Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 2



Sau khi Lương Âm Dạ và Văn Yến rời khỏi hiện trường Lễ trao giải Hoa Quế, cuộc thảo luận trên mạng tiến hành với khí thế dầu sôi lửa bỏng. Bọn họ lấy kính lúp để phóng đại và bới móc tất cả chi tiết vừa rồi... Thu hoạch còn rất phong phú.
Khi MC tuyên bố nữ chính xuất sắc nhất, ống kính chuyển sang Lương Âm Dạ. Nụ cười trên mặt cô hờ hững, từ đầu đến cuối, lịch sự nhưng cũng không quá nhiệt tình. Đây cũng là phong cách của cô, trước sau như một, không có gì lạ.
Có người đánh giá là cô vẫn rất thản nhiên. Mặc dù không đoạt giải, nhưng cảm xúc của cô cũng không dao động nhiều.
Điều mọi người không ngờ tới là sau đó ống kính tập trung vào Văn Yến.
Anh hờ hững cụp mắt, tầm mắt cũng đang nhìn lên trên sân khấu.
Không cười nhiều, nói năng thận trọng lại hờ hững như thường lệ.
Cho dù người đoạt giải là nữ chính của anh, anh cũng không quá kích động.
[Có phải anh ấy đang lo lắng cô ấy sẽ khổ sở không?]
[Chỗ ngồi của bọn họ không tốt, anh ấy khó có thể nhìn thấy cô ấy, nếu không thì có phải lúc này anh ấy cũng rất muốn nhìn cô ấy không?]
[Trời ơi, Kiều Việt nghiêng lại gần nói chuyện với gái cưng, đang an ủi gái cưng hả?]
[Vì sao người ngồi lại gần an ủi gái cưng không phải là Văn Yến QAQ.]
[Mặc dù người đoạt giải là nữ chính của anh ấy, nhưng “nữ chính” của anh ấy không thể đoạt giải kìa trời.]
[Người hâm mộ “Sương Khói” yếu ớt nói một câu: Còn khá là thích hóng chuyện...]
Vào khoảnh khắc kết quả được công bố, Lương Âm Dạ leo thẳng lên top 1 hot search, ngay cả nữ chính xuất sắc nhất tối nay cũng không thể thắng cô.
Theo sau đó, Lương Âm Dạ đi ra hiện trường, chỉ trong nháy mắt, cô bị truyền thông bao vây.
Tiếp theo, đoàn phim Văn Yến xuất hiện, Lương Âm Dạ rời đi.
[Thời gian này hơi vi diệu, nói không phải là cố ý thì tôi không tin.]
[Không phải tôi cố ý muốn cắn đường, là chính chủ ném đường vào mặt tôi! Tôi không thể không cắn!]
[Biết cô ấy bị bao vây, nên dẫn cả đoàn phim ra để hấp dẫn hỏa lực, Văn Yến, anh đừng yêu cô ấy quá.]
[Có phải lúc anh ấy vừa đi ra ngoài thì nhìn sang phía cô ấy không???]
Tiểu Trì đọc hết những bình luận này, lúc phát hiện chuyện này thì cậu ấy cũng hoang mang, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phân biệt rõ mấy lời bọn họ nói là thật hay giả. Cậu ấy lặng lẽ nhìn về phía anh nhà mình.
Văn Yến cũng đang xem điện thoại di động...
Ồ, hình như là đang xem lại đoạn tua lại phát sóng trực tiếp lễ trao thưởng tối nay.
Tiểu Trì nhanh chóng ý thức được vấn đề...
Không phải anh là một trong số những người tham gia lễ trao giải à? Bản thân là người tham dự toàn bộ quá trình trong đó, vả lại, mức độ tham dự còn không thấp, đối với anh mà nói, phát sóng trực tiếp này có gì đáng để xem?
Nhưng Tiểu Trì cũng không dám nghi ngờ mà chỉ lắc đầu, tiếp tục bấm điện thoại di động.
Vừa rồi phòng làm việc của Lương Âm Dạ mới tung ra một bộ ảnh, lực sát thương của bộ ảnh kia khá lớn, thu hút không ít độ chú ý, cậu ấy cũng nhìn thấy, không kiềm được bấm vào nghiêm túc xem.
