Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 48
Đại bàng vàng đi cùng Lương Cẩm Tú.
Vốn định ngồi ô tô, vì hôm nay có nhân viên lái Minibus đến, nhưng sau khi đại bàng vàng đánh giá vài lần, cào vài cái, đến cả móng cũng không làm gì được, nó cảm thấy không an toàn chút nào, nên nhất quyết muốn đi bộ.
Nó thu cánh lại sau người, trái giẫm một cái, phải giẫm một cái, vừa khoa trương như người mẫu, lại vừa giống tên ăn trộm lén lút.
Nó vừa đi vừa chia sẻ tâm trạng lúc này với Lương Cẩm Tú: “Lần đầu tiên ta dùng góc độ như này để nhìn ổ của con người.”
Lương Cẩm Tú đặt vào vị trí của nó, có lẽ giống như lần đầu tiên mình ngồi máy bay: “Nên thích ứng đi.”
Đại bàng vàng lắc đầu: “Cổ hơi đau.”
Sau khi hết bão, tất cả thôn dân đều đi cứu cây nông nghiệp trong đất, nên trong thôn chỗ nào cũng có người.
Rất nhanh đã gặp một chú, chú ấy vác cái cuốc, vừa ngẩng đầu lên đã bị dọa hết hồn: “Con đại bàng này to quá.”
Sau khi nghe Lương Cẩm Tú giải thích xong, ông chú lấy điện thoại ra quay: “Mọi người mau đến xem này. Đây là một con đại bàng vàng bị bão thổi rơi xuống đất.”
Lương Cẩm Tú: “...”
Đúng là chỗ nào cũng có tự truyền thông.
Đương nhiên, nếu đổi lại là mình thì cô cũng sẽ chụp, đây là chuyện rất hiếm đấy.
Bây giờ đại bàng vàng đã biết mình là động vật quý hiếm cấp một được quốc gia bảo vệ. Nó nghiêng đầu nhìn ông chú đang đi theo mình: “Sao ông ấy cứ đi theo vậy? Ông ấy muốn làm gì? Tìm bạn đời à?”
Đại bàng vàng mạnh mẽ uy dũng tìm bạn đời rất thú vị, đặc sắc như một vở kịch.
Đầu tiên đại bàng vàng đực bay với tốc độ 200km/h, thỉnh thoảng lại tấn công vào không trung giả vờ như ở đó có con mồi, rồi sau đó bay đến trước mặt đại bàng vàng cái, dang cánh ra rộng nhất, nâng móng vuốt lên, để đối phương thưởng thức sự uy vũ hùng tráng của mình ở cự ly gần.
Cuối cùng là phần tạp kỹ xuất sắc nhất.
Đại bàng vàng đực nhặt một tảng đá hoặc nhánh cây gì đó mang lên cao, rồi há miệng ra để nó rơi tự do xuống, rồi đợi đến lúc thì dùng lao xuống với tốc độ nhanh nhất, ngậm lấy nó trước khi rơi xuống.
Cách mặt đất càng gần thì càng gây được ấn tượng mạnh.
Quá trình này được lặp đi lặp lại rất nhiều lần, đến khi đại bàng vàng cái vừa lòng mới thôi.
Lần đầu nhìn thấy con người ở cự ly gần, cô nàng đại bàng vàng cảm thấy vật đen tuyền trong tay người đi đằng sau, chắc là cục đá để chuẩn bị biểu diễn tạp kỹ.
Lương Cẩm Tú dở khóc dở cười, dứt khoát mở điện thoại ra cho nó xem ảnh chụp đặc tả của nó: “Chú ấy chụp bạn, rất nhiều người thích bạn.”
Cô nàng đại bàng vàng nhìn mình trong điện thoại, kinh ngạc kêu lên: “A~~~”
Chỉ điều này thôi đã khiến ông chú vui đến mức suýt hỏng rồi: “Mọi người nghe thấy không! Mau thả tim cho tôi nha.”
