lui về chỗ cũ.
Về phần Tử Sơn Hầu, hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng, đắng chát trong chuyện này hắn chỉ có thể nuốt vào, dùng thế cục bây giờ, hắn cũng chỉ có thể đi thu thập, trực giác nói cho hắn biết, hiện tại đáng sợ nhất không phải là đệ nhất cao thủ Tẩy Nhan Cổ Phái Cổ Thiết Thủ xưng hùng xưng bá, mà là Lý Thất Dạ nhìn qua đạo hạnh nông cạn này!
Tử Sơn Hầu cũng không có biện pháp, tình hình hiện tại trừ chân nhân, Cổ thánh giá lâm ra, nếu không hào hùng, vương hầu ra tay cũng không cách nào vãn hồi thế cục. Trực giác nói cho hắn biết, nếu như hắn dám ra tay, người trẻ tuổi trước mặt dám ăn hắn, đây là loại ma đầu ăn người không nhả xương.
Trấn Uy Hầu trọng thương, trên trăm cường giả bị ăn sạch, chỉ là một câu "Hiểu lầm" đã bỏ qua, đối với Tử Sơn Hầu một đời vương hầu mà nói, chuyện này khó chịu hơn nuốt con ruồi, nhưng mà nếu như hắn không xử lý như vậy, đến lúc đó nói không chừng không chỉ là Trấn Uy Hầu, ngay cả đầu của hắn cũng bị người khác mang về.
Có không ít tu sĩ ở đây nhìn thấy, lúc này Tẩy Nhan Cổ Phái quá kiêu ngạo a, chẳng lẽ thật sự là nói chỗ dựa sau lưng Tẩy Nhan Cổ Phái làm cho người ta e sợ?
Oanh -- oanh -- oanh --
Thời điểm không ít tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, một hồi âm thanh nổ vang xuât hiện, giống như vạn mã bôn đằng, lại giống như tiếng trống trận dồn dập.
Thời điểm này không ít người nhao nhao ngẩng đầu quan sát thế nào, chỉ thấy từng chiếc chiếc chiến xa cổ xưa nghiền nát hư không, từ trên không trung lao xuống, chiến xa như dòng lũ sắt thép ập tới, vết bánh xe nghiền nát hư không, lưu lại vết lốm đốm trên bánh xe hoàng kim.
Chiến xa tới cũng không nhiều, chỉ có hơn mười chiếc mà thôi, nhưng mà chiến xa kêu vang như thiên quân vạn mã, các chiến xa do thần kim tạo thành lao nhanh tới đây, giống như sóng biển ồn ào, chỉ thấy có hơn mười chiến xa nhưng chúng lại khiến người ta liên tưởng tới một chi quân đội như sói như hổ.
Chiến xa không có đáp xuống đất, chúng dừng trong hư không trên sườn đồi, từng chiếc chiến xa cổ xưa tỏa ra khí tức hùng hậu, mỗi một chiếc chiến xa đều có vết thương loang lỗ, đây cũng không phải là xe dùng sức ngựa, mà là chiến xa trên sa trường.
Trước đó Giang Tả Hầu Giang Tả thế gia dùng ngàn con ngựa lao đến, khí thế mãnh liệt, nhưng mà so với mười chiếc chiến xa này, khí thế của chúng còn hơn Giang Tả thế gia quá nhiều.
- Nam Thiên thế gia --
Vừa nhìn thấy tinh kỳ của chiến xa, có người kinh hô.
- Là cổ chiến xa của Nam Thiên quốc gia, là thế tử nào giá lâm?
Nhìn thấy khí thế của chiến xa, lão đạo Tử Hà Quan biến sắc, thì thào nói:
- Xuất nhập có thể có hơn mười chiếc chiến xa, chỉ có quy cách thế tử mới có.
Nghe được bốn chữ "Nam Thiên thế gia", rất nhiều tu sĩ ở đây biến sắc, Giang Tả Hầu sinh ra trong Giang Tả thế gia cũng là cổ thế gia, nhưng trước mặt của "Nam Thiên thế gia", Giang Tả thế gia cũng không dám tự xưng là cổ thế gia.
Thấy một màn này, vương hầu Bảo Thánh thượng quốc ở đây nội tâm chấn động, đám người Hỗn Nguyên Hầu mặc dù có tâm cứu Trấn Uy Hầu, nhưng mà đối mặt với Cổ Thiết Thủ chưởng chấp đại hiền bảo khí, chỉ sợ tư cách vương hầu của bọn họ còn chưa đủ thực lực làm chuyện này.
- Cổ huynh, thủ hạ lưu nhân!
Thời điểm này có tiếng hét vang lên, một người vượt không đi tới! Ở xa hô to nói với Cổ Thiết Thủ.