Hôm nay tạo hình của cô đệp đến mức có thể lên xu hướng, thật sự rất đẹp.
Tiểu Trì không kìm được cảm thán: “Sao cảm giác chị Dạ càng ngày càng xinh đẹp nhỉ?”
Những năm qua, dường như vô hình trung cô đã thay đổi chỗ nào đó, nhưng bảo cậu ấy chỉ ra thì cậu ấy lại thật sự không chỉ ra được.
Chắc hẳn là sự thay đổi rất nhỏ, rất vi diệu.
Văn Yến cụp mắt xem video. Lúc Tiểu Trì nói chuyện, đúng lúc anh xem tới đoạn MC tuyên bố nữ chính, ống kính quét tới cô. Thấy ống kính di chuyển ra khỏi anh xong, anh mới thoát video, ném tới một ánh nhìn, hỏi một câu: “Gì?”
“À à, không có gì, em đang xem ảnh tối nay của chị Dạ.” Tiểu Trì vừa đáp lời, vừa tiện đà đưa màn hình điện thoại tới trước mặt cho anh xem: “Chính là bộ ảnh này, không tồi... Dĩ nhiên cũng bởi vì chị Dạ xinh đẹp.”
Tầm mắt Văn Yến dừng trên màn hình điện thoại, sau khi nhìn chăm chú, lại hơi sững sờ.
Anh nhìn vào chỗ chính giữa nhất trên tấm ảnh, một cành hồng bị cô cắn.
Hoa hồng.
Cũng không phải đồ vật hiếm thấy gì.
Nhưng đóa hoa này không giống với đóa hồng khác.
Tiểu Trì phát hiện ánh mắt của anh ấy sâu hơn.
Nhưng trong chớp mắt lại giống như đó chỉ là ảo giác của cậu ấy.
Nhưng cậu ấy vẫn nhìn Văn Yến đầy trông mong: “Anh nói xem, anh?”
Anh thong thả nhếch khóe môi lên, nhưng chữ phun ra lại lạnh lẽo vô tình: “Cậu rảnh lắm nhỉ?”
Tiểu Trì giật mình, liên tục lắc đầu: “Không, em bận lắm!”
Cậu ấy vội vàng rút điện thoại di động về.
Có lẽ cậu ấy thật sự là ăn no rửng mỡ, lại muốn trò chuyện với anh Văn về chị Dạ.
Tầm mắt Văn Yến lại nhìn điện thoại di động của mình, bấm vào video kế tiếp... là video ở cửa hiện trường, khi mọi người bắt đầu lục tục rời đi.
/
Lương Âm Dạ tắm xong mới phát hiện mấy tin nhắn trong điện thoại di động.
Đều là mẹ cô gửi tới.
[Còn chưa làm việc xong à?]
[Trễ vậy rồi, tại sao còn chưa kết thúc?]
Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát, bấm điện thoại di động: [Con làm xong rồi, vừa kết thúc không lâu.]
Dường như đối phương dừng một chút, mới trả lời: [Tối nay con không về nhà à?]
Hình như cuối cùng bà ấy cũng kịp phản ứng.
Tựa như một chuyện rất bình thường đột nhiên thay đổi, mới khiến cho cô không tưởng tượng nổi như vậy.
Nhà Lương Âm Dạ ở thành phố Thân, nên mẹ cô không ngờ rõ ràng cô đã về thành phố Thân mà cũng không định về nhà.
Cô tựa vào đầu giường, do dự một lát, trả lời: [Con đã mua một căn nhà bên ngoài. Mẹ, con trưởng thành rồi, nên độc lập hơn.]
Đối phương bị mấy chữ này của cô chọc đến tức cười: [Một năm có ba trăm sáu mươi ngày con không ở nhà, còn chưa đủ độc lập?]
Sau đó là một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Chắc hẳn cảm xúc của mẹ cô đã ổn định hơn, qua rất lâu, bà ấy mới một lần nữa xuất hiện: [Trung thu con có về nhà không?]
Lương Âm Dạ cụp mắt, đầu ngón tay chậm rãi gõ lên màn hình điện thoại: [Có việc.]
