Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 13
Không chỉ mỗi Lương Cẩm Tú có ý tưởng.
Còn có chú bảo vệ và bác gái dọn dẹp, ánh mắt của hai người vẫn luôn duy trì trao đổi.
Bọn họ từng được tiếp thu đào tạo về chống kh ủng bố, biết lúc này nên làm gì và phải làm thế nào.
Chỉ tiếc, tên côn đồ bắt con tin đi tới cửa cuốn, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, nếu như, bọn họ ở vị trí của cô gái thì tốt hơn rồi.
Lấy lý do bình thường nào để đến gần đây?
Bác gái bĩu môi hướng về máy lọc nước: “Trời nóng, chắc chắn gã khát lắm. Tôi cầm cốc nước đưa qua, mượn cơ hội cướp dao trong tay gã, ông tấn công ở sau lưng. Cứ kệ tôi, trước tiên bảo vệ khách hàng cho tốt.”
Chú bảo vệ liên tục nhếch miệng: “Không được, bà là nữ, quá nguy hiểm, tôi đi đưa nước.”
Bác gái dọn dẹp trợn trắng mắt: “Nguyên nhân chính vì tôi là nữ - ông không xem TV à? Loại tình huống này phải để nữ lên, mối đe dọa của nữ nhỏ.”
Chú bảo vệ hung hăng trừng mắt nhìn lại: “Tuyệt đối không được, bà đánh không lại gã. Bà nghe tôi, đừng hành động thiếu suy nghĩ, xem tôi này.”
Chú bảo vệ gọi bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh bạn trẻ, tôi… tôi bị cao huyết áp. Tôi… tôi có thể đi lấy cốc nước được không?”
Ra nhiều mồ hôi như vậy, mọi người đều khát, ông không nói thẳng, mà là ám thị tâm lý.
Không tin gã ta có thể khống chế được phản ứng s1nh lý.
Tên côn đồ hung hãn chĩa dao vào ông: “Cấm nhúc nhích, nhích một bước, ông đây đâm chết con này.”
Quả thực gã khát, nhưng mà, gã sắp chết rồi.
Chú bảo vệ vội vã giơ tay đầu hàng: “Được, được, tôi không động, không động.”
Xem ra chiêu này không được.
Đợi sự chú ý của tên côn đồ lại hướng ra cuộc đàm phán bên ngoài, hai người tiếp tục giao tiếp bằng ánh mắt.
“Hay là tôi giả vờ ngất xỉu sắp chết rồi?”
“Vô dụng, gã là súc sinh, súc sinh thì vô nhân tính.”
“Ôi, sớm biết thì ngay từ đầu có lẽ tôi đã ở lại vị trí của cô gái. Gần như thế, nhào lên chắc có thể bắt được con dao.”
“Đừng mã hậu pháo(*) nữa, nhanh nghĩ biện pháp khác đi.”
(*) Mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng) hay nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì).
“…”
Hai người vừa nói chuyện vừa vô thức nhìn về phía cô gái. Sau đó, ngay lập tức thấy cô gái nháy mắt, chỉ Bichon, lại âm thầm chỉ vào tên cướp, cuối cùng quay lại, chuyển hướng về bản thân.
Dịch lại chính là: Bichon đi cướp dao, cháu lên, mọi người nhớ lên.
Hai người đương nhiên không hiểu rõ về bước của Bichon, nhưng vế sau đã hiểu, vừa mừng vừa sợ.
Giờ phút này nói cái gì cũng dư thừa.
Bác gái dọn dẹp nắm chặt cây lau nhà trong tay: Con gái, nhất định phải cẩn thận, có thể cướp được lập tức chạy, cướp không được cũng chạy. Chạy đến chỗ bác gái ở bên này.
Chú bảo vệ cũng nắm chặt cây dùi cui chống nổ: Con gái, con yên tâm. Chú sẽ lên cùng với con, chú chắc chắn sẽ bảo vệ con thật tốt.
Lương Cẩm Tú âm thầm giơ OK.
Vậy thì, bước tiếp theo chính là đợi thời cơ thích hợp.
Thời cơ rất nhanh đã tới rồi!
Bỗng nhiên cái loa truyền đến âm thanh già nua: “Ngọc Tường?”
Mẹ của tên cướp Vương Ngọc Tường.
Vương Ngọc Tường lập tức phá vỡ hàng phòng thủ, môi gã run rẩy kịch liệt, toàn thân phát run: “Mẹ, mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Mẹ ở dưới quê, cảnh sát đã gọi điện thoại cho mẹ.” Giọng nói già nua nghẹn ngào: “Con ơi, con không sao chứ? Có bị thương không?”