Ven đường phía trước, một con dê núi cái cùng vài con dê con nhìn thấy thiên địch cũng không sợ hãi, chỉ nhìn lướt qua rồi xoay người tiếp tục nhàn nhã ăn cỏ.
Cô nàng đại bàng vàng không đi nổi: “Oa, dê con.”
Một cô bé tầm bảy tám tuổi chạy đến, nhưng cũng không dám đến quá gần, chỉ đứng ở dưới gốc cây đại thụ kích động giậm chân: “Oa, con chim kia thật lớn.”
Ánh mắt cô nàng đại bàng vàng chuyển từ con dê con sang cô bé: “Oa, trẻ con thật mềm mại.”
Lương Cẩm Tú: “...”
Suýt nữa thì quên chuyện này.
Đại bàng vàng là loại chim săn mồi vô cùng mạnh, đại bàng vàng trưởng thành có thể vồ lấy một con nghé con.
Lương Cẩm Tú nghiêm túc cảnh cáo: “Trong lúc dưỡng thương, bạn không được làm bị thương bất kỳ con người và gia cầm nào. Nếu làm trái, luật bảo vệ cũng không bảo vệ nổi bạn đâu, biết chưa?”
“Đại bàng vàng bọn ta không ăn thịt người, ta đang khen cô nhóc đó thật mềm mại.” Thật ra cô nàng đại bàng vàng không để luật bảo vệ vào mắt. Nó sống ở chỗ cao nhất trên núi, căn bản không có con người. Nó kêu lên một tiếng, khiến cô nhóc kia kinh ngạc che miệng lại: “Đến cả gia cầm cũng không được ăn sao? Vậy ta đói thì phải làm sao?”
Lương Cẩm Tú thở phào nhẹ nhõm: “Mỗi ngày Cục Lâm nghiệp sẽ đưa đến, bạn muốn ăn thịt gì thì nói với tôi.”
Nghĩ lại cô vẫn cảm thấy bất an, mặc dù nhói chuyện có thể giải trừ hiểu lầm, nhưng cũng không thể loại bỏ dã tính của đại bàng vàng được. Nếu như hôm nay cô không có ở đó, dù nhân viên công tác có lòng tốt cứu trợ nhưng đại bàng vàng lại không biết, nên chắc chắn sẽ tấn công.
Lương Cẩm Tú âm thầm quyết định, trong khoảng thời gian này, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì cô sẽ ở bên đại bàng vàng một tấc cũng không rời.
Cô vốn định để đại bàng vàng trong nhà, ai ngờ vừa bước vào cửa, gà trống tuần tra lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu vươn dài cổ ra, lông gà dựng hết lên: “Vợ, đại bàng đến rồi, mau đưa bọn nhỏ vào trong ổ.”
Lương Cẩm Tú giải thích thế nào cũng không được.
Giống như chuột nhìn thấy mèo vậy, trời sinh gà đã sợ đại bàng rồi.
Đám gà mái bị dọa kêu cục tác, chạy tứ tung, lông gà lập tức bay đầy trời.
Gà trống dũng cảm bay lên cao, nhào về phía đại bàng vàng.
Sau đó, bị tát một cái rơi xuống dưới.
Cô nàng đại bàng vàng trợn đôi mắt vàng của mình lên: “Cút ngay! Đồ gà trống không biết sống chết này.”
Nếu không phải lúc nãy nó hứa sẽ không ăn gia cầm, thì nó đã xử lý bầy gà này trong một giây rồi.
Gà trống bị tát đến choáng váng, Lương Cẩm Tú có nói gì nó cũng không nghe, chỉ biết phải bảo vệ các bà vợ, vừa bị tát lại nhào lên.
Cuối cùng cô nàng đại bàng vàng không chịu nổi nữa, lao ra khỏi cửa: “Phiền chết đi được, phiền chết đi được! Ta không ở đây nữa.”
Lương Cẩm Tú cũng không còn cách nào, chỉ có thể đưa nó đến vườn trái cây trước.