Lúc nãy Đào Đào nói có thể đến Trung thu cũng không xong hết được, vậy đại khái là không kết thúc được.
Cho nên cô nói như vậy cũng là nói thật.
Lúc gửi tin nhắn đi, cô có dự cảm điều này sẽ khiến cho đối phương tức giận, mà trên thực tế hình như đối phương cũng tức giận thật, không gửi tin nhắn nữa.
Lương Âm Dạ mím môi, thoát khỏi giao diện trò chuyện, quay lại gọi cho người quản lý, trò chuyện về công việc tiếp theo.
Bình thường trừ việc quay phim thì vẫn là quay phim, cô rất ít khi xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, cũng không nghỉ ngơi nhiều. Mấy ngày trước cô vừa đóng máy một bộ phim điện ảnh, nhưng Đường Vi không vội đưa kịch bản mới cho cô chọn, mà đưa một chương trình giải trí tới.
Cô không muốn nhận lắm, cũng không muốn đi, nên đã bày tỏ từ chối. Ban đầu cho rằng từ chối xong rồi, Đường Vi sẽ từ chối người ta, không ngờ lần này Đường Vi rất coi trọng chương trình giải trí này, cuối cùng cô ấy quay ngược lại khuyên cô nhận nó.
“Tứ Tứ à, nếu là chương trình giải trí khác thì cũng thôi đi, em không muốn đi thì chúng ta từ chối, nhưng chị thật sự rất coi trọng chương trình này. Đây là mùa đầu tiên, được vô số người mong đợi, nếu quay tốt thì tuyệt đối là chuyện tốt. Vả lại, em cũng biết đạo diễn Kỷ, có thể được ông ấy năm lần bảy lượt gửi lời mời, làm sao chúng ta mở miệng nói câu từ chối này được?” Đường Vi tận tình khuyên bảo: “Em suy nghĩ thêm đi. Vả lại, em vốn nên nghỉ ngơi một chút, em bằng lòng tiếp tục nhận phim, tiếp tục quay phim không ngừng nghỉ thì chị cũng không nỡ. Cho dù em không nhận chương trình giải trí này, chị cũng cần phải cho em nghỉ kỳ nghỉ này, sẽ không tiếp tục nhận kịch bản cho em. Em xem như lợi dụng kỳ nghỉ này thuận tiện nhận chương trình giải trí này thế nào?”
Đường Vi đã khuyên bảo cô suốt một tuần.

Lương Âm Dạ thật sự không biết rốt cuộc cô ấy coi trọng chương trình giải trí này cỡ nào.
Cô bất đắc dĩ mở miệng: “Em nghĩ thêm đã, nghĩ xong rồi nói với chị. Ngày mai vẫn đi quay quảng cáo kia trước phải không?”
“Đúng rồi, Đào Đào sẽ tới đón em. Hôm nay mệt muốn chết rồi nhỉ? Đi ngủ sớm một chút đi. Một giải thưởng mà thôi, một lần thất bại không đại biểu sẽ vĩnh viễn thất bại, em còn trẻ, cái mà chúng ta có chính là cơ hội, không thiếu lần này.”
Cô ừ một tiếng: “Em biết, em không nghĩ về nó.”
“Vậy là được, mau đi ngủ đi, nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ ngon nhé, bé cưng.”
Không biết là có phải do trước khi cô đi ngủ, cô nghe Đường Vi dỗ cô nhận chương trình giải trí rồi vô tình gọi một tiếng “Tứ Tứ” hay không, mà tối nay Lương Âm Dạ cũng không thể ngủ ngon giấc, còn có thể nói là tồi tệ... Cô nằm mơ suốt đêm.
Trong bóng đêm, dung nhan của người trên giường xinh đẹp, nhưng chân mày nhíu chặt.
... Cô mơ về một cảnh tượng của mấy năm trước, có một người gọi mình là “Tứ Tứ”.
Giọng nói kia ở gần quá, gần ngay bên tai. Nhưng khi cô muốn bắt lấy nó, bất luận làm như thế nào cũng không bắt được, lại cố gắng hơn nữa, thứ mà cô bắt được chỉ là tốn công vô ích.
