Đầu Xuân - Tui Phải Giảm Xuống Còn 40 Kg
Chương 54
Xa cách năm năm rưỡi, cuối cùng Lý Tử Khâm và Hạ Lệnh Tân cũng được gặp lại. Chương Khải cũng đi du học vẫn chưa về, lần tụ họp này cũng chỉ có Lý Tử Khâm, Hạ Lệnh Tân và người yêu của nhau.
Biết Hạ Lệnh Tân không có xe, Lý Tử Khâm lái xe đón họ, tới nơi gọi điện thoại cho anh: "Chúng tôi đến dưới nhà rồi."
Hạ Lệnh Tân đáp "Biết rồi", cúp máy, quay đầu lại tiếp tục đè Trần Tịch xuống liếm cắn núm vú mềm mại. Cậu không biết Lý Tử Khâm sẽ đến đón, nghe thấy điện thoại mà luống cuống, vội đẩy đầu anh ra, kích động nói: "Tử Khâm đến hả? Đừng, đừng cắn, chúng ta mau xuống đi!"
Anh bất ngờ bị đẩy ngửa ra sau, cậu hoảng sợ, vội đỡ anh xin lỗi. Hạ Lệnh Tân không nói gì đứng lên, cố ý sâu kín nhìn chằm chằm cậu không nói lời nào. Cậu tự trách không ngừng giải thích, anh chợt nói: "Cục cưng cho anh một ngụm sữa là anh tha thứ cho em."
Trần Tịch sửng sốt, nháy mắt đỏ bừng mặt, thẹn thùng lắp ba lắm bắp: "Anh, em, sao em có... có... nhanh đừng quậy, chúng ta phải đi rồi!" Hạ Lệnh Tân ngồi lên giường, dáng vẻ như thể không định đi.
Vốn vừa rồi họ đang thay quần áo, lúc Trần Tịch mặc áo ba lỗ, hai bầu ngực mềm mại nảy lên trước mặt, Hạ Lệnh Tân đột nhiên ngứa miệng, nghĩ đến đêm qua chưa yêu thương ngực cậu, thế là nghĩ là làm, bóp ngực Trần Tịch cắn. Trần Tịch đang định mặc áo sơ mi, bị anh cắn bất ngờ khiến cho trở tay không kịp. Cậu vội dừng tay, ưỡn ngực cho anh chơi nửa ngày, mãi đến khi Lý Tử Khâm gọi điện thoại.
Trần Tịch thấy Hạ Lệnh Tân ngồi, đi đến kéo anh lên: "Anh đứng dậy mau, để họ chờ lâu không tốt."
Anh bất động, chỉ nhìn cậu thản nhiên nói: "Không đi, anh chưa chơi đủ." Trần Tịch lại đỏ mặt, lườm Hạ Lệnh Tân không biết sao anh lại nói ra lời vô sỉ như thế được. Cậu lại kéo anh, không kéo được, từng giây từng phút trôi qua rồi mà cậu vẫn không thể kéo anh dậy.
Cuối cùng cậu vẫn phải thỏa hiệp, mặt đỏ như rỉ máu, đỡ ngực mình, quỳ một gối xuống giường đến bên cạnh Hạ Lệnh Tân, đưa núm vú vừa mới bị mút cứng lên đến bên miệng anh, cố nén thẹn thùng run giọng nói: "Anh, anh mau ăn đi..."
Hạ Lệnh Tân cong khóe môi, lại bổ sung một câu: "Gọi chồng."
Trần Tịch xem như hiểu được cái gì gọi là được voi đòi tiên, nhưng bây giờ cậu đã không thể nói "Không" với Hạ Lệnh Tân. Dưới cái nhìn của anh, cậu xấu hổ mời anh nhấm nháp mình: "Chồng ơi... anh, anh nhanh ăn đi..."
Trong mắt Hạ Lệnh Tân tràn đầy ý cười thỏa mãn, anh ôm hông cậu khen "Cục cưng ngoan lắm", cắn núm vú bên miệng đùa bỡn. Trần Tịch ngượng ngùng đỏ cả mặt, lại bị Hạ Lệnh Tân liếm lòng cũng ngứa ngáy, được một lát mắt đã ươn ướt.
Hạ Lệnh Tân liếm xong bên trái lại liếm bên phải, tựa hồ đã quên dưới nhà Lý Tử Khâm vẫn đang chờ. Tuy rằng Trần Tịch nhớ, nhưng mỗi khi nói "Họ vẫn đang chờ", chưa nói xong đã bị anh cắn núm vú thật mạnh, sau ba lượt cũng không dám nói nữa, chỉ đáng thương ôm đầu anh, trong lúc nhất thời thế mà lại sinh ra ảo giác thật sự đang cho bú sữa.
Mãi đến khi Lý Tử Khâm chờ không nổi nữa gọi lại, Hạ Lệnh Tân mới thỏa mãn ngừng lại, lười biếng đáp "Xuống ngay đây", lại lưu luyến liếm hai núm vú bị cắn đỏ chót, rốt cuộc buông ngực Trần Tịch ra, cầm lấy áo sơmi mặc vào cho cậu.
Trần Tịch cúi đầu nhìn áo, hai núm vú cách hai tầng vải dệt cũng nhìn ra được vẫn dựng thẳng. Cậu hoảng hốt đứng dậy chạy đến trước gương xem, sợ bị người ta phát hiện có gì khác thường. Hạ Lệnh Tân vừa mặc áo sơ mi vừa đi theo sau cậu, hỏi: "Cục cưng nhìn gì thế?"
Trần Tịch lo lắng hỏi: "Ngực của em có bị lộ không? Có bất thường không?"
Hạ Lệnh Tân nghiêm túc nhìn, nói: "Không đâu cục cưng, rất bình thường, không nhìn ra cái gì."
Trần Tịch chỉ vào hai điểm nhô ra: "Nhưng mà rõ lắm mà..."
Ánh mắt Hạ Lệnh Tân tối sầm lại. Anh cảm thấy lại muốn bú sữa, giơ tay cách áo sờ, trấn an: "Không sao, lát nữa là không nhìn ra, cục cưng đừng lo."
Trần Tịch đỏ mặt lườm anh: "Tại anh hết, bảo anh đừng chơi anh cứ chơi..."
Hạ Lệnh Tân ôm Trần Tịch ra ngoài, dỗ dành: "Ừ ừ ừ, trách anh, ai bảo ngực cục cưng ăn ngon vậy chứ?... Rồi rồi, anh sai anh sai, đi thôi, Tử Khâm đang chờ, ngoan nào..."