Sau khi Trịnh Phương nghe xong chuyện đã xảy ra: “...”
Lại có chuyện.
Có vẻ như chỉ cần con gái ra ngoài một mình, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Trịnh Phương cao hơn 1m5 một chút, đại bàng vàng đứng trong đệm lót chuồng ngẩng đầu lên, gần như có thể miệng đối miệng với bà rồi. Bà đứng xa xa, hỏi xác nhận: “Nó thật sự sẽ không cắn mẹ chứ?”
Nếu bị nó cắn một cái, chắc chắn sẽ bị phá tướng.
Đại bàng vàng biết bà là mẹ của Lương Cẩm Tú, nên rất khách khí chào hỏi: “Kru kru kru kru.”
Trịnh Phương vẫn cảm thấy hơi sợ, lẩm bẩm: “Sao lại to như này chứ? Mẹ cảm thấy nó có thể ngậm mẹ lên.”
Đại bàng vàng nghiêm túc đánh giá vài lần: “Có thể.”
Có lẽ đối phương cũng chỉ nặng gần bằng một con nghé.
Trịnh Phương: “...”
Cú mèo mẹ cũng sợ, cùng thuộc loài chim săn mồi, mặc dù không có trong thực đơn của đại bàng vàng, nhưng đối phương cũng quá lớn rồi.
Bé cú mèo thứ tư vẫn là thứ duy nhất không bị ảnh hưởng.
Nó căn bản không biết đại bàng vàng đến, vô cùng tập trung xem hết một tập phim, lúc quảng cáo định đi đến dưới tàng cây kéo cái bánh - Lại bị Trịnh Phương kéo lại.
Ngẩng đầu nhìn thấy đại bàng vàng, đôi mắt của nó lập tức trợn tròn, vô cùng kích động quên cả bay, chạy trên mặt đất hô to: “Anh đại bàng, anh đại bàng, thật sự là anh sao?”
Đại bàng vàng không hiểu được: “Mi gọi ai đấy?”
Bé cú mèo thứ tư lập tức túm lấy nó dắt đến trước máy tính bảng.
Làm một con cú mèo ngay cả ngủ cũng mở một con mắt, trong khoảng thời gian này số lượng phim truyền hình bé cú mèo thứ tư xem còn nhiều hơn số Trịnh Phương xem trong một năm.
Gần đây nó đang xem một bộ phim cổ trang kinh điển: Thần Điêu Đại Hiệp.
Sau khi hết quảng cáo, bộ phim bắt đầu, một con đại bàng uy phong lẫm liệt và đại hiệp Dương Quá phong thần tuấn lãng phi thiên độn địa, đánh cho kẻ địch tan tác tả tơi.
Đại bàng vàng kinh ngạc mở miệng: “A~~~”
Sau khi nhìn thấy cảnh này thì không dừng lại được nữa.
Đến khi Lương Cẩm Tú nhặt trái cây rụng trên mặt đất với bố mẹ xong chúng nó vẫn đang xem.
Một lớn một nhỏ kề vai sát cánh bên cạnh nhau, xem rất chăm chú.
Lương Cẩm Tú cảm thấy thật tốt.
Trước Thần Điêu Đại Hiệp có truyện Anh Hùng Xạ Điêu sau đó còn có Ỷ Thiên Đồ Long Ký, tổng cộng có hơn một trăm tập.
Đợi đến khi xem xong, cũng đã dưỡng thương ổn rồi.
Trịnh Phương khẽ nói: “Khi nào có thời gian con mua cho mẹ cái máy tính bảng mới đi.
Bây giờ cái cũ đã bị bé cú mèo thứ tư chiếm hoàn toàn rồi.
Sau khi ăn trưa xong, có một người đến nhờ giúp đỡ, là Lương Kiến Quốc trong họ nhà cô.
Lương Kiến Quốc lớn hơn Lương Cẩm Tú ba tuổi, từng học cùng trường tiểu học và trung học, nên cũng tính là bạn cùng trường. Nếu dựa theo tuổi tác thì Lương Cẩm Tú phải gọi một tiếng anh.