Trời còn chưa sáng, cô đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng, hoảng sợ ngồi bật dậy.
Mất rất lâu sau đó, cô dùng sức hít thở dồn dập mới bình phục được trái tim đang đập điên cuồng.
“Tứ Tứ... Tứ Tứ.”
Lương Âm Dạ nhắm hai mắt lại, sắc mặt hơi trắng bệch.
-
Sáng sớm Đào Đào đã đến đón cô.
Nằm mơ tỉnh dậy, cô lại ngủ thêm một lúc nữa, nhưng chất lượng giấc ngủ không tốt lắm. Vừa lên xe, Lương Âm Dạ bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chắc hẳn Đào Đào đang nhắn WeChat với Đường Vi, vừa bận nhắn tin vừa trò chuyện với Lương Âm Dạ: “Dạ Dạ, chị thật sự không muốn tham gia chương trình giải trí kia á? Em thấy cũng không tồi, vả lại chị Đường rất cố chấp.”
“Vẫn chưa nghĩ xong.”
“Chị có băn khoăn gì thế?”
Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Quá nhiều người.”
Đào Đào: “...”
Cô ấy suy nghĩ một lát, hình như đúng thật.
Tổng cộng có tám khách mời, trong quá trình quay sẽ có cả khách mời tạm thời, quả thật là rất nhiều người.
Dưới sự dặn dò của Đường Vi, Đào Đào bất chấp lảng tránh vấn đề này: “Thật ra cũng vẫn ổn mà, Dạ Dạ, chị đã ở trong giới giải trí lâu như vậy rồi, cứ nghĩ bọn họ đều là người mà chị quen biết, nghĩ như vậy thì có phải tốt hơn không?”
Lương Âm Dạ lười nhác mở mắt ra nhìn cô ấy, có mấy phần lười biếng, dường như đang nói cô ấy đang đùa gì thế.
“Chị gần như chưa bao giờ tham gia chương trình giải trí, lần này thử đi chơi một chút xem, nói không chừng chị sẽ thích chương trình giải trí thì sao?”
Lương Âm Dạ: “...”
Lần này, ngay cả nói chuyện cô cũng không nói nữa, chỉ dùng một loại ánh mắt hoang đường nhìn Đào Đào.
Đào Đào nghẹn họng, được rồi, quả thật là có chút... hoang đường.
Cô ấy ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Chủ yếu là đạo diễn mời chị rất nhiệt tình, đã đến ba lần rồi, hai lần trước chị đều đang quay phim, cho nên chị Đường đều từ chối, lần này đúng lúc chị nghỉ ngơi, cho nên chị Đường mới có thể cân nhắc. Người ta cũng đến mời ba lần, mình cũng không nỡ lòng từ chối, chị nói đúng không nào? Hơn nữa, người ta thích chị như vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ bảo bọc chúng ta, cho nên chắc chắn là rất dễ quay! Dễ dàng quay xong chạy lấy người!”
Lương Âm Dạ có chút buồn cười.
Cô đẩy kính râm lên, ra hiệu đừng quấy rầy, cô muốn ngủ bù.
Đào Đào tự động khép miệng.
Tích cực tranh thủ đến đây bị ép ngừng lại.
Xe đậu ở điểm đến, Lương Âm Dạ đẩy cửa xuống xe, đi vào trong cùng nhân viên công tác.
Đột nhiên, dường như cô ý thức được cái gì đó, ngẫm nghĩ một lúc, bước chân cũng chậm lại.

Cùng lúc ấy, có một nhóm người đi từ bên trong ra.
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng mím môi.
Cô không ngờ sẽ gặp anh ở chỗ này.
Giống như vừa quay lại thành phố Thân là lập tức tự động bị anh bao vây, khắp nơi đều sẽ là hơi thở của anh.
Có lẽ cũng bởi vì điều này, mấy năm qua, cô rất ít khi quay về thành phố Thân.
Tuy nhà cô ở thành phố Thân, nhưng ngay cả căn nhà kia cũng là mới mua hai tháng trước.
Lương Âm Dạ đội mũ đeo khẩu trang, cúi thấp đầu, bước nhanh đi lướt qua người kia, đầu cũng không ngẩng lên.