Cho dù gã là tội nhân bị người đời khinh bỉ, song gã vẫn cứ là con trai của bà.
Người con trai bà đặt ở đầu quả tim.
Vương Ngọc Tường liên tục lắc đầu, nước mắt lẫn mồ hôi rơi xuống: “Con không sao, không bị thương. Mẹ, mẹ khỏe không? Có phát bệnh không?”
Là người, hầu như đều có thứ lưu tâm, tim dù ác, dù cứng, cũng có nơi m3m mại.
Mẹ Vương Ngọc Tường gào khóc: “Mỗi ngày mẹ đều nhớ con, nhắm mắt lại đã mơ thấy con, mơ thấy con máu tươi đầm đìa quỳ rạp trên mặt đất gọi mẹ cứu mạng. Con ơi, làm sao con lại hồ đồ như thế? Sau này con muốn mẹ phải sống thế nào đây?”
Vương Ngọc Tường ngoại trừ nước mắt rơi như mưa, ngoại trừ gọi mẹ, không còn nói được lời nào khác nữa.
Đã đến ngõ cụt.
Thì không có đường rút lui.
“Con ơi, tự thú đi! Đừng giết người nữa, phạm sai lầm thì ta phải nhận. Đời này mẹ cũng chỉ còn một nguyện vọng, được gặp lại con trước khi nhắm mắt.”
Vương Ngọc Tường liên tục lắc đầu.
Những ngày trốn chạy, gã trốn Đông trốn Tây như con chó, nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng lục thùng rác, tranh giành thức ăn với chó và mèo hoang, gã nhớ mẹ.
Nhưng hiện tại đi ra ngoài, còn có thể thay đổi điều gì?
Lòng gã hoàn toàn rối loạn.
Lúc Bichon vui sướng phe phẩy cái đuôi nhỏ đi tới, gã thậm chí còn không nhìn lấy một lần, lúc này gã không còn tâm trí để ý đến một con chó nữa.
Tim của ba người Lương Cẩm Tú treo lên tận cổ họng!
Có thể thành hay không trong một lần hành động?
Bichon cũng căng thẳng, cũng may không có ai nhìn ra, nó đi đến vị trí cách tên cướp một mét, nằm sấp xuống, cái đuôi nhỏ vẫy nhanh đến gần như trở thành một cái quạt, nó vui vẻ hướng về phía tên cướp kêu một tiếng: “Muốn chơi không? Một chú cún con đáng yêu chơi cùng bạn nhé.”
Đây là sắp xếp của Lương Cẩm Tú.
Nếu trực tiếp chạy tới, có khi sẽ bị đá đi.
Đợi chốc lát, chính xác mà nói, để tên cướp có giai đoạn thích nghi, Bichon bò về phía trước - khoảng cách chỉ có nửa mét, nó lăn vài vòng, cái bụng mềm mại hướng lên trên, bốn chiếc móng vuốt cào tới cào lui như đang chơi đùa với không khí.
Tên cướp nhìn, rồi lại rơi vào trong sự tuyệt vọng của chính mình.
Bichon tiếp tục dựa vào tư thế này, lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại...
Bên ngoài trong xe chỉ huy, Dương Viễn Phong nhìn chằm chằm CCTV, có thể làm, chỉ có từng này.
Nhân viên ngân hàng đi ra ngoài sẽ chỉ khiến tên cướp thêm đề phòng, hy vọng duy nhất, là chú bảo vệ và bác gái nhân viên quét dọn.
Thời khắc quan trọng đó chỉ có chú chó phát điên.
Dương Viễn Phong tiếc nuối lắc đầu, cơ hội tốt như thế, nếu đó là chó nghiệp vụ được huấn luyện tốt... Cũng đúng lúc này, anh và tất cả cảnh sát đồng thời trợn to mắt, trong khoảnh khắc kia, bọn họ kích động đến mức cả người nổi da gà!
Bichon đột nhiên cắn một phát vào dao trong tay tên cướp!
Tên cướp đã suy sụp cả về thể xác lẫn tinh thần, thứ đáng sợ nhất và ấm áp nhất đồng thời ở trước mắt. Gã không ngừng nghẹn ngào, tay yếu ớt buông thõng, cái dao kia, chỉ nắm theo bản năng, căn bản không hề dùng sức.