Nhưng trong gia đình thì không nhìn vào tuổi tác mà nhìn vào bối phận.
Lương Cẩm Tú có chữ lót là Cẩm nên cô lớn hơn so với người cùng lứa.
Khi còn nhỏ thì có thể gọi tên, nhưng lớn lên thì không được.
Lương Kiến Quốc chạy mà đầu đổ đầy mồ hôi: “Cô Cẩm Tú, mẹ cháu và bà Lý hàng xóm lại đánh nhau rồi. Cô mau đến giúp với.”
Lương Cẩm Tú nhếch miệng, mặc dù biết phải gọi như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không tự nhiên, hơn nữa cô còn bị bắt phải ra vẻ là bậc bề trên nữa.
Lương Cẩm Tú đứng lên, cố gắng để giọng của mình hiền từ nhất: “Cháu nói xem sao lại thế này đã.”
Không tìm người khác mà lại tìm cô giúp, chắc chắn có liên quan đến động vật.
Mẹ Lương Kiến Quốc và bà Lý hàng xóm là oan gia cũ, thỉnh thoảng lại đánh nhau.
Thật ra tuổi hai người cũng gần bằng nhau, nhà mẹ đẻ cũng ở cùng một thôn, nghe nói lúc trẻ còn là bạn học. Mẹ Kiến Quốc thua ở chỗ gả cho người đàn ông có bối phận thấp.
Lần nào cãi nhau cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi.
Lần này cũng như vậy.
“Bà Lý nói chó nhà cháu ăn vụng trứng gà nhà bà ấy,” Lương Kiến Quốc lau mồ hôi, đi lên trước dẫn đường: “Mẹ cháu nói bà ấy cố tình gây chuyện, đã lớn tuổi như vậy rồi, mẹ cháu lại vừa mới được chuẩn đoán mắc bệnh tim cho nên đành đến làm phiền cô.”
Lương Cẩm Tú hiểu rồi, trộm hay không trộm, hỏi con chó một chút là biết.
Lúc hai người chạy đến, chỗ đó đã bị quần chúng hóng hớt vây kín rồi, nhưng không ai đứng ra khuyên. Đã bao nhiêu năm rồi, khuyên cũng không được, cũng may sau khi tuổi hai người lớn tuổi thì chỉ động khẩu chứ không động thủ.
Mẹ Kiến quốc lớn hơn Trịnh Phương mấy tuổi, tóc đã bạc nửa đầu, bà ấy ngồi dưới đất đấm ngực đánh chân: “Mọi người mau đến phân xử đi! Nhà tôi nuôi mười mấy con gà mái, trứng gà ngày nào cũng ăn không hết, nếu nó muốn ăn vụng cũng không cần phải chạy đến nhà người khác.”
Bà Lý nói chuyện nhiều đến mức ngoài miệng đã bắt đầu có bọt mép: “Tôi tận mắt nhìn thấy, con chó nhà bà chạy ra khỏi nhà tôi, không phải nó trộm thì chẳng lẽ là tôi trộm à?”
Mẹ Kiến Quốc cười lạnh: “Chẳng lẽ chuyện bà trộm đồ còn ít à? Đây cũng không phải là lần đầu tiên.”
Tinh thần của quần chúng hóng hớt lập tức tỉnh táo, thi nhau dựng lỗ tai lên nghe.
Bà Lý tức giận nhảy dựng lên: “Tôi trộm cái gì? Bà nói rõ ràng cho tôi, nếu không hôm nay không phải bà chết thì tôi chết.”
Mà Kiến Quốc thở dài, vẻ mặt trịnh trọng như đang ấp ủ đại chiêu: “Là bà bảo tôi nói, nên bà đừng hối hận đó.”
Bà Lý tiếp tục nhảy dựng lên: “Nói! Bà nói cho tôi! Để tôi xem cái miệng bà có thể phun ra được cái gì.”
