Dây Dưa - W Tòng Tinh
Chương 37
Sở Hộc chưa chết mà đang dùng chung xác với yêu vật này.
Trước đây Sở Liễn chỉ suy đoán, sau này mới dám xác định. Làm tình xong y luôn buồn ngủ lạ thường, loáng thoáng nghe thấy ai đó gọi mình "Liễn ca", cứ tưởng là mơ nhưng về sau mới nhận ra đó không phải yêu vật mà là đệ đệ Sở Hộc của mình.
Y biết yêu vật nuốt hồn phách đệ đệ nên nắm rõ quá khứ của hai huynh đệ bọn họ, còn có thể bắt chước giọng điệu Sở Hộc trìu mến tâm sự với y những chuyện xa xưa.
Nhưng nếu Sở Hộc còn sống thì sao phải giấu y? Chẳng lẽ bọn họ cấu kết với nhau lừa gạt y, để y chết trong mộng đẹp làm minh quân sao?
Trên giường yêu vật luôn nói với y những lời thô tục, gọi y là nương tử.
Còn Sở Hộc rất ít nói khi làm tình với y, chỉ nắm chặt tay y rồi trân trọng hôn lên má, tai và cổ y, dưới làn da trần như có lửa đốt làm lớp tuyết mỏng phủ bên trên tan thành những giọt nước li ti, tiếng lép nhép liên tục vang lên từ chỗ giao hợp, chân họ quấn quýt tựa như hai con rắn xoắn chặt, chỉ cần mạnh tay một chút là có thể hòa tan máu thịt vào nhau.
Sở Liễn mang thai yêu chủng khiến bụng to dần, khi Sở Hộc ôm y luôn vuốt ve bụng y bằng bàn tay ấm áp, vẻ mặt điềm tĩnh, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị chứ không cười nói rộn rã như yêu vật.
Y ăn một bông hoa cà rốt trong canh xương hầm người hầu bưng tới. Tỉa rất vụng về, chắc chắn không phải do đầu bếp làm, y đích thân đến ngự thiện phòng hỏi, bọn họ nói thân vương đã học tỉa hoa, còn làm thủng một lỗ nhỏ trên ngón cái.
Ban đêm y lặng lẽ sờ tay nam nhân, quả nhiên mò thấy một vết cắt trên ngón cái bên trái.
Họ ân ái như thường lệ, ôm hôn vuốt ve, trong mắt chỉ có nhau.
"A Hộc......" Y giả vờ nói mớ, nhắm mắt ôm cổ nam nhân rồi âm thầm quan sát phản ứng của đối phương.
Nam nhân tưởng y đã ngủ nên nhẹ nhàng đặt y nằm ngửa trên giường, cúi xuống hôn phớt môi y rồi thè đầu lưỡi nóng ướt liếm môi trên hơi vểnh của y, dựa vào vai y gọi khẽ "ca ca" như thời niên thiếu.
Lúc ngủ A Hộc có thói quen nắm chặt ngón trỏ của y, nói phải làm vậy mới biết chắc ca ca ở cạnh mình, ban đêm khỏi sợ gặp ác mộng.
"Sở Hộc," y mở mắt ra, cắn tai nam nhân rồi thấp giọng hỏi, "Hồn phách ngươi chưa tan mà sao không nói ta biết?"
Lông mi Sở Hộc run rẩy, hắn ngước mắt lên, sững sờ đối mặt với y.
"Ta biết ngươi không phải yêu vật." Y lạnh lùng nói, "Các ngươi hùa nhau giấu ta chuyện này, xem ta như kẻ ngốc để đùa giỡn đúng không?"
"Không," Sở Hộc nghe huynh trưởng nói vậy thì đột nhiên hoảng loạn, ngồi dậy nắm tay thanh niên áp vào má mình, hôn lên khớp tay ửng hồng rồi lắp bắp, "Không phải đâu, ta......"
Hắn có quá nhiều lời muốn nói, trước tiên hít sâu một hơi để hơi thở ổn định lại rồi mới nói tiếp: "Sau khi ta chết mới luyến tiếc sự dịu dàng của ca ca, ta chẳng muốn giành giật gì hết...... Bây giờ rất tốt, ta cam tâm như vậy."
Đã lâu lắm rồi hắn chưa nghe Sở Liễn gọi mình là A Hộc, sau khi làm cô hồn trong ngọc bội lại bắt đầu thấy vui vẻ, thầm nghĩ lúc mình còn sống quan hệ hai người cực kỳ tệ hại, sau khi chết lại được thấy huynh trưởng nhớ mình, rơi lệ vì mình, dịu dàng gọi nhũ danh của mình trong mơ.
Hắn nghĩ đây chính là điều mình muốn, cho dù từ nay về sau chỉ có thể ở trong ngọc bội nhìn Sở Liễn thì hắn vẫn thấy xứng đáng.
Ca ca mang thai con của yêu vật làm hắn nổi cơn ghen, rất muốn làm ca ca mang thai con mình, nhưng hắn không có yêu lực nên chỉ có thể tìm cách tẩm bổ cho Sở Liễn.
"A Hộc," Sở Liễn chậm chạp ngồi dậy, đưa tay xoa nhẹ khóe mắt đỏ ửng của hắn, mỉm cười trấn an hắn rồi dịu giọng hỏi, "Yêu vật có nghe thấy chúng ta nói chuyện không?"