Cô đi rất nhanh, sự chú ý của những người bên cạnh Văn Yến còn dừng ở trên người cô.
Cô đi quá nhanh, không dừng lại chào hỏi, chỉ chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng, tốc độ nhanh đến mức người kia còn hơi ngơ ngác. Người đó bắt đầu không xác định được, hoài nghi hỏi: “Người đó là cô Lương... nhỉ?”
Dường như Văn Yến bị phản ứng này của cậu ấy lấy lòng, hoặc là vì cái gì khác, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên chút ý cười. Anh hơi gật đầu, cười một cái: “Là cô ấy.”
Người kia càng rối hơn, sao lại nghe ra mấy phần dung túng và bất đắc dĩ từ trong giọng nói của đạo diễn Văn nhỉ.

... Giống như đang nói đứa con nghịch ngợm nhà mình đã gây họa.
Nhưng không phải hai người này đã đường ai nấy đi rất lâu rồi sao?
Văn Yến thờ ơ sửa lại cổ tay áo, lúc đi ra ngoài định lên xe, như có như không mà liếc mắt về hướng cô rời đi.
Chạy rất nhanh, rõ ràng là tránh né, cũng không định chào hỏi dù chỉ là một chút.
Uổng công thương yêu.
Ở bên kia, Đào Đào chờ lên lầu rồi mới nhỏ giọng thì thầm với Lương Âm Dạ: “Cũng không biết đạo diễn Văn đến đây làm gì.”
Vẻ mặt Lương Âm Dạ vẫn như thường: “Anh ấy có tới à? Chị không nhìn thấy.”
Đào Đào: “...”
/
Quay quảng cáo đến tám giờ tối mới xong.
Làm xong công việc của ngày hôm nay, ngày mai cũng không có sắp xếp gì, không cần dậy sớm, cho nên Lương Âm Dạ muốn dẫn bọn họ đi ăn khuya.
Ngồi trên xe, bọn họ sôi nổi thương lượng muốn đi ăn ở chỗ nào.
Sau mấy vòng phủ định, Đào Đào đề nghị: “Em biết gần đây có một quán lẩu mới mở, khá hot, nếu không thì đến đó ăn đi?”
Mắt Vu Vu sáng lên, đối chiếu tin tức với cô ấy: “Tớ cũng đã nghe nói rồi! Quán ở trên đường ven sông Hòe phải không?”
Toàn bộ hành trình Lương Âm Dạ chỉ nghe mà không tỏ ý kiến. Ăn gì cũng được, cô không kén chọn.
Vả lại, có lẽ đã lâu rồi cô không quay về thành phố Thân, không biết những chuyện này.
Sau khi đến quán ăn, gọi món xong, đúng lúc này điện thoại của cô vang lên.
Tầm mắt cô tùy ý rơi trên màn hình, nhưng cô bỗng nhiên ngẩn ra. Cô nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn chằm chằm cái tên đó mấy giây rồi đi ra ngoài bắt máy.
Quán ăn này quả thật rất hot, khắp nơi đều là người, Lương Âm Dạ muốn tìm một góc tương đối vắng vẻ.
Bắt máy quá muộn, cuộc gọi đầu tiên trong điện thoại tự động cúp máy. Nhưng cuộc gọi thứ hai đến rất nhanh.
Cuối cùng cô cũng tìm được một vị trí tốt để nghe điện thoại.
“Lương Xán.”
Ánh đèn chỗ này rất tối, ở trong bóng tối, giọng nói của cô gái lạnh nhạt như khí lạnh của sương vào buổi tối nay.
Nghe thấy giọng nói của cô, Lương Xán hơi sửng sốt, mới hỏi: “Sao nghe máy trễ vậy? Đang bận à?”
“Ở ngoài ăn cơm, ra ngoài nghe máy, mất chút thời gian.”
Trong buổi dạ tiệc tối hôm qua, tuy ở đó có biết bao nhiêu ống kính và cái nhìn soi mói cũng không tìm ra được một chút tỳ vết nào trên người cô, cô trắng phát sáng. Mà dung nhan của cô gái này quả thật xinh đẹp, ngũ quan như tác phẩm được Nữ Oa tập trung điêu khắc, không một chỗ nào là không tinh xảo. Cô nhẹ nhàng rũ mắt, tuy vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng lại là vẻ lạnh nhạt khiến cho người ta cảm thấy yên tĩnh một cách khó hiểu.