Mẹ Kiến Quốc buồn bã nói: “Bút chì của Tiểu Lan là bà trộm.”
Quần chính hóng hớt: “...”
Vốn tưởng là chuyện kinh thiên động địa gì, kết quả lại nhỏ đến mức không được tính là chuyện.
Làm người khác thật thất vọng.
“Hứ, rõ ràng là bà trộm.” Bà Lý không nhảy dựng nữa, cười lạnh nói: “Nếu nói đến chuyện này, tôi phải nói cho rõ - mọi người đều biết, nhà mẹ đẻ tôi làm thợ mộc tổ truyền, không tính là giàu có, nhưng từ nhỏ tôi chưa từng phải chịu khổ gì, của hồi môn cũng là sáu vật được làm bằng gỗ thượng hạng...”
Quần chúng hóng hớt định giải tán, không muốn nghe nữa.
Đây là chuyện thóc mục vừng thối từ lâu rồi.
Sau đó lại thấy người hóng hớt mới - Lương Cẩm Tú.
“Mẹ ơi, bà Lý, hai người có thể đừng làm mọi người chê cười nữa không? Dừng lại một lát đi.” Lương Kiến Quốc chạy vào giữa hai người, ngăn cản hai người đang hăng máu gà: “Cô Cẩm Tú, làm phiền cô.”
Hai người trong cuộc cuối cùng cũng chờ được cứu tinh.
Mẹ Kiến Quốc: “Em gái Cẩm Tú, em mau giúp chị hỏi xem. Chị sắp oan uổng đến chết rồi.”
Bà Lý đánh bài rộng lượng: “Cẩm Tú, cháu không cần áp lực, chỉ là một quả trứng gà mà thôi, hơn nữa lại còn là chó trộm.”
Mẹ Kiến Quốc giận tím mặt: “Bà chỉ cây dâu mắng cây hòe nói tôi là chó đúng không.”
Bà Lý lui về sau một bước: “Tôi nói là chó trộm, chẳng lẽ bà là chó à, hay là bà trộm?”
Lương Cẩm Tú dao sắc chặt đay rối, hô to một tiếng: “Chó đâu rồi?”
Con chó này là chó nhà bình thường, nó không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là đã quen nhìn chủ nhân cãi nhau nên chỉ lười biếng dựa vào góc tường xem náo nhiệt.
Nghe thấy Lương Cẩm Tú nói nó nhảy dựng lên, hô to hợp với tình hình: “Gâu, gâu gâu.”
Lương Cẩm Tú chỉ vào bà Lý trực tiếp hỏi: “Mi ăn trộm trứng gà nhà bà ấy à?”
Chó nhà lắc đầu thật mạnh: “Không có, không có! Ăn vụng trứng gà sẽ bị đánh, tôi không thèm trộm đâu.”
Sau khi nghe phiên dịch xong bà Lý không tin: “Nói dối! Tao nghe thấy gà mái kêu, biết là đẻ trừng, ra nhìn thì thấy mày hoảng hốt chạy ra ngoài. Sau đó lúc tao về, ổ gà vẫn còn ấm nhưng không thấy trứng đâu.”
Chó nhà ngại ngùng lắc lắc cái đuôi: “Tôi đến chơi với Tiểu Hoa nhà bà đấy, hì hì, chúng tôi đang yêu nhau.”
Bà Lý: “... Mày, mày, không được! Hai đứa bọn mày không thể ở bên nhau được!”
Bà ấy không muốn có bất kỳ quan hệ nào với kẻ thù cũ của mình đâu.
Mẹ Kiến Quốc được rửa oan, trên mặt đầy ý cười: “Tôi nói mà, bảo sao Tiểu Hoa nhà bà cứ chạy sang nhà tôi, hóa ra là coi trọng Đại Hoàng nhà tôi. Ôi, mặc dù bà rất đáng ghét, nhưng tôi cũng sẽ không vì bất hòa mà chấp nhặt với chó. Người là người, chó là chó, đúng không.”