Bichon không mất tý sức lực nào, ngậm được ngay lập tức xoay người chạy.
Nó rất căng thẳng, chạy hai bước, theo bản năng xoay lại chạy về phía mẹ - bình thường nó toàn chơi như vậy, mẹ ném, nó nhặt, ngậm về cho mẹ, sau đó mẹ sẽ dịu dàng sờ cái đầu nhỏ của nó, khen nó ngoan.
Dương Viễn Phong: “...”
Tất cả cảnh sát: “...”
Con mẹ nó bước ngoặt kiểu gì đây?
Không đợi cảnh sát có phản ứng, cô gái trong góc đã nhào lên, ra sức đẩy chủ chú Bichon ra, trong nháy mắt đã cùng tên cướp giằng co. Ngay sau đó, bác gái dọn dẹp đánh lên, cây lau nhà bị bà biến thành gậy đánh chó, kêu một tiếng hổ hổ sinh phong(*), đổ ập xuống mặt tên cướp.
(*) Hổ hổ sinh phong: Thành ngữ TQ, mô tả sự hùng tráng uy nghiêm, khí thế phi phàm.
Chú bảo vệ cũng lên rồi!
Dương Viễn Phong là người đầu tiên nhảy xuống: “Phá cửa!”
Chỉ có mẹ của tên cướp trong loa lớn là không biết chuyện gì đang xảy ra, tuyệt vọng khóc: “Con ơi, con ngoan của mẹ, là do mẹ không dạy dỗ con cho tốt, tự thú đi, đừng phạm sai lầm nữa.”
Tiếng máy cắt kim loại chói tai, cảnh sát phá cửa tiến vào, chút gió lạnh tựa như đến từ một thế giới khác.
Mọi việc bên trong đều kết thúc.
Tên cướp bị bác gái dọn dẹp dũng mãnh phi thường đánh cho mặt mũi bầm dập, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
“Có bị thương không?” Dương Viễn Phong gần như nhảy đến bên cạnh cô gái sắc mặt tái nhợt, giọng điệu dịu dàng hiếm có.
Với tư cách là đội trưởng đội trọng án, anh hiểu rõ hơn bất cứ ai tình huống vừa rồi nguy hiểm biết bao nhiêu, yêu cầu dũng khí lớn đến nhường nào.
Đây là cô gái khiến người ta phải kính nể.
Lương Cẩm Tú liên tục xua tay, gian nan nói: “Không sao không sao, hì hì, người đó sức lực nhỏ thật.”
Cô cảm giác như đang ở trong một giấc mơ.
Quá không chân thật.
Đặc biệt là lúc nhào lên, đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn vật lộn với tên cướp theo bản năng. Đến nỗi những kỹ xảo đã nghĩ đến như đánh người trước bịt mắt sau cũng sớm quên mất, may mắn thay, tên cướp chắc là rất lâu rồi chưa được ăn no, sức lực kia khá nhỏ đó nha.
Chỉ có chủ của chú Bichon bị thương.
Vết dao trên cổ nhìn thấy mà giật mình, không sâu, nhưng ở chỗ hiểm, nhanh chóng được đưa đi bệnh viện.
Lương Cẩm Tú bên này, từ chối khéo lời đề nghị đưa về của cảnh sát, tự mình quay trở lại chợ như một người mộng du.
Trịnh Phương và Lương Mộc Lâm chờ vội muốn chết, nhìn thấy người ngay lập tức tiến đến mắng: “Bảo con gửi tiền khó khăn đến thế hả? Điện thoại còn tắt máy, có biết mẹ và bố con thiếu chút nữa đã báo cảnh sát hay không? Nói, đi đâu làm gì?”
Lương Cẩm Tú ngây ngô cười rồi thật thà trả lời: “Bắt được kẻ xấu cướp ngân hàng.”
Hai vợ chồng: “...”
Sự kiện cướp ngân hàng qua đi, lại không qua đi, đến buổi tối, huy hoàng bước lên hot search.
“Chị gái nhỏ này dũng cảm quá! Nói thật, đổi lại là tui ở hiện trường, tuyệt đối không có dũng khí như thế này, gửi lời chào đến anh hùng.”
“Công lao lớn nhất lẽ nào không phải Bichon sao? Ngay lúc đầu tui còn rất thất vọng, chủ bị người xấu bắt cóc, nó không những không vội, còn làm nũng về phía kẻ xấu. Tuy biết rằng nó chỉ là chó, nhưng vẫn hơi thất vọng. Hiện tại đã hiểu rõ - tất cả đều là vì để người xấu lơ là cảnh giác sau đó cướp dao.”
