Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li
Chương 29
Ngày đầu tiên “Viên Mãn” công chiếu, sau khi nhóm người đầu tiên xem phim xong, bộ phim làm cho bọn họ rung động không nhỏ.
Bọn họ ôm tâm trạng là đơn giản đi xem một bộ phim mà đi vào rạp chiếu phim, nhưng tâm trạng dần dần nặng nề, không thể nào bình tĩnh rời đi được.
Trước khi đi xem, bọn họ quả thật đã xem buổi tuyên truyền, tìm hiểu đại khái một chút, nhưng không hề để trong lòng, cho đến khi xem giữa chừng, thì bị bộ phim này triệt để đổi mới cách nhìn của họ.
Dưới sự rung động của bọn họ, nhiệt độ và độ thảo luận kéo dài rồi đi lên cao, trên mạng càng ngày càng bàn tán nhiều hơn.
Bộ phim này lấy ba tuyến đường là tình yêu, tình thân, tình bạn triển khai cùng nhau, giải thích một câu chuyện mênh mông của thời thanh xuân. Vừa xem thì hình như không có vấn đề gì, thực ra thì bên trong chôn vùi đủ loại chi tiết lấy nước mắt vô hình. Đi một bước là một quả bom, đi một bước là một quả bom, đi tới cuối thì quả thực là nước mắt chảy ồ ạt.
Trong số đó, còn có mấy chi tiết khá kín đáo, có thể ban đầu xem thì cảm giác còn ổn, nhưng khi tình cảm từ từ thấm vào tim, lúc ngẫm lại thì chỉ càng lúc càng khổ sở.
Chẳng qua bởi vì số người đầu tiên xem phim rốt cuộc cũng có hạn, cộng thêm bọn họ khắc chế không muốn tiết lộ bộ phim, cho nên lúc này sóng gió trên mạng còn chưa cao lắm.
Trong số người xem phim rồi, có một phần còn muốn xem một lần nữa, một lần nữa chải chuốt cốt truyện, nhưng bấm vào phần mềm mua vé thì xụ mặt phát hiện… mấy ngày tiếp theo căn bản không còn vé nữa, thời gian và chỗ ngồi của vé xem phim mấy rạp chiếu phim xung quanh hầu như đều bị chiếm.
Đậu xanh, trước khi đi xem thì cũng không biết nó hot như vậy!
Đồng thời, từng đợt từng đợt người xem đi ra rạp chiếu phim, các loại đánh giá hỏa tốc spam vòng bạn bè.
[Trước khi đi xem, cũng không ai nói với tôi phải mang giấy.]
[Mang một túi khăn giấy cầm tay nhỏ, không đủ dùng! Căn bản không đủ dùng! Phải mang theo cỡ lớn cơ!]
[Phim ngọt ngào, phim tuyệt thế vô cùng ngọt ngào, đều đi xem cho tôi TvT]
Người ta đọc đủ loại đánh giá mà lòng ngứa ngáy, nhưng người bị hấp dẫn mở phần mềm mua vé ra xem… Ừ, hay lắm, căn bản không xem được.
Nhiệt độ kéo dài lên men, các rạp chiếu phim phát vào rất nhiều khung giờ… Thậm chí ngay cả đêm khuya cũng cháy vé, phòng vé duy trì tình thế đi lên cao.
Nhóm chat đoàn phim liên tiếp báo tin vui.
Lương Âm Dạ tiện đà cướp bao lì xì đạo diễn gửi ra, đạo diễn thấy cô cướp xong, còn khen ngợi một câu: [Tiểu Dạ của chúng ta ngay cả cướp bao lì xì cũng lộc phát như vậy!]
Lương Âm Dạ sửng sốt, bấm vào xem mới phát hiện bản thân cướp được “71.66”. Cô bật cười.
Có một vài lời khen gượng gạo, nhưng cũng đủ để thấy sự ưa thích của đạo diễn dành cho cô.
Trở thành một người không cần làm quá nhiều chuyện, mà cũng sẽ nhận được rất nhiều yêu thích, cảm giác rất kỳ diệu.