“À, vậy à.”
“Có việc?”
Lương Xán rất ít khi gọi điện thoại cho cô.
Thật ra thì không có quá nhiều người biết cô và Lương Xán là... song sinh.
Lương Xán là chị, cô là em.
Tuy là hai chị em sinh đôi, nhưng họ dần dần trưởng thành, dung mạo càng lúc càng không giống nhau. Tính cách cũng vậy, từ nhỏ đã không giống nhau.
Tuy là song sinh, nhưng tình cảm không tốt giống chị em gái bình thường, bình thường cũng không liên lạc nhiều, mỗi người đều bận việc của riêng mình.
Cuộc gọi tối nay... Lương Âm Dạ phỏng đoán, chắc là có liên quan đến cuộc trò chuyện không vui vẻ giữa cô và mẹ tối hôm qua.
Quả nhiên...
Giọng nói của Lương Xán nghiêm túc hơn: “Tiểu Dạ, mẹ, bà ấy... bà ấy chỉ nhớ em thôi, thật ra thì em không cần thiết phải chọc tức bà ấy như vậy.”
Cô ta nhẹ nhàng thở dài: “Lần gần đây nhất em quay về là hơn ba tháng trước, ăn bữa cơm xong là đi. Biết hôm qua em sẽ tham gia lễ trao giải ở thành phố Thân, mẹ đã bảo dì dọn dẹp phòng em trước, bắt đầu từ buổi tối đã luôn chờ em quay về.”
Lương Âm Dạ im lặng mấy giây, chỉ nói: “Tối hôm qua quả thật kết thúc rất trễ, ở ngoài tương đối tiện.”
“Nghe mẹ nói, em mua nhà ở ngoài?”
“Ừm.”
“Vậy em... Sau này quay về thành phố Thân, có phải sẽ đi thẳng đến đó không... sẽ không về nhà nữa?”
“... Lương Xán, đều là người trưởng thành cả rồi, tôi cho rằng dọn ra ngoài ở là rất bình thường.”
Cô không chấp nhận việc bị áp đặt một cách vô hình.
Nếu như là người quen thuộc với cô, sẽ phát hiện cô cau mày, nhìn ra được tâm trạng cô không tốt lắm, có chút bực bội.
“Tôi biết cô thích sống ở nhà, có cô ở cạnh bọn họ, như nhau cả thôi.” Cô dịu giọng bổ sung.
“Không giống, tiểu Dạ, em là em, chị là chị.”
Lương Âm Dạ dịu dàng ngắt lời đối phương: “Lương Xán, bọn họ còn đang chờ tôi, có chuyện gì cô nhắn WeChat với tôi đi. Lần này tôi sẽ không ở lại thành phố Thân lâu, mấy ngày nữa là đi rồi.”
Rõ ràng cô đã mất hứng thú với đề tài này.
Lương Xán không nói nên lời.
Cúp điện thoại xong, Lương Âm Dạ không vội quay về phòng, mà đứng yên tại chỗ thật lâu. Cô ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem có thể nhìn thấy trăng sáng trên bầu trời hay không.
Nhưng thời tiết tối nay không tốt lắm, không có ánh trăng, cũng không có ngôi sao.
Là một buổi tối không có ánh sáng.
Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, lần này là Đường Vi. Cô ấy tiếp tục gọi điện thoại đến để nói về chương trình giải trí kia.
Lương Âm Dạ vừa đi về vừa nói vài câu với cô ấy.
Vừa đi vào cửa, cô và một người đi lướt qua vai nhau. Lương Âm Dạ không quá chú ý, chỉ vùi đầu đi đường, nói xong rồi cúp máy, nhưng không ngờ cổ tay đột nhiên bị người ta nắm chặt.
Cô kinh ngạc nâng tầm mắt lên...
Anh nhàn nhạt hạ tầm mắt.
“Xa lạ như vậy rồi sao? Không nhận ra anh à?”
Cô hơi ngẩn ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...