“Tui cưỡng chế để đứa con ngỗ nghịch xem video hơn mười lần!”
“Cùng là chó, sao lại khác nhau lớn vậy, tui giả vờ ngất xỉu, nằm khoảng mười mấy phút, cuối cùng đứa con bất hiếu cũng phát hiện không đúng, nhắm vào mặt tui điên cuồng giẫm một trận, suýt chút bị phá hỏng vẻ ngoài.”
“Người đàn ông trong video thật hèn nhát, toàn bộ quá trình đều tránh ở một bên, còn không bằng bác gái dọn dẹp và chú bảo vệ đâu.”
“Đừng nói như vậy, phản ứng của anh ấy mới là phản ứng của người bình thường.”
“...”
Lại không lâu sau, có người nhận ra Lương Cẩm Tú.
“Cái chị gái nhỏ này nhìn hơi quen mặt, hình như từng thấy ở đâu đó… Nhớ ra rồi, việc chôn cất chim ấy!”
“Chôn cất chim gì cơ?”
“Lầu trên đi xem video về vợ chồng khướu đầu bạc rất hot hồi trước đi, vô cùng cảm động.”
“Không sai, chính là cô ấy, khó trách! Tốt bụng còn dũng cảm nữa.”
Đoạn video đưa tin về khướu đầu bạc kia đã được chia sẻ hơn năm mươi triệu lần, số lượng người xem tối thiểu cũng đến hai ba mươi triệu, rồi sau đó đến buổi livestream chôn cất chim kia, cũng có hàng triệu người.
Những ký ức mới mẻ được khơi dậy, vô số người sôi nổi đi xem tài khoản trên app livestream của Lương Cẩm Tú, phát hiện tiếp theo còn có buổi livestream.
Mà số lượng fan không nhiều lắm của Lương Cẩm Tú kích động như ăn Tết.
“Mau chú ý nào, nói cho mọi người biết, streamer nhà tui đẹp người đẹp nết, quan trọng là cô ấy hiểu ngôn ngữ của động vật.”
“Hả, hiểu gì cơ? Ngôn ngữ động vật à?”
“Lúc đầu tui cũng không tin, nhưng sau một lần xem livestream, không tin không được.”
“Chắc chắn là streamer khiến Bichon làm như vậy! A a a, rốt cuộc lúc nào phát sóng nhỉ, hôm nay tui mở giao diện vô số lần rồi.”
“...”
Vì vậy khi Lương Cẩm Tú mở phòng stream ra, suýt chút nữa cho rằng app này có bug, dẫn tới việc số liệu của cô rối loạn, hoặc là đăng nhập nhầm vào tài khoản của đại thần nào đó.
Số người theo dõi hơn năm trăm nghìn!
Số lượng người trong phòng vượt quá ba mươi nghìn trong chốc lát, chớp mắt đã gấp đôi, lại chớp mắt, mấy trăm nghìn rồi.
“Cuối cùng cũng đợi được phát sóng!”
“Xem hot search tới đây, gì cũng không nói, người mới đưa tin, tặng quà trước.”
“Streamer, bạn quá dũng cảm, cùng là phái nữ, tui vì bạn mà tự hào.”
“Streamer, streamer, bạn thật sự hiểu ngôn ngữ động vật sao?”
“...”
Bão bình luận nhanh đến mức không nhìn rõ.
Lương Cẩm Tú thật sự cảm nhận được cái gì gọi là nổi tiếng sau một đêm, choáng váng.
“Mọi người không cần tặng quà, tôi chỉ làm những gì có thể làm thôi.” Mắt thấy hiệu ứng đặc biệt của quà tặng không ngừng nhấp nháy, Lương Cẩm Tú vội vã ngăn lại. Cô nhìn kỹ bão bình luận, gần như tất cả đều là từ video ngân hàng kia đến bày tỏ sự tôn trọng đối với cô.
Căn bản không ai nghe.
Đối với Lương Cẩm Tú mà nói, có lẽ thật sự cảm thấy không có gì. Cô gặp được, có năng lực cứu, nếu như không làm gì cả thì thật có lỗi với lương tâm của chính mình, nhưng đối với quần chúng ăn dưa mà nói, là nhìn thấy một sự can đảm xung quanh mình.
Sự can đảm ở xung quanh càng ngày càng ít.