Mấy năm qua, trằn trọc trong đoàn phim, thường xuyên có thời khắc như vậy, ví dụ như đạo diễn “Sương Khói”, ví dụ như đạo diễn “Viên Mãn”. Mà lần nào cũng khiến cô sinh ra một chút nghi vấn và không xác định, không biết nguyên nhân, cũng không cách nào rất thản nhiên đón nhận, chỉ có một từ vựng tương đối thích hợp… “sợ hãi”.
Cô cũng gửi mấy bao lì xì đi.
Thật ra thì cô đang chuẩn bị trang điểm, nhưng không xác định Văn Yến còn đi hay không, cho nên có chút chần chừ.
Cách thời gian hẹn trước hai tiếng.
Lương Âm Dạ mở ảnh đại diện của anh ra, xem thử vòng bạn bè, xem thử biệt danh.
Anh luôn không phải là một người rất thích đăng lên vòng bạn bè. Chẳng qua ít nhất trước kia còn đăng mấy bài, hiện tại kéo xuống, trong thiết lập nửa năm, chỉ nhìn thấy đúng một bài chia sẻ phim điện ảnh.
Mà biệt danh Y của anh, cho tới nay, Lương Âm Dạ đều hiểu nó theo cách đó là chữ cái đầu trong tên anh.
Lại qua mười phút nữa, cô mới dò xét mà gửi một sticker.
Thật ra thì thấy không bị xóa, cô đã thở phào. Có chút sợ anh tức giận ghi thù, tối hôm qua quay về, dưới cơn nóng giận mà xóa cô.
Chẳng qua hiện tại cũng có chút lo lắng, chữ cái Y sẽ không còn không để ý tới cô nữa, đúng không?
Y: [Chuẩn bị xong rồi à?]
Lương Âm Dạ lặng lẽ mím chặt môi, vậy là vẫn phải đi à?
Cô nói: [Hai mươi phút.]
Cô chỉnh trang đơn giản một chút, thu dọn xong, suy nghĩ một lát, lại lấy lắc tay trong ngăn kéo ra đeo vào.
Vẫn thấy có lỗi một chút.
Mặc dù cô không biết tin nhắn WeChat năm đó là chuyện gì. Nhưng anh lại không biết cô đã đọc nó.
Bên cạnh lắc tay đó là mấy món đồ trang sức, là tất cả vật nhỏ mà lần đó bọn họ mua ở cửa hàng trang sức Thái Lan kia. Lần đầu tiên mua ba món, sau đó còn dư kinh phí, anh lại dẫn cô đi vòng về mua mấy món nữa.
Nhìn chằm chằm chúng nó, cô không động đậy hồi lâu.
Chưa bao giờ nghĩ lòng yêu mến ẩn sâu trong tim cũng sẽ có ngày nhận được đối phương đáp lại. Thiếu niên hăm hở trong trí nhớ đứng trước mặt cô, chính miệng nói thích cô.
Mọi chuyện như thể không phải là si mê xằng bậy của cô.
Ảo tưởng trước kia cao không thể với tới, trong một ngày lặng lẽ trở thành sự thật.
Thời gian một đêm trôi qua, cô từ từ bình tĩnh, mới chậm chạp hồi tưởng rồi chải chuốt rõ những chuyện kia.
Những lần thiên vị và chăm sóc hết mình ấy không phải là chuyện xảy ra giữa người thân, có lẽ là giữa người yêu. Mấy lần có bầu không khí và ánh mắt mập mờ cũng không phải cô cảm giác sai, mà là chúng nó vốn không trong sạch.
Mãi đến khi điện thoại di động truyền tới tiếng vang…
Vừa được hai mươi phút, tin nhắn của anh đã đến, chính xác không thiếu một giây.
Y: [Xuống lầu.]
Cô tháo khẩu trang và mũ, xõa tóc ra, ăn mặc vô cùng khiêm tốn.
… Nhưng cho dù là như vậy, nếu để Đường Vi biết cô chuẩn bị đi xem phim với Văn Yến, nhất định sẽ cầm con dao lớn để cản trở.
Lúc nhìn thấy Văn Yến, cô cho rằng anh cũng sẽ chuẩn bị giống cô, nhưng không nghĩ đến anh không chuẩn bị gì cả. Lúc này, phàm là có một thợ săn ảnh ngồi xổm ở đây, ngay cả cửa bọn họ còn chưa ra cũng đã bị đưa lên tiêu đề tin tức. Tin tức hẹn hò ở chung gì đó có thể sẽ bay đầy trời.