Gần như mắng thẳng bà ấy là chó.
Đầu Lương Cẩm Tú to ra, thấy hai người chuẩn bị bắt đầu một cuộc chiến mới, thì lập tức hô to: “Trước tiên đừng cãi nhau vội, rốt cuộc là ai trộm trứng gà?”
Là một người phụ nữ nông thôn có kinh nghiệm sống, bà Lý chắc chắn sẽ không nghe nhầm.
Lương Kiến Quốc lập tức phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta tìm tên ăn trộm trứng gà trước đã.”
Tiểu Hoa không có chút liên quan nào đến hoa, nó chỉ là một con chó bản địa thuần trắng, nhát gan, thấy một đám người đi vào lập tức bị dọa chạy vào ổ chó mới dám kêu gâu gâu.
Nghe thấy Lương Cẩm Tú nói chuyện, nó yếu ớt nói: “Tôi cũng không biết, tôi không nhìn thấy.”
Chỉ còn lại một nhân chứng quan trọng nhất: Con gà mái già đẻ trứng.
Nó đau lòng kêu cục tác: “Chồn, là con chồn trộm trứng của tôi.”
Bà Lý lập tức hoảng sợ: “A, trong nhà tôi có chồn?”
Thứ kia không chỉ ăn trộm trứng gà, còn ăn trộm cả gà nữa.
Bà ấy lập tức không có tâm trạng cãi nhau nữa.
Hai ngày sau, Lương Cẩm Tú và nhân viên của Cục Lâm Nghiệp đã dốc hết toàn lực để cứu trợ chim chóc.
Chim non rơi xuống đất không ăn không uống có thể kiên trì được khoảng 72 tiếng, nhưng nhiều hơn nữa, chỉ sợ cho dù tìm được cũng không cứu sống được.
Chiều tối ngày thứ ba, trước khi mặt trời lặn, mọi người ra khỏi núi sâu.
Hiệu quả của cuộc cứu trợ không tồi, theo thống kê sơ bộ, có ít nhất hơn bảy trăm con chim non được trở về vòng tay chim mẹ.
Lãnh đạo Cục Lâm nghiệp chân thành bày tỏ lòng biết ơn với Lương Cẩm Tú: “Mấy ngày nay cô vất vả rồi.”
Lương Cẩm Tú thật sự giúp được một việc lớn, một số con chim mẹ không thông minh lắm, chỉ nhận ra tổ chứ không nhận ra con, nếu không có Lương Cẩm Tú phiên dịch, thì căn bản không biết đó là con mình.
Lương Cẩm Tú cũng chân thành nói: “Đây là quê tôi, đáng lẽ phải là tôi nên cảm ơn mọi người.”
Sau mấy ngày liên tục trèo đèo lội suối, mọi người đã vô cùng mệt mỏi rồi, nói chuyện vài câu rồi định ai về nhà nấy, thì ở hướng thôn truyền đến tiếng thét dài trong trẻo.
Tiếng thét dài kia, tựa như đến từ trời cao, rồi cắt ngang bầu trời.
Là đại bàng vàng.
Lãnh đạo Cục Lâm nghiệp kinh ngạc nhìn: “Đại bàng vàng có thể bay rồi?”
Lương Cẩm Tú cũng không chắc lắm: “Chắc là vậy.”
Năng lực phục hồi của đại bàng vàng rất mạnh, kinh mạch trên cánh nhìn có vẻ máu thịt mơ hồ, nhưng bản thân nó cũng có thể tự chữa khỏi, hơn nữa còn có thêm thuốc đặc trị của Cục Lâm nghiệp, sau ba ngày, gần như đã khỏi rồi.
Buổi sáng trước khi ra ngoài cô thường hỏi, đại bàng vàng nói vẫn hơi đau.
Tinh thần của lãnh đạo Cục Lâm nghiệp lập tức tỉnh táo lên: “Đi, mọi người cùng đi xem.”