Tất cả mọi người nhìn qua, chỉ thấy người này vượt không mà đến, giống như tử khí đông lai, người này vượt không giơ cao thánh chiếu, lớn tiếng hô:
- Cổ huynh, thủ hạ lưu nhân, nhân hoàng thánh xá ở đây.
Tử Sơn Hầu lúc trước tới Tẩy Nhan Cổ Phái cứu Tử Sơn Hầu, lúc này đây Tử Sơn Hầu lại mang theo nhân hoàng thánh xá quay về.
Nghe được nhân hoàng thánh xá, không ít người đổ mồ hôi lạnh, vừa thấy chữ "Xá" trên thánh chiếu, nhân hoàng thần uy cuồn cuộn, chuyện này khiến người ta động dung, cho dù là vương hầu Bảo Thánh thượng quốc cũng chẳng dám nói gì
Nhân hoàng trong Bảo Thánh thượng quốc là nhân vật không ai bì nổi, thời đại đạo gian, bao nhiêu thiên tài tu hành trì trệ, nhưng mà hắn vẫn tiến bước mạnh mẽ, nghe nói hắn và Luân Nhật Yêu Hoàng của Cửu Thánh Yêu Môn là hoàng giả của trung tâm vực!
Lúc này Tử Sơn Hầu cầm thánh xá trong tay, giơ lên cao cao, chữ "Xá" áp vương hầu động dung. Tử Sơn Hầu vội vàng nói:
- Cổ huynh, Trấn Uy Hầu có chỗ hiểu lầm, lần này vào Ma Bối Lĩnh có một phần của quý phái. Tất cả mọi người cùng tồn tại trên ranh giới này, vào Ma Bối Lĩnh rất hung hiểm, nên đồng tâm hợp lực cướp bảo tàng.
Lần trước tới Tẩy Nhan Cổ Phái, Tử Sơn Hầu có thể nói là hùng hổ dọa người, hôm nay lần thứ hai cầm thánh xá mà đến, thái độ đã hạ thấp đi nhiều.
Hơn nữa Tử Sơn Hầu nói với Cổ Thiết Thủ lời này, ánh mắt của hắn tự nhiên nhìn qua Lý Thất Dạ. Lần trước Lý Thất Dạ nói một lời, liền trảm thánh nghệ, giận dữ liền diệt ý chí nhân hoàng, đối kẻ có truyền thuyết phàm thể phàm luân phàm mệnh thủ tịch đệ tử đời ba của Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn cũng có chút kiêng kỵ.
Tử Sơn Hầu với tư cách vương hầu thế hệ trước, trải qua rất nhiều sóng gió, rất có ánh mắt nhìn người, tâm tư ước lượng nhân tâm.
Lúc này ở đây có không ít tu sĩ, truyền nhân môn phái đã sớm động dung, từ khi Tẩy Nhan Cổ Phái diệt quốc, không còn cơ hội gia nhập Ma Bối Lĩnh, nhưng mà lúc này Bảo Thánh thượng quốc lại đặc biệt nhượng bộ, cho Tẩy Nhan Cổ Phái tư cách vào Ma Bối Lĩnh!
Chẳng lẽ là nói, hôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái đã quật khởi?
Cũng có vương hầu biết nội tình thở dài, nói ra:
- Xem ra Cửu Thánh Yêu Môn đã ủng hộ Tẩy Nhan Cổ Phái rồi.
Lúc này Cổ Thiết Thủ cũng nhìn qua Lý Thất Dạ, hiện tại, giết cùng không giết, toàn bộ bằng một câu của Lý Thất Dạ, về phần Trấn Uy Hầu nằm ở đó vẫn không nhúc nhích, hắn chẳng khác gì thịt cá trên thớt, mặc người ta chém giết
- Bệ hạ có nói, lần này đi Ma Bối Lĩnh, các giáo phái Bảo Thánh thượng quốc và vương hầu hào kiệt phải ở chung hòa hợp, dắt tay chung đoạt bảo tàng.
Thấy Cổ Thiết Thủ cũng nhìn về phía Lý Thất Dạ, Tử Sơn Hầu cũng học thông minh, vội vàng nói ra vài lời hữu ích với Tẩy Nhan Cổ Phái.
Về phần cái gì ở chung hài hòa, dắt tay nhau đoạt bảo tàng, nhân hoàng không có nói, ngoại nhân căn bản không rõ ràng.
Lúc này Tử Sơn Hầu cũng không muốn làm lớn chuyện, lần trước hắn chỉ có thể mang đầu của Đổng Thánh Long cùng Liệt Chiến Hầu, hiện tại nếu như xảy ra sai lầm gì, hắn mang theo đầu Trấn Uy Hầu trở về, chỉ sợ hắn không cách nào bàn giao với bệ hạ, chuyện này làm cho hắn phải ném mặt mũi Bảo Thánh thượng quốc đi.