May mà Lương Âm Dạ chuẩn bị trước, cô lấy khẩu trang trong túi xách ra, tháo túi đựng rồi đeo lên mặt anh.
Văn Yến khẽ cau mày, để mặc cô đeo.
Lương Âm Dạ lại đè tóc trước trán anh xuống.
Văn Yến: “...”
Anh nhẫn nhịn, vẫn không nhúc nhích, chỉ hỏi cô: “Mua vé chưa?”
“Dĩ nhiên. Nếu không mua, bây giờ mua làm sao được.” Chu Nghê mới nói với cô rạp chiếu phim bên cô ấy đã cháy vé.
“Phim điện ảnh của cô Lương còn khá hot.” Anh lười biếng nói.
“Được rồi, anh đừng quái gở nữa, lên xe lên xe.” Cô đẩy anh vào xe.
Văn Yến bất ngờ bị cô nhét vào xe, nhưng cũng hoàn toàn không chống cự.
Không khác gì một chàng trai nhà lành bị bắt lên xe.
Trợ lý của anh lái xe đến đây, Tiểu Trì lặng lẽ thu lại tầm mắt, cố gắng hết sức không nhìn ra phía sau.
/
Hà Chiêu Vân luôn chú ý bộ phim này.
Vào ngày đặt vé trước, bà ấy cũng đã kêu trợ lý đi đặt, nhưng vẫn không thể cướp được chỗ ngồi nhanh nhất.
Lúc trợ lý đến báo cáo với bà ấy, bà ấy sửng sốt: “Một tấm cũng không còn?”
Trợ lý gật đầu: “Đúng vậy, nhiệt độ bộ phim này rất cao. Tôi xem thử, chỉ còn một giờ sáng, bà xem có muốn đổi thời gian không?”
Hà Chiêu Vân ngẩn ra, mới kêu cô ấy đi đặt vé: “Có mấy giờ thì cô đặt mấy giờ đi.”
Gần đây, tiểu Dạ làm việc còn tốt hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Ba bốn năm trước, bà ấy bảo trợ lý mua vé, trước giờ chưa từng gặp loại chuyện này, cho dù mua trễ một chút thì vé cũng còn dư nhiều.
Cô từ từ đi đến một vị trí có thể được tất cả mọi người nhìn thấy.
Càng đứng càng cao, mãi đến khi đứng ở trên đài cao.
Chờ trợ lý chắc chắn mua được vé, bà ấy mới gửi tin nhắn cho tiểu Thôi, hẹn bà ta cùng đi xem phim.
Bà ấy rất ít khi xem phim, có lúc sẽ cùng Lương Xán, có lúc sẽ cùng Lương Tuấn. Nhưng khoảng thời gian này, bà ấy cũng ít nói chuyện với bọn họ, tất nhiên sẽ không tìm bọn họ.
Mấy ngày gần đây, Lương Xán biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, cũng làm rất nhiều chuyện, chỉ là bà ấy cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn đi cùng cho lắm.
/
Vị trí Lương Âm Dạ mua ở hàng gần chót, rạp chiếu phim có rất nhiều người, cô kéo anh tìm chỗ ngồi.
Phim điện ảnh còn chưa chiếu, người ngồi trước mặt bọn họ đang nói chuyện.
“Cậu mang đủ khăn giấy không?”
Lương Âm Dạ sửng sốt, cúi đầu lục lọi túi xách. May quá, có một bịch khăn giấy chưa dùng bao giờ.
“Mang rồi mang rồi, mang hai bịch. Nghe nói là rất ngược, tớ dám không mang chắc.”
“Hai bịch? Cậu nói xem tớ cần đi mua thêm không?”
Văn Yến nghiêng đầu nhìn cô.
Lương Âm Dạ nhìn anh lắc đầu. Cô cảm giác tuyến tình cảm không ngược, chỉ là hoang mang và lựa chọn trong thời kỳ trưởng thành đan chéo nhau, là xoắn xuýt và khó khăn khi đưa ra quyết định.
“Tớ vừa khóc xong bộ phim trước đó của Dạ Dạ, cô ấy lại đến ngược tớ.”