Đừng nói đến người xa lạ, bạn bè đồng nghiệp quen biết, cho dù không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ đề cập tới lợi ích, phần lớn còn ngoảnh mặt làm ngơ.
Bọn họ chỉ có thể tặng quà để thể hiện sự ủng hộ.
Lương Cẩm Tú dở khóc dở cười.
Thực ra, cô vốn định mang hàng đến.
Quả óc chó trong vườn nhà mình chưa đầy hai tháng nữa sẽ đưa ra thị trường, có thể đem bán trước, sau đó, bắt tay vào rút thăm trúng thưởng giữa những người mua để giải quyết vấn đề về thú cưng.
Hiện tại tình huống này, đoán chừng không cần làm gì, đã bán hết ngay khi vừa bày bán.
Lương Cẩm Tú im lặng thở dài, lần trước độ nổi tiếng của khướu đầu bạc không thể ké, lần này cũng như vậy, đành phải thay đổi cách làm: “Chào mừng mọi người đến với phòng stream của tôi. Bây giờ tôi sẽ chia túi may mắn, có ba suất trúng thưởng. Xin nhắc lại, thú cưng trong nhà không có vấn đề vui lòng không rút thăm trúng thưởng, nhường cơ hội lại cho những người thật sự cần. Cảm ơn mọi người đã phối hợp.”
Thực chất thú cưng có vấn đề hay không rất khó để đặt tiêu chuẩn cụ thể.
Ở trong lòng chủ, nhóc lắm lông không thể không có vấn đề gì cả.
Rất nhanh, ba suất trúng thưởng đã ra lò.
Vị trí thứ nhất: Hạt Cát Bay Lượn.
Video nhanh chóng được kết nối, đó là một cô gái trẻ vô cùng thẹn thùng, đeo một cặp kính đen lớn, mặc quần áo ở nhà có hoa văn đáng yêu, bối cảnh như đang ở phòng khách.
“Streamer, bạn thật lợi hại, bắn tim cho bạn nè!” Hạt Cát Bay Lượn nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ: “Từ giờ trở đi, tui là fan cứng của bạn.”
Lương Cẩm Tú hơi đỏ mặt với lời khen này, có thể thấy được, không phải ai cũng có thể làm idol, trước hết da mặt phải dày. Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Thú cưng của bạn đâu?”
“Ở gầm giường trong phòng ngủ.” Nhân cách của Hạt Cát Bay Lượn chắc hẳn thuộc nhóm lấy lòng, vội vã đảm bảo: “Làm phiền streamer và mọi người rồi, tui tìm cách dụ nó ra ngay đây.”
Nói xong, cô ấy lúng ta lúng túng mở hộp thức ăn cho mèo ra, dịu dàng gọi: “Nhóc Quậy, Nhóc Quậy, mau tới ăn thịt nè, thịt ngon lắm đó.”
Thông thường mà nói, đồ hộp thuộc loại đồ ăn vặt, rất nhiều mèo hình thành phản xạ có điều kiện theo thời gian, nghe được âm thanh mở đồ hộp sẽ lập tức chạy ra.
Không hề xảy ra việc gì.
“Nó lại bị sợ hãi rồi.” Hạt Cát Bay Lượn bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy máy đi vào phòng ngủ, nằm sấp xuống đất, màn hình nhắm ngay gầm giường: “Nhóc Quậy, mẹ đây rồi, mẹ sẽ bảo vệ con. Ra ngoài được không nào?”
Trong đoạn video ánh sáng mờ tối, mơ hồ nhìn thấy con mèo tam thể Garfield. Nó béo như quả bóng cao su, giờ phút này không biết bị cái gì làm cho khiếp sợ, tai máy bay, cuộn tròn trong góc nơi giao giữa bức tường và đầu giường.
Nhìn thấy đồ hộp, nó sợ hãi liên tục lui về phía sau.
“Mèo con thế này là làm sao vậy?”
“Có phải trong nhà vừa có người lạ đến đúng không?”
“Đừng gọi, nó sợ, sẽ không đi ra, để nó một mình lát nữa đi.”
“...”
Mấy chục nghìn người chờ, chính chủ lại trốn ở gầm giường không ra. Hạt Cát Bay Lượn cực kỳ áy náy: “Streamer, mèo nhà tui - có phải ứng với câu nói tính cách của thú cưng giống với chủ không?”
Lương Cẩm Tú không phải chuyên gia thú cưng, cô nghĩ rồi nói không chắc chắn: “Có một số như vậy.”