- Nếu mọi người chỉ hiểu lầm, vậy bây giờ nên xóa hiểu lầm đi.
Lý Thất Dạ khoan thai vừa cười vừa nói. Hắn đứng ở đó vô cùng tự tại, giống như đứng ở hậu hoa viên nhà mình.
Cổ Thiết Thủ không nói hai lời, thu hồi đại hiền bảo khí, vô thanh vô tức lui về chỗ cũ.
Về phần Tử Sơn Hầu, hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng, đắng chát trong chuyện này hắn chỉ có thể nuốt vào, dùng thế cục bây giờ, hắn cũng chỉ có thể đi thu thập, trực giác nói cho hắn biết, hiện tại đáng sợ nhất không phải là đệ nhất cao thủ Tẩy Nhan Cổ Phái Cổ Thiết Thủ xưng hùng xưng bá, mà là Lý Thất Dạ nhìn qua đạo hạnh nông cạn này!
Tử Sơn Hầu cũng không có biện pháp, tình hình hiện tại trừ chân nhân, Cổ thánh giá lâm ra, nếu không hào hùng, vương hầu ra tay cũng không cách nào vãn hồi thế cục. Trực giác nói cho hắn biết, nếu như hắn dám ra tay, người trẻ tuổi trước mặt dám ăn hắn, đây là loại ma đầu ăn người không nhả xương.
Trấn Uy Hầu trọng thương, trên trăm cường giả bị ăn sạch, chỉ là một câu "Hiểu lầm" đã bỏ qua, đối với Tử Sơn Hầu một đời vương hầu mà nói, chuyện này khó chịu hơn nuốt con ruồi, nhưng mà nếu như hắn không xử lý như vậy, đến lúc đó nói không chừng không chỉ là Trấn Uy Hầu, ngay cả đầu của hắn cũng bị người khác mang về.
Có không ít tu sĩ ở đây nhìn thấy, lúc này Tẩy Nhan Cổ Phái quá kiêu ngạo a, chẳng lẽ thật sự là nói chỗ dựa sau lưng Tẩy Nhan Cổ Phái làm cho người ta e sợ?
Oanh -- oanh -- oanh --
Thời điểm không ít tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, một hồi âm thanh nổ vang xuât hiện, giống như vạn mã bôn đằng, lại giống như tiếng trống trận dồn dập.
Thời điểm này không ít người nhao nhao ngẩng đầu quan sát thế nào, chỉ thấy từng chiếc chiếc chiến xa cổ xưa nghiền nát hư không, từ trên không trung lao xuống, chiến xa như dòng lũ sắt thép ập tới, vết bánh xe nghiền nát hư không, lưu lại vết lốm đốm trên bánh xe hoàng kim.
Chiến xa tới cũng không nhiều, chỉ có hơn mười chiếc mà thôi, nhưng mà chiến xa kêu vang như thiên quân vạn mã, các chiến xa do thần kim tạo thành lao nhanh tới đây, giống như sóng biển ồn ào, chỉ thấy có hơn mười chiến xa nhưng chúng lại khiến người ta liên tưởng tới một chi quân đội như sói như hổ.
Chiến xa không có đáp xuống đất, chúng dừng trong hư không trên sườn đồi, từng chiếc chiến xa cổ xưa tỏa ra khí tức hùng hậu, mỗi một chiếc chiến xa đều có vết thương loang lỗ, đây cũng không phải là xe dùng sức ngựa, mà là chiến xa trên sa trường.
Trước đó Giang Tả Hầu Giang Tả thế gia dùng ngàn con ngựa lao đến, khí thế mãnh liệt, nhưng mà so với mười chiếc chiến xa này, khí thế của chúng còn hơn Giang Tả thế gia quá nhiều.
- Nam Thiên thế gia --
Vừa nhìn thấy tinh kỳ của chiến xa, có người kinh hô.
- Là cổ chiến xa của Nam Thiên quốc gia, là thế tử nào giá lâm?
Nhìn thấy khí thế của chiến xa, lão đạo Tử Hà Quan biến sắc, thì thào nói:
- Xuất nhập có thể có hơn mười chiếc chiến xa, chỉ có quy cách thế tử mới có.
Nghe được bốn chữ "Nam Thiên thế gia", rất nhiều tu sĩ ở đây biến sắc, Giang Tả Hầu sinh ra trong Giang Tả thế gia cũng là cổ thế gia, nhưng trước mặt của "Nam Thiên thế gia", Giang Tả thế gia cũng không dám tự xưng là cổ thế gia.