Có thể bay, có nghĩa là nó có thể trở về núi cao rồi, sau này sẽ khó có thể gặp lại được.
Lương Cẩm Tú lên xe, lấy điện thoại ra xem giờ, cùng lúc đó, lại nhận được tin nhắn.
Trịnh Phương: “Tú, không ổn rồi, nếu con nhìn thấy tin này lập tức quay về. Đại bàng vàng ăn người rồi.”
Lương Cẩm Tú: “...”
Mọi người bị tin nhắn này dọa cho cả người đầy mồ hôi lạnh.
Lúc này trong thôn đang hỗn loạn, tiếng hét chói tai vang lên liên tục.
Đại bàng vàng trở về không trung thể hiện ra sự oai hùng chân chính của nó, hai cánh che trời, tốc độ lên đến 200 km khiến người khác còn không phản ứng kịp chứ đừng nói đến chuyện đánh trả.
Dường như nó phát hiện ra mục tiêu, từ trên cao lao xuống, còn chưa chạm đất, đã tạo ra một cơn gió mạnh.
Trên mặt đất là một chàng trai trẻ tuổi, cậu ta vừa lăn vừa bò định trốn, nhưng bị đại bàng vàng để mắt đến, thì cho dù là dê núi được xưng chạy rất nhanh cũng không chạy thoát được.
Cậu ta tuyệt vọng kêu to, trơ mắt nhìn móng vuốt sắc bén của đại bàng - lướt qua đầu mình.
Đại bàng vàng không kẹp cậu ta, mà bay đi.
Nhân tiện thổi bay kiểu tóc ba bảy của cậu ta.
Chàng trai mờ mịt đẩy tóc che mắt ra, lúc này mới phát hiện, trên người đại bàng vàng có một con cú mèo nhỏ - chính là bé cú mèo thứ tư.
Dường như hai đứa nó hơi thất vọng.
Đại bàng vàng: “Kru kru kru.”
Cú mèo nhỏ: “Kruu kruu kruu.”
Đợi đến khi mọi người và Lương Cẩm Tú chạy đến, thôn dân đang cầm các loại nông cụ lập tức chạy đến báo tình huống.
Đại bàng vàng không tấn công người, chỉ cắp người, cắp xong là bay đi.
Lương Cẩm Tú ngắt lời mọi người: “Bây giờ nó bay đi đâu rồi?”
Không đợi mọi người trả lời, tiếng của đại bàng vàng lại vang lên thật lớn rồi lại bay lên trời từ căn nhà của người dân nào đó, bay vòng quanh mấy vòng, rồi lao xuống phía đông thôn.
Nhìn phương hướng thì có lẽ là nhà Nhị Đại.
Năm nay Nhị Đại đã năm mươi mấy rồi, lúc còn trẻ bị tai nạn ngoài ý muốn, cánh tay trái bị cụt, nên việc kết hôn cũng bị trì hoãn, bây giờ trở thành một ông già độc thân.
Lương Cẩm Tú có trực giác rất mãnh liệt...
Mấy ngày nay, ngày nào Cục Lâm nghiệp cũng đưa thịt bò mới đến, nên ngoài ăn thì đại bàng vàng chỉ xem phim với bé cú mèo thứ tư.
Không có lý do gì để tấn công người.
Như Lương Cẩm Tú đoán, mọi người chạy như bay đến nhà Nhị Đại, thấy được cảnh tượng - đại bàng vàng đang đi vòng quanh Nhị Đại khiến ông ấy bị dọa đến mức không dám cử động.
“Kru kru kru.”
“Kru kru kru.”
Lãnh đạo Cục Lâm nghiệp thở phào nhẹ nhõm, người không bị sao là được, vội hỏi Lương Cẩm Tú: “Nó đang nói cái gì vậy? Có phải là đói bụng rồi không?”
Lương Cẩm Tú không biết nên trả lời như nào.
Đại bàng vàng: “Ông là Dương Quá à?”