Châm ngôn về tướng phu thê, hai vợ chồng khuôn mặt hoàn toàn bất đồng, thời gian dài, chính mình cũng không nhận ra, trong mắt người ngoài, càng ngày càng giống nhau, tâm lý học gọi đó là hiệu ứng tắc kè hoa, khi thích một người, cầm lòng không đậu mà bắt chước đối phương.
Người như thế, động vật cũng như thế.
Đặc biệt là kiểu chỉ có hai bên bầu bạn.
Cư dân mạng trong phòng stream có cùng loại cảnh ngộ tương tự sôi nổi đưa ra ý kiến của mình.
“Tui ăn trứng gà chỉ thích ăn lòng đỏ trứng, kết quả thế nào, thằng con ngỗ nghịch nhà tui cũng vậy, dù đói cũng không ăn lòng trắng trứng.”
“Có một tổ chức nghiên cứu khoa học nước ngoài hình như điều tra ngẫu nhiên hơn 3000 thú cưng, chứng minh thời gian dài, tính cách thú cưng đã thay đổi tùy theo môi trường và hành vi của chủ.”
Hạt Cát Bay Lượn liên tục gật đầu.
Cảm xúc của cô ấy dâng trào.
Cô ấy nhát gan, một mình sống đơn độc, sợ giao tiếp xã hội, vì thế nuôi mèo làm bạn đồng hành. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mèo con ở một điểm nào đó giống với cô y như đúc, nếu vẻ bề ngoài lại tương tự, giống với sinh đôi còn hơn sinh đôi.
Ví dụ như cô ấy thích ăn ngọt, không ăn hải sản.
Mèo con cũng như vậy.
Cá nhỏ hay tôm nhỏ gì đó, đều không ăn.
Thích ăn chocolate, ăn bánh kem!
Cô ấy tra tài liệu, mèo con không thể ăn những thứ này, nhưng nếu như không cho nó ăn, nó sẽ liên tục kêu meo meo đáng thương.
Lại ví dụ như, cô ấy vô cùng lợi hại với bố mẹ và người thân, muốn thế nào thì thế ấy, gặp phải người ngoài, lập tức sợ hãi.
Mèo con cũng khôn nhà dại chợ.
Chọc tới nó một chút là nó đã đuổi theo cô ấy khắp nhà, ngoài cửa có chút biến động nhỏ lập tức bị dọa trốn dưới gầm ghế sofa.
Ví dụ nữa, cô ấy có tức giận khi rời giường, lúc tỉnh lại sẽ lẩm bẩm, mèo con cũng vậy, sau khi thức dậy việc thứ nhất là tìm cô làm nũng, phải dỗ dành một hồi.
Lương Cẩm Tú hướng về màn hình giọng ấm áp nói vài câu, không nhận được hồi âm, đành phải hỏi Hạt Cát Bay Lượn: “Nó sợ cái gì vậy?”
“Tui hôm nay trưng cầu ý kiến của bạn vì việc này.” Nét mặt của Hạt Cát Bay Lượn hơi hoảng sợ: “Nó nhát gan tui có biết, nhưng nếu trong nhà không có người ngoài sẽ rất nghịch ngợm, chạy lung tung khắp nhà. Gần đây không biết xảy ra chuyện gì, luôn sợ hãi chui dưới gầm giường không chịu ra một cách khó hiểu. Đặc biệt là vào buổi tối, lỗ tai dựng, như nghe được điều gì đó, sợ đến mức không dám đi, nhưng rõ ràng trong nhà chỉ có hai người bọn tui.”
“Nghe nói mắt của chó có thể nhìn thấy thứ con người không nhìn thấy, mèo sẽ không như thế đấy chứ.”
“Tui quá hiểu tâm trạng của Hạt Cát, tôi cũng là người sống một mình. Có hôm rạng sáng, chó nhà tui điên cuồng nhằm vào một hướng mà sủa, giống nhìn thấy thứ gì đáng sợ. Lúc ấy khiến tui hết hồn – kết quả thì sao, chỉ là một con nhện.”
Hạt Cát Bay Lượn liên tục xua tay: “Mọi người đừng nói nữa.”
Cô ấy cũng từng nghĩ về phương diện này.
Bởi vì quá kỳ lạ.
Cô ấy có thể xác nhận, mèo con thật sự phát hiện thứ gì đó, nhưng mấu chốt là cô đánh bạo xem thử thì không có gì cả.
Chỉ có không khí.
Có thể khiến mèo con sợ thành như vậy, chẳng lẽ trong nhà thật sự có ma…