“Đến bây giờ tớ còn chưa đi ra được, tớ không thích BE.”
Vào lúc này, nghe thấy tên của mình là một loại trải nghiệm rất mới lạ.
“Chẳng qua nghe nói bộ phim tiếp theo của cô ấy còn dễ khóc hơn, càng ngột ngạt...”
“... Khóc bộ này trước đi.”
Văn Yến cụp mắt nghe, từ đầu đến cuối không nói chuyện.
Lương Âm Dạ bấm vào lòng bàn tay, bỗng nhiên cảm thấy có chút dằn vặt, chỉ muốn phim điện ảnh mau chóng bắt đầu.
Cô đưa cho anh trà sữa mua ở bên ngoài, như đang lấy lòng.
Văn Yến nhìn lên, không nhúc nhích.
Lương Âm Dạ giống như hiểu cái gì đó, lại cắm ống hút vào, một lần nữa đưa tới bên miệng anh, thuận tiện kéo khẩu trang anh xuống.
Văn Yến híp mắt, vẫn thỏa hiệp, nhận lấy cái ly từ trong tay cô.
Phim điện ảnh bắt đầu.
Phần giới thiệu mở đầu xuất hiện, người hàng trước lại bắt đầu lẩm bẩm: “Không biết khi nào mới có thể lại nhìn thấy ở chỗ phần giới thiệu, đạo diễn ghi là Văn Yến, người đóng vai chính ghi là Lương Âm Dạ.”
Lương Âm Dạ sửng sốt.
“Đợi không được nữa đâu, chờ năm năm rồi, không dám nghĩ tới nữa. Có thể nhìn thấy bọn họ cùng tham gia chương trình giải trí kia, tớ cũng thấy đủ rồi.”
Cô không nghĩ tới hai cô gái ngồi ở phía trước còn là người hâm mộ cặp đôi giữa cô và Văn Yến.
Thế giới nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Lời bọn họ nói làm cho người ta hơi đau lòng.
Lương Âm Dạ vẫn luôn là người rất dễ mềm lòng, trái tim mềm mại của cô hình như rất dễ bị đâm xuyên qua.
Cô cụp mắt. Nhưng cảnh tượng bây giờ rất kỳ lạ, cho dù như thế nào thì hai người trước mặt cũng không ngờ, giờ phút này, cô và anh đang hài hòa ngồi ở chỗ này xem phim điện ảnh. Không có mâu thuẫn, không có tranh chấp, trừ trong chương trình giải trí, bọn họ vẫn tiếp xúc với nhau.
Cô đang đau lòng vì lời bọn họ nói, nhưng người trong miệng bọn họ đang ngồi bên cạnh bọn họ vào giờ phút này.
Văn Yến nhìn chằm chằm cô, thu nạp toàn bộ phản ứng của cô vào mắt.
Em đang khổ sở chuyện gì?
“À đúng rồi, cậu gửi bản thảo mở đầu thu thập kia chưa?”
“Gửi rồi gửi rồi! Suỵt, lát nữa rồi nói.”
Lương Âm Dạ chớp mắt, nắm chặt điện thoại di động. Cô muốn hỏi Chu Nghê, mở đầu thu thập là gì.
Mặc dù mình mới là người trong cuộc, nhưng đối với chuyện liên quan đến CP của bọn họ, Chu Nghê vô cùng chuyên nghiệp.
Xung quanh dần dần yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh phim điện ảnh.
Văn Yến nắm tay cô, bỏ hộp bắp rang vào tay cô.
Cô nhìn anh, nhưng đúng lúc nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt vẫn sâu xa như vậy.
Sâu xa đến mức cô không dám nhìn thẳng.
Lương Âm Dạ bình tĩnh lại, tập trung tinh thần xem phim.
Hình ảnh mở đầu rất tốt đẹp, còn có mấy chi tiết khiến người ta bật cười, quanh mình đều là tiếng cười. Thanh xuân tốt đẹp và trẻ trung là chân thật như vậy, dưới tàng cây long não là ánh nắng mùa hè, là thanh xuân nhiệt liệt, lúc đó, thiếu niên ở ngay bên cạnh.
Cho đến khi đoạn phim tốt đẹp qua đi, phim điện ảnh đi vào một bước ngoặt khá nặng nề.